Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Extra


Hôm nay tôi sẽ nấu lẩu. Thực ra lẩu rất dễ nấu, chỉ cần bỏ xương vào đun lên, rồi khi ăn thì bỏ đủ thứ rau thịt cá vào. Thế là ăn.

Tuy tôi không thích lẩu lắm nhưng Perth rất thích. Dù sao thì triển lãm cũng đã xong, thời gian qua tôi cũng bỏ bê nhà cửa và thằng em ngốc ấy rồi. Cũng nên đền bù cho nó một chút. Bước vào siêu thị nhỏ bên đường, tôi quyết định sẽ mua một cân thịt bò.

Đường phố đã lên đèn. Dòng xe cộ cùng với thứ ánh sáng nhân tạo tạo nên một dòng chảy không ngừng. Khi ra khỏi siêu thị tôi mới phát hiện ra mình không còn đủ tiền mua rượu nữa rồi. Mà ở nhà hình như còn mấy chai bia, có lẽ là đủ cho hai chúng tôi. Tuy Perth ăn rất khỏe nhưng uống không tốt lắm, khoảng hai chai bia là mặt đã đỏ bừng lên rồi. Lúc ấy nhìn mặt nó giống quả đào tiên trong phim Tây Du Kí, siêu dễ thương.

Tôi hà hơi vào tay, đi từ từ đến trạm xe buýt. Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm, cái lạnh từng chút từng chút một len vào từng con đường, từng ngôi nhà, từng con người. Có lẽ mai nên đi mua cho Perth một đôi găng tay mới, chắc chắn là nó chưa có găng tay. Thở dài. Vậy mà cũng đã một năm kể từ khi Perth trở về. Chúng tôi sống với nhau như người thân, như anh em, như gia đình và như những người không thể sống thiếu nhau.

Perth dường như nhận ra tôi luôn lo sợ. Nó tìm mọi cách khiến tôi tin rằng nó sẽ không bao giờ rời xa tôi lần nữa. Nhưng thật khó khi mà bảy năm cô đơn đã in sâu vào tâm khảm tôi. Bảy năm đầy bất an, lo sợ. Tôi trở nên rụt rè khi có người tôi không quen đứng trước cửa, lo sợ khi chuông điện thoại rung lên. Nỗi lo sợ tin xấu đến bất chợt. Nhưng tôi biết không chỉ mình tôi cô đơn. Perth cũng thế. Khi mới về nhà, nó thường quanh quẩn bên tôi, nói những điều ngu ngốc khiến tôi muốn khóc. Tôi biết nó cũng đã chịu đựng không ít đau khổ. Thật giống như chúng tôi sinh ra để làm khổ nhau...

Perth luôn có những uẩn khúc trong lòng. Dù nó chưa khi nào nói ra thành lời, nhưng mỗi khi Mean đến xưởng vẽ cùng tôi nó đều lặng lẽ đứng ở ngoài. Tôi cũng sẽ chẳng bao giờ biết nếu không vô tình ra ngoài mua thêm màu vẽ. Nhìn dáng đứng lặng lẽ cô đơn của nó, tôi nhận ra nó đang đau lòng lắm. Đã có lúc tôi nói với nó Mean vẫn luôn nhắc tôi ăn uống, nhắc tôi nghỉ ngơi. Rồi tôi nhận ra ánh mắt tổn thương của Perth khi nó cười nói rằng "thật tốt" .Lúc đó tôi có một mong muốn độc ác rằng khiến nó đau khổ hơn một chút, hối hận hơn một chút vì đã bỏ tôi mà đi. Rằng không có nó thì tôi vẫn có người quan tâm, lo lắng...

Nhưng rồi niềm vui thích ấy nhanh chóng nguội lạnh khi tôi nhận ra nó buồn thì tôi cũng chẳng dễ chịu gì. Chúng tôi đã cũng nhau nhảy điệu nhảy buồn bã này biết bao nhiêu năm rồi? Điệu nhảy mà mỗi người đều cố gắng khiến đối phương hiểu mình nhưng cũng cuối cùng lại dẫm phải chân nhau. Tôi đã chịu đủ đau khổ, Perth cũng thế. Người ra đi và kẻ ở lại, rốt cuộc đến khi nào vết thương trong tôi mới lành hẳn đây?

Điện thoại của tôi rung lên. Perth gọi. Hôm nay xe buýt đến chậm hơn thường lệ. Khi tôi định bắt máy thì điện thoại vụt tắt. Hình như là hết anhn. Có lẽ hôm qua tôi đã quên không sạc anhn mất rồi. Nếu xe đến trong vòng năm phút nữa thì cũng phải hơn nửa tiếng tôi mới về đến nhà. Dù Perth đã trở lại bình thường sau tai nạn nhưng tôi vẫn muốn chăm sóc nó nhiều hơn, làm cho nó mau mạnh khỏe hơn một chút. Nhìn dáng người càng ngày càng gầy của nó tôi không đành lòng.

Trong suốt bảy năm chờ đợi ấy, đôi khi tôi đã nghĩ đến những hình phạt tôi sẽ dùng đối với Perth khi nó trở về. Ví dụ như là lạnh lùng này, hay là nấu cho nó một bữa ăn toàn muối. Nhưng cuối cùng thì tôi thật vô dụng. Chỉ có thể ôm nó và muốn khóc. Tôi đã luôn nói với nó rằng em đã "nhầm lẫn" và cầu mong nó nói rằng "không... em không nhầm"... Tại sao tất cả đều là tôi phải nói ra? Tại sao cái đứa đã ép buộc tôi lại luôn rụt đầu vào mai như thế?!? Nhưng rồi tôi hiểu Perth hẳn đã chịu đựng không kém gì tôi. Nó sợ tôi chán ghét nó không kém gì tôi sợ nó bỏ đi.

"Chú ơi, chú đang đợi xe buýt à?"

Tôi quay qua nhìn về phía tiếng nói. Một bé gái xinh xắn đang nhìn tôi, ánh mắt đỏ mọng.

"Chú đang đợi xe... cháu sao thế? Sao lại khóc?"

Đứa bé đưa tay dụi mắt, rồi chẳng hiểu sao lại càng mếu máo hơn.

"Cháu không thấy mẹ đâu cả... Rõ ràng mẹ bảo sẽ quay lại đón cháu... Mẹ không cần cháu nữa sao?"

Thì ra là đứa trẻ bị lạc mẹ. Tôi nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ. Trạm cảnh sát cách đây hai cây số. Tôi một tay xách đồ đạc, một tay dắt đứa bé. Có lẽ hôm nay đành ăn cơm muộn một chút vậy.

Suốt cả đường đi đứa bé không ngừng thút thít. Tôi chỉ hỏi được mỗi tên của nó trong những tiếng thì thầm nho nhỏ.

"Chú bảo này, Yim. Cháu có thích vẽ không?"

"Không. Cháu thích hát cơ"

"Nếu cháu khóc nhiều thì hát sẽ không hay đâu..."

"Không! Cháu hát hay mà"

Rồi nó nghêu ngao một bài hát hay được dạy trong các trường mẫu giáo. Tôi cười và khen nó rối rít. Làm cho Yim nín khóc được là tốt rồi. Khi chúng tôi đến đồn, người công an ở đó đã tiếp chúng tôi thật tử tế và hứa sẽ tìm cách liên lạc với mẹ của Yim.

"Cháu ở lại đây đợi mẹ đến đón nhé"

"... Cháu sợ..."

"Chú công an là người tốt. Sẽ tìm mẹ cho cháu. Đừng sợ..."

"Chú ở lại đây với cháu đi... Cháu không thích... hức..."

Cuối cùng thì tôi đành ngồi lại đây với Yim. Tôi hỏi người cảnh sát xem có thể gọi nhờ một cuộc điện thoại không. Tín hiệu vang lên nhưng không có ai bắt máy cả. Tôi dập máy rồi thử lại một lần nữa. Không có người ở nhà chăng? Perth đi đâu rồi sao? Một nỗi sợ vô hình dần dâng lên trong lòng tôi. Nhưng rồi tôi tìm cách trấn tĩnh lại. Có lẽ nó đang tắm, hay đang đi mua đồ quanh nhà. Perth đã hứa rồi mà...

"Chú ơi, tay chú lạnh quá"

Yim ngồi cạnh tôi, đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay tôi. Hơi ấm từ tay cô bé truyền qua khiến tôi bình tâm lại. Phải... mọi chuyện đều ổn. Sẽ không có chuyện gì đâu.

Chúng tôi ngồi khoảng một tiếng ở đồn cảnh sát thì mẹ của Yim đến. Cô trông khá trẻ, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt cũng ửng đỏ. Khi thấy Yim, cô vội vã chạy tới ôm con vào lòng, hai mẹ con khóc ầm ĩ cả một góc đồn. Rồi mẹ Yim cảm ơn tôi không ngừng, bàn tay nắm lấy tay tôi đầy cảm kích. Tôi bối rối một lát, nói rằng đây là việc nên làm thôi mà.

Tôi bảo rằng có lẽ cô đã hoảng sợ lắm. Cô cười, ánh mắt đầy nước. Cô nói rằng cô rất sợ, rất lo lắng vì cô biết con gái đang cô đơn một mình ở một nơi nào đấy.

"Yim rất sợ cô đơn. Nếu tôi bỏ đi chỉ hơi lâu một chút, nó sẽ sợ hãi rằng tôi không cần nó nữa. Nó cũng không thường chạy xa khỏi tôi, sợ khi quay lại tôi đã không đứng đợi nó về..."

Ôm ghì con vào lòng, người mẹ cảm ơn tôi lần nữa rồi bế Yim đi. Cô bé được mẹ bế, cười thật tươi rồi vầy tay chào tôi. Tôi cũng vẫy tay chào cô bé, rồi chậm rãi đi về phía trạm xe buýt.

Khi Perth rời khỏi tôi, nó có phải chịu đựng nỗi sợ hãi ấy không? Perth cũng luôn sợ cô đơn, từ bé đã luôn bám lấy tôi. Nhưng rồi nó lại rời xa khỏi tôi như một cách tự trừng phạt bản thân mình. Bỗng nhiên một bóng người lao đến ôm chầm lấy tôi.

"Saint!!!"

Tôi ngạc nhiên nhìn cái đứa mồ hôi mồ kê đầm đìa, vẻ mặt vừa lo lắng vừa tức giận nhìn tôi không chớp.

"Sao giờ này còn chưa về nhà? Có biết là em lo lắm không? Gọi điện thì không bắt máy, rồi máy lại mất tín hiệu"

"Tại máy anh hết anhn..." Tôi cúi đầu trả lời. Nhìn bộ dạng của Perth khiến tôi muốn bật cười. Nó thực sự đã chạy đi tìm tôi xa đến thế sao?

"Em đợi mãi chẳng có cái xe buýt nào, chạy ra khỏi nhà thì gấp không mang đủ tiền đi taxi. Không thể hiểu nổi anh... Muốn em lo đến chết sao?"

Tôi lại đi lặp lại điệp khúc hối lỗi của mình, rồi kể cho Perth nghe lý do tôi về trễ. Khuôn mặt của nó dẫn dãn ra, dịu lại khiến tôi thở nhẹ một tiếng. Có lẽ tôi không bắt điện thoại đã khiến nó lo lắng chạy đi tìm, vậy nên gọi điện về nhà mới chẳng có ai bắt máy. Khi tôi kể lại chuyện gọi điện về nhà, Perth nhìn tôi đầy bất mãn.

"Vậy sao không gọi di động cho em?"

Tôi ngớ người một lúc rồi cúi đầu xuống. Gọi điện về nhà không được khiến tôi nhất thời hoảng loạn, quên mất là vẫn còn có thể gọi di động mà.

"Anh quên..."

Thở dài một tiếng, Perth nắm lấy tay tôi, đi về phía trạm xe. Chúng tôi im lặng dắt tay nhau trên vỉa hè. Đèn đường soi rõ bóng của chúng tôi song song in trên nền gạch hoa. Rồi không hiểu sao, tôi bỗng nhiên cất tiếng hỏi.

"Perth..."

"Gì?"

"Khi em bỏ đi... em không sợ anh cũng bỏ đi luôn hả...?"

Bàn tay nắm lấy tay tôi siết chặt một chút. Rồi Perth trả lời tôi, giọng trầm xuống thật nhiều.

"Đó là nhà ba mẹ để lại... Saint sẽ không bỏ đi, đúng không?"

Perth luôn hiểu tôi. Không khi nào tôi lại rời bỏ nơi ba mẹ đã mất bao công sức xây dựng cho anh em chúng tôi. Nhưng đáp án này chẳng khiến tôi vừa lòng một chút nào hết. Tôi nhìn đứa em trai đang đi trước tôi một chút, bàn tay vẫn đang truyền hơi ấm cho tôi.

"Nếu anh không còn đợi được nữa thì sao... Nhỡ anh chết đi..."

"Đừng!"

Perth kéo mạnh tôi về phía nó rồi ôm chặt lấy tôi. Đôi tay nó siết chặt lấy thân thể tôi, ép sát thân thể chúng tôi vào nhau.

"Xin anh, đừng nói nữa mà. Em xin lỗi. Là em sai... xin anh..."

Tôi im lặng, vòng tay ôm lấy người Perth. Thân người của nó khẽ run lên một chút, rồi lại yên lặng trong vòng tay tôi. Mãi một lúc sau chúng tôi mới tách nhau ra, tiếp tục đi về phía trạm xe buýt. Ngồi cạnh nhau trong cái tĩnh lặng của đêm khuya, tôi ôn lại những chuyện đã qua, cảm thấy cuộc đời tưởng như dài mà thực ngắn. Chớp mắt mà chúng tôi cũng đã đi gần đến nửa đời người rồi.

"Em cũng sợ lắm... sợ Saint sẽ không còn ở đó đợi em trở về... Nhưng em không còn cách nào khác. Em sợ anh sẽ không còn thương em nữa. Em không chắc chắn chuyện gì cả, nên cuối cùng chỉ có thể ra đi mà thôi. Em xin lỗi, Saint, nhưng đừng bao giờ nói đến cái chết nữa nhé..."

Đôi tay đang nắm chặt tay tôi run rẩy khiến tôi nhớ về cô bé Yim khi lạc mẹ. Tôi khẽ siết chặt tay Perth. Thở nhẹ một tiếng. Có lẽ tôi cũng đã hành hạ Perth đủ rồi. Đau khổ cũng không chỉ một mình tôi chịu. Trách thì trách thằng em ngốc nghếch đã không hiểu được tình cảm của tôi, hay trách tôi không thể hiện đủ để nó tin tưởng? Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, chúng tôi giờ cũng đã có nhau bên cạnh.

"Uhm, Anh sẽ không nói thế nữa đâu. Chúng ta sẽ ở bên nhau đến khi thành hai ông già..."

Perth khẽ cười, siết chặt tay tôi thêm một chút nữa... một chút nữa.

Bữa ăn khuya hôm ấy trở thành bữa ăn ngon nhất mà tôi từng nhớ đến. Vì có món lẩu thịt bò, có bia, có Perth của tôi và có tình yêu hiện hữu trong từng ánh mắt. Dù không thể nói cho cả thế giới về tình yêu của mình, tôi nghĩ cũng nên thỏa mãn rằng tôi có thể nói với người mình yêu thương rằng "Anh yêu em" mỗi ngày. Việc phải xuống địa ngục có lẽ cũng không quá khó khăn khi mà cuộc sống hiện tại chính là thiên đường ... của riêng Perth và tôi.

E.n.D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro