Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25

Một lúc sau :

- Lan Chi tỉnh lại đi em , em có nghe anh gọi em không , Lan Chi ...?
- Ặc Ặc ...
Lan Chi bị anh lay liên tục đến nỗi trong bụng có bao nhiêu nước cũng đều bị nôn ra , giọng nói yếu rớt gọi tên người yêu .
- Minh Phong !...  Chúng ta đã xuống địa ngục rồi sao ?
Thấy Lan Chi đã tỉnh lại , anh vui mừng vòng tay ôm lấy cô .
- Không phải ! Lan Chi tại sao em khờ như vậy , tại sao lại nhảy theo anh làm gì ?
Lan Chi vừa trách anh vừa xúc động nói :
- Câu này em phải hỏi anh mới đúng , anh bảo em sống thật tốt để rồi anh ... anh nỡ bỏ lại một mình em , anh hết thương em rồi sao ... hức hức ... ?
Lan Chi thút thít khóc trong lòng anh , Minh Phong càng xiết chặt lấy cô .
- Anh chưa bao giờ hết thương em , mãi mãi cũng không , nhưng sao em lại trách anh , chính em là người muốn xa anh trước kia mà ?
Lan Chi :
- Nhưng em không còn cách nào khác , hai ta còn có thể sao ?
Minh Phong :
- Có thể ! Chỉ cần chúng ta cùng nhau vượt qua là được thôi , hãy tin anh .
Lan Chi vẫn còn yêu anh nhiều lắm nên cô nghĩ , không cần biết phía trước có bao nhiêu chông gai trắc trở đang chờ hai người nhưng cô sẽ cùng anh vượt qua tất cả .
- Được ! Em tin anh .
Minh Phong trong lòng ấm áp vô cùng .
- Vậy hứa với anh cho dù sau này có xảy ra chuyện gì , chúng ta cũng không được xa nhau , có được không em ?
Lan Chi gật đầu vòng tay xiết lấy anh :
- Vâng em hứa , kể từ đây chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa .
- Anh hạnh phúc lắm , cảm ơn em .
Minh Phong cứ tưởng cuộc tình này của anh sẽ vĩnh viễn không còn nữa nhưng dường như ông trời vẫn còn thương xót anh , đã để anh và người yêu trở về bên nhau . Anh sẽ cố gắng giữ cho cuộc tình này mãi được bền lâu .
Không gian trở nên lãng mạn hơn khi anh khẽ đặt lên môi người yêu một nụ hôn . Cô cũng hạnh phúc đáp trả lại anh khiến cho nụ hôn càng thêm sâu . Tuy người cả hai cũng thấm không ít nước nhưng họ lại không thấy lạnh . Thay vào đó là một cảm giác ấm áp đang lan dần trong cơ thể khi được bên cạnh người mình yêu thương .... 🌪 .

Minh Minh cảm động khi nghe lời mẹ mình kể .
- Mẹ à con thật cảm động trước chuyện tình của ba mẹ .  Sau đó mọi chuyện như thế nào vậy mẹ , mẹ kể tiếp cho con nghe đi ?
Bà Lan Chi nhìn lên đồng hồ thấy đã hơn một giờ đêm nên hơi khựng lại :
- Hay là để lúc khác được không con , vì sáng mai con còn phải đi làm nữa ?
Minh Minh :
- Không sao đâu mẹ , mẹ kể tiếp đi , con rất muốn biết vì sao ba mẹ lại xa nhau ?
Bà Lan Chi gật đầu kể tiếp chuyện xưa cho cậu nghe :
- Được rồi , mẹ sẽ kể hết cho con nghe .... Kể từ khoảnh khắc sinh tử đó , tình cảm của ba và mẹ càng thắm thiết hơn nhưng vẫn giữ khẽ , không muốn cho mọi người biết về mối quan hệ này . Nhất là vợ của ba con , vì bà ấy chỉ mới sanh con trai được ba tháng , sức khỏe vẫn chưa ổn định , ba mẹ sợ rằng bà ấy sẽ bị sốc . Vì thế mọi chuyện diễn ra êm đẹp đến mấy tháng sau , mẹ biết được rằng mình mang thai sau khi một lần không kìm chế được , mẹ đã trao đời con gái cho ba con . Lúc đó ba con vui mừng khôn xiết , ông quyết định thưa chuyện với bà nội con nhưng mẹ không chịu , mẹ không muốn làm cho người phụ nữ kia đau khổ . Nhưng rồi cái thai cứ lớn dần lên , ba con giấu mẹ đi thưa chuyện với bà nội . Mẹ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ xấu đi nhưng không phải , bà nội con nghĩ đến đứa cháu đang mang dòng máu nhà họ Hoàng nên cũng đồng ý cho ba con cưới mẹ làm vợ hai . Nhưng điều mẹ ngạc nhiên nhất chính là người vợ kia của ba con cũng chấp nhận cho chồng mình cưới thêm vợ . Bà ấy còn đối xử tốt với mẹ , làm cho mẹ cảm thấy áy náy trong lòng .... Và rồi chuyện không may xảy đến với mẹ . Người vợ của ba con ngoài mặt đối xử tốt với mẹ nhưng bên trong lại vô cùng căm hận mẹ . Trong một đêm tối , bà đã sai người đến phóng hỏa giết chết mẹ con mình ... May nhờ có ba Thiên Ân mà mẹ và con mới thoát khỏi trận hỏa hoạn năm đó .
Minh Minh thắc mắc :
- Vậy ba Thiên Ân là người như thế nào , sao con chưa nghe mẹ nhắc đến ?
Bà Lan Chi kể tiếp :
- Ba Thiên Ân cũng là người làm công trong nhà họ Hoàng , ông ấy rất tốt bụng và thường hay giúp đỡ mẹ . Ông ấy có tình cảm với mẹ nhưng lại không tiện nói ra vì ông biết người mẹ yêu chính là thiếu gia của mình . Sau khi cứu mẹ , ông đã cùng mẹ bỏ nơi nó đến nơi khác sinh sống . Ông đã ngỏ lời cùng mẹ nên duyên chồng vợ nhưng mẹ đã từ chối vì mẹ không thể yêu ai khác ngoài ba con . Mẹ từ giã ông để ra đi nhưng ông không đồng ý , ông nói muốn làm người đồng hành cùng mẹ lo cho con sau này nên mẹ mới ở lại cùng ông chung sống trong một mái nhà ... Sức khỏe của mẹ kể từ sau đám cháy đó đã bị giảm đi , bởi đã hít quá nhiều khói làm ảnh hưởng đến thai nhi . Thầy thuốc nói với mẹ rằng phải tĩnh dưỡng cho đến ngày sinh nếu không thai nhi sẽ không an toàn . Vì thế gánh nặng của ba Thiên Ân càng nhiều hơn , ông không cho mẹ đụng tới một thứ gì , tất cả mọi việc ông đều dành làm hết . Cho đến khi thai nhi gần tám tháng , mẹ tự nhiên đau bụng rồi vỡ nước ối . Bao nhiêu tiền dành dụm , ba Thiên Ân đều đem ra làm phẫu thuật cứu mẹ con mình một lần nữa vì mẹ khó sinh . Nếu không phẫu thuật thì cả mẹ và con đều không giữ được ... Rồi sau đó , ông sợ đứa bé không có cha , lớn lên sẽ mặc cảm nên bàn với mẹ giả làm vợ chồng để cho con được có cha như bao đứa trẻ khác . Trong suốt thời gian ông còn sống , ông đã làm đủ mọi việc để kiếm tiền lo cho hai mẹ con mình . Ông ấy còn rất cưng chiều con...mẹ rất buồn khi chưa làm gì được cho ông thì ông đã bỏ hai mẹ con mình mà ra đi mãi mãi .
Minh Minh :
- Mẹ đừng buồn nữa dù gì Ba Thiên Ân cũng đã không còn . Con nghĩ ở một nơi nào đó ba cũng sẽ không muốn thấy mẹ con mình buồn đâu ....Ba Thiên Ân có một tấm lòng rất cao cả , nghe mẹ kể con lại càng cảm thấy thương ba nhiều hơn .... Nhưng còn ba ruột của con thì sao hả mẹ , ông ấy có biết hai mẹ con mình còn sống không ?
Bà Lan Chi :
- Không ! Ông ấy không biết chuyện đó . Có lần mẹ về lại nơi đó để xem tình hình thế nào , nhưng họ đã không còn ở đó nữa . Mẹ hỏi thăm người xung quanh mới biết được rằng , sau đêm cháy đó , mọi người trong nhà cứ tưởng rằng hai mẹ con mình đã chết . Từ đó ba con đau buồn rồi suy sụp tinh thần . Thời gian sau đó ông lâm bệnh rất nặng , đã trị biết bao nhiêu thầy thuốc nhưng không khỏi , họ bảo ba con bị tâm bệnh . Bà nội con thấy vậy nên đã bàn với vợ ba con , cùng nhau đưa ba con ra nước ngoài điều trị rồi xin sống luôn bên đó . Bà nội mong rằng ba con vì xa nơi này mà có thể quên đi những chuyện đau buồn đã xảy ra mà vơi đi phần nào bệnh tình . Kể từ đó mẹ không còn biết tin gì về ba con , mẹ không biết ông ấy còn sống hay đã chết nữa .
Bà Lan Chi thoáng buồn khi nghĩ đến ba cậu , bà chỉ mong rằng ông sẽ vượt qua cơn bệnh đó mà có thể sống bình an .
Minh Minh không biết phải làm gì , chỉ biết an ủi mẹ mình .
- Mẹ à mẹ đừng buồn , ba con là người tốt , thế nào cũng gặp phước hóa lành mà mẹ , mẹ đừng suy nghĩ nhiều mà ảnh hưởng đến sức khỏe .
Bà Lan Chi gật đầu :
- Mẹ biết rồi , Minh Minh à con về phòng ngủ đi , trời gần sáng rồi đó con .
Minh Minh nắm đôi tay mẹ mình , làm nũng với bà .
- Hay là hôm nay con ngủ với mẹ nha , lâu rồi con không được ngủ với mẹ .
Bà Lan Chi mỉm cười xoa đầu cậu , yêu thương nói .
- Con đó sắp lập gia đình rồi mà còn muốn ngủ chung với mẹ nữa à . Chắc mẹ phải bảo Tuấn Dũng mau mau làm đám cưới với con quá .
Minh Minh dỗi hờn :
- A mẹ kì quá , tự nhiên nói đến Tuấn Dũng làm gì à .
Bà Lan Chi mỉm cười :
- Thôi được rồi , không dỗi nữa , trễ rồi , mau đi ngủ thôi .
Cậu mỉm cười gật đầu cùng mẹ mình vào phòng ngủ .
.....

Công ty Vương gia :

Tuấn Dũng thấy Minh Minh làm việc mà không tập trung cho lắm nên bước đến chỗ cậu , xoa bóp vai cho cậu .
- Minh Minh em sao vậy , sáng giờ anh thấy em không tập trung , bộ không khỏe trong người sao ?
Minh Minh :
- Em không sao , em bình thường mà anh .
Tuấn Dũng không tin câu trả lời của cậu .
- Nhưng anh thấy sắc mặt em không được tốt , có chuyện gì cứ chia sẻ với anh , không được để trong lòng .
Minh Minh thấy anh công việc đã nhiều áp lực lắm rồi nên cậu chỉ nói cho qua chuyện .
- Thật sự là không có gì đâu anh , chỉ tại tối qua em mãi nói chuyện với mẹ nên ngủ muộn thôi mà .
Anh đổi tư thế khom người xuống đối mặt với cậu .
- Thật không ? Không được giấu anh chuyện gì hết nghe chưa , nếu không anh sẽ phạt em .
Anh cười gian tà nhìn cậu .
- Anh cười như vậy là có ý gì đây , nhìn mặt anh gian lắm nha .
Cậu cũng mỉm cười rồi còn nhướng nhướng mày nhìn anh .
" Ui da "
Anh cốc yêu vào trán cậu một cái vì dám nói xấu anh .
- Sao anh cốc đầu em , bộ người ta nói không đúng hả ?
Tuấn Dũng nhìn bé thỏ đáng yêu trước mặt , cưng chiều nói :
- Ừ thì đúng , bảo bối của anh nói gì cũng đúng hết , chịu chưa ?
Anh véo nhẹ đôi má bánh bao của cậu , thuận theo ý cậu , khi thấy cậu sắp dỗi tới nơi rồi .
Minh Minh :
- Đúng là dẻo miệng !
Tuấn Dũng tiến gần mặt cậu hơn :
- Vậy em có muốn biết trình độ dẻo miệng của anh tới đâu không ?
Minh Minh ngây thơ :
- Có luôn à ?
- Em có muốn thử không ?
Tuấn Dũng gật đầu mỉm cười chờ đợi câu trả lời của cậu .
- Ừ thì có , nhưng mà anh định làm gì ?
Tuấn Dũng cười đắc ý nhìn chằm chằm bảo bối ngây thơ của mình .
- Từ từ rồi em sẽ biết , cứ ngồi yên cho anh .
Tuấn Dũng từ từ áp môi mình tiến gần đến môi cậu . Biết chắc anh sẽ làm thế với mình nên cậu ngồi yên mặc cho anh tùy ý hành động... môi bắt đầu chạm môi.... và rồi .....

☎Reng...e....n....g
Reng....e....n.....g !
Tuấn Dũng cau mày khi chuyện đẹp của mình bị tiếng chuông điện thoại phá rối . Nhưng Minh Minh thì ngược lại , cậu thích nhìn nét mặt khó chịu của anh lúc này , trông buồn cười làm sao ?
- Em cười cái gì , bộ trông anh mắc cười lắm hả ?
Minh Minh cố nén cười trả lời anh :
- Không có gì , anh mau đi nghe điện thoại trước đi .
- Cho em nợ lại đó , anh đi nghe điện thoại đây .
Tuấn Dũng mặc không vui tí nào , rời khỏi cậu trở về chỗ của mình .
- Alo ! Có chuyện gì vậy ?
- Dạ thưa chủ tịch , có Lục thiếu gia muốn gặp .
- Ừ , tôi biết rồi .
Anh chưa kịp tắt máy thì đã nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào .
" Cốc cốc "
Minh Minh :
- Để em ra mở cửa .
- Chào anh !  Ân Kì lâu rồi không gặp !
Ân Kì mặt đầy hớn hở nói với Minh Minh .
- Chào em Minh Minh ! Lâu ngày không gặp , hôm nay trông em xinh ra nha .
Minh Minh ngại ngùng :
- Cảm ơn anh !
Tuấn Dũng mặt sắp đen tới nơi , liền cắt ngang đoạn đối thoại của hai người bằng một tiếng tằng hắng .
- Ân Kì hôm nay rảnh hay sao mà đến đây vậy ?
Ân Kì :
- Rảnh đâu mà rảnh , mình đến đây đưa cho cậu thiệp cưới nè . Tuấn Dũng tới ngày đó mời cậu đến chia vui với mình .
Ân Kì nhìn qua Minh Minh nói tiếp :
- Minh Minh ! Anh mời em và Tuấn Dũng chung thiệp nên hôm đó em cũng phải tới để mừng cho anh đó nha .
Minh Minh mỉm cười :
- Dạ em nhất định sẽ tới .
Tuấn Dũng cũng mỉm cười trêu bạn mình :
- Coi cậu kìa , lần này thật sự nghiêm túc , chịu lên xe hoa rồi sao ?
Ân Kì :
- Ừ thì rong chơi hoài cũng chán nên muốn tìm một bến đỗ bình yên thôi mà ... Nhưng mà mình thấy cậu cũng nên học theo mình đi , sắp ba mươi rồi còn gì .
Tuấn Dũng vui vẻ trả lời :
- Cậu yên tâm , mình sẽ không chịu thua cậu đâu .
Ân Kì :
- Thôi mình đi đây , phải làm nhiệm vụ cao cả trước đã .
Tuấn Dũng :
- Đi gấp như vậy sao ?
Ân Kì gật đầu :
- Ừ vẫn còn nhiều nơi chưa đến , thôi chào cậu . Minh Minh ! Anh đi nha .

Tuấn Dũng đóng cửa lại rồi kéo cậu xuống ghế sofa , để cậu ngồi lên đùi mình .
Minh Minh thấy anh trông vui hẳn lên nên tò mò hỏi anh .
- Sao anh vui vậy , nói em nghe được không ?
Tuấn Dũng vừa ôm cậu vừa nói :
- Tự nhiên anh muốn giống như Ân Kì , muốn có một bến đỗ bình yên cho mình .... Minh Minh .... anh muốn chúng ta kết hôn .
Minh Minh :
- Sao gấp vậy anh , em ... em chưa sẵn sàng ... ?
Tuấn Dũng không vui khi nghe câu hỏi của cậu :
- Sao lại chưa sẵn sàng , hay là em không yêu anh ?
Minh Minh vội vàng trả lời :
- Không phải vậy , anh cũng thừa biết em yêu anh như thế nào mà... chỉ là ... anh thưa chuyện với mẹ em trước đi đã .
Tuấn Dũng :
- Điều đó là đương nhiên rồi ...
Còn bây giờ thì ...
- A ! Tuấn Dũng anh kì quá , nhột em .... ha ...ha ...
Tuấn Dũng vùi đầu vào vai cậu rồi hít hà hết chỗ này đến chỗ khác , làm cho cậu phát nhột mà lên tiếng .
- Anh thích ! Bảo bối của anh thơm lắm .
- Anh này , chịu thua anh luôn .
Tuấn Dũng vẫn cứ thế mà trêu đùa trên cơ thể cậu . Ai bảo người yêu của anh quyến rủ quá làm gì , bảo anh làm sao kìm lòng cho được ....

💖💖💖💖💖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro