Q1 Chương 11
Chương 11 Bận quá, quên mất. Moah ha ha ha
Ngày hôm sau, quả nhiên như lời Đỗ Tử Đằng, tất cả tiếp tục.
Trận chiến giá cả của hai nhà Cảnh Giản tiếp tục, cuối cùng vẫn là Cảnh gia lấy giá cả thấp hơn thắng được, sân cổng náo nhiệt, vợ chồng Cảnh gia vội đến mức sức cùng lực kiệt.
Trước cửa Giản thị đương nhiên quạnh quẽ, nhưng Giản Linh Nhi lại thu hồi được mười sáu túi trữ vật Hòa Hòa Thảo.
Ngày thứ ba ngày thứ tư ngày thứ năm ngày thứ sáu, tất cả tiếp tục.
Thứ bảy khi mặt trời dâng cao, Giản Trạch đều sắp có chút quen tiết tấu này: "Đỗ huynh đệ, hôm nay còn tiếp tục không?"
Ai ngờ Đỗ Tử Đằng lại nói: "Hôm nay đương nhiên không tiếp tục."
Giản Trạch ngẩn ra, tay vốn dĩ chuẩn bị đi khiêng thẻ bài đều thả xuống.
Đỗ Tử Đằng cười hắc hắc: "Ta đã tính rồi, có lẽ hôm nay cũng đủ rồi."
Hòa Hòa Thảo thu được đã gần đủ, mà linh châu Giản gia bán Chiếu Sáng Phù kiếm được khoảng thời gian trước cũng đã tiêu gần hết, mà Cảnh gia...... Hắc hắc, cũng đã đủ rồi.
Ngay sau đó, cậu kéo Giản Linh Nhi đang muốn ra cửa tiếp tục bận việc qua, an bài cô nhóc làm công tác kết thúc.
Ngày nay, vợ chồng Cảnh gia cũng rất nghi hoặc, bởi vì hôm nay Giản thị vậy mà không khiêng tấm thẻ bài giảm giá bán Chiếu Sáng Phù ra nữa!
Cảnh Đại nghi hoặc nói: "Hay là, Giản thị đã biết sự lợi hại của chúng ta, nhận thua rồi?"
Mấy ngày nay Cảnh Phùng thị mệt đến mức đầu váng mắt hoa, hôm nay Giản thị không giảm giá, nhiệt tình mua sắm của các hương thân cũng đã sớm tiêu hết vào mấy ngày hôm trước, người tới cửa cũng thưa thớt, bà rất vất vả mới nghỉ ngơi được một hồi, tuy rằng cảm thấy Giản thị yên tĩnh là việc không đơn giản, nhưng một chốc cũng không đoán ra được trong hồ lô của Giản thị bán cái gì.
Đang lúc vợ chồng Cảnh thị nghĩ trăm lần cũng không ra, đã có người tới cửa.
"Ai da, tôi đã nói làm sao sáng nay Linh Thước cứ kêu mãi, hóa ra hôm nay có khách quý đến cửa, Hoàng chân nhân, mau vào! Chúng tôi không thể nghênh đón, thật là đáng chết!" Cảnh Phùng thị tươi cười như hoa liên tục tạ lỗi với người tới.
Người đến là một nữ tử với sắc mặt tái nhợt tên là Hoàng Uyển Đình, chính là trợ thủ đắc lực của vị Hổ đại nhân trên núi kia, đương nhiên không có khả năng là Kim Đan chân nhân gì, câu Hoàng chân nhân kia, cũng chỉ là câu khen tặng.
Chẳng qua Hoàng Uyển Đình có thể lăn lộn được đến vị trí này ở ngoại môn, đương nhiên cũng không phải loại không ánh mắt, tuy rằng vợ chồng Cảnh thị bất nhập lưu, nhưng thực sự có một đôi trai gái giỏi, đặc biệt Cảnh Phùng thị này, chậc, vậy mà còn leo lên được Hổ đại nhân, nói không chừng, thực sự không thể vô cớ đắc tội.
Hoàng Uyển Đình cũng cười khách sáo: "Nếu quá quấy nhiễu vợ chồng hiền các vị, lại là chỗ thất lễ của tôi."
Hai bên khách sáo nửa ngày, Cảnh Phùng thị chỉ cảm thấy kỳ quái, Hoàng Uyển Đình này là phụ tá đắc lực của Hổ đại nhân, không dễ dàng rời đi, thế nào hôm nay đột nhiên tới cửa thăm, lại không hề nói gì về ý đồ đến?
Trong lòng Hoàng Uyển Đình càng kinh ngạc, Cảnh Phùng thị này ngày thường thái độ làm người khôn khéo cực, thế nào lần này lại không thông suốt? Rơi vào đường cùng, Hoàng Uyển Đình chỉ đành chủ động nói bóng nói gió, cô ta nâng chung trà cười tủm tỉm nói: "Nói đến còn chưa chúc mừng vợ chồng hiền, nghe nói gần đây trong phủ tiền vô như nước, Chiếu Sáng Phù kia, ngay cả Hổ đại nhân ở trên núi cũng nghe nói tới."
Cảnh Phùng thị nghĩ đến việc làm ăn nhà mình rực rỡ đến mức ngay cả Hổ đại nhân cũng phái Hoàng Uyển Đình tới hỏi, trên mặt lập tức không giấu được sự tự đắc: "Nơi nào nơi nào, đều là đánh nhỏ ồn nhỏ không ra hồn, khiến Hoàng chân nhân chê cười rồi."
Hoàng Uyển Đình đặt chung trà xuống, ngẩng đầu đánh giá thẳng Cảnh Phùng thị, thấy đối phương thế mà không lĩnh ngộ được ý trong lời nói của mình, nghĩ đến nhiệm vụ đến Tiên Duyên Trấn lần này, trong lòng không khỏi có chút oán giận, bao nhiêu hộ gia đình trên trấn này làm việc cho trên núi, nhà ai không phải cẩn trọng đặt việc trên núi lên đỉnh đầu, nào giống Cảnh gia, rõ ràng là gia đình duy nhất chiếm tiện nghi từ việc làm ăn trên núi, lại còn cần đường đường đệ tử chấp sự ngoại viện như mình đích thân tới cửa hỏi, thế mà còn không chủ động giao phó!
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Hoàng Uyển Đình lập tức có chút nhạt đi: "Nghe nói mấy ngày trước vợ chồng hiền lại đưa một nhóm giấy phù đến 'Phi Hào Viện'? Các đệ tử 'Phi Hào Viện' toàn bộ bận rộn việc trong phủ, thực sự khiến Lục đại nhân vui mừng hỏng rồi."
Trong lòng Cảnh Phùng thị đang cao hứng, thế mà không thể lưu ý sự vi diệu trong giọng nói của Hoàng Uyển Đình, ngược lại nửa khoe khoang nửa cả giận nói: "Thật sự do tu vi hai đứa nhà tôi không nên thân khiến Hoa Nghi chân nhân bất mãn, phải nắm chắc hơn, không rảnh tới vẽ mấy thứ nho nhỏ này, vì vậy, chỉ đành nhờ các đại nhân Phi Hào Viện giúp đỡ."
Trong lòng Cảnh Đại lại đau đớn một hồi, tu sĩ Phi Hào Viện gì kia vẽ phù nhanh thì nhanh đó, nhưng giá cả cũng thực sự khiến người ta chịu không nổi, nếu không phải bà nương phá sản này của gã dốc hết sức kiên trì, gã mới không làm việc mua bán lỗ vốn vậy đâu!
Hoàng Uyển Đình thấy mình hỏi về việc giấy phù, Cảnh Phùng thị không những không theo đầu đề của mình, ngược lại nhắc tới đôi trai gái rất được Hoa Nghi chân nhân yêu thích của mình, thậm chí trên mặt gã Cảnh Đại kia cũng mang vẻ không thoải mái, đôi vợ chồng này tự cho là có Kim Đan chân nhân làm chỗ dựa, thì không để Hổ đại nhân vào mắt nữa? Phải biết, đôi trai gái của bà ta dựa được Hoa Nghi chân nhân là do Hổ đại nhân nối dây đó!
Hoàng Uyển Đình biết rõ điểm mấu chốt trong đó chỉ cảm thấy đôi vợ chồng này ngu không ai bằng, nếu chậm trễ việc mà Hổ đại nhân sai khiến, hừ, đừng nói đôi trai gái kia của bà ta, dù Cảnh gia có thêm mười đứa con giống hệt vậy cũng không ngăn được cơn giận của Hổ đại nhân! Hổ đại nhân có thể nâng đôi trai gái của bọn họ lên chỗ cao, đương nhiên cũng có thể khiến bọn chúng chết không có chỗ chôn!
Cảnh Phùng thị thấy sự biến hóa biểu cảm trên mặt Hoàng Uyển Đình, thầm nghĩ không ổn, cảm thấy bản thân đã quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng, lại chết sống không thể nhớ ra.
Hoàng Uyển Đình thấy sắc mặt Cảnh Phùng thị hãy còn mờ mịt, rốt cuộc nhịn không được đứng dậy, quái gở nói: "Một khi đã như vậy, ta đây không quấy rầy nữa, chúc vợ chồng hiền tiền vô như nước, sống lâu trăm tuổi, cũng chúc lệnh lang lệnh ái sớm ngày đắc đạo, ha ha!"
Hoàng Uyển Đình phất tay áo bỏ đi, Cảnh Phùng thị nôn nóng chỉ đành đuổi theo nói: "Hoàng chân nhân, xin dừng bước!" Bà thậm chí còn dùng ra thế công bao lì xì vốn dĩ mọi việc đều thuận lợi: "Hoàng chân nhân, nếu có chỗ đắc tội còn xin ngài bao dung......"
Cảnh Đại chưa phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì ngơ ngác đứng tại chỗ, nhưng thấy Cảnh Phùng thị móc ra bao lì xì, nghĩ đến linh thạch lỗ vốn đoạn thời gian này, tức khắc nổi giận: "Bà nương nhà bà, tặng cho trên núi nhiều như vậy rồi còn chưa đủ sao! Còn muốn phá sản đến khi nào!"
Bước chân Hoàng Uyển Đình khựng lại, tầm mắt đánh giá qua lại giữa vợ chồng Cảnh thị, sau đó không giận ngược lại cười: "Vợ chồng hiền quả thật làm rất tốt, ta chắc chắn sẽ báo đúng sự thật tất cả việc hôm nay cho Hổ đại nhân! Ta chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nhân vật, không đảm đương nổi phen đại lễ này của ngài đâu!"
Hoàng Uyển Đình vừa dứt lời, bóng người đã biến mất, Cảnh Phùng thị kinh hô một tiếng, thu bước không kịp liền ngã nhào xuống đất, Cảnh Đại cuống quít tiến lên nâng dậy, dù cho là tu sĩ, nhưng vừa rồi bà đuổi theo Hoàng Uyển Đình là dùng tới linh lực, tốc độ cực nhanh, đập đầu xuống đất như vậy, Cảnh Phùng thị đã máu chảy đầy mặt, lại hãy còn bắt lấy tay Cảnh Đại, nói: "Hoàng chân nhân! Hoàng chân nhân! Ngài xin dừng bước!"
Cảnh Đại không thèm để ý, nói: "Cô ta đã sớm đi rồi! Bà còn gọi cái gì!"
Cảnh Phùng thị ngốc lăng tại chỗ, sau một lúc lâu mới ngồi dậy, không để ý việc lau đi vết máu trên mặt, chỉ lẩm bẩm nói: "Đây...... Đây đến tột cùng là thế nào?"
Cảnh Đại cũng buồn bực: "Tôi cũng không biết nha, rõ ràng mấy người nói đến việc làm ăn nhà ta đang yên đang lành, họ Hoàng đó cũng thật là, nói trở mặt là trở mặt."
Cảnh Phùng thị chậm rãi lắc đầu: "Chắc hẳn có gì đó không đúng...... Bọn tôi nói chuyện làm ăn, còn nói gì nữa?"
Cảnh Đại hồi tưởng lại, có chút căm giận: "Còn nói chuyện chúng ta đưa giấy phù lên núi nhờ vẽ, 'Phi Hào Viện' kia thực sự lòng dạ hiểm độc! Vậy mà đòi nhiều linh thạch của chúng ta như vậy!"
Giấy phù?!
Hai chữ này lại như sấm sét vang trong lòng Cảnh Phùng thị, nhất thời khiến sắc mặt bà trắng bệch!
Ông trời ơi! Bà bận rộn đấu khí với Giản thị đáng chết kia, thế mà quên mất thời gian một tháng một lần cống giấy phù lên núi! Bà phải nhanh chóng lấy giấy phù đuổi theo Hoàng Uyển Đình mới được!
Cảnh Phùng thị lập tức đứng dậy nói: "Mau! Đi nhà kho!"
Cảnh Đại mang vẻ mờ mịt đi theo vào nhà kho, lại thấy Cảnh Phùng thị mang máu tươi đầy mặt như lệ quỷ ép hỏi gã: "Giấy phù đâu?!"
Cảnh Đại buồn bực chỉ mấy trăm tấm giấy phù ít ỏi trên giá, nói: "Đều ở đây nha, còn lại không phải bà đều đưa đến Phi Hào Viện hết rồi sao? Đấy, còn ở chỗ bà kìa."
Cảnh Phùng thị theo phương hướng ngón tay Cảnh Đại sờ đến túi trữ vật của mình, trong cảm ứng, cả túi toàn là Chiếu Sáng Phù, Cảnh Phùng thị "ọc" hộc ra một ngụm máu tươi.
Cảnh Đại kinh hãi nhảy dựng vội vàng tới cửa đỡ lấy Cảnh Phùng thị, bà túm chặt cánh tay Cảnh Đại, thanh âm thê lương: "Mau! Đi gánh Hòa Hòa Thảo! Đi chế giấy phù!"
Cảnh Đại vừa nghe xong rất ủy khuất: Không phải việc này đã sớm để tiểu tử họ Đỗ kia làm rồi sao? Thế nào còn muốn gã làm nữa, hơn nữa đã mệt mỏi rất nhiều ngày rồi......
Cảnh Phùng thị thấy biểu cảm đó của Cảnh Đại, trước mắt lại tối sầm, bà nhìn thẳng Cảnh Đại, hung tợn rít lên: "Ông dám nói không, tôi lập tức bóp chết ông xong hết mọi chuyện!"
Cả mặt Cảnh Phùng thị đầy máu tươi, khóe môi còn tràn vết máu, cặp mắt kia dùng sức quá độ đến mức sắp lồi ra, bị người ta dùng đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, Cảnh Đại rùng mình.
Cảnh Phùng thị nỗ lực bình ổn linh lực hỗn loạn, hít một hơi thật sâu, biết nam nhân nhà mình chính là tên đần độn, thời khắc mấu chốt không trông cậy vào được, không nói rõ không được, bà nói với tốc độ cực nhanh: "Hôm trước chính là ngày nộp giấy phù lên núi một tháng một lần......"
Cảnh Đại hoảng sợ "A" một tiếng: "Tôi...... Tôi thế mà quên mất!" Gã nhìn quanh nhà kho trống rỗng, lúc này mới biết sợ: "Nương tử, nhà ta cũng không còn lại bao nhiêu giấy phù, thế...... thế này nên làm sao đây?"
Ngữ khí Cảnh Phùng thị lạnh băng: "Còn có thể làm sao? Mau chóng chế phù, cầu được Hổ đại nhân thông cảm, nếu không, ông với tôi phải thừa nhận lửa giận trên núi!" Bà nhíu mày nhìn về phía Cảnh Đại: "Ông nhanh chóng đi gánh thảo, còn ở đây kì kèo cái gì?!"
Trong cảm nhận của Cảnh Đại, tu sĩ trên núi đều là nhân vật cao cao tại thượng, ngày đó bọn họ tranh được việc cung ứng giấy phù này như thế nào, đến nay Cảnh Đại còn rõ ràng trước mắt, thậm chí chuyện nhờ Phi Hào Viện vẽ phù, rõ ràng là họ đưa linh châu mướn người hỗ trợ, khóe mắt của đối phương lại trước sau chưa từng liếc nhìn họ. Trong mắt những đại nhân vật đó, có lẽ Cảnh Đại gã cũng không tốt hơn đống tro bụi là bao, dù gã liều chết, muốn làm ra trên vạn tấm giấy phù trong vòng mấy ngày cũng tuyệt đối không có khả năng! Nếu không cung ứng được giấy phù tháng này, người trên núi trách tội xuống...... Sắc mặt Cảnh Đại trắng bệch.
Cảnh Phùng thị thấy Cảnh Đại vẫn không nhúc nhích, trong lòng đã sớm không còn kiên nhẫn: "Nhanh đi gánh thảo, thế nào, còn muốn tôi mời ông?! Ngay lúc này còn làm lỡ thời gian, ông gánh nổi lửa giận trên núi không?"
Cảnh Đại như bị hai chữ "trên núi" mà Cảnh Phùng thị nhắc tới kích thích, sau đó gã tiến lên bóp chặt Cảnh Phùng thị: "Mụ già thúi nhà bà! Đều do bà! Lão tử đã sớm nói không nên bán Chiếu Sáng Phù đồ bỏ kia rồi! Cố tình bà quyết tâm muốn bán! Hiện giờ...... Hiện giờ nếu các chân nhân trên núi trách tội xuống, lão tử không liên can!"
Cảnh Phùng thị vừa nghe lời này, lập tức khí huyết cuồn cuộn linh lực hỗn loạn, cái...... cái tên khốn này! Đến lúc này rồi còn khinh suất, không nghĩ làm giấy phù thế nào, lại chơi trò đùn đẩy!
Vốn bà cũng áp lực cơn giận giải thích với Cảnh Đại, lúc này hung tính xông não, Cảnh Phùng thị bỗng nhiên đứng dậy, cho Cảnh Đại trọn vẹn mười mấy cái tát mới xách gã đã bị đánh thành đầu heo lên hung tợn nói: "Lão nương nói cho ông! Hiện tại ông thành thành thật thật đi chế phù cho tôi, nếu dám đẩy đưa chút nào, lão nương tôi sống không nổi nữa cũng sẽ giết chết ông trước! Lão nương luôn nói được thì làm được!"
Cảnh Đại bị đánh ngơ ngác, mới phản ứng lại ý trong giọng nói của Cảnh Phùng thị, vợ chồng mấy chục năm, sao có thể không biết gốc gác của nhau. Mặt Cảnh Phùng thị đầy vết máu khô trông như La Sát, Cảnh Đại thấy sát ý lạnh băng trong mắt đối phương lúc này là biết việc kéo người chết chung trong miệng bà nương của gã tuyệt đối không phải giỡn chơi...... Bà nương này, thực sự làm ra được chuyện nhẫn tâm tuyệt tình đó.
Cảnh Đại mang vẻ mặt sợ hãi ôm đầu đáp ứng, hoàn toàn không dám nán lại, mang cái mặt đầu heo nhặt đòn gánh đã lâu không đụng đến lập tức ra cửa đi cắt Hòa Hòa Thảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro