Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Nắm đấm của Bangkok.

Năm năm trước, Saint thi đậu vào trường đại học hằng mong ước, thế nhưng tiền học phí lại đè cậu đến thở không nổi. Từ nhỏ, Saint đã sống trong trại trẻ mồ côi, sau khi lớn lên thì ra ngoài tìm việc làm tự nuôi sống bản thân. Tiền lương mỗi tháng của cậu chỉ đủ để chi trả cho tiền sinh hoạt và học phí mỗi kỳ, cũng không có tiền tiết kiệm gửi ngân hàng, vậy thì đào đâu ra một số tiền lớn để trả học phí đại học được cơ chứ?

Người ta nhận được thông báo trúng tuyển, vẻ mặt đều tràn đầy vui sướng, chỉ có Saint là mặt ủ mày chau. Sau khi biết bạn thân thi đậu đại học, Mean liền hớn hở chạy đến phòng trọ của Saint muốn cùng nhau ăn mừng, nhưng rốt cuộc chỉ thấy bộ dạng ủ rũ của bạn mình.

Mean lo lắng nhìn Saint, hỏi. "Saint, có chuyện gì vậy?"

"Mean, có lẽ mình không thể học lên đại học được đâu, ha?" Saint vẻ mặt mờ mịt nhìn Mean.

"Cậu đang nói gì vậy? Có phải là vì tiền học không? Cậu biết mình có thể giúp cậu mà. Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tại sao cậu vẫn không đồng ý?" Mean cho rằng lúc trước Saint từ chối sự giúp đỡ của mình là vì tiền lương của Saint đủ để chi trả, nhưng thực tế lại không phải. Dù vậy, Saint vẫn một mực không chịu nhận tiền của cậu. Mean càng nghĩ càng giận, càng lúc càng cao giọng.

"Mean, mình biết cậu có tiền. Cậu ấm tập đoàn M làm sao mà thiếu tiền được cơ chứ? Nhưng mà..." Saint khựng lại một chút, sau đó nói tiếp. "Mình không muốn tình bạn của chúng ta có dính líu đến tiền bạc. Cậu biết mình không thể làm vậy được mà."

Mean nhìn bộ dạng bất lực nhưng lại vô cùng kiên định của Saint, rốt cuộc lại mềm lòng. "Saint, mình có giấu ba mẹ mở một quán bar. Cậu đến quán của mình làm đi. Tiền lương cao, chỉ là môi trường có chút phức tạp, nhưng không sao, mình sẽ luôn ở bên cạnh giúp đỡ cậu."

"Tại sao lương lại cao? Không phải là cậu cố ý cho mình tiền lương cao đấy chứ?"

"Hoàn toàn không phải. Cậu cũng biết tính chất công việc ở bar như thế nào, cho nên tiền lương mới cao. Mình sẽ không cố ý tăng lương cho cậu đâu." Nghe Mean nói xong, Saint mới buông bỏ gánh nặng trong lòng, gật đầu đồng ý.

Hôm sau, Mean dẫn Saint đến quán bar, nói với quản lý cùng trưởng bar bảy bảy bốn chín chữ, căn dặn đủ kiểu, bảo bọn họ phải đối đãi với Saint thật tốt, không được để Saint bị bắt nạt dù chỉ một chút. Nhờ sự giúp đỡ của Mean, Saint bình an vô sự trải qua một tháng. Lúc nhận được tiền lương, Saint sợ đến ngây người. Chỉ là lương một tháng, vậy mà đã không cần phải lo nghĩ đến chuyện học phí nữa rồi.

Trước khi nhập học vẫn còn một tháng, nếu như làm thêm, phí sinh hoạt cả học kỳ sẽ không cần phải lo, như vậy có thể an tâm học tập, cho nên Saint liền quyết định làm tiếp một tháng nữa.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã đến ngày làm việc cuối cùng. Tối hôm đó, Saint vui như trẩy hội cầm một tháng tiền lương muốn mời Mean đi ăn khuya, nhưng đến công ty của Mean được quản lý báo cho mới biết. "Hôm nay ở nhà có chuyện, cậu Mean đã về từ sớm rồi ạ. Nhưng trước khi đi cậu Mean có dặn tôi cho người đưa cậu về, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi cho tài xế."

Nghe xong, Saint liền rối rít từ chối, sau đó nhanh chóng rời đi. Thế nhưng, cậu lại không hề hay biết, chính quyết định này suýt chút nữa đã làm hại bản thân.

Hai giờ rưỡi sáng, Saint tản bộ trên đường, cực kỳ thích bầu không khí yên tĩnh của đường phố Bangkok về đêm. Mãi cho đến khi bị vài tên to con chặn lại, cảm giác thích thú ấy mới vỡ tan tành.

Đêm khuya, đường phố vắng tanh không một bóng người. Nhìn dáng vẻ lưu manh của mấy tên trước mặt, Saint cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhanh chóng xoay người muốn bỏ chạy, nhưng chưa kịp thì đã bị túm lại, sau đó bị lôi vào một con hẻm nhỏ. Saint sợ hãi cực độ, chỉ có thể hét lên kêu cứu.

Đúng lúc này, Perth vừa đi ăn khuya với bạn bè chuẩn bị về nhà, đột nhiên nghe loáng thoáng bên tai tiếng kêu cứu. Ban đầu, hắn cứ nghĩ mình nghe nhầm, bởi vì khuya như vậy trên đường vắng vẻ làm gì có ai. Nhưng rồi...

"CÚT ĐI!!!" Saint hét lớn lên, hất bàn tay ghê tởm đang vuốt mặt mình ra.

Chính là nhờ một tiếng kêu này, Perth dựa vào hướng âm thanh phát ra, tìm đến con hẻm nhỏ.

"TỤI BÂY ĐANG LÀM GÌ VẬY?" Perth gằn giọng quát lên.

"Bớt xen vào chuyện của người khác đi. Biết điều thì xéo ngay!"

"CỨU TÔI VỚI!!!" Saint dùng đôi mắt sáng rỡ nhìn cậu thanh niên xa lạ vừa xuất hiện kia như nhìn thấy ân nhân cứu mạng.

"Nếu hôm nay tao muốn xen vào chuyện của người khác thì sao?" Perth hất mặt nhìn đám du côn kia, lạnh giọng nói.

"Vậy thì tao sẽ cho mày đi chầu Diêm Vương chứ sao. Ha ha ha ha!" Một tên vừa nói xong, cả đám đều bật cười ha hả.

"Vậy thì thử xem!" Vừa nói dứt câu, Perth liền đấm thẳng vào mặt tên cầm đầu không chút do dự.

"A!!!" Tên bị đánh hét lên đầy đau đớn, sau đó ngã xuống đất, một lúc lâu sau mới gượng dậy nổi.

"Thằng nào muốn thử nữa? Hửm? Danh xưng nắm đấm Bangkok của tao cũng không phải là có tiếng mà không có miếng đâu." Cả đám du côn nghe xong liền đỡ đại ca của chúng dậy, sau đó chạy trối chết.

Xử lý xong đám cặn bã kia, Perth mới đi đến chỗ người vừa được mình cứu đang ngồi xổm dưới đất, sau đó đỡ người nọ đứng lên, quan tâm hỏi.

"Có sao không?"

Đối phương im lặng không đáp. Sau khi định thần lại, Perth mới phát hiện người đối diện đang khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, trong lòng không khỏi hoảng hốt, cho rằng đối phương bị thương ở đâu.

Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao bản thân lại khẩn trương như vậy, chính hắn cũng không hiểu.

____________________________________

Mỗi lần đọc tới cảnh Saint khóc là cứ tưởng tượng ra hình này, tim mềm nhũn hết luôn T__T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro