Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

xii.

Han Wangho thậm chí còn không thèm nhìn hắn, mắt anh hướng về phía cửa, nơi Song Kyungho và Kim Hyukkyu vừa bước vào, cùng với một số cảnh vệ nhà họ Song, anh ấy vẽ ra ba con đường, hôm nay sống chết cũng muốn bước ra khỏi căn nhà này.

Vừa nhìn thấy Song Kyungho, Park Dohyeon như người lên cơn điên. Hắn cắn chặt hàm răng, gân xanh nổi, cơ bắp căng chặt như sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.

"Mày, tất cả là tại mày." Từng lời từng lời nói ra mang theo cay độc và hận thù từ trong xương tuỷ. "Nếu như không có mày, anh ấy sẽ không đi. Nếu như không có mày, anh ấy sẽ không bỏ tao. Song Kyungho, mày mà chết đi thì tốt rồi."

Thấy hắn như vậy, Han Wangho trong lòng thật sự không nỡ. Kết cục đã rõ, anh không muốn hắn hay bất cứ ai phải đấu đá thêm nữa làm gì. Anh ôm lấy hắn như một loại xoa dịu, Park Dohyeon nói cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương, cha hắn không quản, mẹ lại không ở cạnh, hắn chỉ có một chút hơi ấm trong đời đến từ kẻ không đội trời chung là anh, vậy nên loại tình cảm hắn dành cho anh mới vặn vẹo trái lẽ thường đến vậy, chuyện này cũng phải trách anh, trách anh lợi dụng chút tình cảm đó để trả tư thù.

Song Kyungho bước vào cũng chỉ lờ hắn đi, anh và Choi Hyunjoon gật đầu xem như chào hỏi, Choi Hyunjoon cầm lấy hai tập tài liệu mà Kim Hyukkyu đưa cho, nhìn cũng không thèm nhìn, ném một cái xuống trước mặt Park Dohyeon.

"Mày ký đi."

Song Kyungho đứng từ trên cao nhìn xuống, hả hê giải thích cho hắn biết trước mắt là gì.

"Tài liệu phạm pháp của bố mày, hối lộ, trốn thuế, chơi thuốc, mại dâm,... đều đủ cả. Mày ký vào ô nhân chứng là được. Tử hình thì chắc không tới, quá lắm là bốn mươi năm. Mày không cần lo, trong đấy tao sẽ kiếm người chăm sóc thằng bố mày thật tốt."

"Hoặc không thì mày có thể kí tờ còn lại mà cậu mày đang cầm, chuyển hết cổ phần Hanwha trả cho nhà họ Song bọn tao. Xã hội pháp trị rồi, tao không muốn giống loại thần kinh không nằm viện như mày, nhà họ Park mày lấy tiền trả cho mạng dì tao là được, mẹ của Wangho, người bị bố mày ép chết."

"Park Dohyeon à, hai món nợ, nể mặt Wangho, tao chỉ ép mày trả một đã là nhân từ rồi. Mày quyết định nhanh lên, để tao sớm chút đưa nhà họ Song bọn tao rời khỏi chỗ ô uế này."

Park Dohyeon lúc này như điên rồi, hai mắt hắn đỏ tợn, vết thương trên trán không khép miệng được, máu chảy xuống thấm vào quần áo, trông hắn như đi lên từ địa ngục. Giờ này cái gì hắn cũng không cần nữa, không thèm cân nhắc nữa.

"Tao ký cả hai, mày để anh ấy ở lại."

Câu này vừa thốt ra, người đang nhàm chán ngồi một bên là Choi Hyunjoon bỗng chốc nổi điên, hắn ném cây gậy của mình thẳng về phía Dohyeon, gằn giọng.

"Mày đừng có phát điên ở đây Park Dohyeon. Tao đã giúp mày chọn rồi. Mày ký đi, ký rồi thì Hanwha là của mày, cậu chống lưng cho mày, sẽ không lão già nào ở đấy dám làm loạn."

Là cậu cháu, là người nhà nhưng cũng xem như là bạn bè, nhìn Park Dohyeon như vậy trong lòng Choi Hyunjoon vẫn có chút xót xa.

"Chỉ là một đoạn tình cảm thôi, mày sẽ quên được."

Park Dohyeon vẫn ngồi thẫn thờ ở đó, trong vòng tay Han Wangho. Anh vuốt mái tóc hắn lần cuối, có chút luyến tiếc.

"Dohyeon à, em có kí hay không anh vẫn sẽ đi. Anh không muốn sống mãi trong thù hận, trong quá khứ. Anh sống cuộc đời này đủ rồi." Anh ấy thì thầm. "Anh không muốn nhìn thấy em nữa."

Có người từ phía nhà họ Song tiến đến đỡ Han Wangho dậy. Anh ấy một cái ngoảnh nhìn bố thí cũng không muốn cho hắn, bọn họ dẫn nhau lục tục rời khỏi, Kim Hyukkyu chỉ dặn dò tốt nhất trước phiên làm việc ngày mai nên cho bọn họ một cái kết quả.

Park Dohyeon ngã ngồi xuống đất, ai đỡ cũng không đứng dậy, Choi Hyunjoon bước tới, đưa cho hắn một chiếc khăn tay, vẫn muốn cố chấp khuyên hắn.

"Thằng ngốc này... Chuyện này một tay đều do Han Wangho bày ra, từ chuyện Song Kyungho, ảnh chụp, chứng cứ phạm pháp, đều là một tay hắn ba bốn năm nay dày công chuẩn bị. Hắn muốn cháu vì hắn mà điên cuồng để cho mẹ cháu hối hận. Hắn muốn bố cháu ngồi tù. Hắn muốn cháu phải nếm trải cảm giác bị người mình yêu phản bội, cảm giác lưỡng tình tương duyệt mà không thể ở cùng nhau. Hắn thà hy sinh bản thân cũng muốn trả thù. Tại sao đến giờ này mà cháu vẫn còn nghĩ đến hắn hả?"

Thật lâu sau cũng không có ai trả lời, có lẽ chính Park Dohyeon cũng đang tự chất vấn bản thân mình như vậy. Không biết đã qua bao lâu, người hầu xung quanh đã lục tục dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng khách, lúc này Park Dohyeon mới tự mình chống tay đứng dậy. Hắn nhìn chú mình, nước mắt đã chảy không ngừng được, cắn răng gằn từng chữ.

"Anh ấy là cả đời, cháu không muốn quên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro