Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Sóng Gió và Những Vết Nứt

Chap 2: Sóng Gió và Những Vết Nứt

Sau giải đấu, việc Wangho quyết định rời đội không chỉ đơn thuần là để tìm kiếm cơ hội phát triển sự nghiệp, mà còn là cách cậu trốn tránh ánh mắt chứa đầy tình cảm của Sang Hyeok. Dù xa cách về địa lý, Wangho vẫn không thoát khỏi sự quan tâm không ngừng từ người cựu đồng đội. Sang Hyeok luôn biết cách làm cho cậu cảm thấy an ủi, dù chỉ qua những cuộc trò chuyện ngắn ngủi. Cứ như vậy cả hai dù ở xa nhau nhưng luôn hướng về nhau. 

Trong một buổi tối không thể chịu đựng thêm, cậu đã gọi điện cho Pray - người đàn anh từng dẫn dắt cậu.

"Anh ơi, em phải làm sao đây? Em không thể từ chối anh ấy mãi được, nhưng em đang phân vân không biết có thể chấp nhận một mối quan hệ như vậy."

Pray chỉ thở dài, "Wangho, em phải tự hỏi trái tim mình muốn gì. Cuộc sống này ngắn lắm, đừng để những định kiến trói buộc em."

Sau khi trò chuyện, cậu cảm thấy đã đến lúc mình trở về Hàn Quốc lần nữa.

Đầu năm 2021, Wangho quyết định quay lại Hàn Quốc. Mảnh đất quê hương không chỉ mang đến cho cậu cơ hội mới mà còn buộc cậu phải đối mặt với những gì mình đã lảng tránh. Sang Hyeok, với sự kiên nhẫn không ngừng nghỉ, đã thuyết phục được Wangho mở lòng.

Sau một giấc ngủ chập chờn, Wangho quyết định sẽ gặp Sang Hyeok. Cảm giác lo âu cùng sự hồi hộp lấn át tâm trí cậu. Cậu đã chuẩn bị rất kỹ cho cuộc gặp gỡ này. Nhắm mắt lại, cậu hình dung về những gì sẽ nói, nhưng lòng cậu vẫn không thôi băn khoăn.

Khi ánh nắng ngày mới rọi vào căn phòng, Wangho cảm nhận một sự mạnh mẽ lạ thường. Cậu biết mình không thể cứ sống mãi trong sự chờ đợi vô hình. "Em không còn muốn giả vờ nữa. Em muốn sống thật với cảm xúc của mình," cậu tự nhủ.

Đến quán café nơi cả hai thường gặp nhau, Wangho thấy Sang Hyeok ngồi chờ, với ánh mắt sâu thẳm và nụ cười thật sáng, nhưng chứa đựng cái gì đó đượm buồn. Cậu nuốt nước bọt, sự tự tin đang dần bị lung lay.

"Sang Hyeok," Wangho bắt đầu, âm thanh run rẩy, "chúng ta cần nói chuyện."

Sang Hyeok nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm nghị hơn, và gật đầu. "Anh biết điều này sẽ đến."

Cả hai ngồi xuống, không khí trở nên nặng nề. Wangho hít một hơi thật sâu, dù cảm xúc lẫn lộn nhưng cậu biết giờ là lúc phải thật lòng. "Em đã suy nghĩ rất nhiều về những gì anh nói lần trước. Em... em đã luôn cảm thấy điều đó, nhưng em sợ. Em không biết chúng ta sẽ đi về đâu."

"Em không cần phải sợ, Wangho," Sang Hyeok nhìn thẳng vào cậu, "dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn bên em. Anh chỉ muốn em hạnh phúc."

Lời nói của Sang Hyeok như một ngọn lửa thắp sáng những góc khuất trong tâm hồn Wangho. Cậu cảm thấy lòng mình ấm lên, nhưng những lo âu vẫn không thể hoàn toàn tan biến. "Nhưng mọi người sẽ nghĩ gì về chúng ta? Tình yêu giữa hai tuyển thủ đồng đội liệu có thể tồn tại một cách bình thường không?"

"Chúng ta không thể kiểm soát suy nghĩ của người khác. Nhưng điều quan trọng là em cảm thấy thế nào," Sang Hyeok kiên quyết trả lời. "Nếu trái tim em hướng về anh, thì hãy để nó dẫn dắt."

Khi lời nói đó vang lên, Wangho cảm nhận được sự thật trong từng từ. Một luồng cảm xúc ập đến, mạnh mẽ và chân thành. Cậu bắt đầu gạt bỏ mọi lo lắng, mọi rào cản đã ngăn cản mình. "Vậy em muốn... em muốn thử," cậu thốt ra, hơi thở trở nên đều đặn hơn.

Sang Hyeok khẽ nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng như làm tan chảy mọi nỗi sợ hãi còn sót lại bên trong Wangho. "Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau bước đi. Dù thế nào đi nữa, anh sẽ mãi bên em."

"Cuối cùng thì em cũng đã đồng ý," Sang Hyeok nắm lấy tay Wangho, ánh mắt lấp lánh như cậu vừa tặng anh một món quà vô giá.

"Em cũng muốn thử... nhưng, chúng ta sẽ đối mặt với nhiều thứ, anh biết mà," Wangho thì thầm, giọng nói mang theo chút lo lắng.

"Anh sẽ bảo vệ em. Dù có chuyện gì xảy ra, anh hứa."

Khoảnh khắc đó, giữa một quán cà phê nhỏ nhắn, hai tâm hồn đã tìm thấy nhau. Dù con đường phía trước có thể gian nan, nhưng không còn sự cô độc nữa. Wangho nhận ra rằng tình yêu ấy không phải là một gánh nặng, mà là động lực để cả hai cùng vươn cao hơn trong sự nghiệp mà họ đã dày công xây dựng. Họ sẽ không chỉ là đồng đội, mà còn là những người đồng hành trong hành trình cuộc sống này.

Sự chân thành của Sang Hyeok khiến lòng Wangho dịu đi, nhưng những ngày tháng bình yên chỉ kéo dài trong chốc lát.

Khi Roach - một cựu đồng đội của Peanut và giờ là huấn luyện viên của T1 - bắt đầu làm việc sát cánh bên Sang Hyeok, mọi chuyện trở nên phức tạp.

Roach không giấu được sự ngưỡng mộ của mình dành cho Sang Hyeok. Trong mỗi buổi họp chiến thuật, ánh mắt anh luôn dừng lại trên khuôn mặt người anh.

"Hyung, anh thực sự là nguồn cảm hứng lớn với em. Cách anh dẫn dắt đội thực sự đáng kinh ngạc," Roach nói, nụ cười rạng rỡ.

"Cảm ơn cậu, nhưng tôi chỉ làm những gì mình nên làm thôi," Sang Hyeok khiêm tốn đáp lại, hoàn toàn không nhận ra ánh nhìn sâu sắc từ Roach.

Năm 2024 dần dần, sự thân thiết giữa Roach và Sang Hyeok trở thành mối bận tâm lớn với Wangho. Khi lúc này cậu đã chuyển ra ngoại ô Seoul sinh sống còn Sang Hyeok vẫn ở lại Gangnam và sống cùng gaming house vs Roach.

Một lần, khi cả ba người cùng tham gia một bữa tối của đội, Wangho không thể không nhận ra cách Roach quan tâm đến từng lời nói của Sang Hyeok.

"Anh Sang Hyeok, món này có vẻ hợp khẩu vị của anh đấy," Roach cười, đẩy đĩa thức ăn về phía Sang Hyeok.

"Cảm ơn cậu. Cậu lúc nào cũng chu đáo thế này sao?" Sang Hyeok trả lời với nụ cười thân thiện.

Ở một góc bàn, Wangho siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. Cậu tự nhủ đó chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần, nhưng ánh mắt Roach dành cho Sang Hyeok nói lên điều ngược lại.

Viper Park Dohyeon người em cùng phòng với Wangho, cũng nhận ra sự bất ổn. Một tối, khi cả hai đang ngồi xem lại trận đấu, Viper thẳng thắn hỏi:

"Anh Wangho, anh không thấy giữa Roach và anh Sang Hyeok có gì đó hơi lạ sao?"

"Không có gì đâu, chỉ là công việc thôi," Wangho trả lời, cố gắng trấn an cả bản thân lẫn Dohyeon.

"Nhưng ánh mắt của Roach không phải ánh mắt dành cho một người đồng đội."

Lời nhận xét ấy khiến Wangho chấn động. Dù cố gắng phủ nhận, nhưng trái tim cậu biết rằng Dohyeon không hề nói sai.

Dù không ai nói ra, nhưng mỗi lần Wangho bắt gặp ánh mắt Roach nhìn Sang Hyeok, lòng cậu lại nhói đau.

Một lần, khi chỉ còn lại hai người trong phòng chờ, Roach bất ngờ lên tiếng:

"Anh Wangho, anh không nghĩ rằng anh đang giữ một người mà anh không thể hiểu hết sao?"

Câu nói đầy ẩn ý của Roach khiến Wangho bàng hoàng, nhưng cậu không đáp lại. Cậu không muốn bất kỳ cuộc tranh cãi nào, nhất là khi người đứng giữa lại là Sang Hyeok.

Dẫu cho những cơn sóng gió ngày một lớn, Wangho vẫn cố gắng giữ vững lòng tin. Nhưng chính cậu cũng nhận ra rằng, tình yêu của mình và Sang Hyeok đang bắt đầu xuất hiện những vết nứt mà cả hai đều chưa biết cách hàn gắn.

Một tối muộn, khi Sang Hyeok đón Wangho về nhà riêng sau buổi làm việc muộn cùng Roach, Wangho không kìm được mà hỏi:

"Anh có nghĩ rằng Roach đang đi quá giới hạn không?"

Sang Hyeok nhíu mày, đáp: "Wangho, em đang nói gì vậy? Cậu ấy chỉ là một đồng nghiệp."

"Nhưng ánh mắt của cậu ấy thì không đơn thuần như vậy."

Sự im lặng kéo dài giữa hai người, cả Wangho lẫn Sang Hyeok đều cảm nhận được sự nặng nề trong không khí. Họ đã từng chia sẻ với nhau những suy tư và lo lắng, nhưng giờ đây, mỗi câu nói đều trở nên thận trọng, như sợ rằng chỉ một câu lỡ miệng sẽ làm rạn nứt những gì họ đã xây dựng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro