Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Alpha mất tư cách

Căn nhà gỗ nhỏ bé một lần nữa đón chào ngày mới, hai con sói đang cuộn tròn trên giường bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Thaddeus giật mình bật dậy, đôi tai sói của cậu vểnh lên cảnh giác. "Ai lại đến đây vào giờ này?" Cậu lẩm bẩm, trong ánh mắt hiện rõ sự đề phòng.

Peter nằm bên cạnh đã hóa lại thành người, gã bình thản bước xuống giường, đôi chân trần dẫm lên sàn gỗ mát lạnh. "Để tôi xem ai đến," gã nói, giọng trầm ấm nhưng không giấu được sự hứng thú trước tình huống này.

Khi Peter mở cửa, trước mắt gã là tên thủ lĩnh đàn sói, đi cùng con trai của hắn và Zack, đội trưởng đội đi săn. Ba người nhìn chằm chằm vào Peter, rồi ánh mắt họ nhanh chóng lướt qua căn nhà đơn sơ, chẳng che giấu sự đánh giá.

Thaddeus vẫn ngồi trên giường, đôi tai sói đỏ nổi bật giữa mái tóc rối bù. Cậu không giấu nổi sự căng thẳng, nhất là khi ánh mắt sắc bén của lão thủ lĩnh lướt qua cậu, dừng lại như đang dò xét.

Peter, ngược lại, hoàn toàn thoải mái. Gã khoác lên người chiếc áo đơn giản, thong thả pha trà mời ba người khách. "Mời ngồi, căn nhà nhỏ nhưng đủ chỗ," gã nói, nụ cười nhẹ nhàng như không hề để ý đến bầu không khí ngượng ngập.

Lão thủ lĩnh nhấc tách trà lên, nhưng ánh mắt vẫn dán vào Thaddeus. "Tôi không nghĩ sẽ gặp cậu ở đây, Peter. " lão nói, giọng đầy ẩn ý, đôi mắt vẫn không rời khỏi Thaddeus.

Peter chỉ nhấp một ngụm trà, cười nhạt. "Tôi là khách, Thaddeus là chủ nhà. Tất nhiên, cậu ấy có lòng hiếu khách hơn tôi tưởng."

Lời nói của Peter khiến Thaddeus đỏ mặt, đôi tai khẽ cụp xuống. Cậu quay mặt đi, không muốn đối diện với ánh nhìn dò xét của mọi người.

Lão thủ lĩnh đặt tách trà xuống bàn, giọng nghiêm nghị: "Ta đến đây không chỉ để trò chuyện. Đàn sói đang gặp khó khăn. Sau trận chiến, số lượng alpha mất mát quá nhiều. Ta muốn hỏi ý kiến Peter và cả... Thaddeus. Các cậu có thể tham gia đội săn được không?"

Zack, đứng phía sau, khẽ nhíu mày. "Thaddeus khỏe thật, nhưng cậu ta không quen làm việc nhóm. Điều đó có thể gây rắc rối."

Peter liếc nhìn Thaddeus. Gã thấy cậu ngồi im lặng, đôi tay siết chặt lấy đầu gối. Ánh mắt Thaddeus hiện rõ sự mâu thuẫn. Cậu muốn giúp nhưng lại lo ngại ánh nhìn từ Zack và những lời bàn tán trong làng.

"Nếu cậu ấy đồng ý, tôi cũng sẽ tham gia," Peter lên tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng.

Thaddeus ngẩng đầu nhìn Peter, ánh mắt đầy bất ngờ. "Anh chắc chứ?" cậu hỏi nhỏ.

Peter mỉm cười, đặt tay lên vai Thaddeus như để trấn an. "Cậu muốn giúp, đúng không? Vậy thì đừng lo. Tôi sẽ ở cạnh cậu."

Lão thủ lĩnh hài lòng với câu trả lời, nhưng Zack vẫn có vẻ miễn cưỡng. "Được rồi, chúng ta sẽ gặp lại tại quảng trường làng sáng mai. Hy vọng các cậu không làm đội săn chậm trễ."

Ba người rời đi sau khi nhấp hết tách trà. Khi cánh cửa đóng lại, Thaddeus thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập lo lắng.

"Cậu không cần phải làm điều này nếu không muốn," Peter nói, nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng.

Thaddeus khẽ lắc đầu. "Không sao. Tôi muốn thử. Chỉ là... cảm giác bị soi xét không dễ chịu lắm."

Peter mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai cậu. Thaddeus cúi đầu, đôi má đỏ ửng, cậu lí nhí cảm ơn vì sự tin tưởng của gã.

Cả hai đến quảng trường làng đúng giờ hẹn, không khí nhộn nhịp như thường lệ khi đội săn chuẩn bị xuất phát. Tuy nhiên, khi Thaddeus đi theo Peter, cậu có thể cảm nhận rõ sự khác biệt trong ánh mắt của những người trong làng. Đàn sói nhìn cậu với sự hoài nghi, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn thương hại. Cậu không quen với sự chú ý này, nhưng không thể làm gì ngoài việc cúi đầu và đi theo Peter.

Peter nhận ra sự khó chịu của Thaddeus, nhưng gã vẫn luôn bên cậu. Khi một nhóm omega tiếp cận Peter, Thaddeus cảm thấy cơn ghen trong lòng dâng lên. Cậu không thể hiểu vì sao mình lại có cảm giác đó, nhưng ánh mắt của những omega kia khiến cậu cảm thấy mình thật vô hình. Mặc dù cậu là một alpha mạnh mẽ, nhưng lại không thể che giấu được sự tổn thương khi nhìn thấy sự quan tâm của người khác dành cho Peter.

Bữa săn diễn ra căng thẳng, không ai dám đứng gần Thaddeus. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Peter. Khi đội săn tiến vào khu rừng tìm kiếm nai, mọi thứ trở nên bất ngờ. Zack dẫn đầu nhóm nhưng bất ngờ vướng phải một bầy linh cẩu, những con quái vật này lao đến như lũ quái vật hoang dã, đồng loạt tấn công. Mặc dù Zack là một chiến binh dày dặn kinh nghiệm, nhưng hắn không thể tự mình đối phó với bầy linh cẩu hung dữ này.

Đám linh cẩu vây kín Zack, khiến hắn ta không có đường lui. Thaddeus nhìn thấy, và không thể đứng yên. Dù cậu biết mình sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không thể nhìn một người trong nhóm gặp phải tình huống như vậy mà không hành động. Thaddeus lao vào, mặc dù biết rõ rằng mình sẽ phải đối mặt với nguy hiểm.

Peter thấy Thaddeus lao vào cứu Zack. Gã nhanh chóng chạy đến, với sức mạnh của mình đẩy lùi một số con linh cẩu và giúp Thaddeus thoát khỏi vòng vây. Tuy nhiên, trong lúc chiến đấu, Thaddeus đã bị một con linh cẩu cắn vào vai, vết thương sâu khiến cậu ngã xuống đất.

Peter không hề do dự, gã vội vã yểm trợ Thaddeus và kéo cậu ra khỏi đám linh cẩu. Cả hai chạy về phía đội săn, nhưng Thaddeus đã mất quá nhiều sức và gần như kiệt quệ. Cậu cảm thấy mình sẽ không thể đi xa hơn nữa.

Zack, lúc này nhìn thấy những gì Thaddeus đã làm, cảm thấy một sự hối hận dâng lên nhưng hắn ta quá sĩ diện để thốt ra lời xin lỗi.

Ánh mắt Thaddeus mờ đi vì đau đớn. Dù vậy, cậu không hề tức giận. Cậu chỉ cảm thấy rằng những gì mình làm hôm nay không vô ích.

Cả đội săn trở về làng, mang theo con nai lớn mà họ vừa săn được. Thaddeus, lúc này đã hóa thành hình dạng thiếu niên, được con sói bạc Peter cõng trên lưng. Cậu quá mệt mỏi và không thể duy trì dạng thú nữa. Tiếng bước chân vang lên lộp bộp, cậu cũng cảm nhận được sự ấm áp và sự che chở từ gã, điều này khiến Thaddeus cảm thấy an toàn dù vết thương vẫn còn âm ỉ.

Ngay khi họ vừa đặt chân vào làng, những omega trong làng lập tức chạy tới, tỏ vẻ lo lắng cho Thaddeus, nhưng ánh mắt của họ lại dán chặt vào Peter. Gã không thể không nhận ra sự chú ý mà mình nhận được từ tất cả các omega. Một số người tiến lại gần, đôi mắt họ không giấu được sự quan tâm, thậm chí là sự ngưỡng mộ. Nhưng Peter chỉ khẽ lắc đầu, cố gắng giữ khoảng cách. Gã không muốn tiếp nhận sự quan tâm của họ, và chỉ hướng mắt về phía bệnh xá của làng, mong muốn đưa Thaddeus đến đó để chữa trị ngay lập tức.

Lão trưởng làng, người đứng tuổi, ngừng bước trước Peter, tay chạm nhẹ vào vai gã. "Để tôi dẫn cậu ấy đến bệnh xá," lão nói, đôi mắt đầy nghiêm túc. "Chúng tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy."

Peter gật đầu, không phản đối. Gã biết nơi này là một cộng đồng, và Thaddeus sẽ được chăm sóc chu đáo. Nhưng trong lòng, gã vẫn cảm thấy lo lắng, không thể bỏ qua cảm giác bồn chồn khi Thaddeus bị thương. Thaddeus, dù mạnh mẽ đến đâu, vẫn chỉ là một con sói non, và gã không muốn cậu phải chịu đựng thêm bất kỳ nỗi đau nào.

Khi đến bệnh xá, một omega nữ xinh đẹp, Lily, tiếp đón họ. Cô nàng có làn da trắng, mái tóc dài mượt mà, đôi mắt sáng như ngọc. Dáng vẻ của cô vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, rất phù hợp với tiêu chuẩn của một người vợ trong tư tưởng của những alpha. Peter nhận thấy sự ân cần trong cách Lily chăm sóc Thaddeus.

Lily làm việc nhanh chóng và hiệu quả, nhưng trong khoảnh khắc khi cô băng bó cho Thaddeus, Peter không thể ngừng suy nghĩ về bản thân. Những omega như Lily, dù rất đáng mến, nhưng khi gã nhìn cô, Peter lại không ngừng  tìm kiếm bóng hình của người kia như một thước đo tiêu chuẩn cho cái gu của gã. Peter không thể phủ nhận được rằng gã đang bị thu hút bởi Thaddeus, dù rằng Thaddeus là một alpha, điều mà gã trước nay chưa từng nghĩ đến khi nghĩ về một gia đình. Cảm giác muốn có con khiến Peter chợt nhớ lại những ước mơ của mình trước đây, khi vẫn chỉ tưởng tượng về một người omega sẽ là bạn đời của mình. Nhưng giờ đây, có thứ cảm xúc kì lạ nào đó đã nhen nhóm trong lòng.

Tối hôm đó, cả làng tổ chức một bữa tiệc để mừng thành công của đội đi săn, theo phong tục lâu đời. Đó là một buổi tối lễ hội, với âm nhạc và những màn nhảy múa vui nhộn. Nhưng Peter không mấy hào hứng. Gã miễn cưỡng tham gia, để không gây sự chú ý quá mức. Tuy nhiên, không thể tránh khỏi sự tập trung của các omega trong làng, những người không ngừng quây quanh gã, cố gắng tiếp cận và trò chuyện.

Một vài alpha cũng quan sát Peter, ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị. Họ biết rõ rằng Peter không phải là thành viên trong làng, gã chỉ mới ở lại mấy ngày, nhưng gã lại có sức hút mạnh mẽ. Những cuộc trò chuyện ồn ào giữa họ chỉ khiến Peter cảm thấy lạc lõng, và gã không thể không để ý đến ánh mắt của những omega xung quanh, giờ thì gã đã một phần hiểu được Thaddeus khi bản thân đột ngột trở thành con mồi.

Lão trưởng làng, nhận thấy sự khó xử của Peter, liền tiến đến và cất tiếng giới thiệu. "Đây là con gái cưng của tôi, Lily," lão nói, tay chỉ về một omega trẻ tuổi đang đứng gần đó. " con bé chỉ vừa tới tuổi cập kê và chưa có bất kì đối tượng nào, làm tôi có chút lo lắng". Lão gãi gãi mũi.

Peter nhìn Lily, cô gái cũng e thẹn đáp lại cái nhìn của gã, thì ra con gái của lão lại chính là người ở bệnh xá ban sáng. Peter không thể phủ nhận cảm giác nhộn nhạo trong lòng. Đôi mắt của Lily nhìn gã với sự hiền hậu và đầy mong đợi, nhưng Peter không thể nào coi cô như một lựa chọn.

Cả làng đều ngầm hiểu rằng thủ lĩnh của bọn họ đã có ý định chọn Peter làm con rể của mình, và mặc dù có ghen tức nhưng tất cả đều kỳ vọng rằng Peter sẽ trở thành một phần chính thức, có liên kết chặt chẽ trong đàn của họ.

Vì gã quá mạnh.

Nhưng Peter không biết phải làm gì, nhất là khi trong lòng gã có những cảm xúc ngày càng mạnh mẽ dành cho Thaddeus, một alpha, mà gã không thể lý giải nổi cảm giác đó.

Gã cảm thấy bối rối, không biết tương lai của mình sẽ đi về đâu.

Peter rời bữa tiệc mà không thèm để ý đến ánh mắt tò mò của Lily hay sự vây quanh của những omega. Gã cầm một chén thức ăn đã được chuẩn bị sẵn, bước nhanh về hướng trạm xá, trái tim đập mạnh. Dù bữa tiệc vui vẻ, gã vẫn cảm thấy lạc lõng, không thể hòa mình vào không khí xung quanh. Gã chỉ nghĩ đến Thaddeus, người đang nằm chờ đợi ở bệnh xá.

Khi Peter bước vào phòng, Thaddeus ngẩng đầu nhìn gã. Đôi mắt đen láy của cậu sáng lên, ngạc nhiên khi thấy Peter từ bỏ bữa tiệc để đến với mình. Peter không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười rồi cầm chén thức ăn cho cậu. Thaddeus lặng lẽ ăn, cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp từ Peter. Cậu không hiểu sao Peter lại rời bỏ bữa tiệc, nhưng trong khoảnh khắc này, cậu chỉ muốn cảm nhận sự chăm sóc đó. Món ăn có vị lạ, nhưng khi Peter đút cho cậu, Thaddeus cảm thấy như được an ủi.

Sau khi ăn xong, Thaddeus được một bà cô omega già đến chăm sóc vết thương. Bà cô nhẹ nhàng, khéo léo, nhưng Thaddeus vẫn cảm thấy không thoải mái khi có người chạm vào mình, nhất là khi mọi người trong làng đều nhìn cậu bằng ánh mắt xa lánh. Cậu cảm thấy mình không thuộc về nơi này.

Peter bước ra ngoài, hít một hơi dài. Gã cần chút không gian riêng để suy nghĩ, tránh xa sự ồn ào của bữa tiệc. Nhưng khi gã đi gần một góc làng, nghe thấy những lời thì thầm của một nhóm alpha, gã không thể không dừng lại.

"Nhìn Thaddeus kìa, chẳng khác gì một omega, cái thân hình thấp bé của nó, chỉ bị cắn một cái đã nằm cả ngày" một alpha thì thầm, giọng đầy khinh miệt. "Bộ lông đỏ dị biệt đó thật sự rất chướng mắt, cứ như một con cáo ấy. Nó không có khí chất của một alpha."

Một alpha khác, giọng ngập ngừng, tiếp lời: "Cậu ta quá mềm yếu. Và sở thích ăn uống những thứ ngọt ngào cũng thật yếu đuối. Dù sao, chúng ta chẳng thể chấp nhận một alpha như vậy. Alpha như nó chỉ tổ làm chúng ta mất mặt."

Peter âm thầm đánh giá lời bọn họ nói. Đúng là Thaddeus là một cậu bé đặc biệt. Là một alpha với những hành động, cử chỉ giống như omega. Đặc biệt là khi so sánh cậu với mọi alpha khác trong làng, những kẻ luôn mạnh mẽ, tự tin và có chút háu thắng. Bản thân Thaddeus, theo gã thấy, lại thường xuyên có những biểu hiện khiến người khác phải nhìn vào với ánh mắt khó hiểu. Cậu có sức mạnh, có khả năng lãnh đạo, nhưng trái ngược với những gì một alpha phải thể hiện, Thaddeus lại quá dễ dàng thể hiện cảm xúc, vui, buồn, giận dỗi, hay nghịch ngợm làm nũng, đôi khi như một kẻ ở thế yếu.

Cậu luôn biết tìm cách chăm sóc bản thân một. Mỗi khi muốn thư giãn, Thaddeus sẽ tìm đến một góc yên tĩnh, ngâm mình trong nước suối, hoặc tự mát-xa cơ thể.

Một trong những điều Peter  cảm thấy rõ rệt nhất là sự nhạy cảm thái quá của Thaddeus. Cậu còn thích những hành động nhẹ nhàng, như khi Peter vuốt tóc cậu, chạm nhẹ vào cái đuôi hay đôi tay vểnh lên của cậu. Thaddeus thích cảm giác được quan tâm, được chăm sóc, nhưng đó lại là điều mà gã thấy không phù hợp với hình tượng một alpha lạnh lùng. Những alpha khác trong làng sẽ cảm thấy yếu đuối khi thấy Thaddeus làm vậy, nhưng cậu lại không thể kiềm chế mình. Cảm giác được chăm sóc, được yêu thương, là thứ mà Thaddeus khao khát nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể giấu kín trong lòng.Và rồi, là những khoảnh khắc thân mật vô tư như đưa trẻ. Những lúc cậu tìm đến Peter, tựa vào người gã, ngả đầu vào vai gã trong những lúc mệt mỏi. Cảm giác ấy làm Peter cũng quên ra rằng Thaddeus cũng là một alpha sắp trưởng thành, mà chỉ là một cậu bé mồ côi yếu đuối, cần được yêu thương và che chở.

Dù mạnh mẽ và có thể chiến đấu một mình, Thaddeus lại không tìm thấy niềm vui trong những cuộc đối đầu hay sự tranh giành quyền lực. Thật kỳ lạ khi cậu không muốn trở thành người lãnh đạo, không thích đấu tranh và chiếm lấy sự tôn trọng của người khác. Cậu chỉ muốn được sống trong yên bình, không cần phải chứng tỏ bản thân. Điều này càng làm cho cậu cảm thấy lạc lõng hơn trong thế giới của những alpha, nơi mà sức mạnh và quyền lực là tiêu chí hàng đầu.

Peter đứng lặng lẽ, nghe những lời chỉ trích. Gã cảm thấy cơn giận trong lòng dâng lên. Không ai hiểu Thaddeus. Không ai thấy được sự mạnh mẽ tiềm ẩn trong cậu, sự chịu đựng và quyết tâm mà cậu đã phải trải qua. Những lời này chẳng có ý nghĩa gì với Peter, nhưng gã không thể không cảm thấy xót xa. Thaddeus đã phải chịu đựng một mình quá lâu rồi.

Gã quay lại và bước vội về hướng trạm xá. Không có gì quan trọng hơn việc ở bên cạnh Thaddeus lúc này.

Khi Peter quay lại trạm xá, bước vội về phía phòng của Thaddeus, một bóng dáng xuất hiện trước mặt gã. Lily, với nụ cười dịu dàng và ánh mắt đầy ngọt ngào, chặn đường Peter lại.

"Peter, sao anh lại bỏ bữa tiệc?" Lily hỏi, giọng nhỏ nhẹ, đầy sự quan tâm. "Anh có cần em giúp gì không?"

Peter cảm thấy bối rối khi đối mặt với cô. Thường thì gã không thích những cuộc trò chuyện kiểu này, đặc biệt khi tâm trí gã vẫn còn vướng mắc về Thaddeus. Gã chỉ mỉm cười gượng gạo, cố gắng giữ sự lịch thiệp.

"Cảm ơn, Lily. Nhưng tôi chỉ muốn quay lại giúp Thaddeus." Peter lấp lửng, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện dài dòng.

Lily không chịu bỏ cuộc, bước thêm một bước về phía Peter, ánh mắt cô vẫn nở nụ cười ngọt ngào. "Anh đừng vội đi, Peter. Chúng ta nói chuyện một lát được không, không phải lúc nào cũng có dịp này." Cô nói với một chút giọng mời gọi, cố gắng thu hút sự chú ý của gã.

Peter cảm thấy không thoải mái. Gã chỉ muốn trở về với Thaddeus, nhưng lại không muốn gây thêm khó xử. "Thật tiếc, Lily, tôi phải đi rồi." Gã lịch sự từ chối, và với sự khó khăn, bước qua cô để tiếp tục về phòng của Thaddeus.

Trong khi đó, từ trong phòng, Thaddeus lặng lẽ nghe thấy mọi chuyện. Cậu không lên tiếng, chỉ ngồi một mình trong bóng tối, ánh mắt bất động nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng Thaddeus. Cậu không biết lý do tại sao nhưng khi nghe thấy tiếng nói của Lily và Peter, cậu cảm thấy một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Đặc biệt là sau khi cậu nghe được mong ước mạnh mẽ về một mái ầm gia đình bên cạnh vợ và các con của Peter.

Cậu vẫn im lặng, không nói một lời khi Peter bước vào, mang theo bầu không khí căng thẳng. Cả hai không nói gì trong suốt đoạn đường trở về nhà. Thaddeus chỉ cúi đầu, đảo mắt lung tung, không muốn nhìn vào mắt Peter, cảm giác không thể giải thích được trỗi dậy trong lòng cậu.

"Cậu ổn không?" Peter nhẹ nhàng hỏi, cố gắng phá vỡ bầu không khí im lặng.

Thaddeus không trả lời ngay lập tức, chỉ im lặng một lúc lâu, đôi tai của cậu nóng lên, hòa lẫn với sự mệt mỏi rõ ràng trên khuôn mặt. Cuối cùng, cậu khẽ lắc đầu. "Tôi chỉ... không hiểu."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro