Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Chap 1:

Han Wangho "Peanut" một tài năng trẻ tuổi với đôi mắt sáng rực và kỹ năng đi rừng siêu việt, đã nhanh chóng trở thành một trong những tuyển thủ xuất sắc nhất trong lịch sử eSports Hàn Quốc. Ở tuổi đôi mươi, cậu đã ghi dấu ấn trong nhiều trận đấu đỉnh cao, nhưng ít ai biết rằng phía sau ánh hào quang ấy là một trận chiến nội tâm đầy mâu thuẫn.

Wangho và Lee Sang Hyeok, người được cả thế giới gọi bằng cái tên "Faker," "Qủy vương bất tử" từng là đồng đội sát cánh bên nhau. Sang Hyeok không chỉ là một huyền thoại mà còn là người mà Wangho kính trọng sâu sắc. Tuy nhiên, Wangho chưa bao giờ nghĩ rằng giữa họ lại tồn tại một loại tình cảm vượt qua ranh giới của sự kính ngưỡng, mà Sang Hyeok đã thích thầm cậu em này mất rồi.

Tình cảm ấy như một cây cầu mỏng manh giữa hai bờ vực, nơi mà sự ngưỡng mộ có thể dễ dàng trở thành một thứ tình yêu âm thầm nhưng mãnh liệt. Mỗi khi Wangho thi đấu, ánh mắt của Sang Hyeok luôn dõi theo, như thể đôi mắt ấy đang truyền tải những cảm xúc không lời mà chỉ có những người đồng đội thân thiết mới có thể hiểu thấu. Wangho cảm nhận được điều đó, nhưng cậu luôn cố gắng né tránh, sợ rằng một ngày nào đó sự ngọt ngào này sẽ hóa thành đau khổ.

Từ bên ngoài, họ dường như là một cặp đôi lý tưởng của làng game. Những buổi tập luyện chung, những giờ phút căng thẳng trong các trận đấu quyết định, cả hai đã sát cánh bên nhau như những người lính trên chiến trường. Nhưng trong lòng Wangho, nỗi sợ hãi về việc làm mất đi mối quan hệ quý giá này luôn thường trực. Cậu sợ phải đối diện cảm của mình, vì những khao khát thầm kín đó có thể phá hủy sự nghiệp, thậm chí là tình bạn thân thiết mà họ đã xây dựng.

Một buổi tối, sau khi cả đội kết thúc buổi tập luyện căng thẳng, Sang Hyeok gọi Wangho lại.

"Wangho, em có thể nói chuyện với anh một chút không?" Giọng anh trầm ấm, nhưng trong ánh mắt ấy có một sự nghiêm túc khác lạ.

Wangho gật đầu, cố gắng che giấu sự hồi hộp. "Dạ, tất nhiên rồi anh."

Họ ngồi đối diện nhau trong phòng nghỉ, không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng điều hòa khe khẽ. Sang Hyeok ngập ngừng, rồi hít một hơi sâu. "Anh không biết phải bắt đầu thế nào... Nhưng anh nghĩ, anh không thể tiếp tục giữ im lặng."

Wangho tròn mắt nhìn, tim bắt đầu đập loạn nhịp. "Anh... Anh đang nói gì vậy?"

"Anh thích em, Wangho. Không chỉ là đồng đội hay một người anh. Mà là yêu. Yêu theo cách mà anh không thể dừng lại."

Lời nói ấy như một tiếng sét đánh ngang tai Wangho. Cậu đứng hình, đôi môi run rẩy muốn phản bác nhưng lại chẳng thể thốt ra lời nào.

"Anh biết điều này khó chấp nhận. Anh không mong em đáp lại. Anh chỉ muốn em biết... cảm xúc của anh là thật."

Wangho cúi gằm mặt, lòng ngập tràn cảm xúc mâu thuẫn. Cậu sợ rằng một lời đáp lại có thể phá vỡ mọi thứ: tình bạn, đồng đội, sự nghiệp... Nhưng ánh mắt chân thành của Sang Hyeok, ánh mắt đã theo cậu suốt những năm tháng thi đấu, khiến cậu không thể phớt lờ.

Mặc dù cả hai vẫn tiếp tục tập luyện và thi đấu như bình thường, nhưng bầu không khí giữa họ đã hoàn toàn thay đổi. Wangho cảm thấy như từng khoảnh khắc bên Sang Hyeok đều mang một sức nặng đặc biệt. Khi họ cùng nhau chia sẻ những chiến thuật hay nhận xét về đối thủ, Wangho không thể ngừng nghĩ xem liệu Sang Hyeok có thật lòng với cậu hay không.

Một buổi chiều nọ, sau khi kết thúc một trận thắng quan trọng, cả đội cùng nhau ăn mừng. Wangho vẫn thấy lòng mình nặng trĩu bên cạnh niềm vui xung quanh. Trong lúc mọi người cười đùa và reo hò, ánh mắt của cậu lại vô tình chạm vào Sang Hyeok. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong cậu, nhưng cũng không kém phần đau thương. Cậu tự hỏi liệu cái tình cảm này có phải là gánh nặng cho người mà mình kính trọng.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Sang Hyeok đột ngột hỏi, kéo Wangho ra khỏi dòng cảm xúc cuộn trào.

"À... không có gì đâu anh," Wangho đáp, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. "Chỉ là... em đang nghĩ về trận đấu tiếp theo."

Trong những ngày tiếp theo, Wangho cố gắng chôn vùi cảm xúc của mình vào công việc, nhưng sự thật lại cứ dâng trào. Cậu tìm mọi cách để tránh ánh mắt của Sang Hyeok, nhưng lại không thể kìm nén trước cái cách mà anh thường chăm sóc từng chi tiết nhỏ cho cậu: từ việc chọn lựa trang phục thi đấu đến những bữa ăn nhỏ sau khi tập luyện, khiến cậu càng bối rối.

Đêm chung kết thế giới năm ấy, đội của họ để thua trong một trận đấu quyết định. Wangho đứng từ xa, nhìn Sang Hyeok gục ngã bên bàn thi đấu, những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt kiên nghị. Lần đầu tiên, Wangho thấy một Sang Hyeok yếu đuối và bất lực đến vậy. Cảm giác thương xót dâng trào, Wangho chỉ muốn chạy đến bên anh.

"Anh đã làm hết sức, không phải lỗi của anh đâu," cậu nói nhỏ khi đặt tay lên vai Sang Hyeok sau trận đấu.

"Nhưng anh đã thất bại, với cả đội, với em..." Sang Hyeok nghẹn ngào, không thể nói thêm.

Những giây phút ấy khiến Wangho nhận ra rằng, dù tình cảm này khiến cậu bối rối và mâu thuẫn, nhưng Sang Hyeok thực sự cần cậu. Wangho cảm nhận được sự cô đơn trong đôi vai đang run rẩy của anh. Dẫu cho tình cảm ấy khiến cậu bối rối, nhưng tại khoảnh khắc ấy, cậu chỉ muốn chạy đến bên Sang Hyeok, ôm anh thật chặt, muốn vượt ra khỏi ranh giới củ bản thân để đáp lại tình cảm của anh.

Tuy nhiên, ý trời đã đẩy hai người ra xa nhau. Sau mùa giải ấy, Wangho buộc phải chuyển đội. Dẫu trái tim nặng trĩu, cậu tự nhủ rằng, "Chắc là anh ấy sẽ ổn thôi. Sang Hyeok mạnh mẽ như vậy mà." Nhưng thực tế không như cậu nghĩ. Sang Hyeok vẫn kiên trì theo đuổi, và mỗi lần nhìn thấy nụ cười nhẫn nại của anh, Wangho lại dao động.

Đỉnh điểm là năm 2019, khi sự nghiệp của Wangho rơi vào khủng hoảng. Chuỗi thất bại liên tiếp, áp lực dư luận và những đêm dài mất ngủ khiến cậu suy sụp.

Những cảm xúc dồn nén bắt đầu xuất hiện trở lại. Wangho thường tìm đến những ký ức về Sang Hyeok, hình ảnh anh đầy kiên cường nhưng cũng đầy đau khổ. Dù đã cố gắng hết sức để quên đi, nhưng nỗi đau trong lòng cậu cứ mãi không nguôi. Cậu cảm thấy mình đang lạc lối trong một mê cung không lối thoát, nơi tất cả đều gợi nhớ về quá khứ.

Một đêm, sau khi nhận được những chỉ trích nặng nề từ truyền thông, Wangho quyết định gọi cho Sang Hyeok. Tâm trạng rối bời, cậu không biết anh đang ở đâu hay đang làm gì, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh, cậu cảm thấy chút ấm áp len lỏi vào những khoảng tối trong tâm hồn. Đầu dây bên kia, có tiếng chuông vọng lại, rồi tiếng cười khúc khích của Sang Hyeok. Nhịp tim của Wangho đập loạn xạ.

"Chào Wangho! Có chuyện gì không?" Giọng Sang Hyeok vang lên, vẫn tươi tắn như ngày nào, nhưng Wangho cảm nhận được sự mệt mỏi trong đó.

"Anh... Anh có khỏe không?" Wangho hỏi, giọng nghiêm trọng hơn dự định.

"Vẫn ổn. Chỉ là một chút áp lực công việc thôi." Sang Hyeok trả lời, nhưng Wangho biết rõ rằng những lời nói đó không hoàn toàn phản ánh sự thật.

Cuộc trò chuyện kéo dài, và Wangho chẳng thể nào ngăn được những tâm sự dồn nén tuôn trào. Cậu kể về những áp lực đang phải đối diện, về những đêm dài thao thức chỉ nghĩ đến thất bại và sự cô đơn. Sang Hyeok lắng nghe, không ngắt lời, chỉ thỉnh thoảng an ủi cậu bằng những câu cảm thông.

"Lần nào cũng vậy, cả hai ta đều phải đối diện với khó khăn. Nhưng phải nhớ rằng, anh sẽ luôn bên em, dù ở đâu" Sang Hyeok nói, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn như một lời hứa.

Câu nói ấy như một chiếc phao cứu sinh đột ngột xuất hiện giữa biển cả mênh mông của những lo âu và sợ hãi. Wangho cảm nhận được sức mạnh lan tỏa từ những lời mang đầy hy vọng. Cậu nhắm mắt lại, hình dung ra Sang Hyeok của năm ấy, khi anh yếu đuối nhưng vẫn vững vàng. Cảm giác dũng cảm trong cậu như sống dậy, cái ý chí không chịu khuất phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro