14. Lật mặt
Pond cúi xuống, đôi mắt trầm mặc nhìn chằm chằm vào em trai vừa mới tỉnh lại. Anh kéo ghế ngồi đối diện với giường bệnh, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt nghiêm nghị xen lẫn chút xót xa. Omega đành ngồi yên nhìn anh trai trong sự im lặng
"Anh khâu cho em năm mũi, xin lỗi, anh không cố ý" Pond thở dài, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tái nhợt của em trai
"Em biết" Santa đáp lại, bình thản như nước hồ mùa thu phẳng lặng, đôi mắt khép hờ không thể hiện cảm xúc gì
Pond bắt đầu câu chuyện, giọng nhẹ nhàng nhưng đậm nét nghiêm khắc, ánh mắt anh vô tình dừng lại ở vết cắn mờ nhạt sau gáy của omega, vết tích ấy tựa một vết khắc câm lặng, tàn nhẫn nhưng chân thực như lời tuyên bố về một ràng buộc vô hình mà chẳng cần lời nói
"Vết cắn sau gáy em là thế nào?" alpha cất giọng trầm thấp, nghiêm nghị đến lạnh người, như nỗi cơn thịnh nộ âm thầm cuộn trào trong biển cả
Em nhìn anh trai, ánh mắt không chút lảng tránh như thể đã chấp nhận tất cả hệ quả của sự im lặng này. Omega không tỏ ra lúng túng hay bất an mà bình thản đón nhận, tựa như một tấm gương trong suốt phản chiếu mọi phán xét nhưng không mảy may phản ứng
Alpha nhướn mày, cất giọng trầm mặc, xòe bàn tay ra chỉ vào mỗi ngón tay "Để anh nghĩ lí do cho em nhé, Perth bị mù? Say rượu? Hay bị bệnh nghiêm trọng đến mức phải cắn em để hồi phục?"
Lời nói của omega nhẹ nhàng như nét cắt mong manh trong đêm tối "Anh thấy lý do nào hợp lý hơn?"
Pond nhìn Santa chằm chằm, trong đôi mắt sâu thẳm ấy là một sự nghiêm khắc đan xen cảm giác bất lực "Không lý do nào cả, vậy nên, sự thật là gì vậy?"
Santa không đáp, đôi mắt em lặng lẽ chứa đựng sự bình yên của người đã chấp nhận đối diện với mọi hậu quả, như người đứng giữa trận cuồng phong nhưng không hề nao núng, một lòng tựa vào sự kiên định của bản thân. Im lặng của em, đôi khi, còn nặng hơn cả những lời nói
"Bây giờ ngay cả nói chuyện với anh mà em cũng không muốn à?" ngón tay anh hơi siết lại, giọng nói hạ xuống mềm mại hơn một chút
Santa cúi đầu, đôi mắt tối thẳm như mặt hồ sâu không đáy, đôi môi mím chặt, không sự bình thản như ban đầu vì omega biết rằng hành trình em chọn là con đường lặng lẽ và cô độc
"Em xin lỗi, anh Pond...em xin lỗi"
Đôi vai nhỏ bé không khỏi rung lên chút nhẹ, sự mạnh mẽ của em dần nhạt đi trước người thân của mình, âm thanh mang theo chút nghẹn ngào khó diễn đạt
Pond lặng người nhìn em, lòng anh đau thắt trước sự kiên cường có phần bướng bỉnh của đứa em trai mà anh luôn yêu thương, ánh mắt anh thấm đẫm nỗi xót xa như muốn tìm kiếm một phần sáng sủa trong hình hài đã bị vùi dập của em trai. Anh lặng lẽ nắm lấy bàn tay của omega, cảm nhận được sự gầy guộc và mệt mỏi nhưng cũng không thiếu phần kiên cường trong cơ thể nhỏ bé ấy
"Những gì em đã trải qua, anh biết không hề dễ dàng, vì thế, anh không muốn thấy em phải sống như thế này"
Santa chỉ biết im lặng, những lời của Pond như một dòng suối mát chảy vào tâm hồn em đánh thức những khao khát sâu thẳm được yêu thương và trân trọng mà em đã mang theo bên mình, thứ mà em luôn mong cầu được hưởng ở một thời điểm nào đó, nơi mà em đã bị vụn vỡ bởi những nỗi đau không thể diễn tả bằng lời
"Không đâu, em đang rất hạnh phúc, thật đó" Santa cố gắng nói, âm điệu của em nhẹ nhàng
Pond nhìn em, ánh mắt sâu thẳm như muốn chắc chắn những gì omega nói ra "Hạnh phúc ư? Em thật sự cảm thấy như vậy à?"
"Em đã tìm thấy những điều làm em vui" Santa tiếp tục, cố gắng mỉm cười, em lặng lẽ siết chặt tay alpha, ánh mắt dịu dàng hẳn lại, nhẹ nhàng tựa dòng nước mơn man trong ánh sớm
Anh chẳng thể kiềm lòng mà đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc của em trai như cách anh từng làm từ khi omega còn là một cậu bé yếu ớt, mỗi khi em khóc và tựa vào vai anh mà tìm sự an ủi hay khi cơn đau kéo đến quằn quại, anh đã vỗ về tấm thân nhỏ bé của em trai
"Anh Pond... em xin lỗi vì làm anh lo lắng" Santa khẽ thì thầm, giọng run rẩy như muốn nói ra hết những gì giấu kín nhưng vẫn e ngại nhưng hạt ngọc rơi từ mí mắt omega đã thay em nói hết mọi thứ
Alpha dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên má em, ánh mắt anh nhuốm một nỗi đau đớn mà chỉ có những người thương yêu nhau đến tận cùng mới có thể hiểu. Anh khẽ cúi xuống ôm lấy thân ảnh của em trai, dùng tín hương đậm mùi thảo mộc an ủi tâm hồn và bàn tay vỗ về tấm lưng gầy gò của omega
"Nếu em đã quyết định như vậy, thì anh ủng hộ"
Anh buông tay, xoa đầu em trai lần cuối. Trước khi bước ra khỏi phòng, Pond một lần nữa nhìn em trai, ánh mắt anh như gửi gắm lời hứa về một sự bảo bọc lặng lẽ nhưng luôn vững vàng
Ngay sau đó, Perth bước vào, ánh mắt chăm chú nhìn người yêu nằm trên giường, vẻ mặt pha lẫn giữa sự lo lắng và dịu dàng. Hắn bước đến bên Santa, ngồi xuống cạnh giường và khẽ nắm lấy bàn tay đang truyền dịch của omega
"Anh bị thương có nặng lắm không?"
Santa chạm vào gò má của hắn, đầu ngón tay nhẹ lướt trên vết thương mờ nhạt, như muốn xoa dịu nỗi đau đã khắc sâu trên khuôn mặt ấy. Ánh mắt Perth dịu lại khi cảm nhận được sự quan tâm lặng lẽ từ người yêu
"Anh không sao" Perth trả lời, giọng hắn trầm ấm nhưng pha lẫn chút khản đặc, dường như có điều gì đó muốn thốt lên nhưng lại kiềm nén "Bọn anh sẽ nói chuyện với nhau đàng hoàng sau"
Santa khẽ nghiêng đầu tựa lên vai hắn, đôi mắt khép hờ, cảm nhận được nhịp tim đều đặn và ấm áp của Perth qua lớp vải áo
"Anh Perth..." Santa gọi khẽ, giọng em như tiếng thì thầm giữa đêm khuya như sợ rằng chỉ cần nói lớn một chút, tất cả sẽ vỡ tan "Em xin lỗi, vì em mà anh bị đánh..."
Hắn cúi xuống, khẽ hôn lên trán Santa, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đong đầy tình cảm. Omega cảm nhận được sự bảo bọc từ nụ hôn ấy, lòng em như được xoa dịu, từng cơn sóng lòng dần lắng xuống
"Ta không có lỗi, là do anh xứng đáng mà, Pond đã cảnh cáo nhưng anh đã mặc kệ nó, làm những gì anh muốn" Perth nhìn vào đôi mắt trong veo của Santa, tự nhủ rằng những vết thương trên người chỉ là cái giá phải trả cho tình yêu mà hắn đã chọn
Omega cúi đầu, đôi mắt dường như muốn trốn tránh cái nhìn của hắn nhưng rồi em vẫn ngước lên, ánh mắt kiên định, đôi môi mím chặt như để che giấu nỗi bất an
"Anh có hối hận không?" Santa hỏi, giọng em khe khẽ, như một đốm lửa nhỏ trong bóng đêm, dễ dàng bị dập tắt nhưng cũng mang theo hy vọng le lói
Perth khẽ nhếch môi, nụ cười của hắn mang theo chút đùa cợt nhưng đôi mắt lại sáng lên một cách dịu dàng "Nếu anh hối hận, anh đã không ở đây, đã không ngồi cạnh em lúc này"
Santa không nói gì thêm, chỉ cúi đầu, để từng lời của hắn thấm sâu vào lòng mình. Bất chấp tất cả, Perth vẫn ở đây như một tảng đá kiên định trong cơn bão. Từng lời hắn nói, từng cái siết tay, từng ánh mắt đều nói lên tình cảm chân thành mà enigma dành cho bạn đời của mình
Niềm tin mà omega gieo rắc vào lòng người yêu không phải là thứ có thể dễ dàng miêu tả bằng lời. Đó là thứ niềm tin lặng lẽ lớn dần qua từng ánh nhìn, từng cái chạm tay, từng khoảnh khắc họ bên nhau trong im lặng. Nó không phải là một lời hứa hẹn tráng lệ, mà là cảm giác an toàn thầm lặng, rồi chính trong những khoảnh khắc khiến enigma chấp nhận rằng có những điều không thể cân đo đong đếm bằng lý trí, có những thứ không thể giành giật được bằng quyền lực.
Omega, với tất cả sự chân thành của mình, đã khiến kẻ kiêu ngạo đứng ở vị trí trên vạn người cũng phải chùn bước trước trái tim mình, khiến hắn bỗng dưng thấy lạc lõng giữa những tham vọng trống rỗng, để rồi từng chút một chấp nhận rằng hắn sẵn lòng chấp nhận một sự đánh đổi mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng đến
Nhưng với Santa, đánh đổi không phải là điều đơn giản. Trong căn phòng vắng lặng, chỉ có tiếng thở dài xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào, mẹ cúi đầu, ánh mắt đầy nỗi thất vọng nhưng cũng đan xen một sự chua xót mà chỉ có những người đã trải qua bao thăng trầm mới thấu hiểu. Bà nhìn vào mắt em, không cần phải nói nhiều cũng đủ để cảm nhận được trái tim người mẹ đang tan nát như thế nào khiến lòng em như vỡ vụn
Bàn tay mẹ run run nắm lấy tay em và trong khoảnh khắc đó, omega nhận ra rằng mình đã để bà phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất mà bà luôn cố che giấu. Bà sợ mất em một lần nữa, sợ rằng lần này em sẽ không trở về. Trong cái nắm tay đầy yếu ớt ấy, em thấy cả một đời của người mẹ đã hy sinh, đã vun đắp cho em một cuộc sống mới, chỉ để giờ đây tất cả tan biến trong một quyết định
"Con...đã để anh ấy đánh dấu vĩnh viễn..."
Nước mắt lăn dài trên gò má omega khi em nức nở, lời thú nhận đứt quãng và run rẩy. Em không còn là đứa trẻ yếu đuối cần mẹ che chở nhưng trong giây phút này, em mong được một lần ở trong vòng tay bà, chính xác là khi em vẫn còn vô tư và chưa hề phải đối mặt với những lựa chọn tàn nhẫn của cuộc đời
Mẹ nhìn em thật lâu, không một lời trách mắng, không một ánh mắt lạnh lùng. Bà chỉ lặng lẽ lau đi giọt nước mắt của em, ngón tay bà run rẩy nhưng vẫn dịu dàng như ngày nào. Và rồi bà ôm lấy em vào lòng, vỗ về như thể em vẫn là đứa con bé bỏng cần được bảo vệ khỏi cả thế giới này
"Là lỗi của mẹ, mẹ đã không dạy dỗ con tử tế để con lạc lối..."
"Không, không mẹ ơi, đừng nói vậy...mẹ..."
Nước mắt của cả hai thấm đẫm vào nhau, từng giọt rơi xuống như đang gột rửa hết tất cả những muộn phiền và đau đớn trong lòng. Mẹ khẽ thì thầm điều gì đó bên tai em, lời nói nhẹ nhàng như một làn gió thoảng, khiến lòng em càng thêm se thắt. Bà không chấp nhận nhưng bà hiểu. Bà không đồng ý nhưng bà cũng không thể làm gì khác ngoài việc yêu thương đứa con mình đã dành cả đời để bảo vệ
Trong cơn nước mắt, omega nhận ra rằng mẹ đã hiểu rõ hơn bất cứ ai. Bà không trách em, nhưng bà đau lòng vì biết rằng cuối cùng, em vẫn sẽ chọn đi trên con đường đã định. Em biết rằng có lẽ mình sẽ không bao giờ có thể làm mẹ hoàn toàn vui lòng nhưng cũng hiểu rằng mẹ sẽ luôn đứng phía sau, dù cho bao lần trái tim bà bị tổn thương vì em.
Buổi nói chuyện kết thúc trong một khoảng lặng mơ hồ, nơi nước mắt và những nỗi niềm thầm lặng hòa quyện vào nhau. Omega biết rằng bà sẽ mãi mãi là nơi em có thể quay về, là chốn an lành duy nhất giữa một thế giới đầy giông bão. Nhưng em cũng hiểu rằng giờ đây, em đã bước vào một hành trình không thể quay đầu, một hành trình mà người duy nhất có thể cùng em bước đi là kẻ đã đánh dấu lên trái tim em, một kẻ mà em đã chọn đánh đổi tất cả để giữ lấy, dù cho phải đối mặt với cả thế giới
Tiếng gió rít qua cửa sổ vào một đêm mưa cứ thế vang lên đều đều, những nỗi niềm lặng lẽ và sự chấp nhận đầy trân trọng bao trùm không gian như dòng suối yên bình sau cơn bão lòng kéo dài đến ngày hôm sau, khi gia đình của enigma đã có mặt tại nhà omega
Bậc tiền bối trao nhau những cái chào lịch sự trước khi an vị đối diện lẫn nhau, ông Korn đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt đầy thành ý bắt đầu trước cuộc trò chuyện
"Chúng tôi vô cùng biết ơn khi gia đình anh chị đã tiếp đón. Thực lòng mà nói, việc Santa được đánh dấu mà chưa có dịp chính thức gặp gỡ thế này, chúng tôi cảm thấy thực sự áy náy"
Ông ngưng lại một thoáng, như để nhấn mạnh lời nói, sau đó tiếp lời với sự nghiêm túc "Chúng ta đều biết Pond và Perth đã có tình bạn lâu năm, quan hệ giữa hai nhà cũng đang tốt đẹp. Nay lại thêm mối lương duyên này, chúng tôi hy vọng chúng ta sẽ có những quyết định vẹn toàn đôi đường"
Người đàn ông đại diện cho gia đình Oudompoch, người đã trải qua những cơn bão của cuộc đời, không hề nóng vội khi đặt câu từ ra trước mặt người đối diện
"Chúng tôi trân quý tình cảm của Perth và điều đó không thể phủ nhận. Không có gì là chắc chắn nếu chỉ dựa vào cảm xúc nhất thời. Chúng tôi muốn con và Perth có thêm thời gian, để tình cảm này không phải là một mối quan hệ vội vã hay bị áp đặt bởi bất kỳ điều gì khác"
Yot cất giọng nói trầm hẳn nhưng vẫn giữ nét điềm đạm, rồi mẹ Santa, bà Kaew như dòng suối êm ái chảy từ trên cao xuống, nhẹ nhàng cất lời nhưng không thiếu phần kiên định
"Chúng tôi rất hoan nghênh việc hai cháu chính thức tìm hiểu lẫn nhau nhưng hãy cho chúng có cơ hội được làm những gì mình muốn, chúng ta sẽ tôn trọng ý kiến của hai đứa, nếu cuối cùng hai con có thể về được với nhau, đó là niềm vui của chúng ta"
Korn ngồi lặng im quan sát như thể đang đón nhận từng lời nói từ phía gia đình Santa với sự thấu hiểu sâu sắc. Khi bà Kaew dứt lời, ông từ tốn gật đầu, đôi mắt ấm áp nhìn lướt qua cặp uyên ương, rồi quay lại đối diện với vợ chồng nhà Oudompoch
"Chúng tôi hoàn toàn đồng ý với những gì anh chị đã nói" giọng ông Korn vang lên, trầm ổn nhưng đầy chân thành "Không gì quý giá hơn là để hai đứa có cơ hội tự tìm hiểu và tự đưa ra quyết định cho tương lai của mình. Đây không phải là chuyện có thể vội vàng và chúng tôi rất vui khi cả hai bên đều chung quan điểm về điều này"
Sam, người phụ nữ của Korn luôn giữ vẻ điềm đạm từ đầu buổi cũng từ tốn đáp lời "Chúng tôi mong muốn cả hai gia đình sẽ luôn đồng hành và hỗ trợ hai con trên con đường phía trước. Và như anh chị đã nói, nếu cuối cùng Perth và Santa quyết định ở bên nhau, đó chắc chắn sẽ là niềm vui lớn nhất mà chúng tôi có thể mong đợi"
Perth ngồi đó, như một bóng hình lặng lẽ giữa cơn sóng ngầm đang dâng lên trong cuộc trò chuyện. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, hắn không hề mở miệng nói lấy một lời. Ông Korn là một bậc thầy trong việc điều khiển tình thế, khéo léo lèo lái những cuộc đàm phán mà không để lộ chút sơ hở. Perth đã nhìn thấy điều đó nhiều lần trong suốt cuộc đời mình và hôm nay cũng không phải là ngoại lệ
Từ giây phút biết rằng hắn đã đánh dấu omega, Perth đã nhìn thấy niềm vui ẩn giấu đằng sau vẻ mặt bình thản của cha mình. Đôi mắt của ông Korn, dù không hề cười nhưng ánh lên một tia sáng mà chỉ hắn mới có thể nhận ra, niềm tự hào, niềm hy vọng âm thầm được ông cất giữ suốt bao năm. Ông không cần phải nói ra nhưng Perth hiểu rằng cha hắn hài lòng, thậm chí đã chờ đợi điều này xảy ra
Đó chẳng phải là lí do ông ta lập kế hoạch để biến hắn thành một enigma hoàn chỉnh thông qua việc bắt hắn phát tình và đánh dấu người khác sao
Mẹ hắn, dĩ nhiên, có chút không vui. Những lời trách mắng ấy không mang theo cơn giận dữ mà là sự nhắc nhở nhẹ nhàng như những làn gió lạnh lẽo phả vào giữa đêm khuya, không gắt gỏng nhưng đủ để làm người ta nhận ra cái giá của sự liều lĩnh. Bà vẫn luôn nghiêm khắc như thế nhưng Perth hiểu rằng, sâu thẳm trong lòng bà, cũng có một sự đồng tình im lặng
Hắn không hành động chỉ để đáp ứng kỳ vọng của gia tộc, càng không phải để làm một quân cờ trong những kế hoạch xa vời mà cha hắn đã vạch ra. Enigma làm điều này cho chính hắn'
Hắn cần một quá trình hoàn chỉnh để đưa Santa về bên cạnh mình mà không gây phản cảm cho người nhà của omega
Buổi gặp gỡ giữa hai gia đình khép lại, mang theo không khí trầm lắng nhưng đầy ngầm ý. Những lời chúc, lời nhắc nhở cẩn trọng và những cái bắt tay nghiêm cẩn đều là những lớp màn mà cả hai bên dùng để che giấu sự kỳ vọng lẫn dè chừng. Perth chào bố mẹ Santa, đưa tay ra hiệu cho omega bước theo mình, rồi nhẹ nhàng dìu em vào xe, như thể mọi cử chỉ đều được đo đếm để không đánh thức thứ cảm xúc mong manh mà hắn chỉ muốn giữ riêng cho cả hai
Xe lăn bánh êm ái, chỉ có tiếng động cơ hòa cùng những suy nghĩ lặng lẽ giữa hai người.
"Em có mệt không?" Perth hỏi, giọng hắn trầm hẳn như sợ làm đứt quãng sự tĩnh lặng đang bao trùm
Santa thoáng nhìn hắn "Không, em ổn mà" em khẽ trả lời, rồi quay ánh mắt ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những hàng cây lướt qua trong ánh chiều tàn.
Khi đến nơi, Perth dừng xe trước cửa phòng tranh, nhưng vẫn ngồi lại, như không muốn để em xuống xe ngay. Santa mỉm cười, cúi người về phía hắn, đôi mắt lấp lánh chút gì đó vừa tinh nghịch vừa yêu chiều
"Anh không vào xem tranh của em à?" Santa hỏi giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy ngụ ý
Perth chỉ khẽ cười nhưng ánh mắt hắn đầy dịu dàng khi nhìn em "Anh sẽ vào sau, anh không muốn làm phiền công việc của em"
Santa nở nụ cười nhè nhẹ rồi để lại một nụ hôn lên gò má hắn trước khi xuống xe. Khoảnh khắc ấy khiến enigma cảm nhận hơi ấm của em, cơn sóng tình cảm ấy không dữ dội mà nhẹ nhàng như dòng chảy ngầm, len lỏi và âm ỉ nhưng cũng chính vì vậy mà khó bề dứt bỏ. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, từng lời nói nhẹ nhàng của em, tất cả đều như đan kết thành sợi dây vô hình buộc chặt lấy hắn, khiến hắn chẳng thể nào rời xa
Thời gian trôi qua nhanh chóng, như đã hứa với người yêu, Perth trở lại phòng tranh vào đêm muộn. Ánh đèn ấm áp soi từng tác phẩm, nổi bật trên nền tường tối màu, tạo nên một không gian như ngoài thời gian, như chính tình yêu giữa họ, mờ ảo và bí ẩn. Thấy phòng tắm phía trên đang sáng đèn, Perth đoán omega của hắn đang thả mình trong làn nước ấm để xua tan mệt mỏi sau cả ngày bận rộn. Một nụ cười thoáng hiện trên khóe môi hắn như một thói quen của người đang yêu
Nhưng rồi ánh mắt hắn dừng lại ở một góc tối dưới tầng trệt, nơi một bức tranh vừa được hoàn thiện được đặt trên giá, nét cọ còn chưa khô hoàn toàn. Trái tim Perth đập mạnh hơn một nhịp, hắn tiến đến gần. Cảm giác bức bối và một nỗi ngờ vực không tên dấy lên trong lòng hắn. Đến khi thấy rõ hình dáng trong tranh, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng
Người trong tranh không ai khác chính là alpha mà hắn đã đánh dấu trong khoảnh khắc phân hóa đầy hoang dại, nơi mà mùi hương của cả hai hoà quyện thành một. Gã alpha đó đứng đó, kiêu hãnh nhưng bi thương, đôi mắt thăm thẳm như hố sâu nuốt chửng mọi thứ, hướng thẳng vào hắn. Ánh nhìn ấy mãnh liệt như đang tố cáo, đang bấu vào tâm hồn hắn, nhắc nhở về khoảnh khắc mà Perth muốn quên đi mãi mãi
Perth lùi lại, nhưng hình ảnh của alpha trong tranh cứ như ám lấy hắn, bám dính và siết chặt, không để hắn thoát. Đôi mắt kia, hằn lên nỗi đau và sự phản bội, như muốn nghiền nát hắn
Từng hình ảnh của đêm đánh dấu đó hiện lên như ngọn lửa thiêu đốt, mỗi chi tiết lại sắc nhọn và tàn khốc hơn. Hắn thấy bản thân, kẻ đã trói buộc, đã huỷ hoại, đã biến alpha đó thành một thứ gì đó yếu đuối và tầm thường. Hắn đứng đó, trơ trọi, yếu ớt trước sự phán xét thầm lặng và mãnh liệt từ kẻ trong tranh, người mà hắn đã nhẫn tâm hủy hoại, người mà hắn luôn truy tìm giờ đây đang xuất hiện trong tranh của người thân cận với hắn
Làm sao mà Santa biết được?
Bất chợt khứu giác hắn nhận ra một mùi hương quen thuộc từ phía sau. Hương sữa tắm dịu nhẹ hoà lẫn với mùi mao địa hoàng thân thuộc của omega phả vào không khí, từng chút từng chút một, vỗ về nhưng lại khiến hắn bồn chồn đến lạ thường. Trái tim hắn đập dồn dập, không phải bởi sự yên tâm mà hương thơm ấy vẫn thường mang đến mà là một cảm giác bất an, day dứt đến khó chịu như thể bí mật đen tối nhất của hắn vừa bị phơi bày.
Hắn xoay người lại, ánh mắt đăm đăm vào Santa, tìm kiếm câu trả lời mà hắn sợ hãi sẽ nhận được trong chất giọng khàn đặc "Em biết người trong tranh sao?"
Santa đi lướt qua Perth, ở nơi mà enigma không nhìn thấy, đôi đồng tử màu nâu nhấn chìm mọi thứ xung quanh, không còn nét ngây thơ, hiền lành mà hắn vẫn biết mà thay vào đó là một sự thâm trầm, đầy mưu tính như thể từng lớp mặt nạ đều đã được gỡ bỏ. Ánh nhìn ấy chẳng mảy may nao núng, không phơi bày bất kỳ sự yếu đuối nào mà chỉ còn lại sự bình thản đáng sợ như thể tất cả mọi điều em nói đều là sự thật hiển nhiên
"Là em"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro