3. Đặc biệt
Một buổi sáng mờ sương, bầu trời thành phố phủ một sắc xám nhạt như đang ngậm chặt hơi lạnh của mùa mưa. Perth ngồi trong xe, ngón tay gõ nhẹ trên vô lăng, đôi mắt sâu thẳm dõi qua cửa kính, nơi hàng cây ven đường lướt qua trong sự tĩnh lặng khi đang dừng đèn đỏ
Tin nhắn từ Santa hiện lên trong màn hình điện thoại, một địa chỉ nằm ngoài trung tâm thành phố, cô nhi viện
Xe dừng lại trước cổng một tòa nhà cũ kỹ nhưng tràn ngập không khí yên bình. Khi bước xuống, Perth không khỏi cảm nhận một sự thay đổi trong bầu không khí xung quanh. Cánh cổng sắt kêu kẽo kẹt khi cơn gió lùa vào, bên trong là một khuôn viên nhỏ với những đứa trẻ đang chơi đùa. Khác hẳn với những gì hắn đã quen thấy trong các sự kiện xa hoa
Ánh nắng lên muộn nhẹ nhàng lướt qua làm gương mặt omega sáng lên một cách tự nhiên. Santa đang ngồi bên những đứa trẻ, nụ cười em dịu dàng như một tia nắng lấp lánh, bàn tay quệt đi vệt bẩn trên mặt một đứa bé, ánh mắt chăm chú như thể việc này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác
Omega kéo một bé gái khác lại gần, giúp cô bé chỉnh lại chiếc áo khoác bị tuột, cứ thế mà hòa mình vào cùng không gian với những đứa trẻ, không hề phát hiện enigma đã đến và quan sát em được một lúc lâu
Trong thế giới mà hắn quen thuộc, những hoạt động từ thiện thường chỉ là lớp vỏ hào nhoáng để thể hiện hình ảnh trước công chúng của giới thượng lưu, họ chỉ đến những nơi như thế này để chụp vài tấm ảnh
Nhưng Santa ở đây không vì những điều đó. Em quỳ gối trước những đứa trẻ, không chút ngại ngần hay giữ gìn hình tượng
Omega bế một em bé khoảng hai tuổi, đôi tay nhỏ bé của đứa trẻ vươn ra nắm lấy cổ áo em, cười khúc khích khi em nhẹ nhàng đùa giỡn với nó, đầu ngả vào ngực em một cách an nhiên
Perth khoanh tay, đứng dựa vào xe, ánh mắt lạnh lùng thường ngày giờ đã dịu đi phần nào. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương cỏ xanh từ sân chơi hòa lẫn với hương thơm hổ phách quen thuộc của hắn. Từng cử chỉ của Santa, từ ánh mắt dịu dàng đến sự nhẹ nhàng khi nói chuyện với bọn trẻ, đều toát lên vẻ chân thành mà Perth chưa từng thấy
Santa không cố tỏ ra quyến rũ, không tìm cách làm nổi bật mình trước đám đông, mà chỉ đơn giản là chính em, tinh tế, dịu dàng
Khi tiếng bước chân của Perth vô tình khẽ vang lên trên nền sỏi, Santa lập tức quay lại. Omega trao đứa nhỏ cho một nhân viên ở đó với nụ cười thoáng qua, trước khi bước về phía enigma với một nụ cười lịch sự và đôi mắt ánh lên sự bình thản, hoàn toàn khác hẳn với ánh nhìn ấm áp và dịu dàng mà em đã dành cho bọn trẻ
"Xin lỗi, em không để ý anh đã đến" Santa nói với giọng trầm hơn "Chúng ta đi thôi"
Trong xe, cả hai đều im lặng một lúc, omega ngồi thẳng lưng, dáng vẻ mềm mại nhưng rất nhã nhặn. Em dường như đang cố tình giữ khoảng cách và điều này chỉ khiến Perth cảm thấy tò mò hơn.
"Em đến những chỗ này thường xuyên không?"
Santa gật đầu "Có, cuối tuần em đều ghé"
Câu trả lời ngắn gọn không chút dấu hiệu muốn kéo dài để khoe khoang, enigma hơi cười thầm, không thể phủ nhận rằng sự thay đổi thái độ này khiến Santa rất đặc biệt
Hành trình tiếp tục tiến về phía điểm khảo sát, một phòng triển lãm lớn nằm ở ngoại ô thành phố, nơi dự kiến tổ chức sự kiện sắp tới. Trên đường đi, trời bắt đầu có dấu hiệu xấu, gió nổi lên và mây đen dần kéo đến dự báo cơn bão đang đến gần. Santa dường như không hề bị ảnh hưởng bởi thời tiết hay sự thay đổi của hoàn cảnh xung quanh. Em ngồi đó, mắt vẫn chăm chú vào những tài liệu về triển lãm, hoàn toàn tập trung vào công việc
Khi cả hai bước vào khu vực khảo sát, không khí trở nên trang nghiêm hơn. Đây là một khu trung tâm hội nghị lớn, với không gian rộng mở và thiết kế kiến trúc hiện đại, một địa điểm hoàn hảo để tổ chức triển lãm
Đôi mắt omega quét qua các bức tường trắng ngần như một người thợ săn đang tìm kiếm những điểm hoàn hảo để đặt những tác phẩm nghệ thuật mà em đã từng hình dung trong đầu.
Bước chân em dừng lại trước một khoảng trống lớn giữa phòng "Đây sẽ là nơi dành cho bức tranh chủ đạo. Ánh sáng phải được điều chỉnh để không chiếu thẳng vào tác phẩm nhưng vẫn phải đủ để làm nổi bật những chi tiết nhỏ nhất"
Perth đứng sau em và lặng lẽ quan sát từng cử động. Hắn không chỉ thấy một omega đang làm việc, hắn thấy một người nghệ sĩ đang hòa mình vào không gian.
Mỗi cử chỉ của em đều tinh tế, từ cách em nhấc tay lên để cảm nhận hướng ánh sáng cho đến cách em hơi nghiêng đầu để đánh giá chiều cao của trần nhà. Từng chi tiết nhỏ nhặt ấy như tạo ra một điệu nhạc thầm lặng mà chỉ có những người thật sự hiểu và yêu nghệ thuật mới có thể cảm nhận được.
Santa bước lại gần một khu vực góc phòng, nơi ánh sáng tự nhiên chiếu vào từ cửa sổ lớn. Em lướt tay qua mặt tường, ngón tay chạm vào từng khoảng trống một cách nhẹ nhàng nhưng đầy suy xét
"Nếu để ánh sáng quá mạnh, các chi tiết nhỏ của bức tranh sẽ bị lấn át, và người xem sẽ chỉ thấy một mảng sáng lớn mà thôi."
Hắn không rời mắt khỏi em, cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết về sự chuyên nghiệp và tận tụy trong cách làm việc của em. Dù omega nhỏ nhắn hơn nhiều so với những alpha mà hắn từng làm việc cùng nhưng trong không gian này, em chiếm lĩnh hoàn toàn
Santa vẫn tiếp tục làm việc nhưng không một phút nào em quên đi sự có mặt của Perth bên cạnh. Mỗi khi em quay sang hỏi ý kiến của hắn, đó không phải là vì em cần sự chấp thuận. Mà là vì em biết cách tạo ra sự hợp tác và em muốn biết liệu hắn có hiểu được chiều sâu mà em đang tạo dựng, họ đang là cộng sự của nhau
Enigma đứng đó, lặng lẽ nhìn theo từng bước di chuyển của omega, từng động tác tay nhỏ nhẹ nhưng mang theo sức mạnh của một tâm hồn nghệ sĩ đầy đam mê
Perth có thể cam đoan rằng không phải vì em là em trai của bạn thân hắn mà hắn lại cảm thấy em đặc biệt hơn người khác. Omega đã thật sự làm rất tốt công việc của mình, mặc dù có một kẻ đầy quyền lực đứng ở sau sẵn sàng thay em nhờ người làm hết mọi thứ cho đến ngày cuối cùng nhưng em vẫn tận tâm tự mình làm tất cả, bản thân trở nên nhàn rỗi là điều enigma bất ngờ khi làm việc cùng omega
Không hề yếu đuối như vẻ ngoài và tuân theo tính cách của omega theo lẽ thường, ngược lại rất mạnh mẽ và quyết đoán như là một alpha thực thụ
Bởi vì không có khó khăn nào diễn ra nên công việc cả hai kết thúc sớm hơn dự kiến, tuy nhiên trên đường quay trở về thành phố, trời bất ngờ nổi cơn giông bão, bầu trời xám xịt kéo mây đen từ xa ập đến.
Tiếng mưa lách tách ban đầu chỉ là những hạt nhỏ, nhưng nhanh chóng trở thành cơn mưa như trút nước, phủ kín mọi thứ trong tầm mắt. Xe của cả hai di chuyển khó khăn giữa cơn mưa lớn, các con đường càng lúc càng trơn trượt và tiếng còi xe vang lên hỗn loạn từ mọi phía. Các tuyến đường bắt đầu ùn tắc, từng dòng xe nhích chậm chạp giữa những tiếng thở dài chán nản của tài xế
Đã vài tiếng trôi qua nhưng vẫn không có gì khá khẩm hơn. Santa ngồi cạnh Perth, ánh mắt bình tĩnh nhưng không giấu được sự mệt mỏi sau cả ngày dài làm việc
"Có vẻ chúng ta sẽ không về thành phố trong hôm nay được đâu" Santa lên tiếng, lướt mắt qua dòng xe kẹt cứng phía trước
Perth nheo mắt nhìn qua kính chắn gió, nơi những giọt nước táp mạnh vào bề mặt xe "Có vẻ vậy" hắn đồng tình "Với tình hình này, tốt nhất là tìm một nơi nghỉ tạm đêm nay"
Santa không trả lời ngay. Ánh mắt em vẫn dõi theo những ánh đèn pha mờ ảo từ những chiếc xe khác. Bản thân em không quen thuộc với việc dừng chân qua đêm khi chưa có kế hoạch trước, nhưng điều kiện thời tiết này không cho phép lựa chọn nào khác.
Perth lướt nhanh qua bản đồ trên điện thoại, rồi quay sang Santa: "Có một khách sạn gần đây, chúng ta có thể đến đó"
Santa khẽ gật đầu rồi cả hai tiếp tục hành trình trong sự tĩnh lặng bị cắt ngang bởi tiếng mưa ào ạt
Khách sạn mà Perth chọn là một nơi nằm giữa vùng ngoại ô, cách xa thành phố nhưng không quá hẻo lánh. Cả hai bước vào tiền sảnh, nơi ánh đèn vàng ấm áp làm dịu đi sự dữ dội của cơn mưa ngoài kia.
Nhân viên lễ tân thông báo chỉ còn một phòng duy nhất và điều này khiến Santa thoáng sững người. Em quay sang Perth đang đứng một cách điềm nhiên và enigma nhẹ nhàng cất giọng
"Anh sẽ nhường phòng cho em, nếu em thấy không tiện" Perth đề nghị, dù hắn hiểu rõ trong tình cảnh này, việc tìm thêm phòng ở một nơi xa lạ giữa đêm mưa là điều bất khả thi.
Santa lắc đầu "Không cần đâu, chúng ta có thể ở chung" giọng em vẫn bình thản nhưng vẫn có dấu hiệu ngại ngùng hay bối rối thường thấy ở những omega khác khi đối diện với tình huống tương tự
Điều này khiến Perth đang điềm tĩnh cũng rơi vào trạng thái hơi ngại ngùng, nghĩ đến cảnh một enigma và một omega cùng ở chung một phòng khách sạn nhưng người đó lại còn là em trai của bạn thân khiến cho kẻ cao ngạo kia cũng rơi vào trạng thái lúng túng một hồi
Khi cả hai bước vào phòng, Santa thả túi xuống một góc, nhẹ nhàng rũ bỏ chiếc áo khoác đã thấm nước rồi nhìn ra ngoài cửa sổ nơi mưa vẫn không ngớt
"Cơn bão này thật lớn" Em nhẹ nhàng bình luận, vẫn giữ giọng điệu trầm lắng.
Perth đứng ở góc khác của phòng, lặng lẽ quan sát Santa. Hắn nhận ra rằng sự gần gũi giữa họ, dù bất ngờ lại không mang theo chút cảm giác gượng gạo hay xấu hổ
Hắn đứng đó, nhìn omega bước đến bên giường và ngồi xuống. Không có sự ngại ngùng, không có sự căng thẳng. Em lấy điện thoại và tài liệu liêu quan đến buổi triển lãm ra và bắt đầu tiếp tục chìm đắm trong công việc, trong mắt omega dường như không ý thức được định kiến về sự khác biệt giới tính của cả hai khi ở cùng một phòng
"Anh có thể dùng phòng tắm trước nếu muốn"
Em nhẹ nhàng lên tiếng, ngước nhìn Perth với ánh mắt trong veo. Hắn gật đầu, bước về phía phòng tắm nhưng trong đầu vẫn vang vọng câu hỏi: Santa thật sự là một omega sao? Cách em hành xử hoàn toàn khác biệt, đầy tự tin và bình thản nhưng không vì thế mà làm mất đi sự dịu dàng vốn có
Santa không giống bất kỳ omega nào mà hắn từng tiếp xúc, em không né tránh hay tìm cách quyến rũ hắn trong những tình huống tương tự. Em luôn giữ mình, không cho phép bất kỳ điều gì ngoài công việc ảnh hưởng đến cách em hành xử
Khi Perth trở ra, Santa đã sắp xếp lại giường và ngồi đọc một cuốn sách nhỏ mà em mang theo. Hắn đứng nhìn một lúc, rồi lặng lẽ tiến đến phía bên kia giường. Santa ngước mắt lên nhìn hắn, rồi lại quay trở lại trang sách, không hề có ý định nói thêm điều gì
Ngay cả những khoảnh khắc bình thường thế này nhưng omega vẫn tỏa ra nét kiêu kì đặc trưng của em, mặc dù đó không phải điều em cố ý nhưng vô hình chung như một lời nhắc nhở đến enigma rằng cả hai chỉ đang nghỉ chân chung chỗ, không có bất cứ một sự phát triển thể xác nào khác
"Em ngủ trên giường đi, tôi sẽ nằm ở sofa"
"Em không ngủ"
Santa nâng mắt lên khỏi cuốn sách trong tay. Dưới ánh đèn vàng dịu gương mặt em hiện lên một vẻ thản nhiên như thể việc ở chung phòng với một enigma không có bất kỳ trọng lượng nào với em. Nhưng sâu trong ánh mắt thoáng chút đắn đo, Perth có thể nhận ra sự nhận thức rõ ràng về hoàn cảnh
Santa biết em là một omega và hơn ai hết, em hiểu rõ điều đó
Perth bước đến sofa, một tay chạm vào mép ghế, cố ý tạo ra âm thanh nhỏ như để khẳng định lại quyết định của mình
"Anh sẽ không làm gì tổn hại đến em, Santa, em có thể an tâm ngủ trên giường"
Cuốn sách trong tay em bị kẹp lại ở giữa những trang nhưng đôi mắt em đã không còn dán vào đó nữa. Không phải vì em sợ Perth, cũng không phải vì em nghĩ Perth sẽ vượt qua ranh giới nào đó, mà vì em hiểu bản thân
Omega, dù kiên định và mạnh mẽ đến đâu, vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi cái nhãn omega trong những tình huống như thế này. Santa biết, dù Perth có đáng tin hay không, sự tỉnh táo của chính mình là điều duy nhất em có thể kiểm soát
"Em không ngủ, không phải vì em sợ anh, em chỉ biết rõ vị trí của mình, em là một omega và đây là tình huống mà em không thể lơ là. Điều đó không liên quan đến việc em tin hay không tin anh. Đơn giản là em biết mình phải cẩn trọng"
Perth thoáng bất ngờ trước sự thẳng thắn của Santa nhưng hắn cũng hiểu được phần nào cảm giác của em. Thực ra, omega không nói gì ngoài những sự thật mà cả hai đều biết nhưng chưa ai dám nhắc đến. Hắn chầm chậm ngồi xuống mép sofa, tay đặt lên đầu gối, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương mặt ôn hòa nhưng đầy quyết đoán của em
"Anh hiểu" hắn nói sau một lúc im lặng "Nhưng nếu em không ngủ thì chúng ta sẽ phải trải qua một đêm dài lắm đấy"
Đôi mắt em nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mưa vẫn đổ xuống không ngừng
"Em đã quen với những đêm dài rồi" em nói khẽ nhưng trong lời nói không hề có sự oán trách hay mệt mỏi "Cũng như đã quen với việc phải giữ mình trước những điều không chắc chắn"
Cả hai lại rơi vào im lặng nhưng lần này không còn sự ngại ngùng hay bối rối. Hắn không thấy em yếu đuối hay mong manh, trái lại, chính cái cách em khẳng định bản thân mình đã khiến hắn nhận ra rằng em là một người rất khác, vượt xa những gì hắn từng nghĩ về một omega
"Vậy thì..." Perth khẽ cười nhẹ, ánh mắt trở lại với vẻ thoải mái "Nếu em thức, anh sẽ thức cùng em"
Santa nhìn Perth, lần đầu tiên ánh mắt em có chút ngạc nhiên. Nhưng thay vì từ chối hay phản đối, em chỉ gật đầu nhẹ như một dấu hiệu thỏa hiệp
"Được thôi"
Thế là trong suốt đêm đó mặc kệ mưa gió ngoài kia, cả hai cùng thức, không ai nhắm mắt. Và dù không nói nhiều lời, một sự kết nối đặc biệt giữa Perth và Santa đã bắt đầu được hình thành, không phải từ những cử chỉ hay lời nói phô trương mà từ sự im lặng, từ sự tôn trọng và niềm tin dần nảy nở giữa họ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro