5. Rung động
Đôi mắt sâu của enigma lặng lẽ nhìn quanh căn phòng tranh. Không gian nhỏ xinh, quen thuộc với những bức tranh treo khắp các bức tường nhưng điều thu hút hắn lại là cái bếp nhỏ góc phòng. Hơi nóng từ chiếc nồi trên bếp bốc lên nghi ngút, mang theo mùi thơm của soup vừa chín tới
"Em đang nấu gì à?" Perth hỏi khi cố gắng giữ giọng bình thản nhưng lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút gì đó là lạ
Santa quay người lại, tay vẫn cầm chiếc muỗng gỗ khuấy nhẹ trong nồi soup
"Em nghĩ anh sẽ đói sau khi làm việc cả ngày, nên em nấu chút soup cho anh"
Perth tiến lại gần, đứng cách bếp một khoảng ngắn, đôi mắt hắn nhìn theo từng động tác dịu dàng của omega. Cái cách em cẩn thận khuấy đều, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn phòng nhỏ như một sự chăm sóc nhẹ nhàng mà em âm thầm dành cho hắn
"Em không cần phải làm thế đâu" Perth lên tiếng nhưng lời nói của hắn nghe có phần mềm mại hơn thường lệ
"Anh không muốn làm phiền em"
Santa khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng như thể em không cần lời cảm ơn nào từ hắn
"Không phiền đâu, anh bận rộn cả ngày nhưng vẫn bỏ thời gian đến giúp đỡ em còn gì"
Omega nói, tay cẩn thận múc soup ra bát rồi đặt lên bàn "Chỉ là một chút lòng thành thôi"
Perth ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt thoáng nhìn qua Santa, đôi tay em đang cẩn thận đặt đĩa soup trước mặt hắn. Đôi mắt của Perth nhìn theo nhưng không hề bộc lộ cảm xúc nào rõ ràng. Hắn vẫn như mọi khi, giữ sự điềm tĩnh, không để lộ quá nhiều suy nghĩ
Santa ngồi xuống đối diện, không nói gì nhiều chỉ mỉm cười nhẹ như đã quen với việc này. Mỗi đêm muộn, em đều chờ enigma ghé qua để cùng nhau bàn bạc công việc. Nhưng dạo gần đây Perth nhận thấy một điều gì đó khác thường, không phải từ Santa mà là từ chính hắn
Enigma vội dời mắt, cố gắng tự nhủ rằng không có gì quá khác biệt. Hắn đã quen với việc kiểm soát cảm xúc và Santa vẫn là Santa, em ấy luôn tử tế và dễ thương như vậy
Perth nhấp một ngụm soup, vị ấm nóng lan tỏa nhưng lòng hắn lại đầy những suy nghĩ lạ lùng. Với Perth, một tháng là khoảng thời gian quá đủ để hắn có thể bước vào một mối quan hệ say đắm, rồi sau đó nhanh chóng rời đi mà không ngoảnh đầu lại
Nhưng với omega, mọi thứ lại khác
Một tháng qua, tất cả những gì họ làm chỉ là nói chuyện, trao đổi vài câu chuyện công việc vào những đêm muộn, Santa không cố gắng giữ hắn lại, cũng không hề tiến thêm bước nào và rồi em luôn chuẩn bị cho hắn những món ăn nhỏ như thế này. Chỉ là những khoảnh khắc bình thường nhưng lại khiến có cảm giác khác biệt như thể thời gian không vội vã trôi qua mà chính hắn mới là người đang chậm lại, chậm lại để cảm nhận từng chút một
Bình thường thì thời gian này đã là lúc hắn kết thúc mọi chuyện, rời đi không chút lưu luyến. Nhưng giờ đây giữa không gian nhỏ bé này, giữa ánh đèn mờ ảo và mùi hương mao địa hoàng quen thuộc, hắn nhận ra bản thân chưa từng nghĩ đến chuyện ra đi
"Anh có mệt không?" Santa ngập ngừng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng "Mỗi tối anh đều làm việc muộn như vậy, em sợ... rằng mình làm phiền anh"
"Sao em lại nghĩ vậy?" Perth cất giọng trầm nhưng trong câu hỏi của hắn chứa đựng chút ngạc nhiên
Santa khẽ lắc đầu "Chỉ là em biết anh rất bận, em sợ rằng có thể anh không thực sự cần những điều này"
Perth im lặng nhìn Santa, em ấy thật sự nghĩ như vậy sao? Hắn chợt nhận ra em không hề mong đợi một lời cảm ơn hay sự chú ý từ hắn mà chỉ muốn biết rằng hắn không bị em làm phiền
"Em không hề làm phiền anh đâu" Perth chậm rãi trả lời, ánh mắt hắn dịu lại khi nhìn Santa "Thực ra anh rất biết ơn vì em đã chăm sóc anh vào đêm muộn như này"
Santa ngẩng lên đôi mắt cậu thoáng hiện chút ngạc nhiên trước lời nói của Perth rồi nhanh chóng cười nhẹ
"Vậy thì tốt quá" cậu nói như thể vừa gỡ bỏ được một nỗi lo nào đó
Enigma đứng dậy rồi tiến đến gần em, đôi mắt hắn như muốn khắc ghi mọi chi tiết nhỏ trên gương mặt omega. Santa khẽ ngẩng đầu lên nhìn Perth đầy ngạc nhiên khi thấy hắn đến gần như vậy. Trong một khoảnh khắc, Perth cảm thấy mình có thể cúi xuống và nói điều gì đó thật khác biệt, một điều mà hắn chưa từng nghĩ sẽ nói ra.
Nhưng rồi hắn dừng lại bởi lời cảnh báo của Pond vang vọng trong đầu hắn như một lời nhắc nhở rằng hắn không được vượt qua ranh giới. Hắn chỉ đứng đó, im lặng nhìn Santa với đôi mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm, giấu kín tất cả những điều muốn nói.
"Đến lúc anh phải về rồi" Perth khẽ cười nhạt, giọng hắn bình thản trở lại "Em nghỉ ngơi đi"
Santa nhìn hắn, ánh mắt thoáng chút bối rối nhưng rồi cậu cũng chỉ mỉm cười và gật đầu. "Vâng, anh về cẩn thận ạ"
Sau khi Perth rời đi, trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng chỉ còn omega ngồi một mình bên bàn ăn, đôi mắt em đắm chìm vào những bức tranh treo tường, nơi ghi lại những khoảnh khắc của cuộc sống bình dị
Ngón tay omega nhịp nhàng gõ theo từng đợt tạo nên tiếng vang nhè nhẹ trên mặt bàn
"Chỉ cần một khoảnh khắc yếu lòng, mọi thứ sẽ thay đổi" Santa nhủ thầm, nụ cười thoáng hiện trên môi em. Omega sẽ không để enigma dễ dàng rời bỏ những cảm xúc mà em đã vất vả khơi gợi
Tất cả chỉ là một trò chơi nhưng là trò chơi mà em muốn thắng
Vài ngày sau, Santa nhận được lời mời từ người anh thân thiết rằng anh ấy sẽ tổ chức tiệc độc thân cuối cùng trước khi cưới, omega vốn không thích tiệc tùng đâu nhưng em rất muốn đến buổi tiệc này để gặp hai người bạn thân thiết của mình, cặp đôi đó đều là những người quan trọng đối với em
Căn phòng tràn ngập ánh sáng lung linh, tựa hồ như mỗi tia sáng từ những chùm đèn pha lê đều được phủ một lớp lụa mềm mại, nhẹ nhàng đan dệt nên một bức tranh hoàn mỹ của đêm tiệc. Những bức tường bóng loáng trong sắc ngọc bích quý giá phản chiếu những chuyển động nhẹ nhàng của các vị khách đang hòa mình vào không khí hân hoan
Ngay khi Santa vừa đặt chân đến sân vườn thì vóc dáng cao lớn của một alpha đã bước tới trước mặt em, nụ cười của anh như ánh trăng dịu dàng trong đêm, không thể che giấu sự vui mừng
"Ta, còn tưởng em không tới"
Santa mỉm cười, đôi môi em cong lên như một cánh hoa mềm mại, tự nhiên đáp lại sự ấm áp ấy bằng ánh mắt đầy trìu mến. Nhưng trước khi em kịp đáp lời thì một omega khác từ đâu xuất hiện, nhẹ nhàng chạm vào má em đầy nâng niu, mùi mộc trà tỏa ra từ người nọ khiến em thoải mái vô cùng
"Đang định giận đấy" giọng nói của Prem không nghiêm nghị, nhưng lại chứa đầy sự quan tâm.
"Ta xin lỗi, bận đi lựa quà cho hai anh đó"
Santa khẽ cúi đầu, đôi má cậu ửng hồng dưới ánh sáng lung linh như một cánh hoa đào thẹn thùng trước ngọn gió xuân. Đôi mắt của cậu khẽ nhìn lướt qua Boun rồi lại hướng về Prem, từ trong túi áo khoác, omega lấy ra một chiếc hộp nhỏ nhắn, được bọc kỹ lưỡng trong lớp vải satin trắng mịn màng
Khi nắp hộp được mở ra, bên trong là một cặp vòng tay đôi tinh xảo, mỗi chiếc đều được chế tác từ chất liệu vàng trắng lấp lánh, đính kèm những viên đá sapphire xanh biếc tỏa ra ánh sáng mềm mại như thể mỗi viên đá đang chứa đựng trong đó cả một bầu trời đêm đầy sao. Boun và Prem nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai không giấu nổi sự ngạc nhiên và xúc động
Boun vẫn giữ trên môi nụ cười dịu dàng, đưa tay chạm vào chiếc vòng rồi nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Santa
"Em biết bọn anh không cần quà cáp gì cả, chỉ cần em đến là đủ rồi..." Giọng nói của alpha như vẫn tràn đầy sự dịu dàng nhưng giờ đây pha lẫn chút ngọt ngào của cảm xúc sâu sắc
Santa khẽ lắc đầu, đôi mắt cậu lấp lánh như những viên sapphire trên chiếc vòng "Nhưng em muốn tặng hai anh thứ gì đó thật ý nghĩa, thứ mà em cảm thấy sẽ gắn kết bọn anh mãi mãi" lời nói của em tràn đầy sự chân thành
Ngay khi những chiếc vòng tay còn chưa kịp được cất kỹ, không gian yên bình ấy bỗng bị phá vỡ bởi tiếng cười khanh khách đầy vui nhộn. Một bóng dáng cao lớn xuất hiện từ phía sau omega, Joong với đôi mắt sáng lấp lánh pha chút men rượu, trong tay gã là một ly rượu vang đỏ sóng sánh, ánh sáng từ những ngọn đèn pha lê phản chiếu trên chất lỏng đỏ thẫm như thể chính anh vừa bước ra từ một bữa tiệc nào khác
"Đang nhận quà gì đó phải không?" Joong cất tiếng bước chân loạng choạng tiến gần hơn, ly rượu trong tay sóng sánh theo từng bước đi của anh
Boun nhìn bóng dáng ất ơ của tên alpha kia mà chỉ biết lắc đầu, cố gắng che đi nụ cười không thể kìm nén khi nhìn trạng thái phong lưu này của gã
"Uống ít thôi, lát nữa không ai đưa về đâu đấy"
Joong chỉ cười, giơ ly rượu lên như để minh chứng cho lời nói của mình
"Em chẳng say chút nào! Còn nói thật nhé..." Joong ghé sát vào Santa, đôi mắt sáng lên với chút tinh quái
"Nếu mà anh có được món quà tinh xảo thế này từ một omega như em, chắc anh không còn cần gì hơn trong cuộc đời này nữa"
Santa bật cười trước gã, khẽ cười và không nói gì. Em biết Joong luôn là người như vậy, không bao giờ ngại dành lời khen cho người khác, ngoại trừ anh trai của em
"Đợi đến khi em nhận được tin vui của anh Joong về bạn đời, em sẽ tặng anh một món quà lớn" Omega bẻ lại cổ áo bị gấp lên của alpha, phủi bụi vài cái trên vai gã
Joong khẽ cười, đôi mắt anh lấp lánh men say nhưng ngay sau đó ánh mắt của gã dừng lại ở một góc khác của bữa tiệc, nơi một nhóm omega đang tụ tập. Joong liền huýt sáo như thể nhận ra điều gì thú vị
"Boun" Joong nghiêng đầu về phía góc đó, giọng cười vang đầy tinh quái "Có vẻ lại sắp đi săn rồi đó"
Santa nhìn theo ánh mắt của Joong và không quá khó để nhận ra hình ảnh của Perth đang đứng giữa đám đông.
Omega hạ mắt, đôi mi cong mềm mại như cánh bướm lướt nhẹ che giấu đi ánh nhìn thoáng qua đầy suy tư. Perth không cần phải nói nhiều, cũng chẳng cần một cử chỉ quá mức rõ ràng, chỉ với một nụ cười nửa miệng hay ánh mắt thoáng liếc qua, anh cũng đủ để khiến bao ánh nhìn đổ dồn về phía hắn
Santa không phải không nhận thức được điều đó. Em hiểu rõ hơn ai hết về những mối quan hệ tạm bợ của hắn. Những cảm xúc thoáng qua rồi tan biến ngay sau một đêm. Đối với những người khác, Perth có thể là hình mẫu của sự cuốn hút hoàn mỹ, một chàng enigma quyến rũ nhưng không bao giờ thuộc về bất kỳ ai
"Đi săn" Santa cười thầm khi nghe thấy từ ấy thoát ra từ miệng Joong. Đúng thật, đối với đấng thống trị mọi giai cấp của xã hội này như enigma, luôn truy đuổi và chinh phục là chuyện bình thường, nó chỉ bất thường khi một đấng tối cao như vậy lại không làm gì cả, thế nên mọi bữa tiệc đều là một cuộc săn đuổi
Những suy nghĩ ấy lặng lẽ trôi qua trong tâm trí omega, không để lại chút dấu vết nào trên gương mặt thanh tú của em. Đôi môi của Santa vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng, không quá đỗi rạng rỡ nhưng vừa đủ để không ai nghi ngờ điều gì. Chỉ có một điều duy nhất vang lên trong đầu em lúc này: em sẽ không bao giờ là con mồi trong mắt anh ta
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro