Lumière 2
◷◷
Đúng một tuần sau, Han Wangho nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ Park Dohyeon. Dù mới chỉ gặp nhau vài lần ngắn ngủi, Park Dohyeon đã quyết định mời Han Wangho tham gia vào dự án phục chế bức tranh bí ẩn. Anh tin rằng sự nhạy cảm và sự đam mê của Han Wangho dành cho nghệ thuật sẽ giúp cậu nhìn ra những điều mà anh, dù là một nhà phục chế đầy kinh nghiệm, vẫn chưa thể hiểu hết.
Han Wangho, dù ngạc nhiên nhưng vô cùng hào hứng trước lời đề nghị, đã đồng ý ngay lập tức. Đối với cậu, đây không chỉ là cơ hội để tìm hiểu sâu hơn về nghệ thuật phục chế, mà còn là một cơ hội để tiếp xúc với Park Dohyeon - người đàn ông bí ẩn mà cậu không thể ngừng nghĩ đến kể từ cuộc gặp đầu tiên.
Vào buổi sáng cuối tuần, Park Dohyeon dẫn Han Wangho đến xưởng tranh cá nhân của anh, nằm sâu trong một tòa nhà cũ kỹ nhưng đầy vết tích lịch sử, nơi từng là nhà của một họa sĩ nổi tiếng vào thế kỷ 19. Căn phòng rộng lớn được chiếu sáng nhẹ nhàng bởi những chiếc đèn cổ điển, tạo ra một không gian trầm mặc, yên tĩnh nhưng vô cùng cuốn hút.
Han Wangho cảm thấy như mình bước vào một thế giới khác, nơi nghệ thuật và thời gian hòa quyện. Những bức tranh cổ, tượng điêu khắc và những giá vẽ gỗ cũ kĩ được bày biện khắp nơi. Không khí thoang thoảng mùi sơn dầu và giấy cũ, tạo nên một không gian tràn đầy cảm hứng nghệ thuật, một nơi lý tưởng mà bất cứ sinh viên mỹ thuật nào cũng muốn có cho riêng mình. Ở góc căn phòng, bức tranh bí ẩn mà cả hai đã từng trò chuyện lại hiện ra trước mắt cậu - một bức chân dung với đôi mắt đầy u buồn, như đang cất giữ những bí mật chưa được kể.
Park Dohyeon mời Han Wangho ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ lớn, nơi có rất nhiều tài liệu, ghi chép và những bức phác thảo rời rạc mà anh đã thu thập được trong quá trình phục chế bức tranh. Đặt trước mặt cậu một tập hồ sơ dày cộp, anh giải thích:
"Bức tranh này không đơn thuần chỉ là một tác phẩm nghệ thuật. Nó ẩn chứa một câu chuyện đầy bi kịch. Những tài liệu mà tôi tìm thấy cho thấy rằng người họa sĩ đã vẽ bức tranh này dành cho người tình của mình - một người đã biến mất mà không để lại dấu vết. Sau khi người ấy rời đi, bức tranh dường như là kỷ vật cuối cùng mà ông ấy có được."
Han Wangho lật mở từng trang tài liệu, mắt chăm chú đọc những bức thư cũ kỹ và hình ảnh phác thảo. Mỗi bức thư chứa đầy sự tuyệt vọng và yêu thương của người họa sĩ, những dòng chữ viết tay run rẩy mô tả cảm giác mất mát không thể nguôi ngoai. Đó không chỉ là những bức thư tình thông thường, mà còn là tiếng kêu cứu của một người đã bị bỏ lại trong nỗi đau không thể chữa lành.
---
Trong khi cả hai tiếp tục nghiên cứu, Park Dohyeon chỉ cho Han Wangho những chi tiết nhỏ mà anh đã phát hiện ra trên bức tranh. Những đường nét tinh tế, gần như vô hình, được vẽ rất khéo léo, tạo nên cảm giác về một thế giới khác ẩn chứa đằng sau bức chân dung. Có một phần của bức tranh bị ẩn giấu dưới nhiều lớp sơn, và Park Dohyeon đã sử dụng kỹ thuật đặc biệt để phục chế những chi tiết đó.
Han Wangho chăm chú nhìn vào bức chân dung, cảm giác như đôi mắt trong tranh đang nhìn xuyên qua cậu, đang nói với cậu điều gì đó mà cậu không thể nghe thấy. Ánh mắt ấy buồn bã và mong manh, như đang khao khát một thứ gì đó xa xôi. Cậu cảm thấy trái tim mình thắt lại, như thể có một sự liên kết vô hình giữa cậu và câu chuyện trong tranh.
" Anh có nghĩ rằng người họa sĩ đã cố gắng gửi gắm một thông điệp nào đó thông qua bức tranh này không?" Han Wangho hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi bức tranh.
Park Dohyeon gật đầu. " Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng vấn đề là chúng ta chưa thể hiểu được thông điệp đó là gì. Tôi đã tìm thấy những bức thư, nhưng dường như có một phần thông tin bị thiếu. Tôi nghĩ, nếu chúng ta tìm ra lý do thực sự của sự biến mất của người tình, chúng ta có thể hiểu được toàn bộ câu chuyện."
Han Wangho cảm thấy một sự hồi hộp len lỏi trong lòng. Cậu biết rằng đây không chỉ là một dự án nghệ thuật bình thường. Câu chuyện đằng sau bức tranh này có điều gì đó rất đặc biệt, và cậu bị cuốn hút vào hành trình khám phá sự thật, cũng như những bí ẩn đằng sau mối tình bi thương kia.
Trong những ngày tiếp theo, Han Wangho và Park Dohyeon dành rất nhiều thời gian làm việc cùng nhau tại xưởng tranh. Họ không chỉ tập trung vào việc phục chế, mà còn nghiên cứu sâu hơn về câu chuyện tình yêu đằng sau bức tranh. Càng làm việc cùng nhau, cả hai càng trở nên thân thiết hơn. Dù Park Dohyeon luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng và ít nói, nhưng sự hiện diện của Han Wangho dường như làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng xung quanh anh.
Sau nhiều ngày trò chuyện, Han Wangho mới biết được bạn đồng hành nhỏ hơn mình hai tuổi. Wangho cảm thấy hơi ngượng ngùng vì vẫn thích gọi Dohyeon là anh. Park Dohyeon cũng rất bất ngờ khi biết tin này, cậu luôn nghĩ anh là một em trai trẻ trung, năng động.
Dohyeon bật cười thích thú: 'Vậy ra anh lại là anh trai của em sao? Em cứ nghĩ em hơn anh đến vài tuổi'. Khi biết về hoàn cảnh sức khỏe khiến anh chậm trễ việc học từ nhỏ, Dohyeon đã dần chấp nhận sự khác biệt về tuổi tác. Từ đó, mối quan hệ giữa hai người càng trở nên khăng khít hơn. Dù vẫn giữ thói quen xưng hô, hoặc là người lớn hơn vẫn không chấp nhận việc mình lớn hơn nhưng cả hai đã dần điều chỉnh cách xưng hô cho phù hợp với thực tế. Trong một lần đi ăn cùng nhau, cậu cố tình gọi anh là 'em trai' để trêu chọc, khiến anh đỏ mặt ngại ngùng. Han Wangho vẫn cố chấp gọi cậu là anh, buồn thì gọi cả họ lẫn tên, vui thì một tiếng Dohyeonie ơi, hai tiếng Dohyeonie à. Park Dohyeon cũng quen với các danh xưng mà người kia gọi mình, cậu cũng không còn gọi Wangho là anh nữa, mà chuyển sang xưng hô bằng tên.
Một ngày nọ, khi cả hai đang cùng nghiên cứu một bức thư cũ, Park Dohyeon đột ngột lên tiếng:
"Wangho, tại sao anh lại quan tâm đến câu chuyện này nhiều đến vậy? "
Câu hỏi bất ngờ khiến Han Wangho hơi giật mình. Trong căn phòng nhỏ, chỉ có tiếng lật giở trang giấy và tiếng đồng hồ tích tắc, bầu không khí trở nên nặng nề. Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên những cuốn sách cũ kỹ trên giá, càng tô đậm vẻ cổ điển của nơi này, cậu trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp: "Có lẽ vì anh từng trải qua một điều tương tự....một tình yêu không thể trọn vẹn. Anh đùa thôi haha có lẽ vì từ bé anh đã mơ về những câu chuyện cổ tích đầy hoa và mãi đi tìm kiếm nó."
Park Dohyeon im lặng lắng nghe, ánh mắt cậu theo lời từng biểu cảm trên gương mặt anh. Có lẽ nó biết câu nói nào của anh là thật, câu nói nào là đùa.
Lời thổ lộ của Han Wangho đã tạo nên một khoảng lặng sâu lắng, câu hỏi của cậu như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng. Khơi dậy những gợn sóng cảm xúc mãnh liệt. Đôi mắt sắc sảo thường ngày của Park Dohyeon giờ đây ánh lên một nỗi buồn man mác, như thể anh đang nhìn thấy chính mình trong câu chuyện đó. Trong lòng Han Wangho, một cảm giác ấm áp lan tỏa. Anh nhận ra rằng, có lẽ đây chính là khoảnh khắc mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay - một sự kết nối sâu sắc với một người khác.
Bức thư cổ, với những dòng chữ nhạt màu theo thời gian, dường như đang ẩn chứa một bí mật nào đó. Nó không chỉ là một vật thể vô tri vô giác, mà còn là một chiếc cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa những con người tưởng chừng như không có điểm chung. Có thể, đằng sau những dòng chữ nguệch ngoạc ấy là một câu chuyện tình yêu đầy bi kịch, hoặc một âm mưu đen tối nào đó.
Trong không khí trầm lắng ấy, cả hai đều hiểu rằng, họ đang không chỉ tìm kiếm sự thật về bức tranh, mà còn đang đối diện với chính những cảm xúc sâu thẳm trong tâm hồn mình. Bức thư cổ, với những dòng chữ nhạt màu theo thời gian, dường như đang gợi mở cho họ một hành trình khám phá bản thân đầy thú vị và bất ngờ.
-----
Tuyển thủ Park Dohyeon sinh nhật vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro