Nguồn Cảm Hứng 🔞🔞🔞
Hội họa là cả cuộc đời của anh. Ngay khi anh cầm cọ vẽ trên tay, sau một thời gian, nhiều hình vẽ khác nhau và thường rất khó hiểu xuất hiện trên khung vẽ. Vì đó đều là những lúc anh thể hiện tất cả những suy nghĩ, cảm xúc, trải nghiệm và niềm vui của mình. Anh không giao tiếp nhiều với mọi người mà chỉ thường giao tiếp với những bức tranh của mình. Anh biết cách tìm cảm hứng từ những điều nhỏ nhặt và không mất quá nhiều thời gian. Ngay khi nhìn ra ngoài cửa sổ, anh có thể dễ dàng tạo ra một kiệt tác đáng kinh ngạc chỉ bằng vài nét vẽ.
Nhưng hôm nay có vẻ không ổn lắm, anh như đã bỏ lỡ điều gì đó. Anh không thể tập trung, không thể tìm thấy thứ gì gắn liền với tâm hồn của mình để tạo ra nghệ thuật từ hư không.
" Không phải thế, không phải cái đó, không phải, nó ở đâu? Không đủ, mọi thứ quá đơn giản, quá tầm thường, không đủ đẹp..."
Người họa sĩ nhìn ra ngoài cửa sổ lần thứ mười với hy vọng bắt được một khung hình nào đó, hoặc một số khoảnh khắc cần thiết. Ánh mắt anh dừng lại trên mái tóc xoăn dày màu đỏ tươi của cô gái băng qua đường. Anh nhắm mắt lại một lúc.
" Không có gì lạ mắt, nhưng nó đáng để thử." Người họa sĩ bước tới bức vẽ và cầm cọ lên.
" À đúng rồi, những màu sắc cần thiết đã hết rồi, người giao hàng sẽ mang chúng đến nhanh thôi." Anh nhắm mắt lại với vẻ hơi khó chịu và thở ra.
" Hôm nay rõ ràng có điều gì đó không ổn. Hãy tập trung nào, còn hơn một giờ nữa là người giao hàng đến rồi, mình cần quan sát một chút những gì đang diễn ra bên ngoài cửa sổ, đề phòng trường hợp mắt mình không bắt kịp thứ gì đó cần thiết."
Anh đắm chìm vào trong suy nghĩ, nhìn sang trái rồi sang phải, cố gắng phân tích mọi tình huống xảy ra với người qua đường này hay người qua đường kia. Anh nhắm mắt lại và lướt ngón tay qua cửa sổ như thể anh đang vẽ trên khung, một bức tranh phác thảo, toàn bộ hình ảnh. Bây giờ, bức tranh trong đầu anh gần như đã sẵn sàng, tất cả những gì anh phải làm là áp nó lên khung vẽ. Bỗng tiếng chuông cửa vang lên làm cho anh giật mình mở mắt, từ trong thế giới riêng của mình thoát ra.
" Trời ạ, thật sự đã một tiếng rưỡi trôi qua rồi sao?" Anh kiểm tra thời gian.
Như thường lệ, khi anh bận rộn với công việc yêu thích của mình, thì anh sẽ không chú ý đến thời gian. Người họa sĩ mở cửa để cho người giao hàng đi vào, hắn không hề ngước mắt lên, dường như đang kiểm tra lại dữ liệu đơn đặt hàng.
" 10 ống màu đỏ, 8 ống màu nâu và một số ống màu vàng cho ngài Wachirawit phải không ạ?"
" Vâng, đúng vậy." Chimon trả lời.
" Được rồi, ký vào đây."
Hắn rút ra một mảnh giấy và một cây bút rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt của người họa sĩ. Chimon ký tên ở chỗ được chỉ định và khi ngẩng đầu lên nhìn người giao hàng, anh trong nháy mắt cứng đờ. Không, nó không phải là một khoảnh khắc, nó giống như một sự vĩnh cửu.
" Hoàn hảo." Anh nói với giọng nhỏ đến mức gần như không nghe được.
" Sao ạ?" Người giao hàng bối rối hỏi.
" Đúng là một tác phẩm nghệ thuật." Người họa sĩ tiếp tục, không rời mắt hay chớp mắt một giây nào.
Người giao hàng quay đầu nhìn lại phía sau, vì nghĩ rằng người họa sĩ có thể đang đề cập đến nguồn gốc của một cái gì đó. Nhưng hắn không hề thấy bất cứ điều gì đáng chú ý, nên hắn chỉ có thể quay lại và thừa nhận rằng, câu nói đó là đang ám chỉ mình.
" Cuối cùng, điều mà ta đã bỏ lỡ." Chimon chậm rãi tiến về phía trước vài bước, thu hẹp khoảng cách bé nhỏ không đáng kể giữa mình và chàng trai kia.
" Thưa ngài, tôi..."
Không đợi cậu nói xong, Chimon liền đã ngắt lời, đem ngón trỏ đặt ở trên môi của hắn.
" Suỵt, đừng phá hỏng khoảnh khắc này. Yên lặng, tôi phải khám phá."
Với những lời này, người họa sĩ nghiên cứu chi tiết những đặc điểm lý tưởng trên khuôn mặt của hắn. Đôi mắt này, có hình dáng vô cùng đẹp mắt, ánh nhìn này có thể thôi miên bất cứ ai khi nhìn vào nó quá 3 giây. Anh lướt ngón tay dọc theo đôi môi đầy đặn, xuống đến quai hàm sắc sảo và lướt dọc theo yết hầu của hắn.
" Vẻ đẹp như thế này, hoàn hảo. Cậu thật hoàn hảo, quá đẹp đối với thế giới này."
Sau đó ánh mắt của anh chuyển sang nhìn huy hiệu trên áo của nhân viên giao hàng.
" Perth Tanapon." Anh đọc nó và chậm rãi nhìn lên, đầu tiên là đôi môi, sau đó là ánh mắt lạnh lùng của người thiếu niên.
" Anh đang làm cái quái gì vậy?" Hắn gằn giọng hỏi nhỏ, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình.
" Xin hãy để tôi khám phá cậu nhiều hơn."
Nói rồi, tay của Chimom dưới tình huống chưa được nhận được sự đồng ý, đã chậm rãi cởi cúc áo khoác của Perth.
Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không phải vì sợ hãi mà vì cảm giác bị chạm vào rất mạnh liệt. Hắn nắm lấy tay của Chimon nhưng không ngăn cản anh, như thể hắn đang đồng hành cùng anh khi tay anh di chuyển xa hơn dọc theo cơ thể mình. Làm sao hắn có thể từ chối một con người vô cùng xinh đẹp như vậy? Với tư cách là người giao hàng, mỗi ngày hắn gặp rất nhiều loại người khác nhau. Nhưng trong đời hắn chưa bao giờ gặp được người nào đẹp như vậy.
Trong lúc đang chìm đắm trong sự ngưỡng mộ của Chimon, thì hắn thấy mình đang để ngực trần. Chimon nghĩ thầm, dáng người hình chữ V với bờ vai rộng và vòng eo nhỏ của hắn sẽ rất phù hợp trên bức vẽ. Anh đi vòng quanh người của thiếu niên này và dừng lại ngay phía sau lưng hắn, những ngón tay lướt dọc theo xương sống, như thể anh đang nghiên cứu từng đốt sống của hắn vậy. Nhưng đối với anh như vậy vẫn chưa đủ, anh muốn nếm thử nó để cảm nhận hết vẻ đẹp một cách trọn vẹn nhất. Hiện tại anh đang đứng rất gần, dùng cơ thể của mình cảm nhận toàn bộ phần thân sau của Perth.
Anh dùng môi chạm vào gáy hắn, sau đó khám phá từng đốt sống của hắn với những nụ hôn nhẹ nhàng. Cùng lúc đó, bàn tay anh theo những nụ hôn mà từ từ trượt xuống. Perth cắn chặt môi dưới vì khoái cảm quá mức, mắt nhắm lại và ngửa đầu ra sau, một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thoát ra từ miệng hắn, đó là dấu hiệu cho hành động quay người đột ngột, ấn người họa sĩ vào tường và áp môi mình vào môi anh. Hắn hôn anh một cách thèm khát và ngấu nghiến đôi môi của anh. Tay phải hắn giữ chặt khuôn mặt của anh, trong khi tay trái di chuyển đến vòng eo của anh, như thể đang cố gắng kết nối phần thân dưới của họ. Ham muốn nếm thử mọi thứ mạnh liệt đến mức khiến hắn hôn sâu hơn, đưa lưỡi mình ngày càng quấn chặt với chiếc lưỡi của Chimon, bắt đầu khám phá thăm dò từng tấc, từng ngóc ngách.
Lưỡi của họ đan vào nhau giữa nụ hôn say đắm, đầu tiên là trong miệng của Chimon, sau đó quay trở lại miệng của Perth. Họ miễn cưỡng tách ra để lấy không khí, nhưng hắn chỉ hít sâu một hơi, sau đó môi hắn lại tham lam tìm về đôi môi mềm ngọt của Chimon. Hắn để lại những nụ hôn ướt át lên cằm, cổ, không bỏ sót một chỗ nào. Hắn muốn nếm thử tất cả mùi vị thuộc về anh.
Trong một khoảnh khắc, hắn cởi bỏ chiếc áo vướng víu của anh, khiến anh để trần thân trên. Môi và lưỡi của hắn ấn vào điểm đỏ hồng bên này rồi đên bên kia, liếm, hôn, cắn, mút, đốt cháy bằng hơi thở nóng bỏng tạo ra những rung động đáng kinh ngạc trên khắp cơ thể Chimon. Niềm vui đã chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể và tâm trí của người họa sĩ, anh ôm chặt lấy Perth, đẩy hắn càng ngày càng sâu, đến cái nơi sắp nổ tung nếu nó không được chạm vào dù chỉ một phút. Hắn chậm rãi đi xuống, hôn liếm và tận hưởng từng centimet trên cơ thể xinh đẹp này.
" Ah...thêm nữa, làm ơn...cho tôi nhiều hơn nữa...ưmm." Chimon thở hổn hển nói.
" Thêm? Anh muốn nhiều hơn nữa?" Perth trêu chọc.
" Đúng vậy, làm ơn..."
" Tôi tốt đến thế sao, thưa ngài...không, họa sĩ Chimon? Sao anh lại lập tức mất hết lý trí rồi?" Perth tiếp tục trêu chọc, chậm rãi cởi khóa quần của anh.
" Cậu tốt lắm, rất giỏi, rất tuyệt vời, rất lộng lẫy, rất đẹp trai, tất cả vẻ đẹp của con người đều hội tụ trong cậu. Tôi muốn...ah..tôi phải vẽ cậu, vẽ cơ thể của cậu.. ah.." Chimon nhắm mắt lại, tưởng tượng trong đầu rất nhiều tư thế để có thể khắc họa người này.
Perth nhếch mép hài lòng, áp sát vào thứ cứng rắn của Chimon đang nằm trong lớp vải quần lót. Hắn dùng lưỡi liếm ướt, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy, nuốt vào nhả ra liên tục kết hợp dùng răng đôi lúc cạ vào, tạo cho Chimon một cảm giác khó tả. Anh ngửa đầu ra sau rên rỉ một tiếng, tận hưởng cảm giác khoái cảm, sau đó đưa tay giữ lấy đầu hắn để thứ kia của mình càng vào sâu trong miệng hắn hơn. Perth tiếp tục làm việc đó bằng miệng mà không cởi quần của anh ra. Chimon đã đứng trên bờ vực, toàn thân run rẩy. Thêm một chút nữa, chỉ cần thêm một chút nữa thôi...
Perth đột nhiên ngửa đầu ra sau, nhả thứ cứng rắn của Chimon ra rồi đứng dậy.
" Không, cậu đang làm gì vậy?" Chimon hoang mang hỏi, đưa tay bắt lấy vật kia của mình để hoàn thành công việc. Perth nắm lấy tay anh lại, trao cho anh một nụ hôn ngắn nhưng nồng nàn.
" Xoay người lại."
Chimon thuận theo xoay người đối mặt vào tường, nhắm mắt lại trước cảnh tượng hiện lên trong đầu mình, nó có thể xảy ra vào giây phút tiếp theo.
" Đừng làm gì cả, hãy bình tĩnh."
Perth ra lệnh và buông tay anh ra. Miệng và lưỡi của hắn trượt trên cổ và vai của Chimon, mỗi lần chạm vào đều để lại dấu vết. Hắn kéo quần dài và quần lót của anh xuống, rồi cũng cởi quần của chính mình ra. Hắn đưa ngón tay thăm dò vào nơi chật hẹp kia, đem ngực của Chimon càng dán sát vào tường. Ngón thứ nhất, rồi ngón thứ hai, sau đó là ngón thứ ba, mở rộng mà không cần tốn quá nhiều sức, trong khi môi hắn chưa bao giờ rời khỏi cơ thể của anh một giây phút nào.
" Perth, làm ơn...ah."
Chimon khao khát được chạm vào chính mình, anh cần phải xoa dịu ham muốn hoang dã được chạm vào của thứ kia. Và cuối cùng, trong một khoảnh khắc kế tiếp, Perth hoàn toàn đẩy vào bên trong Chimon, không để lại một chút nào bên ngoài.
Hắn bắt đầu di chuyển chậm rãi, sau đó càng lúc càng nhanh. Một bàn tay lang thang trên ngực anh, rồi đưa dần lên cổ, sau đó dùng hai ngón tay nhét vào miệng anh, chơi đùa chiếc lưỡi thơm ngọt của anh. Tay kia của hắn nắm lấy vật thô cứng của anh và bắt đầu di chuyển lên xuống đồng thời với chuyển động của hông. Chimon mạnh mẽ ngửa đầu về phía sau tựa trên vai của Perth. Từ miệng anh phát ra những tiếng rên rỉ của khoái cảm khó mà có thể hình dung, những giọt nước mắt chảy ra vì sự kích thích quá mức. Perth rút ngón tay từ trong miệng Chimon ra, quay đầu anh lại, say đắm hôn lên môi anh không buông, thẳng đến khi sau vài cú đẩy khiến Chimon lên đỉnh mà bắn ra, hôn xong anh cúi người rên rỉ. Sau vài cú thúc nữa, Perth rên rỉ vừa cắn vừa hôn lên vai của Chimon, rồi bắn vào bên trong.
Họ đứng yên trong một phút mà không di chuyển một bước nào, cố gắng điều hòa nhịp thở. Một lúc sau, Perth mới bỏ tay ra khỏi thứ kia của Chimon, sau đó rút ra khỏi người anh.
" Thế đã đủ tốt chưa?" Perth hỏi, đưa ngón tay vuốt ve những vết cắn và vùng đỏ tấy trên cơ thể Chimon.
" Chính là như vậy, hoàn hảo giống như cậu." Chimon nghiêng người về phía trước, ghé vào tai hắn thì thầm.
" Anh luôn tìm kiếm cảm hứng theo cách này sao?"
" Không, tôi thường tìm cảm hứng bằng cách quan sát mọi người và mọi thứ từ xa. Nhưng hóa ra cậu lại quá quyến rũ và hấp dẫn chỉ để ngắm nhìn. Thế nên tôi phải chạm vào cậu, cảm nhận cậu để có thể vẽ trọn vẹn vẻ đẹp của cậu, nếu cậu không phiền."
" Tôi không." Perth hôn nhẹ lên môi anh lần cuối.
" Nhưng tôi sẽ cho anh lời khuyên. Hãy đứng trước gương và tìm cảm hứng ở đó, anh có thể không nhận ra khuôn mặt và cơ thể của anh hoàn hảo và khiến bất cứ ai nhìn anh lâu hơn một giây sẽ phát điên đến mức nào đâu." Nói xong Perth mặc lại quần áo tử tế và rời đi.
Chimon mỉm cười, cầm cọ vẽ trong tay. Một lúc sau, khuôn mặt và thân hình vô cùng lý tưởng của người sẽ mãi mãi in sâu trong đầu anh hiện lên trên bức vẽ, anh bước sang đầu bên kia của căn phòng để chiêm ngưỡng kiệt tác này từ xa và từ mọi góc độ. Sau đó nghiêng đầu sang trái rồi lại sang phải, trên khuôn mặt anh hiện lên một nụ cười nhẹ, anh đứng trước gương, kéo bức vẽ lại gần và vẽ mình bên cạnh Perth.
Vài ngày sau, Chimon nhận được đơn đặt hàng cho triển lãm. Nhưng khi tất cả các vật liệu đang được chuẩn bị, thì anh nhận ra rằng còn lại rất ít sơn màu vàng và anh sẽ phải đặt mua thêm vài ống mới.
" A, màu vàng hết rồi." Chimon nhếch mép nói, sau đó nhấc điện thoại lên và đặt mua đến từ cùng một cửa hàng.
--- END ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro