12. Mơ hồ
Dưới làn sóng âm thanh êm ái từ giọng nói của chuyên gia thôi miên, Perth bắt đầu cảm nhận một sự mềm mại bao trùm tâm trí mình. Mọi căng thẳng dần tan biến, chỉ còn lại khoảng không tĩnh lặng, mở ra không gian của những ký ức đã ngủ quên từ lâu. Chuyên gia thôi miên giữ giọng điệu đều đặn, nhẹ nhàng
"Giờ thì... hãy nhắm mắt lại... Cậu đang ở đâu?"
Perth như thể chìm dần vào bóng tối, nhưng trong cái tối ấy, ký ức bừng sáng. Cảnh tượng những dãy núi hoang sơ, cao vút hiện lên trước mắt, như một tấm tranh sơn dầu sống động. Ba đứng đó, gương mặt ông rạng ngời sự hào hứng, tay ông nắm chặt lấy tay Perth, kéo hắn lên từng bậc thang của những ngọn đồi. Hơi thở của ba ấm áp, vững chãi, truyền thêm sức mạnh cho từng bước chân hắn trên con đường gồ ghề
"Tôi... Tôi đang ở Pháp cùng ba... ba và tôi đang leo núi"
Hắn nhớ lại từng chi tiết nhỏ như thể chúng vừa xảy ra hôm qua. Tiếng cười sảng khoái của ba khi cả hai đùa giỡn trong không khí trong lành, đôi tay ông vươn ra đỡ con trai mỗi khi Perth trượt chân, mỗi lần ông vỗ nhẹ lên lưng hắn, nhắc nhở: "Mạnh mẽ lên nào, con trai!"
"Mỗi ngày... ba đều gọi cho mẹ, ông kể lại những chuyện chúng tôi đã làm cùng nhau... mẹ rất vui... tôi cũng vậy..."
Trong tiềm thức, Perth lại cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc. Hắn nghe rõ giọng ba nói chuyện điện thoại với mẹ mỗi tối. Ông hào hứng kể lại từng khoảnh khắc trong chuyến đi, cả những lúc Perth bất ngờ ngã nhào và ba đã nâng cậu dậy, vỗ về nhẹ nhàng. Mỗi lần mẹ cười nhẹ trong điện thoại, hắn cảm thấy như có một sợi dây vô hình nối liền cả ba người, một cảm giác an lành, trọn vẹn
"Vậy còn... những việc khác ba thường làm cho cậu mỗi ngày? Có thứ gì đặc biệt... như một thói quen chăng?"
Perth nhíu mày, từng mảnh ký ức lại bắt đầu sắp xếp lại trong tâm trí. Đột nhiên, hình ảnh viên thuốc trắng nhỏ bé hiện lên rõ ràng, hắn nhớ lại bàn tay ba đặt những viên thuốc vào lòng bàn tay mình
"Ba luôn bảo đó là vitamin... ông muốn tôi khỏe mạnh, mỗi lần uống, ông lại xoa đầu tôi như thể muốn bảo vệ tôi khỏi mọi điều xấu trên đời..."
Đột nhiên, một cơn đau nhói lướt qua trái tim enigma, như thể từng lớp ký ức đang bị chạm đến nơi sâu kín nhất. Hắn nhắm chặt mắt trong đau đớn, đôi tay nắm chặt tay ghế, hơi thở đứt đoạn. Chuyên gia thôi miên nhanh chóng nhận ra điều đó, giọng ông vẫn đều đặn
"Hít thở sâu... để cảm xúc tự nhiên trôi qua. Cậu chỉ đang quan sát thôi, không cần bận tâm gì cả"
Perth hít một hơi thật sâu, để cho những cảm giác kỳ lạ ấy dần tan đi. Nhưng trong tâm trí, những ký ức vẫn bám chặt, đan xen với hiện tại như một vòng xoáy không hồi kết. Trong bóng tối của tiềm thức, hắn cảm thấy mình dần trôi xa hơn như chạm tới một bí mật chưa bao giờ thấy rõ
"Những ngày đó... cơ thể tôi dần biến đổi như thể một đợt nhạy cảm của alpha nhưng lại không phải. Tôi cảm thấy khó chịu như có gì đó đang bị kích thích..."
Những ngày trôi qua, hắn cảm nhận rõ rệt những biến đổi kỳ lạ trong cơ thể mình. Cảm giác như một dòng điện chạy qua từng thớ thịt, làm rạo rực mỗi tế bào, như thể đang bước vào giai đoạn nhạy cảm của một alpha. Nhưng cảm giác ấy không phải hoàn toàn giống như những gì hắn từng trải qua, mà lại mang một nỗi lo lắng mơ hồ, khiến hắn không thể lý giải nổi
Hắn tìm mọi cách để dồn nén những cảm xúc này, nhưng mỗi ngày chúng lại càng mãnh liệt hơn, như thể có một thứ gì đó đang sắp sửa bùng nổ. Một buổi chiều, khi ánh nắng yếu dần và bóng đổ dài trên sàn nhà, Perth không thể kiềm chế được nữa
"Rồi tôi nói với ba... ông ấy chỉ bảo rằng sẽ giúp tôi giải quyết tất cả"
"Ba... con cảm thấy... có điều gì đó không ổn, cơ thể con... đang thay đổi, nó làm con cảm thấy lạ lắm"
Ba ngẩng đầu, nét mặt ông trầm tư, như đang xem xét từng từ trong lời nói của cậu. Sau một thoáng lặng im, ông đứng dậy, ánh mắt tối đi như đang chứng kiến một chuyện gì đó rất bí ẩn
"Đừng lo, có một cách để con kiểm soát mọi thứ này"
Ông nói với giọng điềm tĩnh, nhưng trong đó có sự khẩn trương ẩn chứa. Một thời gian ngắn sau, ba đưa về một alpha trội, một người đàn ông có vẻ ngoài mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, tựa như một cơn bão sắp sửa bùng nổ
"Chỉ cần con đánh dấu người này, mọi thứ sẽ ổn thôi"
Perth nhìn người alpha, cảm giác một nỗi hồi hộp lạ lẫm như thể có một phần trong hắn đang khao khát điều này nhưng phần còn lại thì không thể chịu đựng được.
Khi cuộc gặp gỡ diễn ra, hắn không ngờ rằng cơn kích thích lại đến từ những viên "vitamin" mà ba đã đưa cho mỗi đêm. Chúng như một mảnh ghép bí ẩn, tấn công vào mọi giác quan, khiến hắn không thể kiểm soát được bản thân. Những cảm giác kỳ lạ đó, không chỉ đơn thuần là sự thôi thúc, mà là một cơn lốc xoáy, cuốn hắn vào vòng xoáy với alpha kia
Thời gian trôi chậm lại, từng giây phút như kéo dài mãi mãi. Perth dần mất kiểm soát, lòng hắn như một ngọn lửa bùng cháy và những giây phút lạc lối ấy bắt đầu làm tổn thương người kia, tạo nên nỗi đau không thể diễn tả. Cảm giác như hắn đang xâm hại một phần bản thân mình nhưng đồng thời cũng như được giải thoát khỏi những dây trói của bản thể.
Alpha mặc dù mạnh mẽ lại đau đớn đến mức khóc ướt cả mảng gối, cơ thể cậu quằn quại dưới sự tác động mãnh liệt. Những tiếng rên rỉ đau đớn vang lên nhưng Perth như không thể dừng lại cho đến khi hắn cảm thấy đã thỏa mãn với những cảm xúc tràn ngập. Và rồi trong khoảnh khắc đó, hắn trở thành một enigma hoàn chỉnh, như thể đã tìm ra được chính mình, nhưng cũng đánh mất một phần khác.
Khi hắn nhìn vào gương mặt của alpha, hắn không thể quên được biểu cảm đau đớn đã hiện lên trong ánh mắt cậu. Ánh sáng mờ ảo của căn phòng phản chiếu trên khuôn mặt mạnh mẽ ấy nhưng giờ đây lại tràn đầy sự khổ sở. Đôi mắt sắc lạnh giờ như trở nên mờ đục, phản chiếu nỗi đau sâu thẳm mà cậu phải chịu đựng
Alpha đó quằn quại, từng cơ bắp cứng rắn của cậu như gồng lên, một nỗi thống khổ thấu tận tâm can. Cơ thể cậu co rút lại, như thể đang cố gắng chống lại sự tấn công từ bên trong. Những tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra từ môi cậu, không phải là những tiếng thở hổn hển của kẻ chiến thắng mà là những âm thanh vang lên từ một tâm hồn đang vật lộn với sự đè nén, với những cơn đau không thể hiểu nổi
Perth cảm thấy từng cảm xúc lẫn lộn, như thể một phần trong hắn đang cào xé tâm trí mình với sự tội lỗi. Hình ảnh gương mặt alpha hiện lên trong tâm trí hắn, với những nếp nhăn tỏ rõ nỗi đau, đôi lông mày nhíu lại như thể muốn giữ chặt những giọt nước mắt không thể tuôn rơi như một dấu hiệu cho thấy hắn đang đẩy cậu vào một vực thẳm không lối thoát
Mái tóc cậu rối bời, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt ấy vốn nên được lắp đầy bởi sự kiêu ngạo khi đã may mắn phân hóa thành alpha trội, giờ đây lại như vỡ nát bởi sự cầu xin lẫn sợ hãi.
Alpha không chỉ bị tổn thương về thể xác mà còn là một linh hồn đang bị xé nát, một cơn bão trong lòng mà không thể thoát ra. Những tiếng rên của cậu vang lên như những tiếng gọi cứu rỗi nhưng Perth chỉ còn lại sự trống rỗng.
Khi cảm giác thỏa mãn tràn ngập, cậu nhìn thấy alpha kia dần tan biến, như sương khói trước ánh mặt trời. Một nỗi hoang mang bao trùm tâm trí Perth. Cậu không biết mình đã làm gì, nhưng trong sâu thẳm, cậu cảm nhận được sự cô đơn chực chờ, như một cái bóng lướt qua và biến mất, để lại cậu với nỗi trống rỗng và những câu hỏi không lời đáp.
Mọi thứ vừa xảy ra như một cơn ác mộng, khiến Perth chỉ còn lại những mảnh ghép vụn vỡ của chính mình trong cái vòng xoáy mà cậu không thể tháo gỡ
Chuyên gia thôi miên nhận thấy sự bất thường trong trạng thái của enigma, khuôn mặt Perth nhăn lại, mồ hôi lấm tấm chảy trên trán. Mắt hắn mở ra đôi chút nhưng nhìn như không thấy gì, chỉ là một khoảng tối u uất trong tâm hồn. Nhận ra rằng hắn đang chìm vào những cơn ác mộng sâu sắc, chuyên gia phải hét lên
"Perth! Cậu phải tỉnh lại! Tỉnh lại ngay!"
Giọng nói của ông vang lên như một tiếng sét giữa bầu trời đen tối, phá tan bức màn dày đặc của những ký ức đang bao trùm lấy Perth. Cảm giác như có một luồng gió mạnh mẽ thổi qua tâm trí hắn, khiến mọi thứ bắt đầu tan rã. Đột nhiên hắn cảm thấy như có một sức mạnh nào đó kéo bản thân ra khỏi vực thẳm, hắn liền bật dậy với hơi thở hổn hển và đôi mắt mở to ráo riếc xung quanh
Hắn nhìn quanh, ánh sáng chói lọi của căn phòng làm choáng ngợp. Những hình ảnh đau đớn về alpha vẫn vương vấn trong tâm trí nhưng giờ đây, hắn đã trở lại với thực tại. Cảm giác nặng nề trong lòng vẫn còn đó nhưng ít nhất hắn không còn bị nhấn chìm bởi cơn ác mộng
"Cậu ổn chứ? Có cảm thấy đau đầu hay khó chịu không?"
Perth ngập ngừng, cố gắng tìm từ để diễn đạt những cảm xúc hỗn độn trong lòng. Mặc dù ký ức vẫn còn rành rành nhưng để thốt ra khỏi miệng quả thật là không dễ dàng gì, hắn vẫn chưa tiếp thu và chấp nhận những gì vừa diễn ra trong tiềm thức
"Không sao cả, cậu đã làm rất tốt, tôi nghĩ chúng ta nên gặp lại khi cậu đã ổn hơn"
Hắn không trả lời, chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu mờ nhạt trước khi rời khỏi phòng. Nhưng những bước chân của hắn như nặng trĩu, mỗi bước rời xa lại như kéo hắn về gần hơn với những hình ảnh vừa hiện lên trong tâm trí
Cảm giác ấy cứa vào tim hắn, đau nhói và khắc khoải như một lời nguyền không bao giờ biến mất. Hắn không thể chối bỏ được sự thật rằng sự hoàn chỉnh của mình được xây dựng trên những mảnh vỡ, mảnh đời tan tác của alpha tội nghiệp. Kẻ bị coi là phương tiện để giúp enigma như hắn đạt tới trạng thái tuyệt đỉnh. Và hắn, hắn chỉ là kẻ đã vô tình đi trên con đường đó, chấp nhận tất cả mà không hề nhận thức được cái giá mà người khác phải trả
Hắn không nhớ nổi mình đã rời khỏi đó thế nào, cũng không rõ bản thân đã đi đâu, cho đến khi nhận ra rằng mình đang đứng trước cửa nhà Santa. Bàn tay hắn run rẩy và trước khi kịp nhận thức được hành động của mình, hắn đã gõ cửa
Khi cánh cửa mở ra, Santa nhìn hắn với ánh mắt bàng hoàng nhưng trong thoáng chốc, sự bối rối của em biến thành một nỗi lo lắng khác
Perth đứng đó, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ đau đớn, cuồng nộ như một cơn sóng dữ đang bị dồn nén sau những lớp phòng vệ. Hắn không cần nói một lời, bởi cơ thể và ánh mắt hắn đã phơi bày hết tất cả. Santa không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng kéo hắn vào trong, tay khẽ chạm vào khuỷu tay hắn
Enigma ngồi đờ đẫn, đôi vai nặng trĩu như đang gánh cả bầu trời đêm không sao. Ánh mắt hắn không tiêu cự như chìm sâu vào một nơi tăm tối mà chính hắn cũng không biết cách thoát ra. Omega đưa tay khẽ chạm vào bàn tay hắn, từng ngón tay mềm mại đan vào những ngón tay lạnh lẽo, cứng nhắc của Perth
"Có chuyện gì đã xảy ra sao?"
Perth cúi đầu, đôi mắt vẫn mờ mịt như thể mọi thứ xung quanh đang chao đảo còn hắn thì mắc kẹt giữa một trận cuồng phong không có lối thoát. Hắn không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết liệu có nên nói ra bởi vì mọi lời nói dường như quá nhỏ bé, không thể chứa đựng hết những cảm xúc chằng chịt và lẫn lộn đang đè nặng trong lòng hắn
Và cả...liệu rằng Santa sẽ nghĩ về hắn thế nào?
"Anh không cần phải nói gì nếu chưa sẵn sàng" Santa thì thầm, giọng em trầm nhẹ, mềm mại như dòng nước êm đềm len lỏi vào từng khe nứt trong lòng Perth "Em ở đây... chỉ để anh biết rằng anh không cần phải gánh chịu điều này một mình"
Santa dịu dàng kéo hắn tựa vào vai mình, một cái ôm nhẹ nhưng đủ vững chãi để cho Perth cảm thấy không cần phải tỏ ra mạnh mẽ thêm nữa. Em khẽ vuốt ve dọc sống lưng hắn, từng cử chỉ chậm rãi, nhẹ nhàng như đang vỗ về một tâm hồn kiệt quệ
Hắn hít sâu một hơi, tham lam ngửi lấy mùi mao địa hoàng tỏa ra từ omega, hơi thở dần dịu lại trong vòng tay ấm áp của em. Hắn không nói ra được tất cả nhưng từng lời thì thầm của Santa đã len lỏi, lấp đầy khoảng trống trống trải trong lòng hắn. Hắn biết rằng, ít nhất ngay lúc này, cơn bão trong lòng mình cũng đã có nơi trú ngụ, một nơi dịu dàng và yên bình mà hắn tưởng như không bao giờ có được
"Ta, đến ở với anh vài ngày được chứ? Kì nhiệt của anh sắp đến"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro