Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1 Chương 17


Chương 17 "Ta vẫn không thích nợ người mà..."

Thanh âm kia khi nói đến chữ "Linh" đầu tiên, cảm giác như xa ở ngoài núi, nhưng khi nói đến chữ "đâu" cuối cùng đã gần kề như ở bên tai Đỗ Tử Đằng! Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta sợ hãi như thế!

Đỗ Tử Đằng còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, đã đột nhiên cảm thấy tim đập gia tốc thình thịch, lại quỷ dị cảm thấy thân thể như bị một ngọn núi lớn đè ép, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, hoàn toàn không cách nào hoạt động, như bị thứ gì đó cực kỳ đáng sợ nhìn chằm chằm, khó có thể nhúc nhích dưới sự sợ hãi cực lớn.

Sau đó, một ngọn lửa mãnh liệt lao nhanh theo lời nói đánh tới phía Đỗ Tử Đằng, sắc mặt trấn trưởng đột ngột thay đổi, tay áo phất một cái chấn động, ngọn lửa đó mới thoáng chếch đi, cơ hồ lướt sát qua mặt Đỗ Tử Đằng, cậu gần như ngửi thấy vị khét nơi chóp mũi, đó là mùi của sợi tóc bên má bị đốt, cũng là hơi thở của tử vong.

Một chớp mắt ngắn ngủi đó, mồ hôi lạnh sau lưng Đỗ Tử Đằng đã thấm ướt áo, khiến cậu nhịn không được rùng mình, đây là lần đầu tiên cậu tiếp cận tử vong gần như thế, cảm giác đáng sợ như núi lớn đè đầu vừa rồi chẳng lẽ chính là uy áp khi tu sĩ cấp cao khóa định?

Trấn trưởng giận dữ: "Cảnh Lệ! Trong mắt cô còn có quy củ Tiên Duyên trấn nữa hay không! Thế mà dám can đảm công khai đả thương người ở trên trấn!"

Người đến là một nữ tử diễm lệ rất trẻ tuổi, giữa mày cực kỳ tương tự Cảnh Phùng thị, lại mang theo một loại kiêu ngạo sắc bén mà Cảnh Phùng thị tuyệt đối không thể có, một bộ áo đỏ càng tôn lên da thịt cô trắng như tuyết môi đỏ như son, đây chính là con gái của Cảnh gia, Cảnh Lệ.

Đối với sự chỉ trích của trấn trưởng, Cảnh Lệ chỉ cười khinh miệt: "Tiên Duyên Trấn? Thứ gì? Ta là đồ đệ của Hoa Nghi chân nhân Hoành Tiêu kiếm phái, dựa vào quy củ của cái trấn nhỏ này cũng dám trói buộc ta?"

Lông mi trấn trưởng nhảy dựng: "Tốt xấu gì cô cũng lớn lên trên thị trấn này, thế mà vong ân phụ nghĩa, quên nguồn quên gốc như thế?!"

Cảnh Lệ lại chỉ phương hướng Ngưỡng Phong Bình: "Ha, Tiên Phàm Lạch đoạn phàm trần! Ngoài lạch đều là trần thế, ông vậy mà còn muốn nói quy củ trần thế với tu sĩ chân chính? Hừ, khó trách lão nhân ông đến khi thọ nguyên sắp hết cũng chỉ là tu vi Trúc Cơ sơ cấp!"

Biến cố đột phát này khiến công tác đặt hàng bên cạnh cơ hồ không cách nào tiếp tục khai triển được, Giản Trạch nghe thấy lời nói càn rỡ vô biên của Cảnh Lệ cũng không thể nhịn được nữa, chuẩn bị mở miệng, lại chợt nghe thấy Cảnh Lệ nói: "Được rồi! Lần này ta tới cũng không phải vì lý luận với lão nhân ông! Sư tôn cho phép ta xuống núi, chính là vì cắt đứt tục sự phàm trần để củng cố tu vi!"

Nói xong, cô bước qua phía vợ chồng Cảnh thị. Hai vợ chồng chật vật không thể tả đó nhìn thấy Cảnh Lệ đều mang vẻ mừng như điên, trong mắt Cảnh Phùng thị càng tràn đầy nước mắt: "Lệ Nhi, con đã tới...... Vi nương sắp bị Giản thị này khi dễ chết rồi......"

Cảnh Lệ nhìn đôi vợ chồng với dáng vẻ chật vật trước mắt, trong lòng đau xót rồi lại bỗng nhiên cảnh giác, sư tôn đã sớm nhắc nhở, nếu muốn tu thành Tâm Diễm kiếm đạo thì nhất định không thể vọng động trần tâm, để tránh Tâm Diễm phản phệ, cô chỉ cách ba bước rồi đứng yên, sau đó nhàn nhạt nói: "Hôm nay con chính vì việc này mà đến, trước đó đã biết cách xử trí của Vương Hổ lần này từ chỗ ông ta, yên tâm, con chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho hai người!"

Giản Trạch nhịn không được cười lạnh: "Khẩu khí thật lớn, Cảnh gia các ngươi luôn miệng đòi công đạo gì đó, dựa vào cái gì? Chiếu Sáng Phù là do Đỗ tiểu huynh đệ vẽ, số linh thạch kia rõ ràng do Cảnh gia ngươi chặt chém, cậu ta cũng nhận trả cho các ngươi rồi, thế mà còn dám nói công đạo gì? Cảnh gia các ngươi dựa vào cái gì mà bá đạo ngang ngược không nói lý như thế?!"

Cảnh Lệ chỉ khoanh tay ngạo nghễ nói: "Dựa vào ta là tu sĩ Trúc Cơ, mà ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ, dựa vào cảnh giới của ta và tổ phụ ngươi giống nhau, ta còn có hai trăm năm thọ nguyên, mà tổ phụ ngươi...... Hừ, cũng chỉ còn mấy năm mà thôi!"

Tiếng nói của cô vừa dứt, cả sân khiếp sợ, Cảnh Lệ thế mà đã Trúc Cơ thành công?! Tuy rằng từ đợt giao thủ của cô và trấn trưởng vừa rồi, còn có hơi thở quanh thân cô, đã có người đoán được, nhưng chân chính nghe từ miệng cô, sự chấn động đó vẫn không thể giảm bớt, cô mới từng này tuổi mà đã là tu sĩ Trúc Cơ, nghe nói sư phụ Kim Đan kia của cô cực kỳ coi trọng tỷ đệ bọn họ...... Đây quả thực là tiền đồ không thể hạn lượng...... Dần dần, đội ngũ vốn đứng muốn giao linh thạch chậm rãi tan đi, thậm chí những hộ gia đình đã giao linh thạch đều trộm hối hận dưới đáy lòng, không nên nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, vì Tụ Linh Phù gì kia mà đắc tội một, không, có lẽ là hai tu sĩ Trúc Cơ tiền đồ rộng lớn hiện hành và tu sĩ Kim Đan sau lưng bọn họ!

Cảnh Phùng thị vui cực mà khóc: "Quả nhiên, biết ngay con ta nhất định không phụ kỳ vọng của ta mà!"

Cảnh Đại nhìn những ánh mắt đã ao ước lại sợ hãi xung quanh, vừa đắc ý vừa ác độc hung tợn chỉ mọi người Giản gia và Đỗ Tử Đằng: "Ha, ta đã sớm nói, nếu các ngươi dám đắc tội Cảnh gia ta tuyệt đối không có kết cục tốt! Lệ Nhi, mau trừng trị đám người này! Ta muốn bắt tiểu tử kia về Cảnh gia vẽ phù cả đời cho ta! Lão nhân kia vừa rồi cũng dám cản Cảnh gia ta bắt người, con mau đập chết lão nhân đó! Còn có tiểu nhi họ Giản kia, nó vừa rồi thu không ít linh thạch, phù do Đỗ tiểu tử vẽ đều của Cảnh gia ta, những linh thạch đó cũng của Cảnh gia chúng ta, ha ha ha ha ha ha......"

Cảnh Đại càng "an bài" càng đắc ý, nhịn không được ngẩng mặt lên trời cười ha hả.

Cảnh Lệ càng nghe càng nhíu mày, sau đó cô có chút không kiên nhẫn, nói: "Được rồi! Tiểu tử này về Cảnh gia cho ta, phù gì kia đương nhiên cũng thuộc về Cảnh gia ta, cứ như vậy đi!"

Nói xong, cô thoáng phun linh lực vươn tay chộp tới phía Đỗ Tử Đằng, sắc mặt trấn trưởng ngưng trọng, thân hình biến hóa đã cản phía trước Đỗ Tử Đằng, linh lực hai bên va chạm nhau không hề khéo léo, trấn trưởng sạt sạt sạt lui mấy bước mới khó khăn lắm ngừng lại.

Sắc mặt Đỗ Tử Đằng và Giản Trạch chợt thay đổi cuống quýt tiến lên đỡ, chỉ thấy sắc mặt trấn trưởng tái nhợt, cười thảm nói: "Quả nhiên hậu sinh khả úy!"

Sắc mặt Cảnh Lệ trầm xuống: "Ta kính ông là trưởng Tiên Duyên Trấn này, hỏi ông lại lần nữa, ta muốn bắt tiểu tử họ Đỗ đó về Cảnh gia, ông thả hay không?!"

Trấn trưởng lặng lẽ cười: "Tuy lão hủ đã già không còn chịu nổi, nhưng cũng không dám làm ra việc bán đứng thân hữu để cầu bình an khiến con cháu hổ thẹn bực này!"

Cảnh Lệ cười lạnh: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Vậy đừng trách ta thủ hạ không lưu tình!"

Nói xong, cô khẽ nâng bàn tay trắng nõn, gọi tới một thanh phi kiếm đỏ lửa, cổ tay tung bay kiếm quyết bắn ra, hỏa diễm trên phi kiếm mạnh thêm, cuối cùng dần dần sinh thành một con hỏa phượng! Cảnh Lệ thoáng phun linh lực, hỏa phượng do phi kiếm hóa thành bỗng nhiên giương cánh, phát ra một tiếng hót thô bạo thật dài bật nhào xuống từ giữa không trung, tất cả mọi người vốn vây xem tại chỗ đều phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ, dùng hết thủ đoạn cả người điên cuồng tránh né, đôi mắt máu tanh đỏ của con hỏa phượng kia chỉ nhìn chặt chẽ ba người trấn trưởng, lại lần nữa nhào thẳng phía bọn họ!

Trong đám người, Giản Linh Nhi được Thiết Vạn Lí ôm chặt trong tay phát ra tiếng khóc thét chói tai từ xa: "Tổ phụ! Đại ca! Buông cháu ra buông cháu ra! Cháu muốn qua tìm tổ phụ!"

Thiết Vạn Lí lại hoàn toàn không dám thả nha đầu này qua, chỉ khẽ cắn môi, đánh một chưởng sau cổ cô nhóc, tiểu nha đầu lập tức không cam lòng mà ngậm nước mắt hôn mê bất tỉnh.

Trong nháy mắt khi hỏa phượng nhào tới không thể tránh né, khuôn mặt trắng bệch của trấn trưởng bỗng nhiên đỏ như máu, sau đó trong chớp mắt không thể trì hoãn, một tay ông túm chặt Giản Trạch một tay túm chặt Đỗ Tử Đằng, lướt sát qua ngọn lửa tránh khỏi lần bổ tới với khí thế rào rạt của hỏa phượng, da thịt Đỗ Tử Đằng đã có thể cảm giác được sự bỏng rát khi ngọn lửa lướt qua.

Ở phía sau bọn họ, hỏa phượng thu thế không kịp bổ mạnh về phía cửa hàng, chợt nghe thấy một tiếng rắc, hỏa phượng xoay lại quay về trong tay Cảnh Lệ, cửa hàng đã bị thế lửa bổ làm hai, thế lửa hừng hực dần dần lan ra, bảng hiệu "Tiệm linh vật Giản thị" bị chém thành hai nửa cũng bị thiêu đốt rơi xuống đất ầm ầm!

Cảnh Lệ cầm phi kiếm trong tay, lại mang vẻ hờ hững: "Thuật pháp Huyết Độn? Không ngờ lão nhân ông cũng còn có chút biện pháp, chẳng qua ta thực sự muốn xem, dựa vào thân thể khô kiệt khí huyết, sắp hết nguyên thọ của ông, kéo hai tu sĩ Luyện Khí còn có thể độn thêm mấy lần!"

Cảnh Lệ còn chưa dứt lời, trấn trưởng đã "ọc" phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt còn trắng bệch hơn ban đầu!

Giản Trạch đỡ tổ phụ, hai mắt đỏ đến mức sắp rỉ máu, răng cắn rách môi cũng không có cảm giác, giờ khắc này, hắn ta thống hận bản thân tu vi thấp chưa từng có!

Mặt Đỗ Tử Đằng đờ đẫn, nhưng tay đỡ trấn trưởng cũng đã phát run nhè nhẹ.

Tay Cảnh Lệ ấn kiếm quyết, ngọn lửa trên phi kiếm lại lần nữa nhanh chóng bành trướng, một thanh âm run nhè nhẹ lại kiên quyết vô cùng đột nhiên nói: "Đủ rồi!"

Cảnh Lệ nhướng mày, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá thiếu niên mà cha mẹ cô quyết ý muốn cướp về Cảnh gia này.

Thân hình Đỗ Tử Đằng suy yếu, lúc này vai lưng lại ưỡn thẳng tắp, dù cho bất cứ lúc nào cũng có khả năng tử vong, cậu sợ hãi đến mức thanh âm phát run hai chân lẩy bẩy, nhưng đôi mắt nhìn thẳng Cảnh Lệ lại không có chút thoái nhượng hay dao động.

Cậu nhìn chằm chằm Cảnh Lệ gằn từng chữ: "Ta trở về với các ngươi! Buông tha Giản gia!"

Giờ này khắc này cậu mới chân chính hiểu rõ, sau câu nói "tu vi chính là tất cả" của Giản Trạch ẩn giấu bao nhiêu máu tanh tàn khốc, chính như trước mắt, cậu và Giản gia dưới phi kiếm của tu sĩ Trúc Cơ chẳng qua cũng chỉ là thịt cá mặc người xâu xé, trước mặt sự uy hiếp tánh mạng, cái gọi là tự do và mộng tưởng, ha, ngay cả rắm cũng không bằng!

Ngọn lửa trên phi kiếm trong tay Cảnh Lệ tăng vọt lại không hề dừng lại vì câu nói của Đỗ Tử Đằng, cô chỉ lạnh lùng trào phúng: "Ha, quá muộn rồi, kiếm ta đã xuất tất phải thấy máu! Nói cho ngươi, ta giết cả nhà Giản thị, vẫn có thể mang ngươi về Cảnh gia!"

Giản Trạch gầm quát: "Đỗ tiểu huynh đệ! Không cần xin tha với cô ta!" Đôi mắt đỏ như máu của hắn ta nhìn Đỗ Tử Đằng, thanh âm lại lạnh lẽo vô cùng: "Giản gia ta không có hạng người tham sống sợ chết! Cảnh Lệ, hôm nay tốt nhất cô nên nhổ cỏ tận gốc, bằng không Giản thị ta nhất định không chết không thôi với Cảnh gia!"

Trấn trưởng cũng nghiêng đầu mỉm cười: "Đỗ tiểu ca, đa tạ! Giản gia ta đời đời sống ở Tiên Duyên Trấn, bắt đầu từ tổ tiên cũng chưa bao giờ xuất hiện hạng người 'phản thân phụ bạn', nếu đời lão hủ lại bội ước thì còn mặt mũi nào gặp tổ tiên dưới suối vàng? Chỉ tiếc, khụ khụ, lão hủ chỉ có thể giúp các cháu đến đây thôi......"

Hỏa phượng trong tay Cảnh Lệ lại lần nữa mơ hồ thành hình, sắc mặt trấn trưởng lại đột nhiên từ tái nhợt biến thành đỏ đậm, hai mắt Giản Trạch rưng rưng, khàn giọng hô: "Tổ phụ!"

Một luồng linh lực tràn trề mà Đỗ Tử Đằng chưa từng cảm nhận thấy trước nay, bắt đầu truyền đến từ cánh tay, tràn đầy đan điền, Đỗ Tử Đằng lại bỗng nhiên đẩy trấn trưởng ra, luồng sức lực đó lớn đến mức, dưới sự đột nhiên không kịp phòng, ngay cả trấn trưởng lẫn Giản Trạch đều ngã qua một bên, việc trấn trưởng muốn truyền linh lực cho hai người cũng không thể không bị gián đoạn đột nhiên.

Đỗ Tử Đằng vẫn đứng tại chỗ, bỗng nhiên cười: "Ta vẫn không thích nợ người mà......"

Nụ cười đó, Giản Trạch cảm thấy mình lại thấy được một Đỗ Tử Đằng không biết trời cao đất dày, miệt thị Tu Chân giới cũng không có gì sợ hãi lúc trước.

Đỗ Tử Đằng quay đầu cười nói với Cảnh Lệ: "Cảnh gia các ngươi muốn chính là một Đỗ Tử Đằng biết vẽ phù đúng không? Nếu hiện tại ta nổ thành rất nhiều mảnh, còn hữu dụng với các ngươi nữa không?"

Đỗ Tử Đằng cười nhàn nhạt giơ tay, rất nhiều Tụ Linh Phù trong tay áo vận sức chờ phát động, linh khí được tụ tập nếu tập trung trong một không gian thì có thể đề cao mật độ linh khí, nhưng nếu tụ tập ở một điểm thì sao? Chậc chậc, không ngờ thiên tài thông minh tuyệt đỉnh như mình thế mà cũng có một ngày dùng bản thân làm vật thí nghiệm nha!

Mày liễu Cảnh Lệ dần dần dựng lên, hỏa phượng trong tay chấp cánh tựa muốn bay, sau đó cô lạnh lùng nói: "Không ngờ tiểu tử ngươi cũng có cốt khí, ta lập tức thành toàn ngươi!"

Cô khẽ nâng tay, mắt thấy hỏa phượng kia sắp bay lên!

Cảnh Đại cuống quít tiến lên nói: "Khuê nữ, giữ lại tiểu tử này còn hữu dụng với nhà ta! Những linh phù nó vẽ đáng giá không ít linh thạch đó!"

Tim Đỗ Tử Đằng nhảy thình thịch, cảm giác mạng treo trên tay người khác khiến thái dương cậu không ngừng chảy mồ hôi, nhưng cậu chỉ ngưng thần đứng tại chỗ, xem Cảnh Lệ kia nói thế nào.

Cảnh Lệ lại cười lạnh nói: "Con lại không hiếm lạ mấy cái phù chú đó!"

Hỏa phượng lại lần nữa sắp bay lên không, tay Đỗ Tử Đằng lặng lẽ nắm chặt một xấp phù chú khác, nếu nhất định phải chết ở đây, vậy cậu cũng tuyệt đối sẽ không để Cảnh Lệ dễ chịu!

Nhưng chính vào giờ phút này, trong lòng Cảnh Lệ đột nhiên chấn động kịch liệt, phi kiếm lại lần nữa trở lại trong tay. Không chỉ Cảnh Lệ, trong lòng tất cả tu sĩ ở đây đều nhảy dựng, tựa như vận mệnh chú định cảm ứng được thứ gì đó, mọi người không tự chủ được ngừng lại tất cả động tác quay đầu nhìn về phía phương hướng Ngưỡng Phong Bình.

Sau đó, bầu trời ở hướng đó gợn lên sóng lăn tăn như mặt hồ, rồi chậm rãi rút lui như thủy triều, dần dần lộ ra một ngọn núi thẳng tắp phía sau đó, bàng bạc xanh biếc, khí phách hiên ngang.

Đó là —— "Vân Hoành Phong!" Vô số người ở đây thất thanh kêu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro