Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chỉ Là Quan Tâm

Sáng hôm sau, Dohyeon tỉnh dậy sớm hơn thường lệ. Cả đêm cứ chập chờn, nửa tỉnh nửa mơ, trong đầu lúc nào cũng lởn vởn hình ảnh Wangho gục mặt trên bàn, bàn tay lạnh ngắt vô thức nắm lấy cổ tay cậu.

Không phải rung động.
Không phải thích.
Chỉ là... cậu thấy lo.

Lần đầu gặp một đồng đội mới, Dohyeon không nghĩ mình sẽ bận tâm nhiều tới vậy. Nhưng ánh mắt hoe đỏ ngay từ cái bắt tay đầu tiên, chiếc điện thoại rung liên tục nhưng chủ nhân chẳng buồn nhìn tới, rồi cả câu nói mơ hồ giữa cơn say — tất cả xâu lại, khiến cậu không thể không để tâm.

Cậu bước ra phòng khách, thấy Wangho đang ngồi lặng trên sofa, đầu tựa vào thành ghế, mắt mơ màng nhìn trần nhà. Trước mặt anh là chai nước lọc cạn nửa, điện thoại lật úp trên bàn, cạnh đó là vài viên thuốc giải rượu còn sót lại.

Dohyeon ngập ngừng, không biết nên mở lời kiểu gì. Cuối cùng cậu chỉ lẳng lặng đi ngang qua, định vào bếp rót nước thì Wangho lên tiếng trước:
"Đêm qua làm phiền em rồi."

Giọng anh khàn khàn, còn vương chút men say cũ.

Dohyeon lắc đầu:
"Không sao đâu. Mọi người trong đội cũng hay say mà."

Wangho bật cười khẽ:
"Nhưng chắc không ai lôi đồng đội mới ra làm bờ vai dựa giữa quán lẩu như anh đâu nhỉ?"

Dohyeon không biết trả lời sao, chỉ cúi đầu cắm cúi rót nước. Thật ra cậu không thấy phiền gì cả, nhưng nếu nói ra lại sợ bị trêu thêm.

Im lặng lan ra một lát, rồi Wangho hỏi bâng quơ:
"Tối qua anh nói linh tinh gì không đấy?"

Dohyeon thoáng khựng, nhớ lại cái tên đã vô tình nghe được. Nhưng cậu chỉ lắc đầu:
"Không có gì đặc biệt."

Dohyeon không giỏi nói dối, nhưng may mà Wangho cũng không hỏi thêm.

_____________________________

Ngày mới bắt đầu bằng lịch tập kín mít. Từ phòng tập, phòng họp chiến thuật cho tới buổi quay content nhỏ, mọi thứ diễn ra như thường lệ. Chỉ có điều, Dohyeon để ý Wangho gần như không động vào điện thoại cả ngày.

Cứ như sợ, chỉ cần mở máy, sẽ thấy những tin nhắn chẳng biết trả lời ra sao.

Dohyeon không hỏi. Cậu cũng chẳng định tò mò thêm nữa. Ai cũng có quyền giữ một góc riêng cho quá khứ. Mà cậu, với tư cách đồng đội, chắc chỉ nên dừng ở quan tâm.

...Chỉ là quan tâm thôi.
Không phải thích.

Thích một người, chắc sẽ khác thế này nhỉ?

Tối muộn, khi cả đội đã về phòng nghỉ, Dohyeon vẫn ngồi lại trong phòng tập thêm một chút. Cậu ngồi ở góc bàn quen thuộc, nơi có thể nhìn rõ vị trí của người đi rừng đội mình. Trống không.

Dohyeon thở ra một hơi, tự cười mình vô lý.

Từ bao giờ, việc quan tâm anh ấy trở thành một thói quen vậy?

Ngoài hành lang vọng lại tiếng cửa mở. Wangho đi ngang qua, mắt khẽ liếc vào trong, thấy Dohyeon còn ngồi đó. Anh gật đầu chào nhẹ, định đi thẳng nhưng chẳng hiểu sao lại dừng lại.

"Chưa ngủ à?"

"Chưa buồn ngủ."

"Chăm quá." Wangho cười nhẹ, rồi đứng tựa cửa vài giây, như định nói gì đó, nhưng cuộc điện thoại tới cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai. Lần này anh không làm ngơ nữa quyết định bắt máy và quay về phòng để trả lời , bỏ lại cậu ở lại một mình .

Dohyeon nhìn theo bóng lưng ấy, lòng cứ lửng lơ.
Không phải thích.
Chỉ là... cậu vẫn chưa yên tâm.

___________________________

Dohyeon ngồi lại thêm một lúc, nhưng chẳng tập trung được nữa. Đầu óc cứ lởn vởn câu chào ngắn ngủi ngoài cửa và nụ cười nhẹ thoáng qua của Wangho. Đến khi quyết định nhắn tin hỏi Staff để đổi phòng với GeonWoo người đã được xếp ở cùng Wangho.

PDH : "Em muốn đổi phòng với GeonWoo."
Staff : "Tự nhiên đang ở bình thường , sao lại đổi ? "
PDH : "Phòng kia lạnh quá , em không ngủ được."
Staff : "Chuyển thì cũng được thôi , nhưng mà em phải hỏi ý kiến GeonWoo nha ."

____________________________

GeonWoo còn đang say ngủ thì cửa phòng bật mở. Dohyeon đứng đó, tay ôm gối và túi đồ cá nhân, khuôn mặt vẫn lạnh băng như thường lệ.

"Dậy đi. Đổi phòng."

GeonWoo mắt nhắm mắt mở: "Gì nữa trời? Tự nhiên đổi phòng?"

"Phòng kia lạnh quá." Dohyeon đáp tỉnh bơ .

GeonWoo chớp mắt nhìn Dohyeon rồi nhìn lên máy lạnh vẫn chạy ro ro. Lạnh kiểu gì? Rõ ràng bịa. Nhưng GeonWoo biết rõ tính Dohyeon — ai trong đội cũng quen với mấy pha kỳ quặc kiểu này rồi, hỏi thêm cũng chẳng được câu trả lời ra hồn.

"Rồi, muốn sao cũng được .Anh Wangho cứ nói chuyện suốt làm em không ngủ được , em cũng đang muốn đổi đây ." GeonWoo lười biếng ôm gối đi sang phòng trống kế bên, để lại Dohyeon đứng trước cửa phòng mới.

Phòng của Wangho.

Dohyeon hít sâu một hơi, tay gõ cửa rất khẽ.

Wangho vừa đánh răng xong, tóc còn ướt nước, mở cửa ra thấy Dohyeon thì giật mình:
"Ủa? Em qua đây làm gì?"

"Đổi phòng."

"Hả? Sao tự nhiên—"

"Phòng kia lạnh." Dohyeon nhắc lại, vẫn là lý do nhạt thếch đó.

Wangho khoanh tay tựa cửa, mắt nheo lại đầy nghi hoặc: "Em thấy lạnh từ hồi nào? Cả 2 năm trời  ngủ ở đó có phàn nàn gì đâu?"

Dohyeon không đáp, lách người vào phòng, coi như mọi chuyện rất bình thường. Wangho nhìn theo, càng thấy khó hiểu.

Wangho vừa nói vừa đóng cửa, giọng kéo dài: "Hay là em sợ ở một mình cô đơn hả?"

Bàn tay đang mở túi đồ của Dohyeon hơi khựng lại một nhịp. Wangho nhạy cảm bắt được ngay.

"Ồ... thật là em hả?" Wangho cố tình nhấn giọng trêu thêm.

"Không có." Dohyeon đáp nhanh, mặt vẫn giữ nguyên sự bình thản nhưng rõ ràng đang né tránh ánh mắt Wangho.

Wangho cười nhẹ, cái kiểu cười của người biết mình vừa chạm đúng chỗ ngứa. Nhưng cậu không gặng hỏi thêm. Vì cậu hiểu, Dohyeon có những thứ nếu chưa muốn nói, thì đào kiểu gì cũng vô ích.

"Bỏ qua đi. Miễn em không chê anh nói nhiều là được, thằng GeonWoo cứ phàn nàn anh suốt thôi." Wangho nhún vai, trèo lên giường, còn Dohyeon trải gối xuống chiếc giường trống bên cạnh.

Trong bóng tối, Wangho xoay lưng về phía Dohyeon, mắt lim dim sắp ngủ.

Còn Dohyeon, nằm im nhìn trần nhà, lòng thì rối tung.

Rõ ràng không phải thích.
Chỉ là... khi thấy Wangho không nhắn tin cho ai suốt cả ngày, lòng lại bứt rứt.
Chỉ là... khi nghe tiếng cười của Wangho ngoài hành lang, vô thức cũng muốn bước ra xem anh ấy đang nói chuyện với ai.
Chỉ là... ở chung một phòng, nghe hơi thở đều đều bên cạnh, tự dưng thấy yên tâm lạ.

Không phải thích.
Chỉ là... chưa dám gọi tên.

_____________________________

Nửa đêm, tiếng chuông điện thoại của Wangho rung liên hồi, phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng tối. Dohyeon vốn ngủ rất sâu, vậy mà vẫn bị đánh thức. Trong ánh sáng lờ mờ, cậu thấy Wangho đang ngồi ở mép giường, ngón tay lưỡng lự trượt trên màn hình, do dự không biết có nên bắt máy hay không.

Cuối cùng, anh đứng dậy, mở cửa ban công, bước ra ngoài. Dohyeon ngồi dậy theo, chẳng rõ vì tò mò hay chỉ đơn giản là cậu lo cho anh. Cậu không cố nghe, nhưng giọng Wangho giữa đêm khuya tĩnh lặng lại cứ vô tình lọt vào tai.

"Alo... anh còn lời nào để nói với em không?"

"Wangho à, chuyện chúng ta đã kết thúc rồi. Em hãy sống cuộc đời của em đi."

"Tại sao? Em không đủ tốt sao? Chúng ta đã bên nhau lâu như vậy, vậy mà anh lại chọn người khác à?"

"Anh xin lỗi. Em biết mà, anh không muốn mọi thứ giữa anh và em trở nên tệ hại. Nhưng từ lúc gặp người ấy, anh mới hiểu cảm giác được trân trọng là như thế nào. Anh chỉ cần cảm giác an toàn thôi."

"Được rồi... em không làm phiền anh nữa."

"Mai anh sẽ xử lý mọi chuyện. Sẽ không ai làm phiền em nữa đâu. Anh xin lỗi vì tất cả, Wangho."

"Ừ... muộn rồi, đừng để người ấy lo lắng. Em cúp đây. Tạm biệt."

Cuộc gọi kết thúc. Wangho đứng lặng ngoài ban công, tay run run châm một điếu thuốc. Đầu lọc lập lòe cháy sáng giữa màn đêm, mùi khói nhàn nhạt phả vào không khí lạnh.

Dohyeon đứng bên trong, từ nãy đến giờ không dám thở mạnh. Cậu không cố tình nghe lén, chỉ là tiếng chuông đã kéo cậu tỉnh, mà ánh mắt u ám của Wangho sau đó khiến cậu không thể quay lưng.

Cuối cùng, chẳng suy nghĩ nhiều, Dohyeon bước ra ban công, giật lấy điếu thuốc trong tay Wangho, dập tắt.

"Đừng hút nữa."

Wangho hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không phản kháng. Anh chỉ cười nhạt:

"Sao em chưa ngủ?"

"Không ngủ được."

"Vì tiếng chuông à?"

Dohyeon không trả lời. Cậu nhìn anh, ánh mắt bình thản nhưng ẩn sau là chút lo âu không giấu nổi. Không khí giữa hai người thoáng chùng xuống, chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá ngoài ban công.

Một lát sau, Dohyeon lên tiếng, giọng nhẹ bẫng:
"Đi dạo không?"

Wangho khẽ nhướn mày, rồi bật cười:
"Giữa đêm thế này?"

"Ừ."

Wangho không hỏi thêm, cũng chẳng từ chối. Anh kéo vội chiếc áo khoác mỏng rồi cùng Dohyeon rời khỏi phòng. Tiếng cửa khép lại rất khẽ, như sợ đánh thức cả toà nhà đang say ngủ.

___________________________

Hai người đi dọc hành lang, rồi xuống hẳn khu sân sau ký túc. Không ai nói câu nào, chỉ lặng lẽ đi bên nhau, tiếng bước chân hoà vào màn đêm tĩnh lặng. Không khí mát lạnh khiến hơi thở cả hai hiện rõ trước mặt. Được một đoạn, Wangho khẽ hít sâu, ngửa đầu nhìn bầu trời tối đen:

"Dohyeon này."

"Gì?"

"Em hay quan tâm người khác thế à?"

Dohyeon bước chậm lại, ngập ngừng đôi chút rồi đáp:
"Cũng tuỳ."

"Vậy sao em quan tâm anh ? "

Dohyeon không trả lời ngay. Cậu cúi đầu đá nhẹ viên sỏi nhỏ dưới chân, đi thêm mấy bước rồi mới nói, giọng nhẹ như hơi thở:

"Vì em thấy anh buồn."

Wangho thoáng khựng lại. Một câu trả lời đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nhưng chính sự đơn giản đó lại khiến lòng anh mềm đi một chút.

"Anh ổn." Wangho cười nhẹ, như đang tự trấn an chính mình hơn là nói với Dohyeon.

Dohyeon không đáp, chỉ đi sát lại gần anh hơn. Một chút im lặng nữa bao trùm. Nhưng không ai thấy khó chịu. Vì đôi khi, có những khoảng lặng chẳng cần lấp đầy. Chỉ cần có người đi cạnh bên là đủ.

Đêm ấy, họ đi hết một vòng sân nhỏ, chẳng ai nhắc lại cuộc gọi lúc nửa đêm. Nhưng Dohyeon biết, có những cơn mưa dù chẳng ồn ào, vẫn để lại những vệt nước âm ỉ mãi trong lòng.

Và cậu cũng biết — cậu đang bắt đầu thích người ấy mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro