Chương 3: Trước ngày cưới.
Đến lúc Perth tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau. Vừa mở mắt, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Iric đang nằm bên cạnh giường, nước da trắng sáng nổi bật dưới ánh mặt trời. Perth thoáng ngây người, giống như thấy lại được hình ảnh người nằm trong lòng mình kia. Hắn khẽ vén chăn bước xuống, bế Iric đặt lên giường, muốn Iric nằm ngủ thoải mái hơn một chút.
Perth, mày đang nghĩ cái gì vậy? Iric yêu mày nhiều thế nào mày không cảm nhận được sao? Hơn nữa, mẹ cũng sẽ không gạt mày.
Perth ngồi suy nghĩ một lát, sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng. Vừa xuống lầu, hắn liền nhìn thấy mẹ đang nói gì đó với quản gia, bộ dạng có vẻ rất gấp gáp.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Nghe thấy giọng con trai, mẹ Perth lập tức thay đổi nét mặt, tươi cười nói. "Mẹ đang bàn chuyện đám cưới của con và Iric. Bên nhà hàng họ nói ngày mười lăm có lịch trống, mẹ liền tự ý thay đổi ngày cưới của hai đứa. Mẹ nghĩ thà sớm vẫn còn hơn muộn."
"Mười lăm tháng này? Mẹ, hôm nay đã là ngày năm rồi, chỉ còn có mười ngày. Như vậy cũng gấp quá rồi, còn biết bao nhiêu thứ chưa chuẩn bị xong." Nghe mẹ nói, Perth không khỏi kinh ngạc.
"Không sao, mẹ đã chuẩn bị giúp hai đứa rồi. Ngày mai con và Iric chỉ cần đi thử đồ cưới là được." Bà Tanapon lấy ra một xấp thiệp mời đưa cho con trai, sau đó nói tiếp. "Mẹ đã giúp con gửi thiệp mời cho họ hàng hai bên rồi. Còn bạn bè con, mẹ không nhớ rõ mấy đứa nó tên gì, con tự viết thiệp đi."
Nói xong, mẹ Perth cũng không để ý đến hắn nữa, quay sang tiếp tục bàn chuyện với quản gia. Perth cầm xấp thiệp mời đứng sững sờ tại chỗ, cảm giác trong lòng không thể nói là vui mừng, cũng không thể nói là khổ sở.
Xoay người đi vào phòng đọc sách, Perth cầm bút lên bắt đầu viết thiệp. Người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Saint. Vừa nghĩ đến người nọ, tim lại vô thức nhói lên. Cuối cùng, Perth quyết định đi làm rõ mối nghi ngờ trong lòng. Mặc dù biết làm như vậy là không tin tưởng Iric, nhưng hắn vẫn quyết định tìm Saint để nói chuyện.
Perth đứng lên mặc áo khoác vào, mang theo thiệp mời lái xe đến tiệm cà phê Saint làm việc.
Từ đêm hôm qua sau khi gặp ác mộng tỉnh lại, Saint cũng không ngủ thêm được chút nào, cho nên hôm nay cả người đều đờ đẫn. Liên tục pha sai nước uống thì không nói, nhưng không ngờ lúc nãy còn tự làm bản thân mình bị thương.
Tor cầm tay Saint để dưới vòi nước lạnh, sau đó quay sang nhìn đôi mắt đỏ đỏ hồng hồng của cậu, không khỏi lo lắng hỏi. "Có phải đau lắm hay không?"
Saint không đáp, chỉ khẽ lắc đầu. Bây giờ cậu hoàn toàn không có cảm giác gì cả, bởi vì vết thương lòng còn đau đớn hơn vết thương ngoài da gấp trăm lần. Từ tối qua đến giờ, cậu không ngừng dặn lòng là phải quên Perth đi, sau đó sống một cuộc sống thật tốt...
Thế nhưng, cậu chính là quên không được. Càng muốn quên, trong lòng lại càng nhớ rõ.
Một lát sau, Tor kéo Saint ngồi xuống ghế, sau đó cầm hộp thuốc đến, bắt đầu xử lý vết bỏng trên tay Saint. Mặc dù chỉ là bị phỏng nhẹ, cũng đã rửa qua nước lạnh, thế nhưng vẫn có thể thấy được một vết sưng đỏ hiện rõ trên tay Saint. Tor cẩn thận bôi thuốc mỡ lên tay Saint, trong lòng không khỏi xót xa.
Vừa vặn đúng lúc Perth bước vào, nhìn thấy Saint bị thương, trong lòng hắn giống như có hàng ngàn con kiến đang bò qua, hai chân không tự chủ được chạy đến, nắm tay Saint kéo về phía mình.
"Có sao không? Tại sao lại bất cẩn như vậy? Có đau lắm không?"
Hành động bất ngờ và những câu hỏi dồn dập của người đối diện khiến Saint nhất thời không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn đối phương. Thấy Saint tỏ vẻ khó hiểu nhìn mình, Perth nhận ra hành động của bản thân có hơi thái quá, nhanh chóng buông tay Saint ra, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi lại lần nữa.
"Có đau không? Tại sao lại bất cẩn như vậy?"
Saint liếc mắt nhìn tay mình bị người kia buông ra, cười gượng đáp. "Sơ ý làm đổ nước sôi lên tay thôi, không sao đâu." Sau đó đột nhiên hỏi một câu. "Cậu đến đây có chuyện gì không?"
Nghe xong, Perth lấy tay gãi gãi đầu, sau đó liếc nhìn Tor đang ngồi bên cạnh, đột nhiên không biết phải mở lời thế nào.
"Bây giờ cậu có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu một chút." Perth nhìn Saint, tràn ngập mong đợi hỏi.
Saint nhìn thoáng qua Tor, sau đó trả lời. "Bây giờ vẫn còn đang trong giờ làm việc, tôi không tiện đi ra ngoài. Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi."
Perth không muốn nói chuyện này trước mặt người khác, cho nên liền thay đổi chủ đề.
"Chuyện kết hôn tôi nói lúc trước, đám cưới sẽ được tổ chức vào ngày mười lăm tháng này. Đây là thiệp mời."
Nghe được những lời này, tim Saint như bị ai đánh cho một cái, đau đến nghẹt thở.
Tor nhận ra sự bất thường của Saint, lập tức lên tiếng giải vây. "Saint, anh thấy Tee hình như làm không kịp, em qua đó giúp một tay đi."
Saint cũng không biết mình đứng lên bằng cách nào, chỉ thấy hai chân cứ thế vô thức bước đi.
Sau khi Saint đi khỏi, Tor liền thẳng thừng nhận lấy thiệp mời từ tay Perth. "Trước đây tôi nhường cậu, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác. Dù sao tôi cũng không phải người thừa nước đục thả câu... Được rồi, cậu về đi, tôi sẽ giúp cậu đưa thiệp mời cho Saint."
Nghe Tor nói xong, Perth ngoài mặt không biết trả lời thế nào, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác căm tức không thể gọi tên.
Sau khi Perth về, Tor liền đi tìm Saint, nhưng tìm khắp quán cũng không thấy bóng dáng Saint đâu.
"Lúc nãy Saint không có ở đây sao?" Tor đi đến hỏi Tee.
"Không có. Lúc nãy em đang làm nước cho bàn số tám thì thấy Saint cúi đầu đi ra ngoài rồi."
Nghe xong, Tor lập tức chạy như bay ra khỏi quán.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro