Honey (Done)
* Vegas là BOT, Pete là TOP
* Cảnh báo có chi tiết lạm dụng trẻ em (Vegas nhỏ), cưỡng bức
* Tác giả: Haryes
Link: archiveofourown.org/works/41327667?view_adult=true
Tóm tắt:
"Đôi tay của Vegas cuộn thành nắm đấm sau cổ anh, nơi chúng được giữ suốt thời gian qua, và Pete có thể cảm nhận được hắn tuyệt vọng nhường nào. Vegas ẩm ướt và ướt át, cảm giác như một thiên đường mà Pete chưa từng biết đến trước đây, nhưng tất cả mọi thứ bọn họ đang làm còn vượt xa cả điều đó. Đó chẳng phải là về tình dục, Pete giữ điều đó trong tâm tưởng, đó là về sự gắn kết. Đó là về việc Vegas đang tột độ khao khát tình cảm và sự quan tâm, lột bỏ lộ ra tâm hồn bị tổn thương của chính mình để Pete có thể chạm vào, chữa trị."
Hay Vegas đang rất cần Pete xóa sạch quá khứ khỏi cơ thể mình.
Lời tác giả:
Chào các bạn!
Xin lỗi vì bất kỳ lỗi ngữ pháp nào, tiếng Anh không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi. Dù sao đi nữa, tâm hồn tôi sẽ không bao giờ tìm thấy sự bình yên nếu tôi không viết nó, vì vậy tôi hy vọng ít nhất là nó sẽ thú vị.
Cảm ơn vì đã đọc. <3
_________________________
Không hề quá lời khi nói rằng Pete hiểu Vegas như lòng bàn tay. Có lẽ vì anh là người luôn quan sát, hoặc vì thực ra Vegas khá đơn giản để hiểu, nhưng Pete đã trưởng thành đủ để có thể cảm nhận được khi mọi thứ trở nên khó khăn với người đàn ông kia.
Giống như đêm nay, khi Vegas bước ra khỏi phòng tắm với đôi mắt ánh lên một tia nhìn đáng ngờ, và anh biết rằng đã có điều gì đó không ổn. Cậu bạn trai của anh đi thẳng lên giường, che phủ toàn bộ cơ thể của mình dưới lớp chăn, nằm ở đó trong một tư thế bào thai, ẩn nấp.
"Có chuyện gì sao?"
Anh không hỏi liệu Vegas có ổn không mà đi thẳng vào vấn đề. Quả thực có điều gì đó không ổn, và anh muốn biết chính xác điều đó là gì. Pete hiểu hắn quá rõ để biết rằng khi anh hỏi cái chữ "Ổn không?", Vegas sẽ chỉ gật đầu và mặc kệ vấn đề ở đó không được giải quyết. Chia sẻ cảm xúc bên trong mình là một cuộc đấu tranh khá rõ ràng mà hắn phải đối mặt.
Nhưng lần này, Vegas thậm chí còn không trả lời câu hỏi thẳng thắn mà Pete đưa ra. Hắn im lặng, thở chậm và không thèm để ý đến người đàn ông đằng sau mình. Pete cau mày, tò mò.
"Em giả vờ ngủ thật tệ, em biết không?" Anh cười khúc khích. "Em có muốn nói ra không nào?"
Bắt Vegas nói về chấn thương của hắn là một trong những nhiệm vụ khó khăn nhất mà anh từng cố gắng hoàn thành. Nỗi đau nhiều năm đã đóng chặt trong cổ họng của cậu bạn trai, khiến hắn không thể nói về những bóng ma trong quá khứ của mình, ngay cả khi hầu hết những mối đe dọa trong cuộc sống của họ đã biến mất. Đối khi, Pete đã nghĩ rằng đó là cả một phép màu khi Vegas vẫn còn chưa hoàn toàn mất trí, một mình đối mặt với những bóng đen trong suy nghĩ của mình.
Anh tới gần hơn và ôm trọn lấy hắn từ phía sau, nằm thành tư thế úp thìa. "Nào, em có thể nói với anh bất cứ điều gì", anh khuyến khích. "Bất kể là điều gì, anh sẽ giúp em sửa chữa nó."
Sau đó, một tiếng cười nhỏ vang lên trong hơi thở của Vegas. "Em không nghĩ anh có thể đâu." Hắn trả lời. Giọng hắn giống như đang khóc, nó khiến lòng Pete quặn thắt. "Đừng lo lắng, ngày mai em sẽ ổn thôi."
Hắn nghe có vẻ mệt mỏi. Giống như sự sóng đã rút hết khỏi giọng nói của hắn và hắn chỉ có thể nói chuyện nhờ vào luồng khí đơn giản với các hợp âm trong cổ họng. Những lời nói vô hồn của hắn khiến Pete càng lo lắng hơn. Vì vậy, anh đặt một nụ hôn vào sau gáy Vegas, cố gắng làm tan chảy bức tường băng mà hắn dựng lên giữa hai người.
"Đừng cố quyến rũ em. Điều đó sẽ chẳng hiệu quả đâu."
Pete mỉm cười, anh thậm chí còn không coi sự quyến rũ là một công cụ để khiến Vegas có thể nói chuyện. Anh thậm chí còn không cố tỏ ra quyến rũ, anh chỉ muốn thể hiện một chút tình yêu. Vegas có một xu hướng kỳ lạ khi nghĩ rằng mọi thứ được thực hiện có mục đích. Điều này trở thành một vấn đề lớn trong khi giao tiếp.
Tại sao Pete lại quan tâm tới những thứ như cảm xúc của hắn? Anh ta đang cố lấy thông tin có thể dùng để chống lại hắn trong tương lai đúng chứ? Vegas nghĩ về điều đó một lúc trong khi Pete đang im lặng sau lưng. Nó chẳng có nghĩa lý gì cả.
"Anh chỉ muốn biết" người đàn ông thì thầm sát sau tai "Nhưng nó cũng ổn thôi nếu em không thể nói về nó vào lúc này."
Lời cuối khiến cho Vegas cảm thấy như có một cơn thịnh nộ nào đó đang phát triển sâu trong tâm thức. Không phải là hắn không thể, hắn nghĩ. Đó là do hắn không muốn, một sự khác biệt rất quan trọng mà hắn cần làm rõ.
"Em có thể nói về nó" hắn trả lời, thở dài. "Em không phải kẻ hèn nhát."
Họ đều biết rằng Pete không bao giờ có ý nói vậy nhưng nó đã quá muộn để sửa chữa nên họ cứ để nó như thế. Hắn xoay người nằm ngửa, nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình bằng đôi mắt trong suốt như thủy tinh, nghiêm túc. Hắn thậm chí còn không biết bắt đầu như thế nào.
"Em ổn." Hắn nói. "Em đã nhớ ra điều gì đó, vậy thôi."
Pete bình tĩnh gật đầu, đầu tựa vào cánh tay của mình. "Nói cho anh nghe về nó đi."
Vegas ghét cái cách mà anh có vẻ rất quan tâm đến tất cả những gì hắn sắp phải nói ra. Không đời nào anh ấy thành thật cả, hắn cho là vậy. Pete sẽ không bao giờ thực sự quan tâm đến việc biết tất cả những điều xấu hổ mà hắn đã trải qua trong quá khứ bởi vì, tốt, không ai cả. Ngay cả chính Vegas cũng không. Không một ai đi khắp nơi để chia sẻ hoặc nghe những cảm xúc rác rưởi mà hắn đã phải đối phó, thật thảm hại.
"Bố em." Hắn lầm bầm trước khi nhận ra. "Ông ấy, uhm ... Ông ấy thỉnh thoảng đưa em đến các cuộc họp kinh doanh của ông, khi em còn nhỏ."
Và hắn cũng ghét việc Pete dẫn dắt cuộc trò chuyện dễ dàng như thế nào.
Khi nhắc đến Gun, Pete chuẩn bị tinh thần để an ủi phiên bản Vegas vẫn còn thương tiếc sự mất mát của cha hắn. Anh chuẩn bị sẵn một số từ và thả lỏng cơ thể trong trường hợp cần ôm lấy Vegas, nhưng sau đó anh ấy nhận ra điều gì đó. Vegas trông không buồn, nhưng choáng ngợp, ánh sáng trong mắt hắn gần với sự phẫn nộ hơn là nỗi buồn, và nó thật khó hiểu.
"Em không nên nói điều này, ý em là bây giờ kể ra thật vô dụng nhưng ông ấy đã từng ..." hắn ngập ngừng, gãi má khi tìm ra từ thích hợp. "Giống như, anh biết đấy. Em đã phải giúp ông ta."
"Em có thích giúp ông ấy không?"
Nó nghe thật kỳ lạ với cái cách mà Pete đặt câu hỏi, nhưng Vegas lắc đầu ngay lập tức. "Không, hoàn toàn không"
Pete liếc mắt, phân tích phản ứng của hắn. "Tại sao không? Em đã phải làm gì...?
"Giao dịch" Vegas ngắt lời. "Em chỉ... anh biết đấy, giúp ông ta thực hiện các giao dịch với những khách hàng lớn."
Và hắn biết mình kể ra quá nhiều và bị vấy bẩn, nhưng đã quá muộn để kìm lại khi sự thật thoát ra khỏi miệng.
"Làm tình với họ."
Pete dường như bị đóng băng, với đôi mắt đen lo lắng và một cái cau mày khiến anh trông như thể anh thậm chí không thể hiểu được những gì mình nghe thấy. Làm thế nào mà "thỏa thuận" lại được thực hiện trên cơ thể một cậu bé tội nghiệp? Chỉ nghĩ về nó thôi đã khiến anh phát bệnh. Anh biết những bí mật đen tối mà cả hai gia đình đề phòng, tránh né mỗi khi khi nói đến tình dục và kinh doanh, nhưng điều này là quá nhiều. Quá tàn nhẫn, ngay cả với những người như họ.
"Vegas, em..."
"Ông ta đã từng... ghét em vì em thích đàn ông" hắn nói với một nụ cười buồn nở trên gương mặt. "Ông ta thậm chí thường đánh đập em vì điều đó, nhưng ông ta thích nói với các đối tác kinh doanh của mình rằng em đã bú cặc giỏi như thế nào." Hắn đưa tay ôm mặt, bực bội. "Lần đầu tiên em làm điều đó, em đã thật sự muốn tự sát. Em không biết ... Nó chỉ là ..." Vegas thở dài, gần như xì hơi. "Em ghét điều đó."
Thật là kỳ diệu khi Pete không khóc, nhưng khuôn mặt anh ngày càng đỏ hơn khi hắn nói. Vegas đánh cược rằng Pete với ánh mắt ngu ngốc của anh ta, đầy thương hại đến mức hắn thậm chí không muốn nhìn thấy nó. Vegas biết nói về vấn đề này là một ý kiến tồi.
"Anh rất vui vì ông ta đã chết." Vegas gần như bật cười khi Pete nói. "Anh hy vọng ông ta đang bùng cháy ở tầng sâu nhất của địa ngục."
Tuy nhiên, hắn đồng ý. Hắn chỉ ước hắn cũng có thể chửi rủa cha mình mà không cảm thấy tội lỗi.
"Anh rất tiếc vì em đã phải trải qua điều đó" người đàn ông nắm lấy tay hắn "Em chỉ là một đứa trẻ, cha em là một con quái vật, ông ấy..."
Pete thậm chí không thể giải thích được cơn thịnh nộ bùng lên trong lòng anh khi nghĩ đến một Vegas trẻ tuổi, không có khả năng tự vệ đang sống một cuộc sống kinh khủng như vậy. Anh nghĩ, một đứa trẻ lẽ ra phải trải qua những năm tháng tuổi teen để cảm nắng bạn học cùng lớp và chơi đùa với bạn bè của mình, một đứa trẻ mà lẽ ra không bao giờ bị ép buộc phải làm những việc như vậy. Vegas tội nghiệp, người đã không có một ngày thoát khỏi địa ngục nhờ chính cha mình, một tên ác quỷ.
Pete muốn khóc khi Vegas đến gần anh hơn, tìm kiếm một sự an ủi được anh trao cho mà không hề suy nghĩ. Anh ôm người đàn ông đó vào lòng và hôn lên đầu hắn, lẩm bẩm một chuỗi từ mà chắc chắn không đủ để diễn tả cảm giác tiếc thương và tức giận của anh, rằng anh muốn sửa chữa những thứ mà không phải do anh làm hỏng ra sao. "Anh xin lỗi, anh rất xin lỗi." Pete thề nguyện.
"Anh ước rằng em không phải trải qua điều đó, Vegas. Anh... Fuck." Rõ ràng là anh không biết phải nói gì khác, nhưng dù sao cũng có cố gắng và điều đó khiến tim Vegas đập nhanh hơn.
"Không sao" hắn nói.
"Không có sao đâu, em xứng đáng được hạnh phúc." Pete sắp khóc trong khi ôm Vegas. "Em xứng đáng được đi học, được rơi vào một mối tình thời học sinh, có bạn thân, đi ra ngoài làm một thiếu niên ngốc nghếch, em đã không... Điều này thật sai lầm."
Hắn biết Pete không cố ý làm điều đó, nhưng tất cả những điều anh đang đề cập - những điều tương tự mà hắn không thể làm - khiến mọi tình huống trở nên đau đớn hơn. Vì vậy, Vegas hôn anh, chờ đợi cho đến khi anh im lặng.
Đôi môi của Pete cũng đang run như bàn tay anh. Cơ thể của anh phản ứng với bi thương của Vegas giống như cách nó phản ứng với nỗi sợ hãi hoặc các tình huống đe dọa, với tâm trí bận rộn tìm kiếm giải pháp ở khắp mọi nơi. Nếu có thể, anh sẽ trao đi linh hồn của mình - nếu sự đau đớn mà linh hồn anh phải chịu - đủ để điều tàn nhẫn đó không bao giờ xảy ra. Không có do dự gì, anh sẽ làm, và điều đó khiến anh tự hỏi...Anh có thể hy sinh điều gì khác nữa để làm cho cuộc sống của Vegas bớt khốn khổ hơn?
Và, như thể đọc được suy nghĩ của anh, Vegas nói.
"Anh có thể khiến em quên đi được không?" Hắn hỏi, phá vỡ nụ hôn. "Em không nghĩ... Em không nghĩ đó là lời đúng đắn, nhưng... em cảm thấy rất tệ, làm ơn, Pete." Vegas van xin, mắt nhắm nghiền.
Pete quệt mũi, đôi mắt vẫn đượm nét buồn. "Em muốn anh làm gì?"
Câu nói làm cho Vegas sởn gai ốc, theo cách mà Pete để hắn yêu cầu bất cứ điều gì hắn muốn, âm thầm hứa sẽ cung cấp cho hắn vô điều kiện. Và bây giờ, hắn bắt đầu không chắc chắn về những gì hắn thực sự muốn. Đó là tình dục? Hắn có muốn Pete nằm trên giường, hai chân mở rộng và để hắn vào trong anh như họ đã làm điều đó ngay từ đầu không? Hắn có muốn nằm trên, nắm lấy quyền lực một lần nữa không? Có phải...? Vegas thở dài. Không, hắn nghĩ. Hắn cảm thấy mình yếu đuối, không thể làm bất cứ điều gì trong số đó. Kí ức đã phá hỏng mọi thứ.
"Em muốn anh đụ em."
Lời nói bật ra khỏi miệng hắn trước khi hắn có thể suy nghĩ, tuyệt vọng để được lắng nghe. Pete nhìn hắn không nhúc nhích, suy nghĩ nhiều đến mức gần như có thể nghe thấy bộ não của mình đang hoạt động với cái ý tưởng đó, và Vegas cảm thấy má mình nóng bừng dưới cái nhìn của anh. "Nếu anh muốn" hắn nói thêm.
Pete ngồi trên giường, hít thở sâu và nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Đôi mắt kinh ngạc của anh hướng về hắn, và anh mở miệng một vài lần trước khi có thể nói nên lời.
"Như ... Như vậy?" Anh lầm bầm. "Ý em là...?"
"Đúng, Pete. Như vậy đấy."
Pete nhìn xuống phần dưới của mình và sau đó nhìn chằm chằm vào Vegas, trông bối rối đến mức buồn cười. Tất nhiên anh muốn, không có nghi ngờ gì về điều đó, nhưng bây giờ anh biết lý do mà Vegas yêu cầu anh làm điều đó, anh cảm thấy mình sợ hãi. Nếu anh làm hỏng cơ hội thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh làm không đủ tốt và khiến Vegas phải hối hận về mọi thứ?
Khi bàn tay quen thuộc của bạn trai chạm vào cánh tay mình, Pete nhận ra anh đang nín thở.
"Em biết em là lần đầu tiên của anh," Vegas nói, sự xấu hổ hiện lên trong giọng nói của hắn "và em xin lỗi khi anh không thể là lần đầu của em, vì vậy em hiểu nếu anh không muốn làm điều đó. Em chỉ là... Gần đây, em đã nghĩ về nó, rất nhiều, anh biết không? " Vegas dừng lại, không biết phải diễn đạt như thế nào để lời nói của mình nghe đủ trung thực. "Xin đừng nghĩ rằng em đang lợi dụng anh."
Pete trông còn bối rối hơn. "Ý em là sao? Lợi dụng anh?"
Vegas buông tay anh ra và ngồi yên tại chỗ, đôi mắt buồn cúi xuống dán chặt vào lòng. Suy nghĩ của hắn nhảy múa và trộn lẫn, thật khó nói. "Không phải... em không cố gắng thao túng anh bằng câu chuyện đáng thương của em hay gì đó, em thực sự không... em không biết." Vegas nhún vai. "Em... Đừng bận tâm. Thật là ngu ngốc."
Hắn quay lại nằm nghiêng, tự trùm chăn lại, Pete nhìn thấy một tia buồn trên khuôn mặt Vegas khi hắn quay đi.
"Vegas" Anh gọi, trái tim nghẹn lên tận cổ họng, tức giận.
"Không sao đâu, Pete. Chúc ngủ ngon."
"Không, đợi đã, chỉ cần nói cho anh..."
Có một khoảnh khắc tê liệt trong hai hoặc ba giây giữa yêu cầu và hành động, nhưng Vegas cuối cùng đã quyết định quay người lại và nằm ngửa. Hắn thậm chí không nhìn anh, nhưng Vegas biết Pete đang chuẩn bị để giải thích cho hắn bất cứ điều gì đang diễn ra trong đầu mình, và cuộc đấu tranh ngày càng rõ ràng hơn khi mười, mười lăm giây trôi qua trong im lặng nặng nề.
"Em muốn anh xóa nó khỏi cơ thể em."
Nó không phải là một câu hỏi. Vegas mất thêm vài giây để xem xét lại tuyên bố của Pete một cách thận trọng, bởi vì đó là sự thật, và cố gắng nhớ lại bất cứ sai lầm nào mà hắn đã mắc phải để cho anh biết điều đó. Nó thực sự quá rõ ràng như hay là do Pete quá thông minh? Vegas nhìn anh, xấu hổ nhưng cố gắng hết sức để che giấu điều đó.
Nhưng Pete không tức giận, và điều đó thật đáng ngạc nhiên. Vẫn với cử chỉ dịu dàng, điềm tĩnh mà anh luôn có. "Đến đây." Anh nói.
Nó gần như thôi thúc Vegas phải trốn giữa vòng tay rộng mở của anh, để mặt tựa vào vai anh. Pete khẽ vuốt tóc hắn, hơi ấm từ cơ thể khiến người đàn ông cảm thấy an toàn đến kỳ lạ. Một vài nụ hôn xuất hiện trên má hắn ngay sau đó, tất cả đều nhẹ nhàng và vui tươi trong khi một bàn tay an ủi vuốt ve lưng hắn, và Vegas bắt đầu nghĩ rằng - có lẽ - Pete sẽ không làm điều đó, và âu yếm là một cách anh tìm thấy để đánh lạc hướng hắn.
"Nằm xuống", anh nói, chống lại tất cả các kiểu phỏng đoán mà Vegas đã đưa ra. "Để anh chăm sóc em."
Và hắn, tất nhiên, ngạc nhiên rằng Pete thậm chí không cố gắng quay lại xí xóa đi vấn đề hoặc yêu cầu bất kỳ loại giải thích nào, không phàn nàn gì cả. Vegas nằm ngửa lại, lần này hắn giữ môi của họ kết nối với nhau, một cách tế nhị, và nhanh chóng thấy mình đang đấu tranh với sự bình tĩnh, chống lại sự thôi thúc làm cho nó trở nên thô bạo hơn, bớt mềm mại hơn.
Hắn ghét - lại yêu - sự dịu dàng. Một điều thảm hại như vậy, hắn nghĩ, khi những nụ hôn di chuyển xuống cổ họng.
Có một nút thắt đang phát triển bên dưới bụng hắn, và hắn tự hỏi liệu Pete có cảm thấy như vậy trước đây, khi hắn là người nắm quyền lực ở trên giường.
"Có tệ không khi..." Hắn bắt đầu câu hỏi, nhưng sự nghi ngờ hiện lên rất rõ trong lời nói. "... để em đụ anh?" Vegas ca thán. "Anh không cảm thấy tệ khi bị đặt trong tình thế vô lực sao?"
Pete ngừng in dấu những nụ hôn trên xương quai xanh của hắn và nhìn lên, lắc đầu. "Em đang nghĩ sai rồi đó" anh thì thầm.
"Ah?"
Pete gật đầu, khẳng định lại những lời cuối cùng của mình và tiếp tục nói. Anh dừng tất cả các hành động lại "Anh chưa bao giờ cảm thấy vô lực yếu ớt trong lúc quan hệ tình dục, kể cả với em."
Vegas thực sự, thực sự bối rối. Không phải đã hơn một lần hắn trói anh sao? Chẳng phải hắn còn làm cho anh chảy máu sao? Sao chảy máu vì người khác lại không phải là vô lực yếu ớt? Pete chắc vừa mất trí.
"Xem này" người đàn ông giải thích với một nụ cười, vì anh ta có thể thấy những suy nghĩ của Vegas đan xen và xoay vần. "Sức mạnh thực sự nằm ở việc cho phép. Giống như em, ngay bây giờ, cho phép anh làm tình với em. Điều đó khiến em trở thành người nắm quyền ở đây."
"Điều đó không có ý nghĩa gì cả." Vegas phàn nàn. "Nếu em nói không thì sao? Nhưng anh vẫn làm điều đó với em và sau đó, anh biết đấy, câu từ chối đó chẳng có nghĩa lý gì cả."
"Vegas, quyền từ chối của em đã bị loại bỏ không có nghĩa là nó không tồn tại." Bàn tay của Pete bây giờ đang đặt trên hai bên hông hắn, nhẹ nhàng vuốt ve phần cuối xương sườn của hắn bằng ngón tay cái. "Nếu em nói không mà anh vẫn làm điều đó, thì đó không phải là tình yêu mà điều ta đang làm, thậm chí không phải là tình dục, nó sẽ giống như... Anh không biết nữa, giống như ..."
"Giống như hiếp, cứ nói ra đi."
Tiếng thở dài rời khỏi môi Vegas khiến Pete thấy hắn trông mệt mỏi như thế nào. "Đúng thế" anh ấy đồng ý. "Nhưng em không có quyền lựa chọn về điều đó, không phải là em tự nguyện để người khác làm tổn thương mình."
"Chà, em còn không thể tự bảo vệ mình, vì vậy có lẽ em xứng đáng nhận điều đó."
Pete ngồi dậy, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Vegas "Em cũng sẽ nói điều đó, nếu nó xảy ra với anh chứ?" .
Nó giống như một cái tát.
"Không." Ngay cả khi câu trả lời bật ra ngay lập tức, Vegas vẫn phải mất vài giây để suy nghĩ lại. "Không" hắn lặp lại. "Em xin lỗi, em là một thằng khốn nạn."
Bạn trai của hắn thở dài một hơi dài, nét mặt anh dịu lại khi nhận ra tiếng khóc trong giọng nói của Vegas. Anh trở lại bên người hắn và đặt một nụ hôn vào cuối xương ức của Vegas.
"Chúng ta có thể tranh luận sau," anh đùa. "Tất cả những gì em phải nghĩ về đêm nay là em đang cho phép anh làm điều này, và em có quyền để ngăn chặn anh bất cứ lúc nào. Anh đã nói rõ chưa?"
Rõ như ban ngày, Vegas nghĩ trước khi gật đầu. Ý tưởng về sự vô lực, trước sự thương xót của Pete, vẫn ẩn hiện trong lồng ngực hắn. Điều tiếp theo Vegas biết là hắn đang được tắm trong những nụ hôn, những nụ hôn nhẹ nhàng, ướt át, nóng bỏng chạy dọc cơ thể cùng với một đôi bàn tay quen thuộc khiến Vegas nổi da gà. Hắn nhìn chằm chằm vào chuyển động của Pete, ngạc nhiên trước vẻ tự nhiên của nó. Một người đàn ông đang hôn lấy đùi và vuốt ve hông, tôn lên cơ thể hắn, điều mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng được trước đây.
Có một khoảng thời gian dài Vegas lạc lối trong khi hắn bị chơi hư. Hắn không chắc đó là vài phút hay vài giờ, nhưng hắn đã đánh mất chúng trước những cảm giác tuyệt vời mà Pete mang lại và bây giờ hắn đang cứng tới phát đau, dương vật đỏ ửng, áp lên bụng và nhỏ giọt đang được hôn lên nhẹ nhàng. Thật hiếm khi anh làm điều đó một cách tinh tế, đến nỗi Pete không cần phải đưa tất cả vào trong miệng mình -hoặc thậm chí liếm nó- để khiến Vegas cảm thấy đê mê. Tất cả những gì hắn nhận được là đôi môi và những cái chạm nhẹ, nhưng hắn cảm thấy sắp ngất đi.
"Anh thật muốn nuốt trọn em. Điều đó có ổn với em không?"
Lúc đầu, Vegas nghĩ rằng anh đang nói về dương vật của mình. Giống như, ổn, hắn ổn với việc để dương vật của mình được bú hầu hết thời gian. Nhưng khi Pete nhìn chằm chằm vào hắn, chờ hắn phản ứng lại, hắn biết mình đã sai. Pete muốn "ăn" hắn , không phải là bú bất cứ thứ gì. Vegas không khỏi đỏ mặt, bởi vì nó nghe có vẻ thật dâm đãng. Tuy nhiên, hắn vẫn di chuyển cơ thể cho đến khi khuỵu gối và khủy tay, dang rộng hai chân và đưa mông về phía người đàn ông phía sau.
Và quang cảnh hẳn là tuyệt mỹ, hắn nghĩ, khi nghe thấy tiếng Pete rủa thầm.
Vegas trông rất ngon. Đó là điều duy nhất Pete có thể nghĩ ra, miệng anh bắt đầu ứa nước. "Trông em thật tuyệt từ góc nhìn này" anh ấy gần như bật cười vì phấn khích. "Đẹp quá đi mất."
Bàn tay của Pete ôm lấy hai bờ mông và đẩy sang bên nhiều hơn một chút, vừa đủ để anh ngắm rõ hơn phần cơ thể mà Vegas nghĩ rằng anh có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy được. Hắn vùi đầu mình giữa hai vai, vô cùng xấu hổ. Không sao đâu, hắn tự nhủ, phải giữ bình tĩnh. Không có lý do gì cho nhịp tim điên cuồng hay cơn co thắt trong dạ dày của hắn, điều đó thật vô lý.
"Đẹp quá" anh lại khen, và câu đó làm hắn thêm ngạc nhiên. Nó trượt ra khỏi miệng Pete với sự kích thích và nhảy múa trong tai hắn như những nốt nhạc ngọt ngào mà anh quyết định yêu. Anh chắc chắn rằng hắn chưa bao giờ được gọi như vậy trước đây, nhưng anh muốn làm việc đó từ bây giờ.
Nụ hôn đầu tiên được đặt lên mông trái của Vegas và sau đó là một vết cắn nhỏ khiến trái tim hắn rung động. Những ngón tay của Pete cố định giữ lấy da thịt mềm mại của hắn, và hơi thở nóng hổi của anh phả vào vành lỗ nhỏ, khiến hắn say mê về những điều hắn chưa từng trải qua. Anh ấy rất gần với lỗ của mình, Vegas nghĩ. Tình dục luôn tuyệt vời khi Pete là người nằm dưới, hôn hít liếm và ăn thịt Pete, nhưng bây giờ, với tư thế này, Vegas cảm thấy sắp ngừng tim.
Hắn thấy mình bị phơi bày ra một cách lố bịch, và Pete chiếm lấy thời gian của hắn một cách chậm chạp đến đau đớn. Anh hôn ngay gần trung tâm và liếm lên trên, khiến Vegas di chuyển hông của mình với sự chờ đợi, và vuốt ve cặp mông với những vết cắn tinh tế trên làn da nhợt nhạt, nhưng không bao giờ chạm vào nơi hắn thực sự cần được chạm vào.
"Pete." Vegas đã thở hổn hển, một hỗn hợp tràn ngập niềm vui và sự lo lắng ngày càng lớn lên bên trong. "Đừng..."
Lưỡi của người đàn ông lướt qua mép lỗ, cuối cùng, đột ngột, và những lời nói của Vegas biến mất trong không khí mỏng, không còn thấy ở đâu nữa. Ướt, ướt, ướt, là tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến. Ướt và ấm, ấm đến mức khiến hắn vùi mặt vào gối và di chuyển hông về phía trước, muốn thoát ra, nhưng bàn tay của Pete giữ chặt lấy chúng và khiến công cuộc đào thoát của hắn trở nên vô dụng. Vegas cong lưng và chửi rủa khi tiếng rên rỉ của chính hắn trượt ra khỏi cổ họng, bởi vì nó rất khác với bất kỳ cảm giác nào khác mà hắn từng nhận được và nó khiến hắn muốn rên rỉ và khóc cùng một lúc. Pete đang ngấu nghiến hắn như một kẻ bị bỏ đói, tất cả đều lộn xộn và ướt át, trong khi dương vật bị bỏ quên của hắn treo lơ lửng giữa hai chân, vô dụng, nhỏ giọt. Lưỡi của người đàn ông liếm xung quanh lỗ và áp nhẹ vào nó, suýt nữa đã tiến vào nhưng anh vẫn giữ ở bên ngoài.
"Ahh ... Fuck, Pete ..." Vegas rên rỉ, tay nắm lấy gối như cuộc sống của chính mình phụ thuộc vào nó. Mặt hắn nóng bừng khi lưỡi của Pete liếm dọc từ đáy chậu lên đến lỗ và lên trên nữa, đáp xuống một nụ hôn gần lúm đồng tiền trên eo hắn.
Thật kỳ lạ, hắn cảm thấy như tan chảy khi bị ăn như vậy, nước mắt hắn ứa ra khi được Pete hôn lên lỗ nhỏ chảy nước, trao cho hắn sự dịu dàng và những tiếng rên rỉ nhỏ vụn thoát ra từ miệng Vegas. Pete ngọt ngào của hắn, bây giờ đang rời khuôn mặt ra khỏi mông hắn và Vegas không thể chống lại thôi thúc quay lại nhìn anh, chỉ để thấy cằm anh sáng lên vì những giọt nước dâm của chính mình, đôi môi sưng lên kết hợp với cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn một cách thèm khát lại đáng yêu.
Vegas thì thầm "Fuck", dương vật hắn giật nảy trước khi hắn quay trở lại vùi đầu vào gối.
Bàn tay của Pete lại đặt lên người Vegas, banh rộng mông hắn ra và chạm nhẹ vào vùng da chính giữa bằng một ngón tay. Hắn không thể giúp được khi cái lỗ của mình siết lại, trống rỗng, và điều đó khiến Pete cười khúc khích.
"Dễ thương quá" anh hôn lên lưng Vegas, nụ cười phả trên da hắn. "Em ổn chứ?"
Vegas chỉ gật đầu, quá sợ hãi để sử dụng giọng nói của mình bởi vì nó có thể nghe rất thảm hại. Giống như trái tim của hắn đã di chuyển đến cổ họng và tiếp tục đập ở đó với tốc độ bất thường, khiến hắn chóng mặt và bộ não như lâm vào sương mù. Phòng ngủ của họ thực sự là nơi lạnh nhất trong nhà, nhưng Vegas có thể thề rằng nó đang bốc cháy.
"Tốt." Pete vuốt ve nhẹ nhàng, kéo dài xuống sau đùi, kết thúc bằng việc giữ chặt hông hắn lần nữa, một cái vuốt ve cuối cùng rơi xuống ngay trên lỗ của hắn. "Nằm ngửa đi, bé cưng, nếu không em sẽ đau đó."
Vegas do dự một chút, không phải vì hắn không muốn làm điều đó mà là vì cách anh gọi hắn. Bé cưng. Chỉ trong vài phút, hắn được gọi với nhiều cái tên đẹp đến mức hơi khó hiểu. Hắn có phải là một bé cưng không? Hắn có đẹp không? Có thể là một cục cưng xinh xắn? Vegas từ từ quay người lại và thở dài khi Pete trườn tới trao cho hắn một nụ hôn.
"Này đằng đó," anh cười, trong khi Vegas lau vệt ướt trên cằm. "Giờ anh chuyển sang dùng ngón tay được chứ?"
Vegas gật đầu, vẫn không chắc chắn về việc mở miệng nói chuyện, và mắt Pete cười thành vầng trăng khuyết khi anh gạt vài sợi tóc đen ra khỏi khuôn mặt. "Vegas."
"Ừm?" Đó hầu như không phải là một lời lầm bầm, nhưng phải mất rất nhiều nỗ lực, thể hiện rằng Vegas thấy tức giận và co rúm lại trước việc chính mình đã trở nên yếu đuối như thế nào.
Ngón tay cái của Pete lướt xuống xương hông khi anh nói. "Hãy cho anh biết nếu cảm thấy không ổn, và anh sẽ dừng lại." Anh nói một cách bình tĩnh. "Ngay lập tức."
Vegas thậm chí không thể thôi suy nghĩ về sự thật rằng Pete đang rất dịu dàng và ân cần trong khi anh ấy có thể... cứ vậy mà chiếm lấy thân thể hắn. Nếu Pete muốn, anh ta có thể lấy cướp nó khỏi Vegas mà không cần hỏi, nhất là đêm nay, khi hắn rất dễ bị tổn thương. Nhưng thay vào đó, anh đang cầu xin, liên tục nhắc lại để tìm kiếm sự đồng ý và chờ hắn cho phép ngay cả khi Vegas hầu như không hiểu khái niệm đó. Pete đối xử với cơ thể của hắn như một ngôi đền và điều đó làm tâm tư người đàn ông rối bời, bởi vì, trước Pete, hắn thậm chí không biết rằng tất cả những câu hỏi đó cần phải được thực hiện. Thành thật mà nói, nó trở nên đau đớn khi hắn nhận thấy cảm giác được chạm vào với sự đồng thuận trái ngược với những trải nghiệm kinh tởm trong quá khứ của hắn như thế nào, cảm giác đó mới tốt làm sao.
Đây có phải là cảm giác làm tình với sự đồng thuận không? Đây có phải là điều mà Pete đã cố gắng giải thích cho hắn trước đây? Vì đó là cảm xúc mạnh mẽ nhất mà Vegas từng cảm nhận được, và hắn không thể chờ đợi điều đang thực sự xảy đến.
Vegas giúp người đàn ông đổ một ít dầu bôi trơn lên ngón tay anh. Hắn, đang giúp Pete với nhiệm vụ tai hại là nới lỏng chính mình ra. Phi lý, lố bịch, hoàn toàn không thể chấp nhận được, nhưng là sự thật.
"Thoạt đầu sẽ cảm thấy hơi kỳ lạ," Pete tuyên bố, ngồi quỳ giữa hai đùi banh rộng của Vegas. "Nó sẽ dần tốt lên, nhưng anh muốn em hiểu rằng em không cần phải tiếp tục nếu nó đau. Hiểu chưa, Quý ngài Đau Đớn?"
Vegas bật ra một tiếng cười nhỏ, gật đầu.
"Tuyệt, bây giờ mở chân ra cho anh, tình yêu ."
Vegas thêm tên gọi ngọt ngào mới vào danh sách của mình và làm như anh nói, để Pete ngắm nhìn mông của hắn. Sự đồng cảm trong đôi mắt của anh thật ấm áp đến nỗi Vegas thậm chí không hề nao núng khi ngón tay giữa của anh - phủ một lớp dầu nhờn lạnh lẽo - bắt đầu vòng tròn quanh vành lỗ nhỏ của hắn. Tâm trí hắn quay cuồng khi cảm thấy bị ấn nhẹ nào đó, một cảm giác chua xót bao trùm khi cuối cùng ngón tay anh cũng xâm nhập vào bên trong.
Cảm giác có thứ gì đó bùng cháy xuyên qua lỗ nhỏ là điều đáng sợ nhất mà hắn có thể kể ra. Không gì có thể so sánh được với nỗi sợ hãi đang len lỏi vào cơ thể hắn và phá hủy nhận thức nghèo nàn về hiện thực mà hắn đang có. Cảm giác thật kinh khủng, Vegas muốn nó kết thúc.
"Không sao đâu" tay trái của Pete nhẹ nhàng bao quanh dương vật của hắn. Anh thật nhẹ nhàng trong cách di chuyển, cố gắng hết sức để đánh lạc hướng tâm trí hắn khỏi cơn giày vò. "Hãy nhớ những gì anh đã nói với em".
Cảm giác thật tuyệt khi được chạm vào, nhưng Vegas vẫn thở dốc nặng nhọc, lẩm bẩm điều gì đó mà anh không thực sự hiểu, giọng hắn nghe mong manh, giống như một tiếng thút thít.
"Là anh" Pete tiếp tục, hạ giọng cho đến khi gần như thì thầm. "Anh sẽ không làm tổn thương em, hiểu chứ? Em an toàn. Em có muốn anh dừng lại không?"
"Không, làm ơn." Vegas ghét thanh âm mà mình phát ra đêm nay. Thật là đáng sợ, hắn nghĩ. Tuy nhiên, đó cũng là sự thật, hắn không muốn Pete dừng lại, nhưng chắc chắn hắn muốn ký ức của mình đóng băng. Tất cả chúng, Vegas muốn chúng biến mất. "Em xin lỗi."
Vegas chỉ muốn Pete nới lỏng và đụ hắn, để hắn có thể cảm thấy như mình được chữa khỏi. Giống như hắn được tắm rửa sạch sẽ và trang nghiêm.
"Không sao đâu, em yêu... Em làm rất tốt" một nụ hôn đặt lên má Vegas, làn da ấm áp của bạn trai chạm vào làn da của hắn. "Anh rất tự hào về em."
Một tiếng nức nở bật thốt lên được Pete nghe thấy, nhưng anh biết đó không phải vì đau mà là vì những lời thủ thỉ. Vegas thích nghe những lời động viên ngọt ngào, và Pete thích cho Vegas bất cứ thứ gì hắn cần. "Nhìn em này" anh tiếp tục, thêm một ngón tay khác vào lỗ hậu run rẩy với rất nhiều sự quan tâm. "Nhìn xem em mút lấy ngón tay anh tốt như thế nào này, em đã làm rất tốt."
Từng phút trôi qua với những ngón tay của Pete được chôn sâu trong lỗ nhỏ, suy nghĩ của Vegas tìm thấy chút bình yên. Với ba ngón tay bên trong, tuyến tiền liệt của hắn không ngừng bị cọ vào và khuôn miệng nóng bỏng của Pete áp vào miệng hắn, anh bắt đầu từng tiếng thở dài nhẹ. Vegas thở hổn hển, và sau đó là rên rỉ. Hắn thậm chí còn không biết mình có thể tạo ra âm thanh tương tự như vậy, nhưng có lẽ rên rỉ là một phản ứng tự nhiên, ai biết được? Tuy nhiên, những ngón tay của Pete chạm vào vách tường mượt mà của bên trong; những âm thanh ướt át và dòng điện chạy dọc sống lưng khi Pete chạm vào điểm G khiến hắn phát điên. Bàn tay trên dương vật khiến hắn thấy rất tuyệt nhưng việc mở rộng lỗ nhỏ còn tốt hơn gấp mười lần.
Vegas muốn, rất cần, nhiều hơn nữa.
"Fuck me" hắn quằn quại, cầu xin , hông tự động di chuyển để làm cho ngón tay thêm xâm nhập vào sâu hơn. "Em rất..."
Pete nhìn xuống, thích thú khi thấy Vegas ẩm ướt như thế nào. Nhỏ giọt trong tay anh, đầu dương vật đỏ ửng và bóng lưỡng. Hắn đã rất hứng tình, và điều đó khiến anh rất hạnh phúc khi thấy hắn đang tận hưởng điều đó.
"Em nghĩ rằng em đã sẵn sàng chứ?" Có một chút lo lắng trong mắt Pete, ngay cả khi những ngón tay của hắn vẫn đang moi móc bên trong Vegas. "Một trăm phần trăm?"
Vegas gật đầu, bỏ qua rằng đó là một lời nói dối. Hắn chưa bao giờ sẵn sàng một trăm phần trăm cho bất cứ điều gì, nhưng hắn luôn làm những việc tồi tệ bằng cách nguy hiểm nhất và chịu đựng cơn đau một cách ổn thỏa. Vậy, nó có thể tồi tệ đến mức nào chứ? Ít nhất là về mặt thể chất, sẽ ổn thôi. Hắn sẽ tận hưởng nó. Hắn thấy những ký ức mới là khía cạnh đáng lo ngại nhất.
Pete rời giường một lúc để với lấy một trong những chiếc bao cao su trên tủ đầu giường, và Vegas gần như đã nói với anh rằng họ không cần thứ đó. Nhưng trên thực tế, họ làm vậy, bởi vì hắn đã bị sử dụng trước đó và ai mà biết được.
Ai mà biết.
Nước mắt cay xè khi hắn nhận ra ngay cả điều đó - lần đầu tiên quan hệ không bao, trần trụi - đã bị đánh cắp khỏi hắn. Hắn muốn cảm nhận Pete, nhưng hắn sẽ không, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đặt sự an toàn của anh ở vị trí thứ hai. Vì vậy, hắn để người đàn ông đeo bao cao su và quan sát khi anh trườn vào giữa hai đùi hắn, với nụ cười và ánh mắt đáng yêu, nhưng nước mắt của hắn đã làm cho đôi mắt của anh sáng lên.
"Thật xinh đẹp" Pete tâng bốc. Tay anh vuốt ve đùi và hông, gợi ý cho Vegas rằng hắn nên gác chân lên. "Hãy nhớ rằng, em có thể ngăn cản anh bất cứ lúc nào."
Anh đổ một ít chất bôi trơn lên dương vật của mình và vuốt nhẹ nó, chủ yếu là cố gắng làm cho nó đủ ấm, để nó không làm phiền Vegas. Anh nhìn vào phần thân dưới của Vegas, ngạc nhiên khi thấy đôi chân mịn như tơ lụa và cái lỗ xinh xắn của hắn đều được phơi bày ra trước mắt. Ướt át và rung động vì mong đợi, trái ngược rất nhiều với khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt ngượng ngùng của hắn. Anh chỉnh dương vật mình theo đúng hướng, đầu khấc dựa vào vành lỗ của Vegas, và cảm nhận thấy nó đang run rẩy. Vegas đang run rẩy, vì vậy anh ta tiến gần hơn để ngực của họ chạm vào nhau một lần nữa, bao trùm lấy Vegas bằng cơ thể của mình. Làm thế nào mà Vegas, Vegas Theerapanyakun hùng mạnh lại có thể trông nhỏ bé như vậy?
Pete hôn lên chóp mũi hắn và đan các ngón tay của cả hai vào nhau trước khi làm bất kỳ điều gì khác, bởi vì điều đó rất quan trọng. Điều quan trọng là để cậu bạn trai cảm nhận được sự gần gũi của anh, để Vegas phân tâm khỏi nỗi đau ập đến.
"Làm đi"
Vegas rưng rưng nước mắt là điều không thể làm ngơ, nhưng Pete làm theo lời hắn và đẩy vào lỗ, đầu dương vật mềm mại của anh xuyên qua lỗ nhỏ buộc chặt khiến Vegas phải nhắm mắt lại.
Mẹ kiếp, chết tiệt. Đây là một ý kiến tồi. Khi Pete đẩy vào, tâm trí Vegas như rời khỏi nơi này. Bây giờ hắn quay lại là mười lăm tuổi, bị chạm vào bởi những người không quen biết. Hắn mười tám, mười bảy, mười chín, mười sáu, hai mươi, đầu bị đẩy vào giường và đau rát ở sau lưng. Hắn không nằm dưới Pete, mà ở dưới bất kỳ ai khác, nhỏ bé, không có khả năng tự vệ, đang chờ đợi sự việc kết thúc. Không còn là mùi hương của Pete ở dưới mũi hắn, bây giờ là rượu rum và khói, mùi tiền và vàng, khăn trải giường ướt rượt bên dưới và những giọng nói khàn khàn bên tai anh ta.
Móng tay của Vegas cắm vào cánh tay của Pete cho đến khi chúng được nhuộm thành màu đỏ.
"Vegas."
Hắn chỉ biết hắn đang muốn giật tóc chính mình. Vegas cảm thấy nó đang đến, bàn tay thô ráp và những cú đâm mạnh bạo lực, sự nghẹt thở, sự cắn xé, hành động của những người đàn ông. Vegas không muốn bị cưỡng bức một lần nữa, nhưng hắn vẫn để điều đó tiếp diễn, mắt nhắm nghiền và trái tim tan nát, hắn để cho tiếng khóc của mình thoát ra.
Bởi vì hắn đang kinh hãi tốt độ.
"Làm ơn, đừng..." Hắn không biết mình đang yêu cầu điều gì, vì vậy hắn bỏ dở câu nói với đầu óc bối rối.
"Em không có ở đó" Vegas chợt nghe thấy, tiếp theo là những ngón tay nhẹ nhàng gạt đi nước mắt của hắn. "Không ai có thể làm tổn thương em nữa, anh hứa. Em đang ở bên anh, bé yêu, anh sẽ không.... Ổn cả rồi."
Vegas vùi mặt vào cổ anh, khóc như một đứa trẻ sợ hãi, và Pete không biết phải nói hay làm gì. Đây chắc chắn không phải là kiểu đau đớn mà họ từng thích.
"Suỵt, suỵt" Pete cố gắng trấn an Vegas, chắc chắn là lo lắng về cách hắn khóc nức nở dưới vòng tay anh. Cánh tay hắn khóa chặt sau cổ Pete trong khi đang lầm bầm điều gì đó mà anh không hiểu. "Đau không, tình yêu? Muốn anh dừng lại sao?"
Trong một khoảnh khắc, Vegas đã quá gần để cho anh ta một cái gật đầu. Hắn đã cảm thấy quá nhiều, hắn đã phải nhớ quá nhiều. Mọi thứ đặc sệt, quá nóng, và hắn chỉ cảm thấy quá đủ rồi. Hắn đã cảm thấy như vậy trước đây, và đó chưa bao giờ là một trải nghiệm thú vị. Tất cả những gì hắn nhớ về những đêm đó là hình ảnh rượu, máu và những người đàn ông bẩn thỉu bắt tay cha mình ngay sau đó. Và Vegas có những ký ức mù mờ về nó, nhưng hắn chắc chắn một trăm phần trăm về một điều.
Đau.
Vegas biết điều đó, ngay cả khi hắn sẽ từ bỏ mạng sống của mình để bảo vệ ý tưởng rằng mình không phải là nạn nhân, hắn biết điều đó rất đau. Và hắn cũng biết rằng hiện tại, trên thực tế, cơn bão đang nuốt chửng bên trong hắn thuộc về cùng một kiểu đau đớn. Vegas thích đau, tất nhiên, nhưng bây giờ nó làm cho hắn kinh hãi, bởi vì nó làm hắn nhớ tới cảm nhận trước đây. Bàn tay, làn da, mùi hương, sự ẩm ướt, mọi thứ nhỏ nhặt đều giống như trước đây. Và thậm chí còn tệ hơn vì Pete khiến hắn cảm thấy rằng việc khiếp sợ là điều có thể chấp nhận được, trong khi nó không phải. Pete sẽ không chỉ treo thưởng cho điểm yếu của hắn, mà còn săn lùng nó, theo đuổi nó, như thể anh ấy cũng yêu điều đó như cách anh yêu phần còn lại của Vegas, và không thể cưỡng lại ham muốn tìm hiểu để yêu con người hắn một cách trọn vẹn.
"Vegas, không sao đâu" Giọng người đàn ông nhẹ nhàng từ xa, và khiến Vegas siết chặt lấy anh ta bằng sự co rút lỗ nhỏ. Hắn chắc chắn không muốn làm điều đó, nhưng tiếng rên rỉ trầm thấp mà Pete phát ra thấy hắn đã làm rất tốt.
Vegas nguyện chết để trở nên tốt đẹp.
"Nhìn anh này."
"Em xin lỗi, em chỉ..."
Không có thời gian để Vegas xấu hổ vì những giọt nước mắt của mình khi Pete nắm lấy khuôn mặt của hắn. Hành động ấy thực sự mềm mại bằng cách nào đó, nhưng nó vẫn đủ mạnh mẽ để đưa Vegas trở lại thực tại theo cách hắn cần. "Em có quyền lực ở đây, được chứ? Anh chỉ làm điều này vì em cho phép anh, anh không thể làm khác đi. Anh sẽ không làm điều đó nếu không ..." anh thở dài. "Em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không, Vegas?"
Vegas chớp mắt vài lần, để gạt đi những giọt nước mắt trên mi, và gật đầu. Hắn biết, hắn chỉ rất tệ khi nhớ được thế nào là tình yêu khi hắn cảm thấy sợ hãi.
Bàn tay phải của Pete nhẹ nhàng ôm lấy hai bên má và di chuyển đến thái dương, làm hắn cảm thấy mình đang vỡ òa khi được những ngón tay tỉ mỉ chăm sóc, lau đi những giọt nước mắt. Luôn luôn là như vậy, Vegas nhận thấy. Pete rất thành thạo trong nghệ thuật đưa hắn trở lại với thực tại khi cần thiết.
"Tuyệt vời, bây giờ, anh cần em nói cho anh biết," anh nói một cách chắc nịch khi nhìn Vegas với ánh mắt lo lắng. "Anh có đang làm đau em không?"
Lời lẽ rất rõ ràng, vì vậy chỉ mất chưa đầy một giây để Vegas lắc đầu từ chối, và hắn thấy đôi mắt của Pete lấp lánh với một loại cảm xúc nào đó, có lẽ là sự nhẹ nhõm. Làm tình không đau đến mức đó, nhưng tiếng khóc của Vegas vẫn bị nghẹn trong cổ họng, sẵn sàng bật ra khi ký ức kinh tởm kia quay trở lại. Pete dường như nhận ra điều đó, anh giữ mình ổn định và bình tĩnh bên trong Vegas.
"Không có gì phải lo lắng cả", đó chỉ là một tiếng thì thầm, giống như họ đang chia sẻ những bí mật vào lúc nửa đêm. "Chỉ có em," ngón tay trỏ của Pete chạm vào giữa khuôn ngực Vegas, rồi quay lại chỉ vào mình "và anh".
Vegas gật đầu, mày nhíu lại và môi run rẩy, nhưng đôi mắt kiên quyết đến mức Pete cảm thấy một làn sóng tự hào trào dâng khắp cơ thể mình. Vegas là người đàn ông mạnh mẽ nhất mà anh biết, nhưng Vegas cho phép anh nhìn thấy hắn như thế này. Yếu ớt, mỏng manh và đầy sẹo. Pete thậm chí không biết làm thế nào để xử lý tất cả những điều đó, nhưng anh sẽ cố gắng, bởi vì Vegas cần anh.
Anh cúi xuống cho đến khi có thể bắt gặp đôi môi mặn nồng của Vegas trong một nụ hôn chậm rãi, và dùng bàn tay phải để vuốt ve má hắn. Nghe có vẻ như là suy nghĩ điên rồ của một người đàn ông, nhưng anh ấy gần như có thể cảm nhận được nỗi đau bên trong Vegas. Giống như một cơn bão, nó tàn phá tâm hồn hắn và lấy đi mọi hạnh phúc, chẳng để lại gì ngoài một thị trấn hoang vắng phía sau. Đó có phải là những gì mà người bạn trai tội nghiệp của anh đã chịu đựng trong suốt những năm qua không? Vegas đã tự mình đối phó với cơn bão đó? Một mình chống lại tất cả? Nếu nỗi buồn là điều dễ ảnh hưởng như thế này, thì nó phải không thể nào chịu đựng nổi.
"Nói cho anh biết," Pete thì thầm, cho Vegas nghỉ ngơi một chút trước khi anh hôn môi hắn thêm một lần nữa "Em muốn làm điều này như thế nào?"
Vegas dường như không hiểu. Đôi mắt long lanh xen lẫn bối rối nhìn anh, và Pete phải thừa nhận rằng anh khá ngạc nhiên về vẻ ngây thơ của Vegas. Như thể hắn chưa bao giờ được bao phủ trong máu của những người khác, như thể Vegas chưa bao giờ biết đến những thứ như bạo lực và tình dục. Có phải vậy không, hoặc có thể hắn chưa bao giờ được hỏi rằng liệu hắn có muốn làm bất cứ điều gì trước đây. Điều đó khiến trái tim Pete tan nát, anh vuốt vài sợi tóc lòa xòa trên trán hắn và thì thầm:
"Em thường làm mọi thứ rất khó khăn" Vegas chớp mắt vài lần, chậm rãi gật đầu "Em có muốn làm điều này một cách khó khăn không?"
Người đàn ông trẻ chỉ lắc đầu một lần nữa, đôi mắt sưng húp cho thấy hắn đang sợ hãi như thế nào khi nghĩ đến việc làm điều đó một cách thô bạo. Tất cả những lời nói trong tâm trí hắn như tan vào hư vô, để hắn tự đối phó với cảm giác bị phơi bày và dễ bị tổn thương theo cách thảm hại nhất, im lặng. Ngay cả khi tâm hồn đau khổ của hắn khát khao được bình yên, cơ thể hắn run rẩy thèm muốn những lời ngọt ngào và vòng tay vỗ về an ủi lấy hắn, hắn chẳng thể nói lên lời yêu cầu điều đó. Và nó thật tệ. Thật tệ, bởi vì hắn muốn được Pete đụ chết đi được, không. Đừng đụ hắn. Hãy thương lấy hắn bằng một cách nhẹ nhàng, tử tế, hôn lên trán hắn và ôm eo hắn bằng bàn tay êm dịu. Hắn yêu thích sự bạo lực thô ráp, nhưng đêm nay hắn cảm thấy như sắp tan vỡ.
"Chậm thôi." Đó là tất cả những gì hắn nói, và Pete hiểu tại sao.
Pete biết rằng hành động thô bạo chắc chắn không phải là sự lựa chọn của Vegas, bởi vì nó có thể gây tổn hại theo nhiều cách. Anh hiểu rằng Vegas cần tình yêu, và tình yêu đó - ít nhất là dành cho đêm nay - mềm mại, êm dịu và quan tâm, không bao giờ là những tổn thương, đau đớn nữa. Vì vậy, đó chính xác là những gì anh cố gắng dành cho Vegas trong lần đẩy hông đầu tiên của mình.
"Mmhh..."
Tay của người đàn ông cuộn thành nắm đấm sau cổ, nơi chúng gác lên trong suốt thời gian qua, và Pete có thể cảm nhận được hắn tuyệt vọng đến mức nào. Vegas ẩm ướt và ấm áp, cảm giác như một thiên đường đã tồn tại mà Pete chưa từng biết có tới, nhưng tất cả những việc họ đang làm đều vượt xa điều đó. Đó chẳng phải là về tình dục, Pete giữ điều đó trong tâm tưởng, đó là về sự gắn kết. Đó là về việc Vegas đang tột độ khao khát tình cảm và sự quan tâm, lột bỏ lộ ra tâm hồn bị tổn thương của chính mình để Pete có thể chạm vào, chữa trị. Khi anh từ từ tiến vào bên trong hắn, Pete cảm thấy được thôi thúc để nói ra tất cả những điều ngọt ngào đã mắc kẹt trong cổ họng của mình kể từ khi họ yêu nhau. Anh muốn Vegas biết thế nào là được chiều chuộng.
Được yêu thương, không sợ hãi.
"Em đang làm rất tốt" anh thì thầm, để trán hai người chạm vào nhau. "Em đang chăm sóc "nó" rất tốt, em yêu. Thật là một cậu bé ngoan."
Vegas trông có vẻ sắp bật khóc một lần nữa, bị ảnh hưởng bởi những lời âu yếm theo cái cách mà hắn chẳng thể ngờ tới. Vegas cảm thấy bên trong mình được lấp đầy, gần như là quá nhiều và hắn nghĩ rằng mình có thể sẽ tan biến ngay tại đó, trong vòng tay anh. Có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn, một đôi môi quen thuộc yêu thương hôn lên vầng trán, nhưng hắn đang bị đụ. Vegas không biết bất cứ điều gì như vậy có thể xảy ra, chẳng phải tình dục luôn toàn là sự thô bạo và thống trị sao? Pete chắc chắn không cố gắng thống trị bất cứ thứ gì, hắn nhận thấy vậy. Người đàn ông dường như không quan tâm đến việc sở hữu hoặc làm nhục hắn, tất cả những gì anh làm là làm tình với hắn một cách chậm rãi. Anh trượt vào rút ra, - một, hai, ba lần- và sự thô bạo không bao giờ xuất hiện. Tất cả những gì Vegas nhận được là khoái cảm, một khoái cảm xa lạ dâng trào khiến bụng hắn đau nhói.
"Pete..." Hắn rên rỉ nhẹ nhàng, bối rối và choáng ngợp bởi cảm giác hắn nhận được ở vùng dưới của mình. Làm sao có thể tuyệt đến như vậy nếu nó không đau chút nào? Làm sao hắn có thể ướt át và thèm muốn tới vậy với những cú thúc nhẹ nhàng âu yếm? Vegas cảm thấy cơ bụng của mình co thắt lại đột ngột và rên rỉ. Pete nhìn hắn với đôi mắt cười hình trăng khuyết, đẩy chân hắn lên gần ngực hơn, để anh có thể di chuyển thêm dễ dàng. Anh cũng có thể ngắm nhìn hắn thêm rõ ràng. Vegas cảm thấy mặt mình nóng bừng khi hắn phải kết thúc cái ôm và đối mặt với người đàn ông đang nhìn xuống mình. Anh cẩn thận đâm vào trong bằng một góc mới khiến hắn rùng mình.
"Trông em thật tuyệt" Pete lại nhìn vào mắt hắn, hoàn toàn thích thú với cách dương vật anh biến mất khi bị lỗ nhỏ của hắn nuốt vào. Ngón tay cái của anh đang từ từ vuốt ve vùng da giữa hai hòn ngọc và đáy chậu, nơi mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chạm vào. "Em có cảm thấy tốt không, hm? Chàng trai xinh đẹp của tôi thấy sướng chứ?"
Vegas gật đầu, mắt nhắm nghiền và nước mắt chảy dài trên thái dương khi Pete đâm chọc vào đúng điểm G -và dùng đúng những câu từ âu yếm-. Vegas vòng tay giữ lấy đầu gối mình và ấn nó xuống gần ngực mình.
"Cứ giữ chân của em lên thế nhé, tình yêu" Pete ra lệnh. Anh nắm lấy cả hai tay của Vegas và giữ chúng lên trên đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt át, đè nặng lên ngực hắn. "Good boy" anh khen ngợi, khi Vegas cuốn lấy eo anh bằng đôi chân dài. "Thật là một cậu bé ngoan."
"Fuck" người đàn ông phát ra một tiếng rên rỉ đáp lại. "Pete... Pete..." Miệng hắn khép mở nhưng không có từ nào thoát ra được. Vegas rên rỉ, quằn quại, và lại rên rỉ khi Pete trượt ngón tay cái của mình vào giữa hai hàm răng hắn. "Mhgmm"
Pete hoàn toàn bị mê hoặc bởi khung cảnh trước mắt, nhưng tâm trí Vegas như trôi dạt, và anh thậm chí còn không quá mạnh bạo với hắn. Bên trong Vegas ẩm ướt, siết chặt và chèn ép xung quanh anh, và lưỡi hắn di chuyển trên ngón tay, vẽ những hình vẽ mà anh không thể phân biệt được. Và đôi mắt của hắn, - chết tiệt- Pete chưa bao giờ thấy đôi mắt nào long lanh, sáng trong như thế, đong đầy ắp yêu thương, đau đớn, và khoái lạc. Vegas trông giống như một tác phẩm nghệ thuật bên dưới cơ thể anh, và Pete tin rằng anh sẽ giết bất cứ ai làm tổn thương người đàn ông này thêm một lần nữa.
"Không sao đâu" anh cắn nhẹ lên môi Vegas "Không sao đâu em. Honey. Anh ở bên em rồi."
Honey. Vegas bật khóc khi nghe thấy từ đó thoát ra khỏi miệng Pete. Nó được nói với hắn, chỉ với hắn, Vegas nghĩ. Trong tất cả các từ Pete có thể chọn, anh đã chọn từ đó. "Honey", hắn lặp lại, gần như thưởng thức những âm vị ngọt ngào trong lưỡi. Pete đột nhiên ngừng di chuyển, Vegas sợ rằng mình có thể đã làm sai điều gì đó. "Em xin lỗi."
"Em thích nó hả?" Nụ cười của Pete khiến Vegas muốn bỏ chạy "Em muốn anh gọi em như vậy nữa hả, honey? Không sao đâu, đừng khóc."
Ồ, nhưng Vegas, Vegas tội nghiệp, không thể kìm nén thêm được nữa. Hắn cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc khi Pete ôm hắn vào lòng như cố giấu hắn khỏi thế giới, nức nở chôn vùi vào cổ anh trong khi người đàn ông bắt đầu chuyển động lại. Lần này, anh làm điều đó chậm đến mức Vegas nghi ngờ đây không thể gọi là tình dục, bởi vì chưa bao giờ trải qua tình dục như thế này, thậm chí chưa một lần. Vegas cũ không bao giờ được ôm ấp, không bao giờ được yêu thương hoặc tôn trọng, nhưng đã bị sử dụng. Vegas đã bị sử dụng qua, và cả hai đều biết điều đó, vì vậy họ cố gắng sửa chữa nó.
Và chính Pete là người cố gắng khắc phục điều đó nhiều nhất, cùng với cơ thể ấm áp đang bao bọc lấy hắn, những nụ hôn ướt át trên môi và những lời nhẹ nhàng thì thầm bên tai. Những lời âu yếm khiến tâm trí Vegas quay cuồng trong cảm giác tuyệt vời vì được yêu. Thật tuyệt vời làm sao, chúa ơi, khi được đối xử tử tế, được che chở và chiều chuộng.
Pete tăng tốc độ lên một chút, đâm chọc vào tất cả những vị trí kích thích bên trong Vegas. Thật tuyệt vời, Vegas không thể phủ nhận điều đó, sự tiếp xúc mang tới cho hắn một loại niềm vui lạ lẫm mà hắn chưa từng biết trước đây. Những nỗi đau đớn, chua chát kết thúc bằng Vegas phá hủy bức tường mà hắn tự dựng lên xung quanh mình, một niềm vui sắc bén biến mọi tội lỗi thành phước lành và cắt đứt tất cả những ký ức đáng lãng quên đằng sau. Không còn gì trong tâm trí hắn ngoại trừ Pete. Pete và vòng tay anh ôm lấy hắn, mùi hương của anh, chuyển động của anh bên trong, tình yêu của anh bao phủ lấy hắn như một tấm màn, cao trào dần tích tụ trong bụng dưới của hắn.
Pete, Pete, Pete.
"Em thật là một cậu bé ngoan" Pete rên rỉ, hông Vegas trở nên nhão nhoét khi anh nhìn thẳng vào mắt hắn. Vegas phát ra một tiếng rên lớn khi đón nhận những cú thúc vào nhanh hơn, sâu hơn, cẩu thả hơn, tay Pete nắm lấy thân dương vật của hắn và vuốt ve nó một cách dịu dàng trong khi anh mỉm cười. "Cố lên honey. Hôm nay em làm rất tốt, bắn ra cho anh nào."
Vegas siết chặt lấy anh cho đến khi gần như đau đớn, bụng hắn cảm thấy nóng như lửa khi bắn ra những sọc dài dày đặc màu trắng lên bụng, ngực, bàn tay của Pete và tất cả mọi nơi khác. Hắn rên rỉ, bởi vì những ngón tay của người đàn ông vẫn bao quanh dương vật, và anh vẫn đang di chuyển bên trong hắn, thúc vào sâu nhất có thể. Vẻ mặt của Pete run rẩy và Vegas biết đã đến lúc.
"Trong... bên trong" hắn quằn quại, co thắt vì cơn cực khoái, run rẩy cơ thể khi được anh trao cho những nụ hôn. Đó là điều mà hắn đã nghĩ đến trong một thời gian, nhưng sẽ không thừa nhận, - hoặc có thể hắn sẽ làm nhưng hắn không chắc chắn-. Để cho Pete bắn vào bên trong, đó không hơn gì một ước muốn ngớ ngẩn mấy ngày trước.
Hắn cảm nhận được sức nóng của Pete bên trong, phun trào ngay khi môi họ kết nối, và nghe thấy tiếng rên rỉ mà hắn muốn trân trọng mãi mãi. Chân Vegas rơi xuống nệm, bỏng cháy trong khi để Pete lấp đầy bên trong mình.
Hắn để Pete đánh dấu rằng hắn là của anh.
Trong một khoảnh khắc, với cái đầu quay cuồng và trái tim điên loạn đập trong xương sườn, Vegas không nghe được một lời nào người đàn ông kia đang nói. Tất cả đều chìm trong niềm khoái lạc và sự yên bình, một thế giới mới nào đó mà hắn vừa khám phá ra. Vài giây sau, khi hắn cảm thấy có một bàn tay đang lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình, cuối cùng Vegas cũng nghe thấy điều gì đó mà hắn hiểu được.
"Anh yêu em, Vegas. Bằng cả trái tim mình."
Cả hai đều thở hổn hển, nở nụ cười tự hào. Những phút sau đó là đầy những nụ hôn và âu yếm, là bàn tay mềm mại xoa dịu cơ thể run rẩy của hắn. Có đầy những thứ mà Vegas không bao giờ nghĩ rằng mình có thể có được, chẳng hạn như nụ hôn lên thái dương và những tiếng cười khúc khích ngốc nghếch trong khi để Pete làm sạch cho mình. Trên thực tế, một phần lớn là Vegas bị sốc vì không hề có máu hay đau đớn. Không ai la hét hay đe dọa, chỉ có Pete và giọng điệu trầm thấp của anh. Điều này là thật sao?
"Cảm ơn" hắn lầm bầm, khi Pete đã hoàn thành việc lau dọn giữa hai chân hắn. "Anh không biết điều này có ý nghĩa nhường nào đối với em đâu."
Pete hôn lên má hắn một nụ hôn thật kêu và trùm chăn bao trọn lấy hắn trong một cái ôm thật chặt. Vegas thở dài, nhắm mắt dựa vào ngực anh. Nhịp tim đập bên dưới tai hắn nghe như điệu nhạc.
"Cảm ơn, vì đã tin tưởng anh" anh trả lời, ngón tay luồn vào tóc "Chà, em vừa có lần đầu tiên của mình. Em cảm thấy thế nào?"
Một vài giây im lặng trước khi Pete cảm thấy Vegas run rẩy rơi nước mắt trên người mình. Người đàn ông khóc thầm trong cổ họng, nuốt những tiếng nức nở tới bên miệng, thậm chí còn không thèm phát ra tiếng. Lần đầu tiên của hắn, Vegas lặp đi lặp lại trong tâm trí. Ngọt ngào đến đau lòng. Pete đang xóa bỏ quá khứ của hắn, làm rõ rằng bất kỳ thời điểm nào trong cuộc đời hắn đều có giá trị.
"Ổn rồi." Pete thì thầm. "Có anh ở bên em rồi, honey."
Và honey, Vegas nghĩ, là tiếng gọi tốt nhất từng tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro