Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

Kỷ lục sống sót, ngày 55.

Tập trung nào.

Khi Kim Su-Hwan tỉnh lại, những tia sáng đầu tiên của buổi sáng vừa xuyên qua lớp kính của tòa nhà chung cư chiếu vào mặt cậu, mang theo cơn đau đầu dữ dội, từ trên giường cứng rắn bò dậy, sau lại lặng lẽ lấy cuốn sổ nhỏ từ trong túi quần ra, mở tờ giấy màu be bẩn thỉu, dùng chiếc bút bi đã lem mực, viết lên "54" rồi "55".

Sau khi rời khỏi đây, cậu sẽ có một giấc ngủ ngon trong ba ngày ba đêm. Kim Su-Hwan tự nhủ điều này mỗi ngày. Cậu ta xếp ba lô với quầng thâm dưới mắt. Trạng thái căng thẳng khiến cậu thể ngủ sâu. Trên thực tế, thảm họa chưa xảy ra lâu, vì vậy mỗi đêm vẫn có tiếng la hét, tiếng súng và tiếng ồn của những xác sống đang kiếm và ăn.

Là một người có học thức, cậu chắc chắn nhớ không được chép môi hay phát ra âm thanh khi ăn, nhưng rõ ràng là những xác chết biết đi thiếu giáo dục nên mới ồn ào như vậy.

Kim Su-Hwan ăn ba chiếc bánh quy vào bữa sáng, uống nửa chai nước, đeo túi vào, cầm rìu cứu hỏa trên tay. Cậu nhớ đã xin lỗi khi giật nó khỏi tay xác chết không đầu , không có não , chắc cũng không biết dùng nên để cho cậu thì tốt hơn. Cậu ta cẩn thận đi ra ngoài như một con mèo đi bắt cá.

Chiếc giường cứng cáp kia không phải là giường của cậu, căn hộ ba phòng ngủ này không phải là căn hộ của cậu, và cậu đang lang thang từ trung tâm thành phố đến tận rìa ở ngoại ô. Là một lữ khách sống sót đơn độc, cậu càng không phải là một người lính được huấn luyện bài bản hay một chuyên gia về sinh tồn trong vùng hoang dã. Kim Su-Hwan chỉ là một chàng trai trẻ 18 tuổi rưỡi, có phần thông minh, sở hữu sự vững vàng vượt xa tuổi tác và một nỗi khao khát sâu sắc dành cho cha mẹ và anh chị em của mình, đủ để hỗ trợ anh hoàn thành kỳ tích được gọi là "sống sót"

Khi bình minh ló dạng, theo kế hoạch, hôm nay cậu sẽ đi bộ hai mươi cây số và thu thập thêm tài nguyên trên đường đi.

Đây thực sự là một con phố sạch sẽ. Kim Su-Hwan đứng trong cửa hàng tiện lợi bỏ hoang và suy nghĩ. Những ngày gần đây, con phố này quá sạch sẽ.

Tất nhiên là có những xác chết đẫm máu cần phải làm mờ đi, tất nhiên là có những mảnh kính vỡ và giẻ rách khắp sàn, tất nhiên là có những biển hiệu đổ nát và nhấp nháy cùng những chiếc ô tô bốc cháy trên đầu, và tất nhiên là có những thây ma với đôi mắt lồi ra lao vào bạn một cách điên cuồng. Sạch sẽ ở đây có nghĩa là dọn sạch các kệ thực phẩm. Kim Su-Hwan kiểm tra mọi ngóc ngách của các cửa hàng gần đó. Trên sàn nhà có chân tay bị gãy, sản phẩm kỹ thuật số và đủ loại rác thải hàng ngày vô dụng, nhưng không có nước hoặc thức ăn.

Cậu thấy bực bội vì lãng phí thời gian, nên quyết định đi dạo quanh những tòa nhà dân cư đổ nát.

Từ nhỏ, Kim Su-Hwan hiếm khi đi xem phim vì ở nhà có phòng xem phim. Là một người yêu thích phim ảnh và truyền hình, đã xem trọn bộ phim "Resident Evil" hai lần hồi tiểu học, cậu hoàn toàn đồng ý rằng Jumping Scare đã lỗi thời, đặc biệt là khi cậu vừa mở cửa cầu thang thoát hiểm và thấy bên trong yên tĩnh và thanh bình, cậu ta đã bình tĩnh đóng cửa lại. lùi lại vài bước rồi đá tung cánh cửa lần nữa, sau đó chứng kiến ​​cảnh những thây ma la hét rơi xuống từ trên trời, có lẽ là từ cầu thang trên cùng.

Kim Su-Hwan đi lên cầu thang với chiếc rìu của mình và chặt hạ bốn thây ma rách rưới, khiến cậu ta phải thở hổn hển khi chống tay lên đầu gối và toàn thân đầy máu bắn tung tóe khắp các xác chết. Sau đó, cậu lại phát hiện cửa mỗi nhà trong tòa nhà đều mở toang, khi mình bước vào, chỉ thấy một đống bừa bộn trên sàn nhà và một chiếc tủ lạnh trống rỗng, giờ cậu đã chắc chắn rằng nơi này đã bị bọn cướp xâm nhập, chúng không muốn rời đi tay không. Cậu lặng lẽ đi lên tầng cao nhất và bất ngờ phát hiện một thây ma đang cào vào cánh cửa gỗ đóng kín.

"Bang—"

Đây là tiếng Kim Su-Hwan túm lấy rồi đẩy thây ma vào tường.

"Rắc—"

Xong lại vung một rìu cắt qua phần thịt ở cổ.

Cuối cùng, cậu lau sạch máu và mồ hôi trên mặt, mò mẫm tìm chiếc chìa khóa ở thắt lưng và mất một lúc mới mở được cửa.

Trên thực tế, theo dự đoán của Kim Su-Hwan, trong căn nhà này hẳn phải có người. Nhưng thứ đập vào mắt cậu là những đống chai nước khoáng rỗng, những lon rỗng xếp chồng lên nhau, và những túi đồ ăn vặt buộc chặt. Thực ra, có khá nhiều loại. Cũng có những hộp từ tiệm pizza trên phố này, những hộp sữa từ tiệm trà sữa, và những túi đóng gói từ nhà hàng sushi. Cậu cong môi. Bây giờ sẽ phải tìm ra thủ phạm của những chiếc kệ và tủ lạnh trống rỗng đó , người đã kéo lên cơn bực bội của cậu

Nhưng khi đi bộ quanh ngôi nhà lộn xộn nhưng độc đáo này một hồi lâu, và ngoài những dấu hiệu rõ ràng của sự sống, cậu ta lại không nhìn thấy một bóng người nào cả.

Cuối cùng, Kim Su-Hwan thở dài, mở khóa ba lô và đi tìm kiếm một số vật thừa kế hữu ích.

Tôi sẽ sống tốt thay phần của anh.

Đây là suy nghĩ của Kim Su-Hwan trước khi cậu mở chiếc tủ cao hai mét rưỡi trong phòng ngủ, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể chấp nhận rằng ngay khi mở cửa tủ bằng cả hai tay, một bóng người không rõ danh tính cao ngang ngửa mình đã ôm lấy cậu một cách thân mật, cả hai đều ngã xuống sàn gỗ nhưng Kim Su-Hwan rõ ràng là một chiếc đệm thịt cho người kia ,kèm theo tiếng "A!" kinh hãi.

Hiển nhiên, thứ ẩn núp trong tủ này đã mang lại cho Kim Su-Hwan tác động lớn hơn năm con thây ma trước đó. Người xuất hiện xinh đẹp như vậy, lại còn là một người khỏe mạnh, không bị nhiễm bệnh như mấy con xấu xí ngoài kia.

Em ta nói, mình tên là Choi Woo-je. Và ngồi trên giường với vẻ mặt xin lỗi, mái tóc dựng ngược trên đầu vẫn còn dính đầy máu mà cậu vừa làm dính lên khi em ta nhào đến ôm mình. Em ta đã cung cấp quần áo sạch để cậu thay và loại khoai tây chiên yêu thích cho vị khách mở cửa cứu vớt mình.

"Tôi xin lỗi vì đã đột nhập vào nhà cậu mà không xin phép."

Kim Su-Hwan dùng khăn đối phương đưa cho lau mặt, xong tiện tay lau tóc đi mái tóc dính máu của Choi Woo-je , người đang bối rối.

"Thật sự rất tốt khi nhìn thấy một người còn sống."

Cậu nhìn Choi Woo-je, người có khuôn mặt vô hại khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

"Nhưng tại sao cậu lại trốn trong tủ quần áo?"

"À..."

Choi Woo-je có lẽ cảm thấy hơi ngại ngùng mà gãi má.

"Tôi còn tưởng có quái vật phá cửa xông vào..."

"Nhân tiện, cậu đã giết nó chưa?"

"Ừ"

Kim Su-Hwan tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của đối phương, lựa chọn che giấu tâm tình khó hiểu đang dậy sóng của mình bằng vẻ mặt vô cảm.

"Có thể giết nó..."

Đối phương cong môi, giơ ngón tay cái lên.

"Tuyệt lắm!"

Đây có phải là điều mà một người đã sống sót trong năm mươi lăm ngày như tôi có thể nói không? Kim Su-Hwan nhìn chằm chằm vào thiếu niên với khuôn mặt tươi tắn đến lạ thường, và cảm thấy rằng người kia dường như không sống trong cùng một thế giới tận thế với mình.

Trên thực tế, khi Kim Su-Hwan hiểu được điều này, cậu đã tin chắc rằng đối phương không sống cùng một thế giới với mình, vì đó nên cậu đã rơi vào một cơn chấn động ngắn ngủi nhưng sâu sắc.

Ngày tận thế về mặt sinh hóa của Choi Woo-je bắt đầu từ những dòng tin trên điện thoại di động của anh. Ngày hôm đó, em ta ôm gối ngủ đến tận mười hai giờ trưa, khi tỉnh dậy, ánh nắng giữa trưa đã bị rèm cửa che mất. Sau đó, xoa cái đầu bông xù vừa mới ngủ thiếp đi vào sáng sớm, đánh răng và rửa mặt, đi vào bếp lấy một miếng bánh mì nướng, rót một cốc sữa, rồi trượt đến chiếc ghế sofa mềm mại trong phòng khách bằng đôi dép lê, trèo lên và cuộn tròn người.

Rõ ràng, đối với một đứa mọt sách như Choi Woo-je, người vừa khóc vừa xem phim hoạt hình đó là phim hoạt hình Nhật Bản?, đồ ăn tinh thần có thể không quan trọng hơn đồ ăn vặt, nhưng chắc chắn quan trọng hơn cơm, vì vậy em ta đã bật màn hình LCD và bắt đầu hành trình GTA5 vui vẻ của mình. Và đã đấu trí và can đảm với cảnh sát ảo trong một tiếng rưỡi, trong suốt thời gian đó, tiếng ồn ào bên ngoài và tiếng rít của xe cảnh sát trong thực tế đều bị tách biệt khỏi chiếc Sony XM5 yêu quý của anh ấy. Đây chính là cảm giác của một sinh viên đại học sống một mình trong kỳ nghỉ.

Mãi đến khi tháo tai nghe ra vì đói và nghe rõ tiếng súng liên tục ngoài cửa sổ với âm lượng rất lớn ,thực ra lúc đầu em ta còn chưa phản ứng lại tiếng súng ngẫu nhiên trong thế giới GTA, Choi Woo-je mới kinh hãi chạy đến cửa sổ, nhìn thấy đường phố đầy những chiếc ô tô bốc khói và đám đông đen kịt, rồi kiểm tra điện thoại di động đầy tin nhắn, biết được thông tin về sự bùng phát đột ngột của virus thây ma trước khi cáp và tháp tín hiệu bị nổ tung và toàn bộ thành phố mất mạng.

Lúc này đã là 2:08 chiều ngày đầu tiên của ngày tận thế.

"Vậy là cậu chỉ ở trong nhà mình một tháng rưỡi thôi à?"

“Vâng…” Choi Woo-je cảm thấy không thoải mái khi bị Kim Su-Hwan nhìn chằm chằm, cảm thấy như mình đã làm sai điều gì đó.

“Tôi chắc chắn muốn sống vào thời điểm đó. Tôi chắc chắn sẽ bị cắn chết nếu tôi ra ngoài, vì vậy tôi chỉ đơn giản là không ra ngoài.”

"Còn trực thăng và thuyền cứu hộ thì sao? Cậu có biết không? Thành phố đã bị đánh bom hoàn toàn và các con đường đã bị chặn vào ngày thứ ba."

Choi Woo-je chớp chớp đôi mắt sau cặp kính to và lắc đầu, trong khi Kim Tú Hoàn ôm trán chờ chết...

Trên thực tế, cậu cảm thấy cuộc sống của Choi Woo-je có lẽ khá thoải mái, ít nhất là so với những ngày tháng lưu vong của mình. Người kia cũng bày tỏ sự tán thành sâu sắc, nói rằng cảm thấy rất tuyệt khi được mua sắm miễn phí ở phố đồ ăn vặt mà mình đã cẩn thận lựa chọn cho nơi cư trú của bản thân.

Choi Woo-je giải thích rằng em ta không dám đi quá xa, và lên kế hoạch cho tài nguyên của mình mỗi ngày như một yêu tinh đếm tiền vàng, nếu cần thứ gì đó, thì sẽ lấy hết can đảm để tìm kiếm gần đó, em ta quên mất ngày tháng và không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua. Người này rõ là một người vô cùng may mắn. Khu phố xung quanh thì vắng tanh, không có thây ma nào lang thang xung quanh, và không có món quà đáng sợ nào sau lưng em ta khi đang cướp bóc lương thực, nhưng...

"Nhưng dạo này cậu không ăn gì nhiều nhỉ"

Kim Su-Hwan bất lực đáp.

"Một đám thây ma đột nhiên xuất hiện bên ngoài nhà, mỗi ngày đều có một con cào cửa nhà cậu, cậu gần như ăn hết đồ ăn rồi."

"Thì ra là cậu đã cứu tôi."

Choi Woo-je quyết định mỉm cười để xoa dịu nỗi xấu hổ ngột ngạt trong lòng.

Kim Su-Hwan thở dài, nhìn ánh mắt tươi cười của đối phương, lại tháo túi ra, ngồi cạnh em ta trên chiếc giường trải ga trải giường màu xanh da trời. Cậu mở một lon soda trên tủ đầu giường và nhấp một ngụm. Đã lâu rồi không uống thứ gì khác ngoài nước lọc. Cậu từ từ nói.

"Đi với tôi."

"Cái gì?"

Kim Su-Hwan nhìn người bên cạnh quay đầu nhìn mình, sau đầu đèn là một cửa sổ trong suốt, rất ít khi thấy được kính sạch sẽ nguyên vẹn, sau đó có thể thấy bầu trời trắng xóa không một nếp nhăn, còn có một tòa nhà xám xịt nhuốm máu, bên trên là thi thể nằm ngổn ngang.

"Cậu không muốn rời khỏi đây sao?"

"...Tôi có thể sống sót không?"

Choi Woo-je sửng sốt một lát, sau đó cúi đầu cười thành khẩn, nhẹ giọng nói.

"Cậu có thấy xác chết trên phố không? Có người mặc áo chống đạn, mặc đồng phục cảnh sát, những người mạnh hơn tôi đều đã biến thành thây ma... Thật ra, tôi có thể sống sót đến bây giờ đã là kỳ tích rồi, đúng không?"

Sự im lặng kéo dài một lúc, rồi cậu cũng đưa ra lời mời nói.

"Tôi cũng nghĩ rằng việc tôi vẫn còn sống là một phép màu, nhưng thực tế là chúng ta vẫn chưa chết."

"Năm mươi ngày sau, đợt trực thăng cuối cùng sẽ hạ cánh trên cây cầu bị gãy ở cực Nam của thành phố và đón những người sống sót còn lại."

Kim Su-Hwan lấy một chiếc radio từ trong túi ra, bật lên và xoay núm sang một kênh. Một bản phát thanh kèm theo tiếng vo ve được lặp lại. Đó là thông báo sơ tán cơ học. Cậu lấy sổ tay cá nhân ra và đưa cho Choi Woo-je xem.

"Nghe này, chúng ta đi qua khu dân cư này trước, sau đó rồi đi bộ đến bờ sông, tìm xe qua cầu rồi đi về phía nam. Đường vành đai phía nam có lẽ vẫn chưa đóng, chúng ta có thể lái xe thẳng đến cầu."

Choi Woo-je nhìn bản đồ được cắt thành nhiều mảnh nhỏ trên giấy màu be và ghép lại với nhau. Chúng bị hư hỏng nhẹ. Ở góc trên bên trái của bản đồ, có chữ "còn sống" được viết gọn gàng như văn bản in. Em ta mở to mắt, cảm thấy đau ở hốc mắt, rất nhanh đã bị sương mù làm mờ đi. chỉ có thể ngẩng đầu lên để tránh chúng ngưng tụ thành những giọt nước và nhỏ giọt xuống má mình.

Giọng nói của Choi Woo-je có chút run rẩy.

"Tại sao cậu lại muốn sống nhiều đến vậy?"

Đây có lẽ là một câu hỏi ngớ ngẩn khi chất vấn bản năng sinh học của loài người, nhưng em ta vẫn hỏi.

Kim Su-Hwan cụp mắt xuống, dừng lại một chút rồi nói.

"Tôi có chút nhớ nhà."

"Họ không ở thành phố này, mà ở một nơi xa xôi nào đó không bị nhiễm bệnh. Tôi muốn gặp họ, cũng như họ muốn gặp tôi. Tôi không thể chết như thế này được"

Choi Woo-je nghe vậy thì hít một hơi thật sâu, rồi từ từ nắm chặt hai tay ở hai bên. Thành phố bị nhiễm bệnh này ban đầu vốn là một thành phố lớn tràn đầy cơ hội và kiến thức, phải không? Chiếc điện thoại di động của em ta, đã hết pin từ lâu, chứa rất nhiều tin nhắn từ nhiều nơi khác nhau.

Khi thảm họa xảy ra, phản ứng đầu tiên của mình là sống sót. Choi Woo-je nghĩ.

"...Tôi muốn đi cùng cậu"

Kim Su-Hwan nhìn người bên cạnh, em ta đã đứng dậy, dụi mắt ,cậu cảm thấy Choi Woo-je che giấu việc em ta sắp khóc bằng cách dụi mắt chỉ khiến mắt em ta đỏ hơn, trông đáng thương hơn.

"Nếu cần, cậu có thể để tôi lại."

Không cần phải thêm gì vào câu này. Kim Su-Hwan nghĩ. Choi Woo-je đôi khi nói những điều vừa ngốc nghếch vừa dễ thương. Lúc này, cậu không biết tương lai sẽ ra sao. Có lẽ cậu đã nhặt được một kẻ gây rối cho mình, nhưng có người bầu bạn luôn là điều tốt. Như vậy, cậu lại có thể cùng một người khác viết nên một kỷ lục sinh tồn, cùng nhau ngắm bình minh và hoàng hôn của ngày tận thế. Trong khoảng thời gian không biết có phải là ngày tận thế hay không, có lẽ họ sẽ có một số ký ức vui vẻ, phấn khích, có thể reo hò vì sự sống còn và than khóc vì cái chết.

tập trung vào.

Kim Su-Hwan Hoàn toàn không ngờ rằng, từ lúc cậu nghi ngờ mình đã nhặt được một kẻ rắc rối cho đến lúc xác nhận mình đã nhặt được kẻ rắc rối thật sự chỉ mất năm phút.

Mặc dù em ta đang sắp xếp đồ dùng.

"Làm ơn đừng nhét đầy đồ ăn vặt vào túi."

Cỗ máy sinh tồn tàn nhẫn Kim Su-Hwan đổ hết khoai tây chiên và bánh pudding từ chiếc túi phồng của con ma phiền phức xuống sàn, đổi lại Choi Woo-je giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và đổi chủ đề.

"Ồ, nhìn con thây ma trên phố kìa, nó bị mất một cánh tay."

"Ồ, anh ấy sẽ rất vui khi được tháo cái tay của cậu xuống và sử dụng."

___
TRUYỆN KHÔNG THUỘC VỀ TÔI.

-Bản quyền của
Tác giả : [zhouyizainanjizhoukanjiguang] trên nền tảng [Lofter]

-Couple : Peyz x zeus
Kim Su-hwan x Choi Woo-je
_

Edited: Onsra - TangerineOnsra

-yêu cầu tôn trọng người viết , người dịch ,lẫn nhân vật , không sử dụng từ ngữ chỉ trích toxic.

-câu truyện là giả tưởng , không phải sự thật ,tính cách không chính xác vui lòng không ý kiến khi đọc.

+ Vote đi mấy má🫵🫵🫵
___
.
.
.
[22.2.25]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro