Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

I. Forbidden.Hopes

Tôi không biết tôi đã nuôi dưỡng tình cảm ấy trong bao nhiêu năm. Nhưng có lẽ là từ lâu lắm rồi. Nó không giống quả táo của mụ phù thủy, cắn một miếng là lập tức chết đi. Đó là thứ thuốc độc ngấm từ từ vào từng bộ phận, từng tế bào trong cơ thể. Và đến một ngày khi tôi nhận ra nó, tôi đã không cách gì trốn thoát được nữa.

Ánh mắt tôi dõi theo anh mỗi khi anh cười, nói, đi lại trong nhà hay đùa giỡn với con mèo ngoài sân đầy nắng. Làn da trắng mịn ánh lên ánh sáng như pha lê mỗi khi anh tắm xong, và anh mỉm cười với tôi. Một nỗi khao khát khôn nguôi cháy trong cổ họng tôi bỏng rát. Và tôi tình nguyện chết trong nỗi đau ấy.

Tôi đã chấp nhận rằng tôi yêu anh cũng vào một ngày mùa thu đầy lá bay. Hôm ấy tôi được nghỉ sớm và muốn trở về để ngủ một giấc. Anh đang ngủ trong phòng tôi khi tôi về. Có thứ gì đó như ứ nghẹn lại trong cổ họng không cách gì nuốt trôi được. Tôi tiến về phía anh.Cúi xuống.Hôn.

Nó không ngọt ngào.

Nó bỏng rát như chạm vào nước sôi.

Và không cách gì dừng lại được.

Tôi chỉ dừng lại khi anh dường như đang tỉnh giấc vì khó thở. Tôi vội vã chạy khỏi phòng và cầu mong khi tỉnh lại, anh sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra. Suốt ngày hôm đó, tôi đã không thể nhìn vào mắt anh.

Ba mẹ mất trong một vụ tai nạn khi tôi mười bảy tuổi, anh lúc đó đã hai mươi tuổi. Chúng tôi vẫn sống trong ngôi nhà ba mẹ để lại. Chỉ là đôi khi tôi có cảm giác chúng tôi ngày càng xa nhau. Và tôi chính là kẻ tự xây nên bức tường ngăn cách ấy.

Tôi đã thử hẹn hò với nhiều người, cả nam và nữ chỉ để quên được anh trong chốc lát. Mỗi khi tôi dẫn người yêu về nhà, anh đều có vẻ buồn. Sau đó anh sẽ khuyên tôi đừng chơi đùa với tình cảm, rằng tôi nên tìm một người phù hợp với mình. Thật khó để có thể tìm kiếm một người phù hợp khi trong lòng đã tồn tại một bóng hình. Tất cả tôi cần chỉ là chỗ để lấp đầy khoảng trống mỗi khi khao khát anh cháy bỏng. Nhưng thật khó để che giấu thứ tình cảm tội lỗi này.

Và rồi ngày mưa hôm ấy...

"Dừng lại ở đây được rồi!"

Tôi nói với người tài xế taxi sau khi thấy mái nhà màu xanh rêu hiện ra nơi góc đường. Tôi muốn đi bộ một chút để có thể bình tâm lại. Đã bảy năm trôi qua kể từ khi tôi rời khỏi nơi này, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đứng trước cửa và bấm chuông, trái tim tôi đã không ngừng run rẩy.

Tôi bước thật chậm rãi trên con đường đã rất nhiều năm không gặp. Với chiếc valy được kéo lọc cọc theo phía sau, tôi đếm từng bước chân mình trên từng phiến gạch. Đã bảy năm trôi qua, và tôi đã dùng hơn phân nửa thời gian để nghĩ về lúc này đây.

Thời khắc gặp lại. Tôi và anh.

Dù có muốn trì hoãn thì thời gian cũng không dừng lại, đoạn đường ngắn ngủi cuối cùng cũng kết thúc. Tôi đứng trước cánh cửa trắng, tim đập liên hồi. Hít một hơi thật sâu, tôi nhấn chuông.

Tôi đã tưởng tượng rất nhiều về thời khắc này. Khi anh mở cửa và thấy đứa em trai bảy năm trời bỏ đi thì sẽ thế nào đây? Liệu anh có đóng sập cửa trước mặt tôi không?

"Xin lỗi, anh là ai?"

Cánh cửa mở ra với một khuôn mặt xa lạ nhìn tôi chăm chú. Tôi có đôi chút lúng túng. Chưa khi nào tôi nghĩ người mở cửa không phải anh. Và rồi có một nỗi đau nhen nhóm trong lòng. Người này là ai?

"..."

Khi tôi còn chưa biết nên trả lời thế nào thì một giọng nói quen thuộc cất lên, anh xuất hiện trước mặt tôi. Và tôi có cảm giác như chúng tôi thực sự chưa bao giờ xa nhau lâu đến thế.

"Ai vậy Pe-... Perth?!? Là em hả?!?"

Tôi chỉ kịp cười yếu ớt trước khi bị ôm thật chặt đến không thở được.

"P'Saint ah, em không thở được!" Dù vậy vẫn thật ấm áp. Anh tha thứ cho tôi rồi sao?

Bối rối buông tôi ra trước ánh mắt ngạc nhiên của người kia, anh kéo tôi vào nhà và giới thiệu chúng tôi với nhau. "Mean, đây là Perth mà tôi hay kể với cậu. Còn Perth, đây là Mean, đồng nghiệp của anh. Giờ anh đang làm việc cùng Mean trong xưởng vẽ."

Tôi gật đầu chào rồi theo anh vào nhà. Ngôi nhà vẫn như xưa, chỉ có vẻ cũ hơn một chút thôi. Đồ đạc từ lúc tôi đi cũng không thay đổi nhiều, có chăng là vài bức tranh được treo lên, và có vẻ gọn gàng hơn.

Anh vẫn đang rất phấn khích. Bàn tay nắm lấy tay tôi run lên từng hồi. Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong tôi. Ngày tôi bỏ đi, tôi đã chỉ nghĩ cho cảm xúc của tôi mà thôi. Anh đã có bao nhiêu buồn bã khi tôi ra đi, bỏ anh lại một mình?

Tôi siết chặt lấy tay anh, cúi xuống nói thật khẽ.

"P'Saint ah, em về rồi mà, về thật rồi"

Anh ngơ ngác nhìn tôi, mắt bỗng nhiên đỏ lên. Tôi cười với Mean đầy khó xử rồi kéo anh lên gác. Anh vẫn luôn dễ xúc động như ngày trước. Dù lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng tôi luôn cảm giác anh mới là người cần được bảo vệ, chăm sóc.

"Phòng em vẫn như trước... Anh cũng hơi bận, nhưng mỗi tuần đều có dọn" Anh ấp úng nói khi tôi mở cửa phòng mình. Cảm giác như chỉ mới rời đi căn phòng một lúc thôi. Nó vẫn như cũ. Luôn như cũ.

Tôi thở dài thật khẽ. Vậy mà tôi đã sợ phòng của mình đã bị biến thành nhà kho. Tôi thật ngốc khi nghĩ như thế.

"P'Saint... em đói" Tôi nói với anh giọng điệu như hồi còn bé. Khi đá bóng về mà chưa có cơm ăn.

"Uhm... không ngờ được... không biết em về nên nhà không còn gì ăn được cả. Để anh ra siêu thị mua" P'Saint cười, mắt vẫn đỏ lên. Tôi đã bỏ anh đi lâu vậy sao?

"Hay lát nữa chúng ta đi ăn tạm cài gì cũng được" Tôi dễ dãi đề nghị.

"Không! Để anh nấu ... đợi một lát thôi. Nhé!" Anh nhìn tôi, ánh mắt chờ đợi. Tôi đành cười gật đầu với anh. Khoảng cách ba tuổi không làm anh bớt dễ thương trong mắt tôi một chút nào hết. Tôi thật vô vọng.

Nằm xuống chiếc giường chưa được trải ra, tôi nhắm mắt lại, nhớ về tôi và anh của bảy năm về trước. Có tiếng anh mở cửa ở dưới nhà. Xa dần.

"P'Saint! Đây là bạn gái em, Jenny." Tôi cười với anh rồi dắt cô bạn gái lên gác. Cảm thấy ánh mắt anh dõi theo tôi. Buồn bã.

Đôi khi tôi thấy bản thân thật vô dụng khi không thể khống chế được tình cảm của mình. Tôi biết là không được phép, tôi biết rằng không có quyền nhưng tôi không thể ngăn cấm nó ngày một lớn lên. Mỗi giây phút ở bên cạnh anh tôi đều phải gồng mình để không lao đến ôm anh thật chặt. Mong ước ấy lớn lên cùng năm tháng, lớn lên cùng tôi.

Tôi ngu ngốc đâm đầu vào những mối quan hệ ngắn ngủi, thỏa mãn nhu cầu sinh lý và nỗi trống vắng không gì bù đặp được ngày một lớn hơn. Giá mà anh biết tôi đã đau đớn thế nào... Không, anh không nên biết. Vì anh cũng sẽ đau...

"Perth, xuống ăn cơm!"

Có tiếng anh gõ cửa phòng tôi.

"Xuống đây ạ!"

Tôi ngồi trước bàn ăn, thừ người một lúc mới cầm bát lên. Suốt bảy năm qua dù không phải lúc nào cũng ăn cơm một mình, nhưng dù có đông người, tôi vẫn thấy một nỗi cô đơn dâng lên trong lòng. Chỉ khi ngồi trước bàn ăn này, trước bát cơm anh vun đầy cho tôi. Tôi mới thấy hạnh phúc.

Nếu phải đi thật xa, thật lâu để rồi nhận ra hạnh phúc là gì thì cũng thật đáng. Tiếc rằng hạnh phúc này vốn chẳng mãi mãi thuộc về tôi.

Anh gắp vào bát tôi rất nhiều, toàn những món tôi thích. Tôi có cảm giác anh đang cố gắng để chúng tôi trở lại như trước đây. Park Mean nhìn chúng tôi, môi khẽ nhếch lên. Và rồi tôi bỗng sợ rằng anh ta sẽ biết mất thôi. Park Mean sẽ nhìn ra được ánh mắt tôi nhìn anh thật khác, hoặc là nhìn ra được anh đang cố gắng san lấp một khoảng trống giữa hai chúng tôi.

"P'Saint, em no rồi! Em lên gác đây!"

Lại một lần nữa tôi chạy trốn. Không biết đã bao nhiêu lần tôi chạy trốn thế này rồi? Tôi biết anh sẽ buồn bã nhìn theo bóng lưng tôi, cũng sẽ bỏ đũa không ăn nữa và tự hỏi tôi sao lại thế. Anh đã từng nói anh rất sợ, anh sợ vì anh đến cuối cùng vẫn không hiểu được tôi. Không phải tôi khó hiểu, chỉ là tôi không muốn anh hiểu mà thôi. Nếu phải đau thì chỉ nên mình tôi đau.

Suốt buổi tối tôi ở trên phòng, mở cái máy nghe nhạc cũ mà ba để lại. Một giọng nữ cất lên mơ hồ, nghèn nghẹn. Và tôi trôi mình trong nó.

Forbidden game, forbidden match, forbidden suit

Forbidden win, forbidden prize, forbidden loot...

"Perth! Em ngủ chưa?"

Tiếng anh vang lên trong không gian tràn đầy âm thanh nghe thật xa vời. Nó giống như đến từ bờ bên kia của vực thẳm. Kêu gọi hãy bước tiếp, bước tiếp...

"Em chưa ngủ đâu, P'Saint vào đi!"

Anh nhẹ mở cửa và bước vào. Căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi một chiếc đèn vàng nhỏ, ánh sáng mờ nhạt ấy khiến đường nét trên khuôn mặt anh rõ ràng hơn. Tôi ngồi trên giường nhìn về phía anh, muốn đem hình bóng ấy cất sâu vào trái tim mình. Rồi anh ngồi xuống cạnh tôi. Im lặng.

"P'Mean về rồi ạ?"

"Hả? À, ừ, về rồi... Cậu ta hay thích ăn chực ấy mà..."

Rồi chúng tôi lại chìm vào im lặng. Nhạc vẫn du dương... giọng hát trầm bổng... Tôi cố gắng để không nhìn sang bên cạnh mình. Tôi không muốn một lần nữa làm chuyện khiến bản thân hối hận. Dù sao thì cũng mãi mãi không bao giờ được chấp nhận. Tôi đã dùng cả bảy năm trời chỉ để hiểu rằng tôi cần anh và dù anh không thể đáp trả lại thứ tình cảm tội lỗi này, thì tôi vẫn muốn ở cạnh anh như một người em trai.

Cho đến khi anh không còn cô đơn nữa.

Và trái tim tôi đủ cằn cỗi để không còn khao khát ...

Forbidden plans, forbidden schemes, forbidden hopes

Forbidden pleasures are the ones we love the most

"Bảy năm qua... em ở đâu?"

Tôi biết rồi sẽ có lúc tôi phải trả lời câu hỏi này. Cũng chẳng có gì phải giấu, chỉ là tôi không muốn anh buồn khi nghĩ rằng tôi thà ở với những người không thân thích, chứ không trở về cùng anh. Giá mà có thể nói hết.

"Em... em đi Chiangmai. Có một người bạn ở đó mở công xưởng và cần giúp đỡ..."

"Uhm..."

"Tại sao... không về...?"

"... Em sợ... em sợ anh ghét em..."

Anh ôm lấy tôi như khi tôi còn bé.

"Anh không ghét em... chưa khi nào ghét em"

Tôi ôm lấy anh, gục vào vai anh. Mùi hương nhè nhẹ của xà phòng, của cơ thể anh khiến mũi tôi cay nồng.

"Dù em đã làm thế, anh cũng không ghét em?"

"Không, anh không ghét em. Anh biết em chỉ là nhầm lẫn thôi. Nhưng anh đã rất giận. Tại sao em lại bỏ đi lâu như thế. Rồi từ giận chuyển sang lo lắng..."

"Em xin lỗi"

"Đã có lúc anh chạy đi khắp nơi tìm em, đi đâu cũng nhìn chung quanh mong thấy em... Anh luôn tự hỏi sao em lại có thể bỏ anh lâu như vậy. Vì em hết yêu anh rồi phải không?"

Tôi siết chặt lấy anh, từng giọt nước mặn đắng chảy qua làn môi tôi, thấm vào vai áo anh.

"Không, em chưa khi nào hết yêu anh. Em chỉ sợ anh ghét em, sẽ không còn yêu em nữa..."

"Anh luôn yêu em..."

Anh luôn yêu tôi. Tôi biết mà. Anh luôn yêu tôi với tất cả tình yêu của một người anh trai dành cho em mình. Tôi đã từng có mong muốn thay đổi nó. Nhưng tất cả những gì tôi nhận được là nỗi sợ hãi, cô đơn và day dứt. Có lẽ tôi nên dừng lại, có lẽ chỉ cần tình cảm anh em này là đủ rồi. Tôi không nên đòi hỏi, cũng không nên hy vọng thêm nữa.

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy giấc ngủ dần kéo tới. Anh vẫn ngồi bên cạnh tôi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi đầy âu yếm. Và trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, tôi cảm thấy một nụ hôn rơi nhẹ lên trán.

"Ngủ ngon, mừng em về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro