Chapter 1: Tìm thấy nàng
Đêm khuya, hàng ngàn con mắt của Nyx tỏa sáng lấp lánh trên nền trời yên ả.
Persephone, vốn đang say giấc nồng, đột nhiên bị đánh thức bởi một cơn lạnh buốt sống lưng.
Nàng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Khu rừng trước mặt nàng vẫn im lìm như còn say giấc và không gian đang rất tĩnh lặng. Nàng tự hỏi liệu các tiên nữ có đang còn trông coi nàng chặt chẽ không. Liệu nàng có nên trốn khỏi đây không, dù chỉ một lúc? Một thoáng do dự hiện lên trong mắt nàng và nàng đã nhanh chóng ra quyết định.
Persephone, khoác tạm chiếc áo choàng ngủ, chui xuống gầm giường, lấy "nó" ra và đội lên đầu. Nàng rón rén đi qua cửa sau và thấy rằng không có tiên nữ nào đang dõi theo nàng.
Trong bóng đêm, khu rừng đối diện phòng nàng trông thật đáng sợ, giống như là, đang có một cái gì kì lạ đó ẩn náu bên trong nó. Con đường dẫn vào rừng trước mặt - vốn dĩ quen thuộc nay bỗng trông u ám lạ thường.
Cảm giác lo lắng trào dâng trong lòng nàng.
Persephone giơ đèn lên và nhìn quanh. Ở cái cây cổ thụ bên cạnh cửa sau, những chiếc lá khô phủ kín nền đất và các cành cây vươn ra như những cánh tay. Nàng, đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi, nhìn chúng như thể nhìn con quái vật nhiều tay với cái miệng đói khát đang há ra. Tiếng xào xạc do gió thổi lá bay nghe như đang cười nhạo nỗi sợ của nàng.
Nàng ra khỏi hàng rào và chợt nhìn thấy một bông thủy tiên vàng ở dưới đất.
Thủy tiên vốn rất hiếm gặp trên đảo này. Rất hiếm khi có những hạt giống được bàn tay gió của thần Notus và Boreas mang đến đây và gieo trồng thành hoa. Nhưng tại sao lại có một bông hoa đẹp nhường này mọc ở đây?
Loài hoa yêu thích của nàng.
Nàng mỉm cười và cúi xuống hái lấy bông hoa. Nàng lại thấy có một bông hoa khác cũng mọc cách đó không xa. Nàng lại bước đến đó và ngắt lấy bông hoa nó.
Bây giờ nàng mới để ý, những bông thủy tiên vàng mọc thành hàng dẫn đến một lối đi nào đó.
"Thật kì lạ!..."
Persephone thầm nghĩ. Lúc này nàng đã ôm trong tay sáu, bảy bông hoa thủy tiên thơm ngát. Nàng đã đi vào cuối con đường, một bãi đất trống nhỏ trong khu rừng.
Khi nàng cúi người hái bông hoa cuối cùng, bên tai nàng vang lên một âm thanh lạ.
Sột soạt.
Hình như có con gì đó đang chuyển động.
Persephone cố gắng giữ bình tĩnh và nhìn quanh. Cây cối im lìm như đang ngủ, những tán cây xum xuê là nơi ẩn nấp hoàn hảo cho những con thú dữ. Nghĩ đến đây, cổ họng nàng trở nên khô khốc và nhịp tim đập dồn dập vì sợ hãi.
"Naiads? Cyane? Arethusa? Các người theo dõi ta phải không?"
Đáp lại nàng là sự im lặng và tiếng gió rít gào và tiếng sóng biển ở đằng xa.
Persephone lập tức vứt bỏ những bông thủy tiên nàng đã lượm được và cố chạy về lâu đài của nàng. Nhưng nàng đã bị cái gì đó túm chặt không nhúc nhích được.
"Á!!!"
Nàng thét lên trong kinh hãi.
Lạch cạch.
Chiếc mũ tàng hình nàng đội trên đầu bị gỡ xuống, rớt xuống đất và lăn lông lốc trên bãi cỏ.
Mắt nàng bị ai đó bịt lại bằng vải. Bây giờ, nàng từ một nữ thần không ai có thể nhìn thấy trở thành vị nữ thần không thể nhìn thấy ai.
Persephone cảm thấy được bàn tay đang bóp chặt cằm và bịt miệng nàng là của một người đàn ông. Nàng cố giãy dụa trong vô vọng.
"Ugh, arghh!"
Hòn đảo này không vốn không có đàn ông. Kẻ này là ai mà có thể mò đến đây?
Hòn đảo này là nơi bí ẩn nhất trên trái đất mà rất ít người biết đến và cũng không có ai có thể tìm đến. Mặc dù đã sống ở đây hàng chục năm, Persephone chưa từng nhìn thấy một cánh thuyền nào của con người và thỉnh thoảng nàng mới nhìn thấy một vài vị thần lướt gió phi trên bầu trời. Vì đây là một hòn đảo không có lối vào cũng như lối ra.
Nàng đạp chân, lắc đầu thật mạnh với hi vọng mong manh rằng mảnh vải đang che mắt nàng sẽ rơi ra, nhưng không thể vì mảnh vải đó đã được buộc chặt quanh đầu nàng.
"Ai !!!... Ngươi là ai ?!"
Bàn tay người đàn ông nắm lấy tóc nàng.
"Aaah !!! Dừng lại !!!.."
Đầu của nàng bị người đàn ông đẩy ngửa về phía sau. Hắn dụi đầu xuống cổ nàng, gặm cắn. Toàn thân Persephone căng cứng vì sợ.
Nàng bỗng nhớ lại lời người mẹ yêu dấu của nàng, Demeter đã nói. Mẹ đã từng cảnh báo nàng.
'Thế giới bên ngoài hòn đảo này không chỉ có những chuyến phiêu lưu thú vị, sự công bằng hay hạnh phúc như con vẫn thường nghĩ đâu cô bé... Mỗi ngày trôi đi là có thêm hàng ngàn người bị cuốn vào những cuộc chiến tranh Ares xảo quyệt tạo ra, và những kẻ đồi bại như cha Zeus của con thì đầy rẫy ngoài kia. Chỉ cần nghĩ đến hắn thôi mẹ cũng nổi da gà rồi. Làm sao mẹ có thể đẩy con ra ngoài đó để rồi con sẽ phải chịu đựng sự bẩn thỉu đó chứ, hả con yêu?...'
Người đàn ông giữ chặt eo nàng, kéo nàng lại gần bất chấp nàng phản kháng quyết liệt.
"Suỵt!" Người đàn ông lên tiếng. "Demeter giấu nàng kĩ quá. Ta đã rất vất vả để tìm được đến đây."
Hắn cởi áo choàng ngủ của Persephone ra. Đôi vai trần của nàng run run trong gió lạnh. Phần ngực trần vạm vỡ của người đàn ông đối diện với nàng. Hắn lật gấu váy của nàng lên đến tận bụng. Ngay sau khi hắn cất tiếng, nàng mới nhận ra danh tính kẻ đang ôm chặt nàng.
"Persephone."
Là hắn... Lưỡi hắn di chuyển, liếm dọc theo cần cổ nàng, gợi lại những rung động khi xưa.
"Sợ hãi, như một con cừu gặp phải sói. Chẳng phải nàng từng nói nàng không sợ ta sao?" Hắn châm chọc nàng.
Nghe giọng nói ấy, toàn thân Persephone nổi da gà. Nàng rùng mình khi nhớ lại những giây phút tim nàng loạn nhịp trong phòng ngủ của hắn. Nhớ lại những kỉ niệm đó, tim nàng lại bắt đầu đập mạnh.
"Chàng đã tìm được em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro