Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Tình cảm đơn phương khó nói đã đành, lại còn chẳng thể yêu nổi. Rốt cuộc thì nguyên do nào đã tạo nên mọi sự tình này?

……………………………………………………………………………………

Nằm lui thủi trong chiếc chăn ấm, đưa tay với lấy chiếc điện thoại, cậu vội bật đèn lên. Trời cũng đã tối, ngoài trời lại lạnh hiu hiu khiến cho cậu hơi sợ. Bản chất của Saint vốn sợ bóng tối, bởi vì vậy mà phải có đèn cậu mới ngủ được. Mãi loay hoay với bản thân mình, từ khi nào mà trong lều cũng đã xuất hiện người thứ hai.

"Cậu sợ bóng tối à!" Cậu hơi kinh hãi vì người trước mặt chẳng biết từ đâu mà xuất hiện. Dường như sự loạng choạng giữa hai tay không giữ vững được chiếc điện thoại của cậu. Nó vội rơi xuống rồi tắt đèn trong chớp nhoáng.

"A". Theo phản xạ mà cậu ngã nhào vào lòng anh, Perth cũng tự nhiên tự tại mà ôm chầm lấy cậu.

"Điện thoại cậu có vẻ hết pin rồi. Ùm...nếu cậu không ngại thì có thể cùng tôi ngắm trăng! Trăng hôm nay có vẻ đẹp". Tôi nghe anh nói, đôi mắt bất chợt lìa ra phía ánh trăng. Đẹp thật! Nhưng đẹp đến mấy cũng không bằng nụ cười của anh!

Suy nghĩ là vậy nhưng tôi không dám nói, nói ra thì tôi sẽ nhìn mặt anh thế nào đây. Nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.

"Ùm...vậy cũng được!" Cậu mỉm cười, một nụ cười hồn nhiên nhất có thể làm anh phút chốc lơ đãng, cứ nhìn chằm chằm vào nụ cười ấy.

"Tôi có thể nghiêm túc hỏi cậu một vấn đề được không?"

"Được!"

"Cậu và Eva là quan hệ gì?" Khi nghe đến câu hỏi đó, tôi bất giác rung lên. Tôi nên trả lời như thế nào cho đúng đây?

"Không là gì cả!" Tôi quyết định trả lời như vậy. Không vì thứ gì cả. Trong phút ấy tôi chợt nghĩ, nếu tôi nói mối quan hệ của tôi và Eva ra, anh ấy sẽ nhìn nhận tôi như thế nào đây? Nhìn nhận và đối xử với tôi như một người anh trai của bạn gái mình sao? Thật buồn cười nhỉ? Nhưng sao tim tôi lại đau quá!

"Vậy mà tôi cứ nghĩ hai người là họ hàng"

"Tại sao anh lại nghĩ như vậy". Tôi thật sự không muốn mình giống ai cả, chỉ muốn mình là chính bản thân mình thôi. Vậy mà mọi sự đối đãi của anh đối với tôi chỉ vì tôi giống cô ấy thôi sao?

"Nhìn cậu có vẻ giống cô ấy. Nhưng chắc cậu không biết, Eva có thể đẹp, giỏi giang và được yêu mến, lại có một thứ mà cô ấy không có được giống như cậu".

"Thứ gì?". Ngay phút này đây, anh nhìn thẳng vào đôi mắt tôi và nói. Nhịp tim tôi cũng vì vậy mà rung lên.

"Đôi mắt biết nói của cậu! Đôi mắt của cậu là một thứ gì đó rất tuyệt vời, nó trong trẻo, hồn nhiên là thế, nhưng tôi cũng tinh ý thấy được, đôi mắt của cậu lại là đôi mắt u buồn nhất mà tôi từng nhìn qua. Dường như đã có rất nhiều việc xảy ra, đồng thời thay đổi đôi mắt đẹp ấy! Nhưng nó vẫn đẹp theo một cách khác, đã có việc gì xảy ra chăng?" Tôi nghe theo từng nhịp điệu lời nói của anh. Cũng nghe chiếc giọng trầm ấm đó hỏi khẽ. Việc gì đã xảy ra ư? Tôi cũng chẳng biết nữa. Liệu chẳng phải chỉ vì hai chữ cuộc đời ư? Tôi cười khổ, thật chẳng biết trả lời anh thế nào nữa.

"Cậu không muốn trả lời cũng được!" Tôi im lặng, dường như tôi và anh không ai biết nói gì thêm nữa. Cứ im lặng mãi như thế, im lặng đến nổi chỉ nghe được tiếng của màn đêm hiu quạnh. Cũng chỉ mãi biết lặng thinh như vậy đến khi tôi quay qua nhìn anh thì anh cũng đã ngủ say mất rồi! Tôi chợt nghĩ, nếu như bây giờ tôi nói ra thứ tình cảm đơn phương đó thì sẽ ra sao nhỉ? Vì vậy tôi cứ mãi theo chốn suy nghĩ của mình mà nói ra tất cả, nói mọi tình cảm tôi đã dành cho anh cho người bên cạnh. Vì...anh có nghe được đâu!

"Perth này! Tôi có vẻ đã yêu anh rất sâu đậm rồi, anh có biết không? Anh là cả thế giới của tôi đấy!" Nói xong, tôi tự cười giễu mình, tôi căn bản không thể nói ra thứ tình cảm này mà! Cứ mãi hèn nhát như thế, hèn nhát nói với anh khi chắc chắn anh đã không nghe thấy thôi.

"Anh có biết không? Tôi yêu anh nhiều hơn tôi nghĩ đấy, tôi cũng chẳng biết tại sao nữa. Chỉ cần nhìn thấy anh cười thôi là tim tôi bất giác rộn ràng lên rồi. Hôm ấy, tình cờ tôi nhìn thấy anh hôn Eva dưới gốc sân trường, tim tôi ngay thời điểm ấy thật sự đau lắm, không biết phải làm gì cho đúng nữa cả. Anh có phải thấy tôi hèn nhát lắm không?" Tôi nói rồi quay qua nhìn người kế bên, cứ nhìn và mê đắm trong vẻ đẹp ấy. Bất chợt chẳng biết có thứ gì thôi thúc tôi. Tôi đưa mặt mình từ từ đến gần anh, cũng chẳng hiểu tại sao mà lại đặt lên môi anh một nụ hôn.

Tôi cũng chẳng thể biết được tại sao tôi lại làm thế, nhưng trái tim tôi lại đập mạnh theo từng nhịp lúc tôi hôn anh. Môi anh ấm áp hết thảy khiến tôi như đắm chìm vào nó và có lẽ đã quên mất rằng mình đang làm điều sai trái thì phải?

Nụ cười nhẹ nhàng được đặt lên môi tôi, dẫu bầu trời tối đêm nay đã có ánh trăng thấp sáng nhưng sao cũng chẳng bằng được mặt trời chói rọi đang nằm bên cạnh tôi.

(Ảnh hai anh nhà cute xỉu. Vì viết truyện nhạt nhẽo quá nên thêm ảnh 2 anh nhà vô cho thêm ngọt ngào)

Sáng hôm nay mọi người sẽ tổ chức hoạt động bơi lội dưới bãi biển, cũng vì vậy mà mọi người đều thức dậy từ sáng để đi ăn nạp tinh thần.

Tôi dần mở mắt ra, ngáp ngắn ngáp dài một tiếng rồi vương vai dậy, chẳng hiểu sao đêm qua tôi lại ngủ ngon lành đến thế. Là bởi vì có anh sao?

Quay ngoắc ra nhìn chỗ trống bên cạnh, có vẻ anh đã thức dậy từ sớm rồi. Gì đây? Cầm lấy mảnh giấy được dán lên vầng trán cao, tôi vội đọc những dòng chữ được viết gọn ghẽ trên đó.

"Hôm nay tôi có hoạt động khoá nên tôi dậy từ sớm, 9 giờ sẽ có hoạt động bơi lội, cậu nhớ đến đúng giờ đấy. Hẹn gặp lại- Perth". Chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu dòng chữ nhưng lại khiến tôi hạnh phúc như điên. Anh ấy đúng thật là rất biết cách gây xao xuyến lòng người mà.

Tôi bật dậy đi vệ sinh cá nhân và làm những việc khác. Vì hôm qua quên sạc pin điện thoại nên không thể gọi cho Mean được, nên tôi định lần nữa đi tìm.

Trên bãi cát trắng xoá của bãi biển được giăng đầy những cây xào lớn và dài, cùng với những tấm thảm be bé có sẵn. Chắc là đang tổ chức hoạt động nhằm tập luyện thể lực của mỗi người. Tôi đang chăm chú quan sát thì bỗng có một bàn tay kéo tôi ra xa. Tôi vội nhìn kĩ, người trước mắt là một người tôi không thể ngờ được vì cô ta không thể nào có ở mặt ở đây. Cô ấy là...

"Eva?" Tôi ngơ ngác nhìn người trước mặt, Eva sao lại ở đây?

"Anh bất ngờ lắm chứ gì? Nếu không có tôi ở đây, anh sẽ càng làm nên những hành động kinh tởm gì nữa". Nói rồi cô ta quăng cho tôi chiếc điện thoại, trong chiếc điện thoại đó đang phản chiếu rõ mòn một từng hình ảnh lúc tôi đang hôn anh. Tôi vội bật thốt.

"Không thể nào!" Nói rồi tôi vội giật lại chiếc điện thoại nhằm xoá đoạn video đó nhưng không thành. Vì chiếc điện thoại đang trong tay cô ta.

"Anh còn định làm gì nữa. Sao nào? Ve vãn bạn trai của em gái mình có phải vui lắm không hả đồ gay chết tiệt!" Ngay lúc đó, tôi vội hất lấy bàn tay cô ta, chiếc điện thoại cũng vì vậy mà rơi xuống nước theo hành động của tôi.

"Tôi chưa bao giờ muốn giành giật Perth với cô, cũng chưa từng có ý định đó. Bây giờ cô tự nhìn lại mình xem, một người tỏ vẻ thanh cao trong trường mà lại mặt dày đi quay lén người khác, đây rõ ràng là xâm phạm đời tư mà!" Thấy mặt cô ta đỏ chót, chẳng biết có phải vì giận dữ hay không, tôi vẫn cứ mặc kệ và nói.

"Lỡ như lúc ấy tôi không chỉ hôn thôi mà còn làm những việc khác, chẳng hạn như là quấy rối anh ấy nữa thì cô vẫn sẽ tiếp tục chịu đựng nhìn thấy cái cảnh kinh tởm đó và quay chứ?"

"Mày, cái đồ trà xanh, đồ hạ đẳng".

"Thật vinh dự khi là người đầu tiên chứng kiến cảnh cô Eva buông miệng mà chửi không để đầu óc ở đâu đấy!" Tôi nói rồi vội quay đi, dòng suy nghĩ cứ thế mà bị cuốn theo.

Mạnh miệng là vậy nhưng thật sự tôi rất sợ, rất sợ Eva sẽ đưa đoạn video đó cho Perth. Nếu chuyện đó xảy ra, vậy Perth sẽ nghĩ tôi là người thế nào đây? Liệu tôi còn mặt mũi nào mà nhìn anh nữa không?

"Này, cô làm gì thế!" Tôi cứ mãi suy nghĩ mà chẳng biết từ khi nào Eva đã kéo tôi xuống sát bên bờ biển. Chết chứ, tôi không biết bơi, nếu cô ta thật sự xô tôi xuống dưới biển, tôi phải làm sao đây?

"Vẻ vang lắm chứ gì, mạnh miệng lắm chứ gì. Vậy thì xuống đấy súc miệng bằng nước biển để biết cách cư xử sao cho đúng đi!" Không ngoài dự đoán của tôi, Eva thật sự đã đẩy tôi xuống biển. Trước khi bị xô ngã xuống dưới ấy. Tôi vẫn đang còn cố gắng mà cầm cự, tôi nắm chặt tay cô ta nhằm đứng vững, nhưng không. Cô ta lại một lần nữa xô đẩy tôi xuống dưới mặt nước biển đang dâng cao ấy. Tôi cũng vì vậy mà loạng choạng rơi xuống.

Chút ý thức cuối cùng còn sót lại, tôi vội vùng vẫy kịch liệt, miệng liên tục kêu cứu cho đến khi đôi mắt tôi nhắm dần lại. Trước khi khoảng đen hiện lên, nước xông thẳng vào khoang mũi và tai. Tôi bất giác thấy Perth đang vội vã chạy đến cùng với thân người của Eva đang níu kéo anh lại.

Coi như tôi sẽ đánh cược với tử thần vậy, tôi thực sự hi vọng anh sẽ cứu tôi. Còn nếu không cũng không sao, tôi chấp nhận buông bỏ mọi thứ.

Chợt! Một câu hoài nghi hiện rõ ràng từng chữ trong đầu.

Perth, anh sẽ cứu em chứ?

Sự hi vọng dường như đang dần vụt tắt, bản thân tôi như đang hoà dần vào đại dương sâu và đầy lạnh lẽo này rồi!

Thích anh, dường như là chuyện hoang đường nhất em từng làm. Giống như bầu trời ấy rõ ràng đang đổ một cơn mưa, còn trong lòng em không hiểu sao lại ấp ủ một tia nắng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #perthsaint