Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Đừng trốn! Đừng tránh!

Nụ hôn của Perth càng lúc càng trở nên nóng bỏng, giống như đang muốn thiêu đốt người đối diện.

"Mm... Perth..." Lúc Saint mở miệng muốn nói chuyện, đầu lưỡi của người kia lập tức trượt vào, cuốn lấy lưỡi cậu mà trêu chọc. Saint bị doạ sợ đến ngây người, đến lúc hoàn hồn lại thì lưỡi cả hai đã quấn chặt lấy nhau, dây dưa không ngừng, càng lúc càng khó tách rời.

"Ưm... A..." Saint không tự chủ được khẽ rên lên. Âm thanh êm tai này đối với Perth mà nói, đích thị là "xuân dược". Hắn vòng tay qua sau gáy Saint kéo lại gần, khiến cho nụ hôn càng lúc càng thêm sâu.

Nghe thấy tiếng rên của chính mình, đầu óc Saint liền trở nên hỗn loạn, không muốn tin đây chính là âm thanh mà mình phát ra. Saint dùng sức giãy dụa, cuối cùng cũng thoát khỏi sự trói buộc của người kia.

Perth ngã xuống giường, mê man ngủ, miệng liên tục lẩm bẩm một cái tên. "Saint... Saint..."

Saint chạy vào phòng tắm, liên tục dùng tay vốc nước lạnh hất lên khuôn mặt nóng bừng của mình.

Mày làm sao vậy, Saint! Perth uống say, không lẽ mày cũng uống say sao?!

Saint không ngừng tự chất vấn bản thân, sau đó ngẩng lên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương.

"Perth, chúng ta đều là con trai mà!" Dứt lời, Saint lại chôn mặt xuống bồn rửa tay.

Sáng hôm sau, Perth bởi vì đau đầu mà tỉnh dậy. Vừa mở mắt, ký ức đêm qua liền mạnh mẽ kéo đến đập thẳng vào đầu hắn.

Mình tỏ tình với Saint rồi! Lại còn hôn Saint!

Perth nhanh chóng rời giường, đi ra phòng khách, sau đó nhìn thấy Saint đang đứng nấu ăn, trong lòng như vứt được một tảng đá lớn, rón ra rón rén đi đến.

"Saint!"

"Dậy rồi sao? Đúng lúc tôi vừa nấu cháo xong, mau lại đây ngồi ăn đi." Saint xoay đầu nhìn Perth nói. Nhìn vẻ mặt của Saint, Perth thật sự không có cách nào đoán được trong lòng Saint lúc này đang nghĩ gì.

"Saint, tối qua tôi uống say có làm chuyện gì quá phận không?"

"Không có."

Nghe được câu trả lời này, mặt mũi Perth lập tức tối sầm.

Tại sao lại không nói ra? Tại sao lại trốn tránh? Cậu như vậy là không thích tôi sao? Cho dù đã xảy ra hành động thân mật như vậy, cậu vẫn muốn phủi bỏ hết tất cả có phải không?

Saint thấy Perth đứng sững người tại chỗ, đáy lòng đột nhiên gợn lên một tia bất an, nhanh chóng nói. "Mau lên, lát nữa cháo nguội mất."

"Ừm." Perth thất thần đáp.

Ăn sáng xong, cả hai liền xách cặp đến lớp. Cả buổi, Saint không hề nghe giảng mà chỉ nằm dài trên bàn, một câu cũng không nói với người bên cạnh.

Perth đợi mãi mới đến trưa, vừa định hỏi Saint muốn ăn gì thì đối phương đã lên tiếng trước.

"Perth, hôm nay tôi có hẹn đi ăn với Lin và bạn bè hồi trung học, không ăn trưa với cậu được. Tôi đi trước đây." Dứt lời, Saint liền biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Mãi đến tiết học buổi chiều, Saint mới chậm rãi xuất hiện. Perth vừa định hỏi Saint tại sao lại đến muộn như vậy, giảng viên vừa vặn bước vào lớp, hại hắn lời chưa ra khỏi miệng đã phải nuốt xuống.

Đến lúc tan học, Saint vội vội vàng vàng thu dọn sách vở, cầm cặp đứng dậy.

"Cậu định đi đâu?" Perth gấp gáp hỏi.

"Bạn cấp ba của tôi đến. Tôi phải qua đó ngay, Lin và bọn họ đang đợi. Xin lỗi Perth, không thể ăn cơm với cậu." Nói xong, Saint liền chạy đi như làn khói. Chuyện này... Cho dù Perth có đần độn cũng nhận ra Saint đang trốn tránh mình. Lẽ nào hắn đã khiến Saint trở nên chán ghét hắn rồi sao?

Ở bên ngoài đợi mãi đến khuya, Saint mới chịu về. Thấy trong phòng tắt hết đèn, cậu liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ là không ngờ... Perth vẫn chưa ngủ.

Saint vừa mở cửa liền nhìn thấy người kia đang ngồi trên ghế sô pha, có tật giật mình nói. "Perth, cậu vẫn chưa ngủ hả?"

"Tôi đang đợi cậu." Perth nhìn Saint đầy thâm tình, đáp.

"Perth, hôm... Hôm nay... Tôi mệt lắm, có gì mai hẵng nói."

Perth không thèm để ý đến những lời vừa rồi, đưa tay kéo Saint lại ôm vào lòng. Hành động bất thình lình này khiến Saint không khỏi hoảng hốt, liên tục vùng vẫy muốn thoát ra. Thế nhưng, cậu càng giãy dụa, người kia lại càng ôm chặt hơn.

"Perth, buông tôi ra! Cậu đang làm gì vậy!"

"Saint, đừng tránh mặt tôi nữa có được không? Tôi vẫn nhớ... Tôi biết tại sao cậu trốn tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro