Chương 4: Anh không phải cậu ấy!
Tor lao ra cửa sau, liều mạng chạy khắp nơi tìm, lo sợ Saint không chấp nhận được sự thật mà đi làm chuyện gì dại dột. Thế nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy Saint đâu. Đột nhiên, anh chợt nhớ ra gần đây có một công viên nhỏ, bình thường cũng ít người qua lại. Nếu Saint muốn tìm một nơi yên tĩnh, rất có thể sẽ đến đó.
Nghĩ vậy, Tor liền đi đến chỗ công viên kia, chạy một vòng xung quanh, nhưng mà vẫn không thấy người cần tìm đâu. Đến lúc sắp bỏ cuộc, Tor đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ ở chỗ mái đình cuối công viên. Đi đến gần nhìn, chính xác là Saint.
Saint đang ngồi bó gối, khóc đến thực thương tâm.
Tor chậm rãi đi đến, cúi người khuỵu một bên gối xuống, vòng tay ôm Saint, vuốt nhẹ tấm lưng thon gầy đang run rẩy không ngừng.
"Cứ khóc đi. Khóc xong rồi sẽ thấy dễ chịu hơn."
Saint im lặng không đáp, chỉ khóc nấc không thành tiếng. Cậu cũng không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết đến khi ngồi dậy, đầu óc choáng váng, chân đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống đất. Nhưng cũng may Tor đúng lúc đỡ được.
"P'Tor, cám ơn anh. Em không sao đâu, anh về quán đi. Em về nhà trước, ngày mai cho em xin nghỉ phép một hôm." Nói xong, Saint ngước mắt lên nhìn Tor.
Tor không biết phải diễn tả ánh mắt của Saint lúc này thế nào, chỉ biết ánh mắt ấy khiến lòng anh đau như cắt.
Saint vừa định cất bước đi, cả người đột nhiên rơi vào một vòng ôm mạnh mẽ.
"P'Tor, anh làm cái gì vậy!!!" Saint dùng sức giãy dụa.
"Saint, cảm giác của anh đối với em, em không cảm nhận được chút nào sao?"
"P'Tor, anh đang nói gì vậy?!"
"Anh nói anh thích em! Saint, anh thích em!!!"
Nghe xong câu này, không biết sức lực ở đâu ra, Saint nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của người đối diện.
"P'Tor, em xin lỗi. Anh cũng biết, người em yêu chính là Perth." Saint thận trọng nhìn Tor nói. Lời tỏ tình đột ngột của người anh này thật sự khiến cậu không biết phải làm sao.
"Nhưng Perth sắp kết hôn với người khác rồi. Cậu ta đã quên em rồi! Lẽ nào em muốn sống cả đời với tình yêu đã bị chôn vùi của cả hai sao?"
"P'Tor..."
Không đợi Saint nói xong, Tor nhanh chóng cắt ngang. "Saint, anh cũng yêu em. Anh yêu em không thua kém gì cậu ta. Em không thể thử mở lòng với anh được sao?"
Saint cúi đầu, một lát sau lại ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, run run giọng nói. "Nhưng em chỉ yêu một mình Perth. Anh không phải cậu ấy. Ngoài Perth ra, em không thể yêu ai được nữa."
Vừa nói dứt câu, Saint liền đưa tay che mặt lại, không kiềm được khóc nấc lên.
Trong tình yêu hoàn toàn không có hai chữ công bằng. Có lúc, bạn chỉ vừa mới ra trận đã nhận lấy thất bại đầy thảm hại. Hôm nay, Tor rốt cuộc cũng cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa của câu nói này.
***
Saint mang theo thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi rã rời trở về căn nhà lạnh lẽo từ lâu đã thiếu vắng đi hình bóng của một người. Về đến nhà không những không giúp cậu cảm thấy khá hơn mà còn vô hình xé rách vết thương trong lòng - vết thương đau đến rỉ máu mà cậu không thể không đối mặt. Cậu rõ ràng đã biết trước kết quả, cũng không thể trách Perth. Thế nhưng đã từng yêu nhau sâu đậm đến thế, làm sao có thể nói buông tay là dễ dàng buông như vậy được.
Tính mạng vẫn còn giữ được, cũng đã là nhờ trời cao thương xót.
Nếu như chưa từng cảm nhận được cái ôm ấm áp của một người, thì sẽ không biết hoá ra cô đơn lại thống khổ đến như vậy. Đôi khi Saint nghĩ, nếu biết trước kết quả thế này, cậu thà chấp nhận không trải qua khoảng thời gian ngọt ngào hạnh phúc còn hơn. Nhưng cũng có đôi khi, cậu lại cảm thấy bản thân thật may mắn vì đã từng được nếm trải sự ngọt ngào ấy, cũng thật lòng biết ơn sự xuất hiện của Perth trong cuộc đời mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro