#4
WARNING⛔: Chap này... ừm... mình viết nó hơi... 16+... nên là bạn nào chưa đủ tuổi hay không thẩm được thì... cứ bỏ qua chap này... nhee...👉🏻👈🏻😓💗
===
Như đã từng nói ở đâu đó mà đến chính Lee Seungmin cũng chẳng nhớ là ở đâu, hắn chỉ nhớ rằng, bản thân đã nói Hong Changhyeong là người anh mà hắn yêu quý nhất bởi sự thân thiện và hài hước vốn có của anh.
Nghiễm nhiên, anh Huykkyu, anh Geon Hee và cả anh Boseong đều rất tốt với Lee Seungmin nhưng Changhyeong lại quan tâm và để ý hắn nhiều hơn thảy. Vậy nên khi nghe tin anh có bạn gái, tim Seungmin gần như đã hẫng một nhịp.
Trong khi mọi người đều nháo nhào truy tìm danh tính cô gái may mắn, hỏi đủ thứ từ ngoại hình đến tính cách, Lee Seungmin chỉ có cảm giác như mình đã mất đi thứ gì đó. Có lẽ là mất đi một người anh trai, mất đi tư cách đặc quyền được anh bảo ban, săn sóc, hoặc là mất thêm điều gì nữa mà hắn chẳng rõ. Lee Seungmin chỉ có thể nói là "đau" mà thôi. Cảm giác ấy thật khó tả, đau đớn khi mất đi một thứ gì đó mà mình chẳng biết đặt tên sao cho phù hợp. Đến khi nghe Choi Yonghyeok nói lên câu chuyện của mình, Lee Seungmin mới có thể tạm đặt tên cho cảm xúc đó, cõ lẽ là thất tình, nhưng cũng không hẳn.
Lee Seungmin không biết phải nói ra sao để diễn tả cho đúng mối quan hệ giữa mình và Changhyeong. Bạn bè thì cũng được, anh em thì cũng đúng nhưng chưa đủ, bởi cá nhân hắn thấy mối quan hệ này còn cao hơn cả thế. Nhưng nghiễm nhiên là chưa chạm ngưỡng yêu đương nhăn nhít, có lẽ là sự ngưỡng mộ dành cho... thần tượng chăng? Nhưng như vậy lại không đúng lắm. Nói chung gói gọn lại, cảm xúc của hắn lúc này là thất tình. Dù vậy Lee Seungmin không muốn thừa nhận bản thân mình như thế nhưng biết sao được, chỉ có hai từ "thất tình" lúc này là diễn tả sát nhất cảm xúc của hắn mà thôi.
Lee Seungmin ngâm mình trong biển suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lấy lại tinh thần, nhanh chóng gạt cho hết lệ ướt mi Choi Yonghyeok rồi lấy khăn giấy gần đó lau hết bàn tay ướt đẫm lệ bỏng của ai kia, lau cả gương mặt còn đang ươn ướt của Choi Yonghyeok.
-Vậy đó, anh ấy...với con gấu trắng thối tha... Kim Geon Bu đó..d-dám... hôn hít nhau... ngay dưới trụ sở DK... họ... đây.. đây là sợ người khác... không b-biết chuyện của họ đúng không?
Choi Yonghyeok sau một hồi khóc lóc cũng đã thôi tiếng nức nở, lầm bầm trách mắng đôi gấu mèo bạo gan kia. Lee Seungmin lúc này đã nằm xuống được nửa thân dưới, nửa thân trên được hắn gập một tay chống đỡ, tay còn lại vẫn tiếp tục dặm bớt nước mắt còn đọng trên mi mỏng của Choi Yonghyeok một cách nhẹ nhàng.
Hắn vừa im lặng nghe lời "trách mắng" của Choi Yonghyeok, vừa thầm cười khi thấy cậu trai với đôi mắt đờ đẫn trước mặt cứ bô ba những lời chẳng rõ (hoặc thực ra là vì hắn bận ngắm nghía gương mặt tinh khôi trước mặt nên chẳng nghe rõ thêm được lời nào nữa). Thật sự là rất dễ thương!
-Anh..thấy đúng không?- Choi Yonghyeok ngước mắt nhìn Lee Seungmin, cậu chẳng biết từ bao giờ, hắn và mình đã gần trong gang tấc đến vậy rồi.
Lee Seungmin cũng không biết mình nghĩ gì, chỉ là muốn nhìn Choi Yonghyeok kĩ hơn đôi chút nên hắn liền choàng một tay qua mặt cậu, rồi nhẹ nhàng gập lại để tư thế được thoải mái hơn, không ngờ rằng lúc nhìn lại, hai gương mặt ấm áp đã gần chạm đến nhau luôn rồi. Lee Seungmin càng nhìn càng đắm, càng ngắm càng say, hắn của lúc này không hề nhận thức được, ánh mắt bản thân dành cho "bò lạc" dưới thân đã nóng bỏng đến mức nào.
-A...Anh thấy đúng không?- Choi Yonghyeok chầm chậm hỏi lại, dù khung cảnh trước mặt cậu lúc này đã có đôi phần mờ nhòe nhưng Choi Yonghyeok không phải không biết, mình và Lee Seungmin đang ở gần quá mức cho phép đến nhường nào.
Dù vậy, vì cơn say rượu làm đầu óc Choi Yonghyeok choáng váng, cậu của lúc này giống như cá nằm trên thớt, bất động nằm yên một chỗ, bất lực chịu đựng hơi ấm phả từ người trên xuống đầu mũi tròn mềm, bất lực trước thân thể đang dần nóng lên bởi ánh mắt rực lửa của ai kia.
Lee Seungmin lúc này một chữ từ lời của Choi Yonghyeok cũng chẳng nghe nổi, hắn bây giờ chỉ biết chăm chăm nhìn vào môi mềm mấp máy cứ từng nhịp bặm vào mở ra của luwawa cao lớn, hương rượu soju cũng theo từng nhịp mấp máy đó mà tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, khiến bản thân Lee Seungmin bất giác thầm nghĩ, bản thân hẳn là đã say rồi, say trong hương rượu nhàn nhạt mà đậm đà, say trong vẻ đẹp tinh khôi mà lại trăm phần quyến rũ, khiến hắn chỉ muốn hôn lên môi thỏ mềm mọng trước mặt, trực tiếp cùng Choi Yonghyeok thử một lần bước qua ngưỡng cửa người lớn xem sao. Dù gì thì... cậu ấy cũng đủ tuổi rồi mà. Theo những gì Lee Seungmin nhớ là vậy.
Lee Seungmin đắm mình trong đống suy nghĩ rối mù hồi lâu, cuối cùng tự thuyết phục mình, mang lấy tâm tư của người say, bắt đầu làm loạn.
Hắn đắm đuối nhìn vào mắt thỏ cũng đang căng thẳng nhìn lấy mình. Chậm rãi, Lee Seungmin dùng một tay đè nhẹ lên môi dưới hồng hào của Choi Yonghyeok, chầm chậm dùng ngón cái miết nhẹ qua phiếm môi hồng mà trêu đùa khiến Choi Yonghyeok gần như là nín thở trước hành động kì quái này.
Dù biết rõ mọi chuyện sắp diễn ra nhưng Choi Yonghyeok vẫn chẳng lên tiếng phản bác một từ nào, mọi cảm xúc trong cậu đều đang hỗn độn, trộn lẫn vào nhau.
Lo sợ, hồi hộp, căng thẳng, buồn bã, thậm chí là còn có một tia mỏng của sự mong chờ, tất thảy mọi cảm xúc đều trào lên khiến não Choi Yonghyeok ngay lập tức đình trệ, làm cả thân người của cậu cũng cứng đờ chẳng thể nhúc nhích. Những gì lúc này cậu còn có thể cảm nhận được chỉ còn là hơi thở nóng rẫy đến từ cả hai, hòa cùng một chút hương gỗ ấm áp từ vải vóc của Lee Seungmin, khiến Choi Yonghyeok cảm thấy có chút nóng bỏng.
Ừm... nóng đến muốn thiêu rực lửa cậu luôn rồi...
-Tuyển thủ Lucid à...-Lee Seungmin chầm chậm cất giọng trầm ấm, gọi lấy nghệ danh của Choi Yonghyeok, trong đáy mắt hẹp dài đã lộ rõ khát khao dục vọng nguyên thủy làm Choi Yonghyeok chỉ vừa nhìn lấy, đã thấy cơ thể nóng lên gấp bội.
Forget about him.
Lee Seungmin chầm chậm cúi người để chạm lấy cánh môi mềm êm ái, tuy chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm như có như không nhưng hắn lại nấn ná rất lâu rồi mới rời khỏi cánh môi mềm mại.
Lần nữa nhìn vào đôi mắt mờ đục của Choi Yonghyeok, Lee Seungmin thật sự đã không thể kiên nhẫn được nữa. Hắn âm trầm mở giọng, đậm chất ra lệnh mà cất tiếng:"Mở miệng ra đi."
***
Cánh môi vừa được ủ ấm lại lần nữa bị môi lạnh áp lấy, thậm chí Lee Seungmin còn đẩy Choi Yonghyeok vào một nụ hôn sâu vì cậu đã tự mở miệng để hắn thuận lợi tiến vào, càn quét hết rượu thơm trong khoang miệng xinh xắn của mình.
Chiếc lưỡi không xương của Seungmin cũng nhanh chóng tìm kiếm được "đồng loại" của mình, hắn vừa tìm được đã liền hung hắn mút lấy, gần như muốn rút hết không khí trong khoang miệng nhỏ bé của cún nhỏ.
Choi Yonghyeok từ đầu đến giờ đều không thể phản kháng, cậu chỉ có thể thụ động tiếp nhận nụ hôn nồng cháy từ người chơi đường trên một cách... khá hưởng thụ?
Đúng vậy, cậu chẳng có cảm giác chán ghét gì nụ hôn này, dù Choi Yonghyeok đã từng nghĩ rằng, nụ hôn đầu của mình chỉ dành cho anh Heo Su mà thôi, nếu người nào chạy tới cướp lấy nụ hôn ấy, dù vô tình hay cố ý, dù là tình trạng khẩn cấp hay do chính cậu tự hôn lấy người ta, Choi Yonghyeok cũng sẽ tức giận mà buông đủ lời mắng nhiếc, sau đó sẽ khóc lóc đến um trời vì mất đi nụ hôn đầu vào tay kẻ lạ.
Vậy mà giờ đây, khi đối diện với tình cảnh được bản thân diễn tập cả trăm lần, bao nhiêu lời vàng ý ngọc, thấm thía nhất được Choi Yonghyeok chắt lọc qua ngàn lần lướt drama đều bị chính cậu nuốt ngược vào trong vì cảm giác kích thích đang lan tỏa khắp toàn thân bởi nụ hôn rực cháy như muốn cướp lấy cả hơi thở yếu mềm lẫn linh hồn lạc lối của Choi Yonghyeok. Thật sự là quá sung sướng.
Thân nhiệt Choi Yonghyeok tăng dần theo từng lần lưỡi nhỏ bị "rắn độc" không xương trêu đùa mút mát, làm cậu đê mê không lối thoát. Thậm chí, chính Choi Yonghyeok lần đầu tiếp nhận khoái cảm còn có chút than lam mà mong muốn nụ hôn này kéo dài thêm chốc nữa, tiếc là cậu sắp hết hơi rồi.
Choi Yonghyeok khẽ rên lên tiếng "ưm" nho nhỏ vì sắp hết hơi, Lee Seungmin nghe thấy cũng biết mình đã nấn ná hơi lâu liền nhanh chóng rời cánh môi mềm ngọt rồi tự liếm lấy môi mỏng của chính mình, có vẻ chính hắn cũng bắt đầu thật sự chếnh choáng trong hương rượu thơm ngon này rồi.
-Sao nào? Cậu thích chứ?-Lee Seungmin khẽ lướt tay qua môi mềm dưới thân, nhìn Choi Yonghyeok vì bị mình hôn lấy mà gương mặt hồng hào vì say đã chuyển thành đỏ ửng, đôi mắt đờ đẫn vì chuyện thất tình ban đầu cũng đã thế chỗ cho sự đê mê vì nụ hôn ướt át vừa nãy. Quả thực, trẻ nhỏ thật sự rất dễ dỗ đó nha...
-Ưm...thích..nhắm..
Yonghyeok dù đã thôi bị hôn lấy nhưng dư âm của màn quấn quít vừa rồi vẫn khiến cậu lâng lâng trong làn sóng khoái cảm khó lòng dứt ra, hòa quyện cùng một chút buồn ngủ khó tả. Vừa nói được ba từ, Choi Yonghyeok đã sập nguồn ngay tại chỗ, chầm chậm nhắm mắt lại mà chìm vào mộng đẹp, mặc kệ lười tinh trên thân đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng sắc lạnh.
Đây là... điên quá hóa khùng rồi sao Choi Yonghyeok!? Lee Seungmin nhìn một màn mở giọng nũng nịu rồi lại nhắm mắt đi ngủ của Choi Yonghyeok mà không khỏi chau mày, nội tâm thì gào thét dữ dội. Nếu cậu thật sự là bạn giường của hắn, Lee Seungmin sẽ đánh giá âm điểm cho sự thiếu tinh tế của chú thỏ thơ ngây này. Có ai đang lên tới đỉnh lại bị ép leo xuống như hắn đây không? Thật sự là bức người quá mà!
Lee Seungmin nhăn hết mặt mày thầm nghĩ, cuối cùng vẫn là chấp nhận sự thật đau đớn này, tự bản thân đi vào nhà tắm giải quyết những gì còn lại.
Xong chuyện, Lee Seungmin hậm hực bước ra, chăm chăm đứng ở bên giường mà nhìn lấy gương mặt còn đang say giấc của Choi Yonghyeok.
Gương mặt bầu bĩnh có chút trắng sáng hơn so với làn da ngăm khỏe của hắn, giờ đây lại càng tăng thêm vẻ khả ái khi được ánh trăng từ bầu trời đêm xa xôi đắp lên gương mặt ấy một lớp màn ánh sáng nhàn nhạt, càng nhìn chỉ càng khiến con người ta xiêu lòng, cũng khiến Lee Seungmin xoa dịu bớt nỗi ấm ức vì bị bỏ rơi vừa rồi.
Nhưng vẫn là không thể tha cho cậu....
Lee Seungmin khoanh tay thầm nghĩ, hắn dù có thể được làm dịu lòng bởi vẻ đẹp thuần khiết ấy, nhưng có tội thì vẫn là có, phạt nặng hay nhẹ thì cũng phải phạt, chỉ là Lee Seungmin tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, mà hắn thì... nhìn cậu ngủ cũng cảm giác có chút buồn ngủ rồi.
Thôi thì lên giường ngủ chung với cậu, coi như là phạt trước một phần đi, dẫu sao cũng là con trai với nhau thôi mà, ngủ chung với cậu có là gì, Lee Seungmin đây còn từng ngủ chung với cả tá đàn ông rồi bị đè đến mém sùi bọt mép đây.
Cứ thế, hắn chầm chậm đi sang phần giường còn lại, leo lên giường rồi lại chầm chậm ngả lưng xuống chiếc giường êm ái, hắn nhắm chặt đôi mắt hẹp dài trông có phần mệt mỏi vì màn "lao động quá sức", trực tiếp đánh một giấc thẳng cẳng đến tám giờ sáng hôm sau.
Cotinue....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro