Hồi Tưởng
" Những ký ức không hạnh phúc cứ dai dẳng. Chúng rất cụ thể và là những chi tiết không để chúng ta yên. Mặc dù những ký ức hạnh phúc có thể ở lại với bạn lâu như những ký ức khiến bạn đau khổ, nhưng những gì bạn nhớ sẽ dịu đi theo thời gian. Tất cả những gì bạn thấy được khi gợi nhớ lại là bạn đã từng hạnh phúc, không nhất thiết là phải những khoảnh khắc mang lại cho bạn niềm vui.
Nhưng những ký ức đau khổ thì ngược lại. Nó vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu, tất cả những ngón tay xương xẩu và khuỷu tay nhọn. Mỗi lần nó quay trở lại, bạn sẽ nhanh chóng nhận được một cú chọc vào mắt hoặc một cú đâm vào bụng. Những ký ức về sự bất hạnh có sức mạnh làm tổn thương chúng ta rất lâu sau khi nó xảy ra. Bất cứ khi nào chúng ta nghĩ về nó, chúng ta lại cảm thấy tổn thương."
―-- Cameron Dokey
When the rain falls and the music flows I think of you
The night when you left it was raining like this
When the rain falls and the music flows I think of you
The night when you left it was raining like this
Những lời đó, nó luôn luôn vang vọng. Mỗi lần Chimon nghe thấy nó, thì nó luôn đánh vào trong tâm trí anh và nó luôn khiến anh nhớ lại những ngày đã qua. Không phải là anh không hạnh phúc hay không thích cuộc sống hiện tại. Thành thật mà nói, lúc này anh thực sự sống rất vui vẻ, anh có những người bạn rất đồng điệu với suy nghĩ của mình, những người mà anh có thể trở nên thoải mái và có thể làm bất cứ điều gì anh muốn. Họ có thể làm tất cả mọi thứ cùng nhau, chủ yếu là chơi game, xem Anime cả ngày, thỉnh thoảng thì đi du lịch và tiệc tùng. Anh trở nên hạnh phúc hơn, hạnh phúc nhất trong hai mươi bốn năm qua, cả việc học và giải trí. Nhưng vẫn luôn có cảm giác như một phần nào đó trong anh đã bị thiếu mất, giống như anh còn chưa trọn vẹn.
Chimon thở dài, xoay người lăn trở lại giường. Anh không nên cảm thấy như vậy, và cho dù anh cảm thấy thế nào, anh cũng không nên để mọi thứ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Tâm trạng của anh bây giờ hoàn toàn không phù hợp với tính cách vui vẻ và hoạt bát vốn có và nếu ai đó trong lớp nhìn thấy anh, họ sẽ nghĩ đây là một người khác, ngoại trừ ngoại hình.
Chimon đổ lỗi tất cả cho mưa, đúng là anh thích mưa nhưng hôm nay anh ghét nó. Trời mưa liên tục từ sáng sớm, đến tận đêm khuya. Anh thậm chí không thể đi ra ngoài, bạn bè của anh cũng không ai đến, và ở một mình chỉ làm hỏng tâm trạng của anh nhiều hơn. Không phải là Chimon không cố gắng để cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng hôm nay anh cảm thấy mọi thứ xung quanh như đều đang thách thức anh và khiến anh cảm thấy đau khổ hơn, như thể gần đây anh không gặp phải những khó khăn vì tính khí khó chịu thất thường của mình. Một lần nữa, đây là lỗi của thời tiết, không phải lỗi của Chimon. Nguyền rủa tất cả vì trời mưa cả ngày. Chimon nhắm mắt lại và để tâm trí mình đắm chìm vào lời bài hát nhiều hơn, nếu điều đó khiến anh cảm thấy u sầu thì anh cũng nên nghe hết nó, và nếu may mắn ít nhất anh cũng có thể ngủ thiếp đi.
Nhưng đúng như dự đoán, tối nay vận may đã không đứng về phía anh. Chimon cố gắng ngủ nhưng tiếng mưa rơi trên mái nhà và thỉnh thoảng có tiếng sấm chẳng giúp ích gì cả. Với một tiếng thở dài, anh cắm tai nghe vào và tăng âm lượng, tất cả những gì còn lại trong đầu là lời bài hát và giai điệu tuyệt vời của nó.
~~~
" Chimon."
Anh nghe thấy ai đó gọi tên mình khi anh đang quay trở lại lớp học. Giọng nói của người đó trầm và khàn, khiến anh cảm thấy hơi nổi da gà và cũng có cảm giác êm dịu bên trong. Chimon xoay người lại, khuôn mặt của cả hai gần như chạm vào nhau, mũi của cậu ta vừa cao vừa thẳng. Anh hơi lùi lại một chút, đột nhiên có cảm giác hơi khó chịu khi thấy cậu ta có vẻ đẹp trai hơn mình.
" Anh là Chimon phải không?" Cậu có vẻ hơi bối rối khi người mà cậu gọi giờ chỉ đang trố mắt nhìn cậu chằm chằm.
" Đúng, cậu là ai?" Ôi, lời này nghe có vẻ hơi thô lỗ, Chimon trong lòng co rúm lại, anh chỉ muốn hỏi người kia là ai mà thôi. Điều đầu tiên anh nhận thấy là người lạ này có một đôi mắt rất đẹp, mắt to tròn nhưng lại mang cảm giác buồn da diết.
" Cậu có đôi mắt rất đẹp." Lại là một chuyện lớn nữa, tại sao miệng anh lại bắt đầu nói những lời rác rưởi với một người mà anh chưa từng gặp mặt vậy.
" Cảm ơn vì lời khen, em là Perth, Perth Tanapon, chúng ta học chung lớp diễn xuất, đó là lý do tại sao em biết anh là ai." Perth mỉm cười, một nụ cười rất thân thiện và có phần hơi ngốc nghếch, nhưng điều này mang lại cho anh hình ảnh về một đứa nhóc và nó xua tan tất cả nỗi sợ hãi của anh. Chimon thở phào nhẹ nhõm nhìn cậu một cái, trong lòng đột nhiên có chút rung động.
" Dễ thương thật đó." Hửm? Chimon lại giật mình lần nữa, hôm nay tâm trí anh như có bộ não riêng, nó muốn nói gì cũng được.
" Tôi xin lỗi, tôi..." Chimon mở miệng định xin lỗi vì hành động ngu ngốc của mình nhưng Perth chỉ lắc đầu.
" Không, Chimon, em xin lỗi, lẽ ra em không nên nói anh là dễ thương khi chúng ta chỉ mới vừa gặp nhau."
Chimon gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là không phải từ cái miệng ngu ngốc của mình. Nhưng chờ đã, CÁI GÌ? Có phải cậu ta vừa mới khen anh dễ thương không!? Anh nhìn chằm chằm vào người lạ tên là Perth một cách chết lặng, còn Perth thì chỉ cười và bỏ đi, để lại cho anh cảm giác còn ngu ngốc hơn trước.
~~~
Chimon lúc này lầm bầm và bực bội tháo tai nghe ra. Anh biết rõ nguyên nhân khiến tâm trạng gần đây của mình xuống dốc là gì. Đó là do sự thay đổi của các mùa, mùa mưa sắp kết thúc đồng nghĩa với việc mùa đông đang đến gần, và nó cũng có nghĩa là anh đang đến gần thời điểm mà anh vô cùng muốn tránh mặt. Mùa đông mang đến cho Chimon sự lạnh lẽo và cảm giác bi quan, đồng thời nó cũng mang theo những ký ức về những ngày mà anh ước gì nó chưa bao giờ xảy ra.
Trong cuộc sống, chúng ta sẽ gặp đủ loại người, một số người đáng yêu và tốt bụng, một số người dễ thương và khốn nạn. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không thể phân biệt được giữa hai loại người này?
Họ không dán cái nhãn đẹp trai và khốn nạn trên người để chúng ta xem. Đó là lý do tại sao mọi người đều mắc sai lầm khi để nhầm người bước vào cuộc đời của mình, và thực ra đó là lỗi của chúng ta khi không thể nhìn rõ con người thật của họ.
Chimon thở dài vì cảm giác như hôm nay đã xảy ra cả nghìn lần rồi, tại sao anh vẫn còn nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ cơ chứ? Anh không định quay ngược thời gian về hai năm trước, trước khi mùa đông tồi tệ nhất trong cuộc đời anh xảy ra. Tựa hồ như anh vĩnh viễn không thể thay đổi số phận của mình để anh không bao giờ phải gặp Perth.
Khi anh không thể thay đổi bất cứ điều gì, vậy tại sao anh lại như thể sắp từ bỏ cuộc sống bất cứ lúc nào, thay vào đó anh nên biết ơn vì mình còn sống và anh có cơ hội để sống lại cuộc đời của mình. Anh nên cảm kích và cố gắng hết sức để tận hưởng mỗi ngày, và sống một cuộc sống tốt nhất có thể. Nhưng hồi ức, chúng có bao giờ phai mờ đi không? Anh càng muốn quên đi thì chúng lại càng bám lấy tâm trí anh, và điều đó khiến anh dù đi đến đâu anh cũng nhớ đến người nên quên đi nhất.
Chimon quay trở lại thực tế khi cảm thấy những giọt nước lăn xuống trên mặt mình. Không, không phải do mưa, mái nhà của anh không hề bị dột. Phải mất một lúc Chimon mới nhận ra rằng mình thực sự đang khóc. Anh cắn môi dưới, cố gắng kìm nén, nhưng cảm giác trống rỗng trong lồng ngực ngày càng mãnh liệt khiến anh nghẹn lại trong tiếng nức nở của chính mình
" Chắc chắn là anh đã nhớ em, anh không biết nữa vì anh quá bận rộn để cố gắng quên em đi, nhưng anh nghĩ anh chắc chắn đã nhớ em, rất nhiều."
Chimon thì thầm trong căn phòng trống, giữa lúc anh đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt không thể ngăn cản của mình. Khoảnh khắc anh thừa nhận điều này, nó đã trở nên quá rõ ràng đối với anh. Loại cảm giác không có cảm giác gì này là vì anh nhớ Perth, vì anh đã đem những ký ức đó cất giữ quá lâu...
If I just walk for a while
And stop and turn around
I feel like you would be standing there like you did on
The day, it makes me cry
Và ngay khi nhận ra rằng bài hát cũng đã thay đổi, Chimon nguyền rủa sự lựa chọn danh sách bài hát tối nay của mình. Thay vì cố gắng chìm vào giấc ngủ, anh cứ nghĩ đi nghĩ lại về ngày đầu tiên anh gặp Perth, và anh ước gì mình không quay lại khi được gọi, có lẽ tốt nhất là họ không nên gặp nhau, có lẽ điều đó sẽ cứu trái tim anh khỏi những tan vỡ. Nhưng mọi điều ước của anh đều tan thành mây khói khi giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống và anh chìm vào giấc ngủ, chỉ để được chào đón bởi khuôn mặt tươi cười của Perth trong giấc mơ.
---END ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro