
Kế hoạch nguy hiểm
Con cáo nhỏ dường như muốn dẫn Peter và Thaddeus đi đâu đó. Nó cứ gặm quần cậu kéo kéo mãi. Cáo nhỏ lướt qua những bụi cây và kéo cả hai người về phía con suối nhỏ nằm khuất sau những tảng đá lớn. Thaddeus và Peter theo sát, cố gắng di chuyển thật im lặng để không gây sự chú ý. Khi đến gần một tảng đá lớn, cả hai cúi người, nấp sau nó, nhìn về phía trước. Từ đây, họ có thể thấy được một phần của ngôi làng, nhưng mọi thứ đã thay đổi quá nhiều so với trước.
Làng giờ đây không còn vẻ bình yên như trước. Những ngôi nhà bị hư hại, bầu không khí trầm lắng và mờ mịt, không còn tiếng cười đùa của trẻ con, mà thay vào đó là những cảnh tượng khiến lòng người nặng trĩu. Thaddeus nhìn thấy một cô bé nhỏ tuổi đang đứng giữa sân, tay cầm một chiếc giỏ đựng đồ ăn. Cô bé đang giành giật với một con linh cẩu lớn, mặt đầy lo lắng nhưng vẫn cố gắng bảo vệ đồ ăn của mình. Cảnh tượng này khiến lòng Thaddeus thắt lại, nhưng điều khiến cậu tức giận là khi con linh cẩu bất ngờ vồ vào tay cô bé, cắn vào cánh tay yếu ớt của cô. Cô bé la lên đau đớn, nhưng không dám kêu cứu lớn tiếng.
“Chết tiệt!” Thaddeus không kiềm chế được, gầm lên trong bụng, ánh mắt nảy lửa. Cậu nhìn về phía Peter, nhưng cũng nhận ra rằng họ không thể làm gì lúc này.
“Chúng ta phải cứu cô bé,” Thaddeus thì thào, nhưng Peter nhanh chóng giữ chặt cánh tay cậu.
“Cứu cô bé sao?” Peter nhíu mày, lắc đầu. “Em không thấy sao? Làng này đã thay đổi rồi. Bọn linh cẩu đã được cho phép tự do ra vào, đi đến đâu là chiếm lĩnh đến đó. Nếu chúng ta hành động bây giờ, chỉ càng khiến tình hình tồi tệ thêm mà thôi.”
Thaddeus nhìn vào cảnh tượng trước mắt, lòng trĩu nặng. Cậu cảm thấy sự bất lực trong mình tăng lên. Lũ linh cẩu đã không còn chỉ là những kẻ xâm chiếm đơn thuần, mà đã được chia đất đai, được thủ lĩnh mới giao cho quyền kiểm soát. Đây là một vùng đất nằm giữa làng và rừng, một khu vực giao thoa, nơi linh cẩu có thể tự do săn bắt và lộng hành mà không gặp phải sự ngăn cản nào.
“Cái tên thủ lĩnh mới này... đang làm gì vậy?” Thaddeus nghiến răng, tức giận. “Chẳng lẽ hắn ta không thấy những gì đang xảy ra sao?”
Peter không trả lời ngay, chỉ nhìn chăm chú vào cảnh tượng. Hắn nhìn thấy sự hoang mang, sự sợ hãi hiện rõ trong mắt cô bé và trong ánh mắt những người khác xung quanh, nhưng hắn cũng hiểu rằng nếu cả hai lao ra cứu người, họ sẽ không chỉ gặp nguy hiểm mà còn có thể làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Thứ họ cần lúc này là kế hoạch, không phải hành động hấp tấp.
“Chúng ta không thể làm gì lúc này,” Peter nói với giọng kiên quyết. “Làng này đã thay đổi, và bọn linh cẩu không còn sợ ai nữa. Mình phải tìm cách báo động cho người trong làng, cho cả những người đang còn sót lại về sự nguy hiểm này.”
Thaddeus nhìn Peter một lúc, rồi quay lại nhìn cô bé đang yếu ớt chống cự với con linh cẩu. Tình hình thật sự quá khó khăn, nhưng cậu không thể bỏ mặc họ. Trong lòng cậu, một phần muốn hành động ngay lập tức, nhưng lý trí lại biết rằng chỉ có sự kiên nhẫn và chờ đợi cơ hội mới giúp họ có thể làm thay đổi tình thế.
“Chúng ta sẽ quay lại sau,” Thaddeus cuối cùng nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Nhưng chúng ta không thể để tình hình này tiếp diễn. Sẽ có cách khác, chúng ta cần tìm nó.”
Peter gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của cô bé và đám linh cẩu đang bám theo. Hắn hiểu rằng thời gian không còn nhiều, nhưng họ cần phải tính toán kỹ càng nếu không muốn mọi thứ rơi vào thảm họa.
“Đi thôi,” Peter nói, giọng khẽ nhưng đầy nghiêm túc.
Cả hai đứng dậy, lùi lại một chút rồi lặng lẽ rời đi khỏi khu vực đó, cố gắng tìm một nơi khác để có thể thu thập thêm thông tin và nghĩ ra một kế hoạch hành động. Nhưng trong lòng mỗi người đều có một nỗi lo, một cảm giác sợ hãi mơ hồ rằng họ không thể cứu tất cả.
----
Tối hôm đó, khi cả nhóm tụ tập quanh một đống lửa nhỏ trong một khu rừng xa làng, không khí trở nên nặng nề. Peter ngồi im lặng, đôi mắt hướng ra xa, nơi bóng tối đã che khuất mọi thứ. Cả đội săn, đặc biệt là Zack, đều giận dữ khi nghe Peter kể lại về những gì đã chứng kiến ở làng. Họ không thể tin vào tai mình khi biết rằng bọn linh cẩu đã được chia đất đai, tự do hành động mà không ai cản trở, trong khi những người dân làng đang phải sống trong nỗi lo sợ tột cùng.
“Không thể nào!” Zack gầm lên, đấm tay xuống mặt đất. “Thế mà chúng ta lại ngồi yên nhìn họ đè đầu cưỡi cổ người dân vô tội như vậy?”
Peter nhìn thẳng vào mắt Zack, vẻ mặt bình tĩnh. “Không phải lúc này. Nếu chúng ta tấn công, mọi thứ sẽ rối loạn, và chúng ta sẽ không cứu được ai. Chúng ta phải tìm cách khác, kiên nhẫn hơn.”
Zack hít một hơi dài, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ đang dâng trào trong lòng. Đội săn nhìn nhau, đều cảm nhận được sự bất lực, nhưng cũng không thể làm gì khi tình hình hiện tại quá khó xử.
Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, mọi người đã tìm đuóc chỗ cho mình để nghỉ ngơi. Tuy nhiên, trong bóng tối, Thaddeus vẫn không thể ngủ. Cậu nằm đó, nhìn lên hang động tối om, lòng trống rỗng. Hình ảnh cô bé ấy, với đôi mắt đầy lo lắng và sự cô độc, cứ quẩn quanh trong tâm trí cậu. Đúng như những gì cậu đã nghĩ, cô bé ấy chẳng khác gì cậu ngày xưa. Cậu đã từng là một đứa trẻ cô đơn, bị bỏ lại một mình trong một thế giới đầy nguy hiểm, không ai giúp đỡ, không ai bên cạnh. Cậu nhớ lại chính mình đã phải vật lộn một mình như thế nào.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Thaddeus không thể ngừng suy nghĩ về cô bé, về những người dân vô tội đang bị đàn linh cẩu áp bức. Cậu thấy mình không thể ngồi yên, nhưng lại không biết phải làm gì.
Peter cảm nhận được sự bất an của Thaddeus. Hắn ngồi dậy, nhìn thấy cậu đang nằm yên, đôi vai run lên vì nỗi buồn không thể nói thành lời. Peter nhẹ nhàng vươn tay, đặt tay lên vai Thaddeus, dịu dàng vỗ về.
“Em vẫn đang nghĩ về cô bé ấy, phải không?” Peter hỏi, giọng ấm áp nhưng đầy sự thấu hiểu.
Thaddeus không trả lời, chỉ gật đầu. Cậu không thể nói thành lời những gì mình cảm thấy lúc này. Cái cảm giác tội lỗi và bất lực cứ dâng trào trong lòng, khiến cậu nghẹn ngào.
Peter kéo Thaddeus lại gần, ôm cậu trong vòng tay ấm áp của mình. “Em không thể cứu tất cả mọi người, nhưng em có thể làm những điều em muốn. Và tôi sẽ luôn ở đây, ủng hộ em, bất kể em chọn làm gì.”
Thaddeus cảm nhận được hơi ấm của Peter, những lời nói ấy như một làn sóng nhẹ nhàng xoa dịu trái tim đang bối rối của cậu. Cậu tựa đầu vào vai Peter, để mặc cho những giọt nước mắt cứ tuôn rơi. Thaddeus không nói gì, chỉ cảm nhận được sự an ủi mà Peter dành cho mình. Một cảm giác lạ lùng bao trùm, vừa nhẹ nhõm vừa nặng nề.
Peter không nói gì thêm, chỉ tiếp tục ôm cậu trong lòng. Đối với gã, việc hỗ trợ Thaddeus không phải là một lựa chọn, mà là một điều tất yếu. Gã hiểu rằng Thaddeus không chỉ là người bạn đồng hành, mà là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình, và nếu Thaddeus có quyết định gì, gã sẽ luôn là người ủng hộ cậu.
Cả hai nằm im lặng trong bóng tối, chỉ nghe tiếng mưa rơi ngoài hang. Tình yêu, sự kiên cường và sự chia sẻ nỗi đau giữa họ như một sợi dây liên kết mạnh mẽ, vững chắc. Trong giây phút này, Thaddeus cảm thấy mình không còn cô đơn, không còn phải đối mặt với thế giới này một mình.
Dù con đường phía trước có gian nan, dù có phải đối mặt với những khó khăn và nguy hiểm, nhưng chỉ cần có Peter bên cạnh, Thaddeus cảm thấy mình có thể vượt qua mọi thứ. Cậu sẽ không bỏ cuộc. Và Peter, dù không nói ra, cũng sẽ không bao giờ rời bỏ cậu.
Dưới màn mưa, trong bóng tối, họ đã tìm thấy sự an ủi và sức mạnh trong tình yêu và sự hỗ trợ lẫn nhau.
---
Sáng hôm sau, cả nhóm tụ tập trong căn hang để bàn bạc kế hoạch. Mưa đêm qua đã tạnh, nhưng bầu không khí vẫn căng thẳng. Mọi ánh mắt đều hướng về Peter, người đã lên kế hoạch chiến đấu từ khi bắt đầu. Gã lặng lẽ quan sát mọi người, rồi nói:
“Muốn tiêu diệt đám linh cẩu đang lẩn trốn trong rừng, chúng ta phải dụ chúng ra mặt. Địa điểm tốt nhất chính là làng. Làng nằm trong thung lũng, xung quanh có đồi núi, vị trí chiến đấu sẽ rất có lợi cho chúng ta. Còn đối với địch, địa hình này sẽ khiến chúng khó có thể thoát ra, nếu bị dồn vào đây.”
Cả nhóm nhìn nhau, vài người gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, vẫn có sự lo lắng hiện lên trong ánh mắt của Simon. Y ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng:
“Nhưng làng là nơi chúng ta không thể dễ dàng kiểm soát được, Peter. Nếu bọn linh cẩu tấn công dân làng, chúng ta sẽ không thể bảo vệ tất cả. Và nếu đám linh cẩu nhận ra chúng ta đang chuẩn bị tấn công, bọn chúng có thể bỏ đi hoặc chuẩn bị một trận chiến bất ngờ.”
Peter im lặng một lát, nhìn sâu vào mắt Simon, sau đó quay sang Thaddeus. Cậu ấy là người đã từng đối diện với hoàn cảnh này, và Peter biết rõ cậu sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.
Thaddeus đứng lên, ánh mắt kiên định. “Tôi sẽ vào làng một mình. Tôi sẽ giải thoát cho dân làng trước khi các anh tấn công. Chỉ khi bọn linh cẩu không còn chiếm giữ làng, chúng ta mới có thể hành động một cách an toàn.”
Simon và một số thành viên khác trong nhóm lập tức phản đối. “Quá nguy hiểm, Thaddeus! Cậu không thể làm thế một mình. Bọn linh cẩu có thể nhận ra cậu và tấn công trước khi cậu kịp cứu dân làng.”
Thaddeus nhìn Peter, chờ đợi phản ứng từ anh. Peter không ngần ngại đáp lại, giọng trầm nhưng chắc chắn. “Thaddeus có thể làm được. Tôi tin cậu ấy. Nếu ai có thể cứu dân làng mà không bị phát hiện, thì chính là cậu ấy.”
Simon không nói gì thêm, chỉ nhìn Thaddeus với ánh mắt lo lắng. Nhưng cậu hiểu rằng không ai có thể thay đổi quyết định của Thaddeus. Cậu đã quyết định và sẽ hành động, vì không thể nhìn thấy những người vô tội bị giam giữ thêm nữa.
“Chúng ta sẽ hỗ trợ từ xa,” Peter nói tiếp. “Khi Thaddeus vào làng và giải thoát dân làng, chúng ta sẽ chuẩn bị tấn công vào đám linh cẩu. Chúng ta chỉ có một cơ hội, không thể lãng phí.”
Nhóm đồng ý, và kế hoạch bắt đầu hình thành rõ ràng hơn. Mặc dù mọi người đều lo lắng cho Thaddeus, nhưng họ biết rằng trong tình thế này, đây là cách duy nhất để đưa cuộc chiến đến hồi kết.
Thaddeus vươn vai, chuẩn bị rời đi. Peter nhìn cậu lần cuối, đôi mắt đầy lo âu nhưng cũng đầy sự tin tưởng. "Cẩn thận nhé, Thaddeus. Tôi sẽ đợi cậu ở đây."
Thaddeus gật đầu, rồi rời đi vào sớm hôm đó, trong khi nhóm còn lại chuẩn bị cho chiến đấu sắp tới. Cảm giác căng thẳng lơ lửng trong không khí, nhưng tất cả đều hiểu rằng chiến thắng hay thất bại đều nằm trong tay của Thaddeus lúc này.
Sáng hôm sau, cả nhóm tụ tập trong căn hang để bàn bạc kế hoạch. Mưa đêm qua đã tạnh, nhưng bầu không khí vẫn căng thẳng. Mọi ánh mắt đều hướng về Peter, người đã lên kế hoạch chiến đấu từ khi bắt đầu. Gã lặng lẽ quan sát mọi người, rồi nói:
“Muốn tiêu diệt đám linh cẩu đang lẩn trốn trong rừng, chúng ta phải dụ chúng ra mặt. Địa điểm tốt nhất chính là làng. Làng nằm trong thung lũng, xung quanh có đồi núi, vị trí chiến đấu sẽ rất có lợi cho chúng ta. Còn đối với địch, địa hình này sẽ khiến chúng khó có thể thoát ra, nếu bị dồn vào đây.”
Cả nhóm nhìn nhau, vài người gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, vẫn có sự lo lắng hiện lên trong ánh mắt của Simon. Cậu ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng:
“Nhưng làng là nơi chúng ta không thể dễ dàng kiểm soát được, đại ca. Nếu bọn linh cẩu trở mặt tấn công dân làng, chúng ta sẽ không thể bảo vệ tất cả. Và nếu đám linh cẩu nhận ra chúng ta đang chuẩn bị tấn công, bọn chúng có thể bỏ đi hoặc chuẩn bị một trận chiến bất ngờ.”
Peter im lặng một lát, nhìn sâu vào mắt Simon, sau đó quay sang Thaddeus. Cậu ấy là người đã từng đối diện với hoàn cảnh này, và Peter biết rõ cậu sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.
Thaddeus đứng lên, ánh mắt kiên định. “Tôi sẽ vào làng một mình. Tôi sẽ giải thoát cho dân làng trước khi các anh tấn công. Chỉ khi không còn dân làng chúng ta mới có thể hành động một cách an toàn.”
Simon và một số thành viên khác trong nhóm lập tức phản đối. “Quá nguy hiểm, Thaddeus! Cậu không thể làm thế một mình. Tên thủ lĩnh và bọn linh cẩu có thể nhận ra cậu và tấn công trước khi cậu kịp cứu dân làng.”
Thaddeus nhìn Peter, chờ đợi phản ứng từ gã. Peter không ngần ngại đáp lại, giọng trầm nhưng chắc chắn. “Thaddeus có thể làm được. Tôi tin cậu ấy. Nếu ai có thể cứu dân làng mà không bị phát hiện, thì chính là cậu ấy.”
Simon không nói gì thêm, chỉ nhìn Thaddeus với ánh mắt lo lắng. Nhưng cậu hiểu rằng không ai có thể thay đổi quyết định của Thaddeus. Cậu đã quyết định và sẽ hành động, vì không thể nhìn thấy những người vô tội bị giam giữ thêm nữa.
“Chúng ta sẽ hỗ trợ từ xa,” Peter nói tiếp. “Khi Thaddeus vào làng và giải thoát dân làng, chúng ta sẽ chuẩn bị tấn công vào đám linh cẩu. Chúng ta chỉ có một cơ hội, không thể lãng phí.”
Nhóm đồng ý, và kế hoạch bắt đầu hình thành rõ ràng hơn. Mặc dù mọi người đều lo lắng cho Thaddeus, nhưng họ biết rằng trong tình thế này, đây là cách duy nhất để đưa cuộc chiến đến hồi kết.
Thaddeus vươn vai, chuẩn bị rời đi. Peter nhìn cậu lần cuối, đôi mắt đầy lo âu nhưng cũng đầy sự tin tưởng. "Cẩn thận nhé, Thaddeus. Tôi sẽ đợi em ở đây."
Thaddeus gật đầu, rồi rời đi vào sớm hôm đó, trong khi nhóm còn lại chuẩn bị cho chiến đấu sắp tới. Cảm giác căng thẳng lơ lửng trong không khí, nhưng tất cả đều hiểu rằng chiến thắng hay thất bại đều nằm trong tay của Thaddeus lúc này.
---
Đêm.
Khi mặt trời đã lặn và bầu trời mờ dần trong bóng tối, Thaddeus một mình bước vào cổng làng. Được bao phủ bởi bóng đêm, cậu di chuyển một cách nhanh nhẹn nhưng cũng hết sức thận trọng, từng bước đi đều chắc chắn. Mặc dù bầu không khí căng thẳng, cậu vẫn giữ vững tinh thần, vì nhiệm vụ cậu đã nhận lấy là vô cùng quan trọng.
Khi Thaddeus bước vào bên trong, không ai ngờ rằng cậu sẽ quay lại một mình. Cả làng đều lặng im, mắt nhìn về phía cậu, và trong số đó, tên thủ lĩnh mới chính là người bất ngờ nhất. Hắn đứng ở trung tâm làng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thaddeus khi cậu tiến đến gần.
Thaddeus không nao núng, ánh mắt của cậu sắc bén, đầy quyết đoán. Cậu đi thẳng tới trước mặt thủ lĩnh, không hề tỏ ra e sợ dù biết mình đang đối diện với kẻ thù. Những người dân trong làng nhìn theo lo lắng.
Tên thủ lĩnh đánh giá Thaddeus một lúc lâu, trong im lặng. Rồi hắn bất ngờ nở một nụ cười, một nụ cười đầy ẩn ý, đầy tàn nhẫn. Hắn không vội vàng mà nhìn Thaddeus một cách kỳ lạ, như thể đang cố đoán được cậu đang có ý đồ gì.
“Vậy mà mày cũng dám quay lại,” thủ lĩnh nói, giọng đầy mỉa mai. “mày tưởng mình sẽ sống sót khi về đây một mình sao?”
Thaddeus không trả lời, chỉ đứng yên, ánh mắt không rời khỏi thủ lĩnh. Cậu biết đây là một ván bài nguy hiểm, nhưng cậu đã không còn sự lựa chọn nào khác. Dân làng cần được giải thoát, và cậu đã quyết định sẽ đứng ra làm người thay đổi số phận của họ.
Cuối cùng, tên thủ lĩnh hạ giọng, ra hiệu cho những người xung quanh không làm gì Thaddeus. “Vào đi,” hắn nói. “Nhưng mày sẽ không dễ dàng có được những gì mình muốn đâu.”
Thaddeus không phản ứng ngay, chỉ gật đầu rồi bước vào trong làng. Mỗi bước đi của cậu đều tạo ra một sự thay đổi nhỏ trong không khí. Mọi người đều nhìn theo, những ánh mắt đầy sự hoài nghi, sợ hãi, và một chút tiếc nuối. Nhưng Thaddeus không để những điều đó ảnh hưởng đến mình. Cậu chỉ nghĩ đến những người dân vô tội đang bị kìm kẹp trong tay kẻ thù.
Cậu đi qua từng ngôi nhà, nơi từng giọng nói nhỏ nhẹ của những đứa trẻ, những người già yếu bị đè nén bởi sự đe dọa và sợ hãi. Dù thủ lĩnh có cho phép cậu quay lại, nhưng cậu biết đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của mình. Thaddeus chỉ có thể hy vọng rằng những người dân sẽ có thể đứng lên và thay đổi cuộc sống của mình.
Bất chợt, Thaddeus cảm nhận được ánh mắt của một ai đó trong bóng tối. Cậu quay lại, bắt gặp ánh mắt của một cô gái. Đó chính là cô bé mà cậu đã gặp trước đó, người đã bị linh cẩu cắn và dọa dẫm. Cô bé nhìn Thaddeus với ánh mắt đầy hy vọng, như thể cậu chính là người cuối cùng mà họ có thể dựa vào.
Thaddeus không nói gì, chỉ lặng lẽ bước tiếp, nhưng trong lòng cậu, niềm tin đã được thắp lên. Cậu biết rằng cuộc chiến chưa kết thúc và mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Thaddeus tiếp tục bước đi, nhưng khi cậu đi ngang qua một dãy nhà, đột nhiên, một bóng người bước ra từ phía nhà của thủ lĩnh. Cô gái đó chính là Lily. Cô nhìn Thaddeus với ánh mắt đầy khinh miệt, đôi môi cong lên một nụ cười nhếch nhác.
“Thật không ngờ,” Lily nói, giọng đầy mỉa mai. “Cậu thật sự là loại người như vậy sao? Lẳng lơ đến mức này à?”
Thaddeus dừng lại, đôi mắt sáng lên trong một khoảnh khắc bất ngờ. Cậu không phải biết lý do Lily mắng cậu, nhưng thật sự không ngờ cô lại thốt ra những lời như vậy trước mặt mọi người. Cảm giác xót xa dâng lên trong lòng cậu, nhưng Thaddeus không để nó lộ ra ngoài. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
“Cô nói cái gì?” Thaddeus đáp lại, giọng vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Lily nhìn cậu từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy sự chê bai. “Cậu tưởng mình là ai? Vừa mới bỏ đi, giờ lại quay lại với hy vọng nhận được sự thương hại của anh trai tôi à? Cậu thực sự nghĩ là ngoài cái cơ thể này ra anh ta sẽ cần thứ gì từ cậu à?”
Thaddeus cảm thấy một làn sóng giận dữ dâng lên trong người nhưng vẫn cố gắng kiểm soát. Cậu đã từng chịu đựng nhiều hơn thế này, nhưng lần này là khác. Cậu quay lại đối diện với Lily, ánh mắt cứng rắn hơn bao giờ hết.
“Cô không hiểu đâu,” Thaddeus đáp, không nhượng bộ.
Lily cười khẩy, không chút tiếc nuối. “Vậy thì cậu có nghĩ đến những gì sẽ xảy ra sau khi cậu đi vào cái nhà này không?”
Câu nói của Lily khiến Thaddeus cảm thấy một cảm giác chua xót. Cậu nhìn cô, muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại không thể tìm được lời nào. Cuối cùng, Thaddeus chỉ lặng lẽ quay đi, không muốn tiếp tục cuộc đối thoại này.
Cả bầu không khí xung quanh đều dường như nặng nề hơn trước. Mọi người đang chuẩn bị cho bữa ăn tập thể, nhưng không khí trong làng giờ đây đã khác trước rất nhiều. Không còn niềm vui hay sự đoàn kết, chỉ còn lại sự ngờ vực và lo âu.
Thaddeus bước đi, mỗi bước chân nặng trĩu. Cậu biết mình đang đứng ở một ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời, và dù có khó khăn thế nào, cậu vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước. Cậu không thể bỏ cuộc.
Thaddeus ngồi trong phòng đợi tên thủ lĩnh, trong lòng lo lắng không biết phía bên kia Peter đã lo liệu đến đâu. Tiệc ngoài kia có vẻ đã tàn, cánh cửa phòng kêu kẽo kẹt. Tên thủ lĩnh bước vào. Hắn ta ngà ngà say. Hắn ngồi chễm chệ trên ghế bành, ánh mắt săn mồi nhìn Thaddeus đang quỳ trên sàn, hắn dùng chân nâng cằm cậu. Đôi mắt đen láy long lanh chớp mắt trở nên lạnh lẽo. Trong tích tắc, Thaddeus hóa thành sói nhảy bổ vào người hắn. Cậu cắn mạnh vào cổ làm hắn đau điếng. Tên thủ lĩnh cố gắng hất văng cậu ra, từ trong vầng sáng lấp lánh, con sói với bộ lông trắng hiện hình. Ánh mắt nó hung ác.
Cả hai lao vào nhau, từng cú húc mạnh phá hỏng căn nhà gỗ. Hắn cười nhạo, giọng điệu đầy tự mãn: “Kế hoạch ngu xuẩn. Mày nghĩ có thể đánh bại tao với trò chơi này sao? Mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của tao từ lâu"
Thaddeus không nói gì, chỉ quay người phóng ra khỏi nhà hắn, lao về phía quảng trường. Đột ngột, pháo sáng từ dưới chân núi nổ lên. Cậu mỉm cười hạnh phúc. Vậy là nhiệm vụ đã hoàn thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro