Oneshot
E hèm, oneshot đéo liên quan gì tới tên é
Choi Yonghyeok tỉnh dậy trong một căn phòng lạ lẫm. Đôi mắt cậu tối đen, không thể nhìn thấy gì. Cơ hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo, ám ảnh bao trùm xung quanh căn phòng.
'Đây là đâu vậy?' Choi Yonghyeok cắn môi thầm nghĩ.
Tại sao cậu lại ở đây?
Rõ ràng là chỉ lúc nãy thôi, Yonghyeok đang trên đường từ cửa hàng tiện lợi trở về nhà, sao bây giờ lại thức dậy với cơ thể bị trói chặt trong một căn phòng nào đó với đôi mắt bị mất thị lực tạm thời.
Là mất thị lực tạm thời, chứ không phải bị băng che mắt.
"Có ai ở đây không?" Choi Yonghyeok thỏ thẻ. Tiếng nói yếu ớt phát ra nhưng âm vang khắp cả căn phòng.
"Cộp"
"Cộp"
Có tiếng bước chân tiến về phía cậu. Yonghyeok theo phản xạ ngẩng đầu lên để xem đối phương là ai nhưng hiện giờ cậu không thể nhìn thấy gì cả.
"Chào em, Yonghyeokie"
Âm thanh rè rè như phát ra từ đài hay điện thoại cùng ngữ điệu khiến Choi Yonghyeok chỉ có thể xác định đây là đàn ông nhưng không thể xác định người này là ai.
Cậu bình tĩnh hỏi:
"Xin chào, anh là ai?"
"Anh là một người cực kì hâm mộ em" người trước mặt bấm file ghi âm như đoán trước được câu hỏi của Choi Yonghyeok.
"Tại sao tôi lại ở đây?"
Người đàn ông kia im lặng, không nói gì. Nhưng Choi Yonghyeok ngầm hiểu rằng bản thân đã bị bắt cóc bởi một tên cuồng cậu.
"Được rồi, anh muốn bao nhiêu tiền?" Choi Yonghyeok chậm rãi nhả từng chữ.
"Điều anh muốn không phải là tiền, em biết đấy..." vốn dĩ câu hỏi của cậu không là cái đinh gì với anh ta.
"Vậy còn chữ kí? Hay bất cứ thứ gì đó liên quan đến.. tôi?"
"Càng không..."
Lúc này, trường hợp xấu nhất đột nhiên loé lên trong đầu cậu. Tiền không muốn, chữ kí cũng vậy, hay bất cứ thứ gì cũng không xong.. dùng phương pháp loại trừ, có nghĩ bằng cả ngàn cách cũng chỉ dẫn đến mục đích cuối cùng của tên bắt cóc: Choi Yonghyeok.
Nghĩ tới đây, Choi Yonghyeok sợ hãi thật rồi. Điều này quá kinh khủng, bị bắt cóc và có thể bị.. hãm hiếp bởi một người đàn ông xa lạ mà cậu không biết là ai.
"Anh.. có phải là muốn..." giọng cậu run lên
"Ừ, đúng như em nghĩ"
Nói xong, tên đàn ông liền cởi dây trói cho Choi Yonghyeok. Bất ngờ thay, tay chân cơ thể cậu mềm nhũn, như cọng bún, không thể cử động được.
Choi Yonghyeok hoảng hốt. Cậu sợ hãi nấc lên:
"Xin anh.. xin anh đừng làm như thế..."
Cậu gào thét tuyệt vọng còn tên đàn ông kia đã nhấc bổng người Choi Yonghyeok, đặt cậu lên giường.
Không thể giãy giụa, không thể nhìn thấy, sợi dây lí trí mong manh cuối cùng trong Choi Yonghyeok cũng đã đứt phựt.
Kẻ bắt cóc cưỡng ép cởi quần áo của cậu. Vừa cởi, hắn vừa trồng những nụ hoa hồng đỏ chói lên làn da trắng nõn.
"Uhm.. uhm"
Choi Yonghyeok nỉ non. Đây là lần đầu tiên được cảm nhận da thịt kề sát da thịt. Người cậu nóng bừng. Đỏ lên vì xấu hổ, vì không khí lạnh trong căn phòng hay vì những nụ hôn của kẻ bắt cóc biến thái.
"Em đẹp lắm, Choi Yonghyeok" hắn vùi mặt vào lồng ngực cậu, mút mát hạt đậu đỏ nhỏ đến ửng lên.
"Ah.. uhm" xúc cảm kì lạ này khiến Yonghyeok không kịp thích nghi, chỉ biết chới với trong thú vui khoái lạc đầy kì diệu này.
"Yonghyeok, Yonghyeokie.. thiên thần của tôi ơi.. anh yêu em, yêu em, yêu em..." tên biến thái lặp đi lặp lại lời yêu cậu.
Hắn ta cởi quần đùi của cậu, thành ra trên người chỉ còn mỗi quần lót với vật nhỏ tội nghiệp bị nhục dục làm cho bán cương.
Tên biến thái chạm lên dương vật, vuốt ve cho thứ dễ thương ấy cương cứng hoàn toàn.
"Ư.. anh thả tôi ra.. ưm ưm" Choi Yonghyeok khóc lóc van xin hắn. Nhưng cậu khóc lóc lại như liều thuốc kích dục nguyên thuỷ cho hắn.
Không nói gì nhiều, tên biến thái luồn tay vào khe mông Choi Yonghyeok, chạm vào cửa mình kín kẽ của cậu.
"Ah..." Choi Yonghyeok đau khổ run lên. Cậu không ngờ rằng bản thân thế mà lại bị một tên biến thái cưỡng hiếp.
Tên kia thọc ngón tay vào. Từng thớ thịt thít chặt chẽ lấy ngón tay không còn kẽ hở. Vì chả có chất bôi trơn nên hậu huyệt khô ráo cùng bàn tay mát lạnh khiến cậu đau như xé toạc da thịt.
Tên biến thái nhận ra sự khó chịu trên gương mặt cậu, liền nới rộng lỗ nhỏ nhẹ nhàng hơn. Đồng thời tay còn lại vuốt ve lưng Choi Yonghyeok an ủi cậu.
Một lúc sau, khi Choi Yonghyeok đã dần thích nghi với thứ đang vào ra trong người cậu thì số lượng ngón tay cũng tăng lên thành 4 ngón.
"Uhm.. mphm..." tiếng khóc lóc đã chuyển thành rên rỉ từ khi nào không hay
Đau đớn cũng dần chuyển sang khoái cảm sung sướng. Choi Yonghyeok cũng muốn nhiều hơn những ngón tay này.
"A-anh có thể.. có thể..." cậu ngại ngùng thì thào
"Em muốn gì cơ?" tên biến thái trêu chọc cậu
Phải, muốn cái gì thì phải nói, không phải tự nhiên mà có.
Choi Yonghyeok mím môi, đấu tranh tư tưởng một hồi cũng nói:
"Xin anh.. xin anh hãy đâm vào tôi.. giày vò tôi như anh muốn..."
Tên biến thái hơi cười lên ngờ nghệch, hắn vốn không ngờ cậu lại nói vậy. Nụ cười hắn mang sự ngây thơ chan chứa tình yêu tiếc là Choi Yonghyeok lại không thể nhìn thấy lúc này.
Hắn đồng ý yêu cầu của cậu. Nhanh chóng khoả thân và đặt thứ to lớn kia ở cửa hậu huyệt.
"Anh vào nhé..." hắn thông báo trước với cậu
Rồi không đợi cậu nói gì thêm, liền bắt đầu đâm vào. Dương vật hắn to lớn nên tuy đâm vào từ từ mà vẫn khiến cậu đau đớn.
Mỗi cái di chuyển, cậu đều cảm nhận được cơn đau tê rần da đầu.
Khi dương vật đã cho vào hết bên trong, hắn và cậu đều thở hắt ra một hơi. Tên biến thái nâng niu Choi Yonghyeok nên quyết định để cậu làm quen với kích cỡ đã rồi mới động.
Choi Yonghyeok sau một hồi thì cảm giác đau rát lúc nãy cũng tan biến, khẽ đập vào bắp tay người kia ra hiệu hắn động.
Lúc này, tên biến thái cũng chả kiêng dè gì nữa liền đè ngửa cậu xuống, đâm vào rút ra nhịp nhàng.
Choi Yonghyeok không kịp phòng vệ, chỉ biết nương theo khoái lạc. Đây là lần đầu cậu trải nghiệm cảm giác làm tình với một ai đó mà còn là đàn ông. Cậu không có kinh nghiệm nên dù hắn có nhẹ nhàng đến mấy với cậu cũng là quá sức.
"Nhẹ.. nhẹ một chút..."
Hắn nghe thấy vậy mà không những không giảm tốc độ mà còn tăng lực với tốc độ nhanh hơn. Mỗi cú đâm vào đều chắc chắn, trúng vào điểm nhạy cảm của Choi Yonghyeok khiến cậu đôi khi giật nảy người lên.
"Tên kh-khốn nhẹ lại đi" Choi Yonghyeok thều thào, cậu cũng sắp tới giới hạn rồi
Tên biến thái vờ như không nghe rõ lời cậu nói, vẫn giữ nguyên tốc độ đâm vào.
"Ah.. ah.. mphm..." Choi Yonghyeok rên rỉ, cùng lúc bắn ra dòng tinh dịch kết thúc giới hạn cậu có thể chịu đựng
Sau đó cậu ngất đi. Trong cơn mơ màng cậu không nhớ tên biến thái còn ra vào trên người cậu bao nhiêu lần, cơ hồ chỉ nhớ được rằng rất lâu sau đó hắn mới rời khỏi người cậu.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, đôi mắt của Choi Yonghyeok đã có thể nhìn lại, cơ thể cũng đã cử động được. Trên người cũng được mặt quần áo tươm tất và đang nằm trên giường trong phòng cậu.
Có vẻ chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ thôi, Choi Yonghyeok đỏ mặt nghĩ. Nhưng lúc đi vệ sinh cá nhân, cậu cảm thấy hông mình có hơi nhức mỏi.
Sảng quá mà ra cả đời thật luôn hả?
Một tuần sau là trận đấu giữa DK và KT, KT thắng 2-1 DK. Lúc cụng tay với họ, Choi Yonghyeok nhận ra lúc chạm tay với mình, tuyển thủ PerfecT đã khẽ mỉm cười.
_____________________
•một chiếc fic xiếc đ ra làm sao cả
•lần thứ 2 viết seg trong đời
•chúc các bác đọc vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro