03
Sau khi Junior của tương lai biến mất, cả nhóm quyết định không rời khỏi Santa dù chỉ một giây. Cậu là trung tâm của mọi sự bảo vệ, như một viên ngọc quý được bao quanh bởi một lớp vỏ thép kiên cố.
Mọi chuyện bắt đầu với những thay đổi nhỏ.
Perth khăng khăng muốn Santa dọn đồ về nhà của anh ở hẳn, mặc dù cậu đã gần như sống ở đó từ trước. Nhưng lần này, khác biệt nằm ở chỗ Santa không được phép đi đâu một mình.
Đi học? Có người đi cùng.
Đi vệ sinh? Đứng chờ trước cửa.
Đi mua nước? Không cần, đã có người mua hộ.
Santa từ nhõng nhẽo chuyển sang bực bội.
"Mấy ông coi tôi là trẻ con à?" Cậu vung tay bất mãn. "Làm ơn đi, chẳng có ai nhắm vào tôi cả! Mấy ông suy nghĩ quá nhiều rồi."
"Đúng." Force chậm rãi nói, mắt nhìn Santa chằm chằm. "Nhưng nếu mày chết thật, mày cũng đâu có biết tại sao."
Lời đó khiến Santa im bặt.
Cậu biết Force nói đúng.
Nhưng điều khó chịu nhất chính là, không ai biết kẻ thù của họ là ai.
_______________
Ba ngày trôi qua trong sự căng thẳng. Không có gì xảy ra.
Không có tai nạn kỳ lạ nào.
Không có ai đáng nghi xuất hiện.
Không có điều gì gợi ý rằng có một mối đe dọa sắp xảy ra.
Đến ngày thứ tư, mọi thứ bắt đầu.
Đầu tiên là tin nhắn trên điện thoại Santa.
"Mày không thể trốn được đâu."
Không số điện thoại. Không ID người gửi. Chỉ là một dòng tin nhắn trống rỗng đầy đe dọa.
"Là ai gửi?" Perth lập tức hỏi, giật lấy điện thoại của Santa.
"Không có số." Book cau mày. "Tao sẽ thử tìm nguồn gửi tin nhắn."
Perth kéo Santa vào lòng. "Từ giờ, đừng đụng vào điện thoại nếu không có ai ở bên cạnh."
Santa gật đầu, dù trong lòng có chút bối rối. Cậu bắt đầu thấy sợ, dù không muốn thừa nhận.
______________
Buổi tối hôm đó, khi mọi người đang ăn tối trong nhà Perth, chuông cửa vang lên.
Không ai đặt đồ ăn. Không ai mời ai đến.
Poon nhướng mày. "Ai vậy?"
Perth đi ra mở cửa.
Không có ai cả.
Chỉ có một phong bì trắng đặt ngay trước cửa.
Anh cúi xuống nhặt lên, tim hơi siết lại khi nhìn thấy dòng chữ trên mặt phong bì.
"Chúc ngủ ngon, Santa."
Bên trong là một bức ảnh.
Là Santa đang ngủ.
Bức ảnh được chụp từ cửa sổ phòng ngủ.
Không ai nói gì trong vài giây.
Rồi Book nắm chặt nắm đấm, mắt đỏ ngầu.
"Có kẻ đã theo dõi chúng ta."
_______________
"Không thể nào." Santa lắc đầu. "Không thể nào có ai chụp lén được. Em luôn ngủ trong phòng Perth, cửa sổ đóng chặt."
Perth im lặng, lòng tràn ngập bất an.
"Vậy thì ai đã chụp bức ảnh này?" Marc hỏi, giọng khàn đi vì căng thẳng.
Book chộp lấy bức ảnh, nhìn sát vào từng chi tiết. "Góc chụp này... không giống như từ bên ngoài."
Force rùng mình. "Ý mày là..."
"Có thể..." Book nuốt nước bọt. "Có thể nó được chụp từ bên trong phòng."
Không khí như đóng băng.
Poon siết chặt bức ảnh đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. "Có nghĩa là... có người đã vào được trong phòng."
Book đứng bật dậy. "Không thể nào! Cửa phòng khóa, tất cả chúng ta đều ở đây. Không ai trong số chúng ta có thể làm điều đó!"
Junior siết chặt nắm đấm. "Vậy thì là ai?"
Không ai trả lời được.
Nhưng tất cả đều hiểu rằng:
Họ không còn chỉ chạy đua với thời gian nữa.
Họ đang chiến đấu với một kẻ nào đó, một kẻ vẫn đang ẩn trong bóng tối, quan sát, chờ đợi, và biết rõ từng bước đi của họ.
Và lần này, liệu họ có thể phá vỡ vòng lặp không?
Không ai biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro