Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12. Hermione

Cô cảm thấy một bàn tay đan vào tay mình khi cô tỉnh dậy. Nó khiến cô bình tĩnh lại. Cô biết đó là bàn tay của Theo. Dolohov chưa bao giờ nắm tay cô.

Cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá và sách quen thuộc của Theo xung quanh mình. Cô thích nó. Không bằng mùi bạc hà, nhưng nó vẫn khiến cô cảm thấy an toàn.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Theo vẫn đang ngủ. Miệng hắn mở to, và mắt sưng húp vì khóc quá nhiều đêm qua.

Hắn đã khóc cùng cô.

Cô nhận thấy rằng ngoài khiếu hài hước, Theo không thực sự biểu lộ quá nhiều cảm xúc khác, ngay cả khi cô chia sẻ những gì đã xảy ra với cô cho hắn hoặc khi căng thẳng lên cao. Sau những gì hắn đã trải qua trong phần lớn cuộc đời, cô nghi ngờ rằng hắn đã quen với việc bị ngược đãi và những tình huống đáng sợ. Nhưng đêm qua, hắn đã khóc cùng cô. Đó là một trong những trải nghiệm chữa lành nhất mà cô từng có.

Hắn thực sự nên trở thành một lương y sau khi mọi chuyện kết thúc. Hắn rất giỏi trong việc này cả về mặt thể chất lẫn cảm xúc.

Cô giơ bàn tay không đan vào tay hắn lên và nhẹ nhàng đập vào mũi hắn. Lông mày hắn nhíu lại, và hắn hít một hơi thật sâu khi mở mắt. Hắn trông bối rối trong giây lát, nhìn khuôn mặt cô như thể đang từ từ nhớ lại sự hỗn loạn đêm qua, và rồi hắn tặng cô một nụ cười nửa miệng rất chi là Theo.

"Tôi không nghĩ là tóc cô có thể điên rồ hơn được nữa, có vẻ như tôi đã sai."

Cô cười và ngả đầu xuống chiếc gối mà họ đang dùng chung. Cô biết tóc mình ở khắp mọi nơi. Luôn luôn phải cố gắng thuần hóa nó, nhưng vào buổi sáng, điều đó là không thể. "Bản thân anh trông không được đẹp lắm. Cũng không thể thoát được vẻ ngoài khi lăn ra khỏi giường này, phải không?"

Cô đưa tay lên và vò mái tóc xoăn màu nâu dày của hắn, chúng cứ chụm lại và phủ xuống trán hắn suốt đêm.

"Cô đang nói gì vậy? Tôi là Adonis vào buổi sáng! Còn cô thì giống Medusa hơn."

Cả hai đều cười, Theo mở tay họ ra và bắt đầu duỗi người.

"Vậy thì, thuốc an thần cho cơn giông bão phải không?"

Cô gật đầu với hắn. "Ừ."

"Và không cô đơn?"

"Ừ."

"Và điều đó có giúp tôi không bao giờ phải nhìn thấy cái mông trần của cô nữa không?"

Cô đưa tay lên vỗ vai hắn. "Tôi có cái mông tuyệt vời, đừng giả vờ như nó không hề như vậy."

Theo cong lưng khỏi mặt đất và rên lên. "Của tôi tuyệt hơn."

"Ồ phải," không suy nghĩ, cô ngồi dậy, nhanh chóng đẩy hắn nằm nghiêng, quay lưng lại với cô, và với tay vào cạp quần hắn. "Để tôi xem thử!"

Hắn hét lên ngạc nhiên và cố gắng chống trả bằng cách nắm lấy một tay cô và kéo cô về phía mình.

"Đồ phù thủy độc ác!"

Cơ thể cô bay qua hắn khi cô đấu tranh để giải thoát cánh tay hắn. Hắn không buông tay. Hắn với tới tay kia của cô, vẫn đang giữ quần hắn, nhưng cô ném nó ra khỏi tầm với của hắn trước khi hắn có thể nắm lấy nó. Hắn lao theo và băng qua cơ thể cô, cuối cùng nắm lấy cổ tay cô, và đập nó xuống đất bên cạnh đầu cô. Cô hét lên một tiếng cười nhỏ khi thấy mình bị ghim chặt.

"Đầu hàng đi, Hermione!"

"Không bao giờ, Theo!"

"Nói ngừng đi Hermione, nếu không tôi sẽ... Ôi trời!"

Hermione nhìn khuôn mặt Theo chuyển từ vui tươi sang sợ hãi trong vài giây. Hắn đang nhìn chằm chằm lên đầu cô. Cô nhìn vào thứ đã khiến hắn thay đổi nhanh như vậy và thấy một Draco Malfoy đang nhìn ngược.

Cô giật mình, và Theo lăn ra khỏi cô, không hề rời mắt khỏi Malfoy. "Bạn ơi, không phải như vẻ bề ngoài đâu, tao thề đấy."

Ngay khi Theo rời khỏi cô, cô đứng dậy và bắt đầu tiến về phía anh.

Anh ấy ổn. Anh ấy an toàn. Cảm ơn Merlin.

"Malfoy, cái..."

"Granger, đi ngay."

Anh không nhìn cô. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào Theo với sự tức giận khiến cho khuôn mặt vốn đã sắc sảo của anh càng sắc sảo hơn. Cô nhận thấy các đốt ngón tay của anh trắng bệch, và hai bàn tay anh run rẩy ở hai bên.

Anh đang tức giận, không, anh đang vô cùng tức giận.

"Malfoy, nghiêm túc mà nói, nó vô hại..."

"Granger, đi đi."

Cô đứng giữa hai người và nhìn từ người này sang người kia. Khi Theo bắt đầu lùi lại một bước, Malfoy tiến về phía trước.

Anh ghen à? Có phải thế không? Chắc chắn là có vẻ như vậy, và nếu đúng như vậy, cô sắp trở nên giận dữ giống như anh.

Cô giơ một tay về phía Malfoy và bước tới chặn đường anh.

"Malfoy, dừng lại ngay!"

"Granger, Theo và tôi cần nói chuyện. Tôi sẽ không nói lần nữa. Đi ngay đi."

"Không! Anh và tôi cần nói chuyện. Theo đi đi."

"Rất vui lòng..."

"Nott, đừng có cử động."

"Thật đấy, Draco, tao biết có lẽ mày thấy khó tin với những gì mình chứng kiến, và tao xin lỗi vì điều đó, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tao thề."

"Theo! Đừng xin lỗi anh ấy. Anh không có gì phải xin lỗi cả, và Malfoy, anh không có quyền hành động như thế này!"

"Em không biết mình đang nói gì đâu, Granger. Mày đúng là đồ đạo đức giả, Nott, sau những gì mày đã buộc tội tao hôm qua..."

"Draco, không có chuyện gì xảy ra cả! Ờ, tao đoán đó là lời nói dối vì có chuyện xảy ra, nhưng nó vô hại."

Draco chế giễu. "Xin lỗi vì tao không hiểu tại sao việc nhìn thấy mông của cô ấy lại vô hại."

Anh đang sôi máu. Răng anh nghiến vào nhau rất to đến nỗi Hermione có thể nghe thấy từ nơi cô đang đứng.

"Theo, đi ngay đi. Malfoy, tôi sẽ giải thích mọi chuyện, được chứ?"

Anh nhìn xuống cô lần đầu tiên, nhưng thay vì cơn giận lắng xuống, nó dường như lớn hơn khi mắt anh lướt qua cơ thể cô. Cô nhìn thấy chiếc áo phông của Theo đang treo trên một bên vai trần của cô, bị kéo căng trong cuộc cãi vã sáng nay, và chiếc quần nỉ của hắn bị rách ngay trên đầu gối từ đêm qua.

Chết tiệt, trông chẳng ổn chút nào...

"Làm ơn, Malfoy, để tôi giải thích nhé, được không?"

Anh không nói gì cả, nhưng cũng không lao vào Theo, nên cô coi đó là chiến thắng.

"Theo..."

"Đây đây, đã đi rồi."

Cô nghe thấy tiếng hắn đóng cửa lại sau lưng.

Hermione dành một chút thời gian để nhìn Malfoy. Không có vết cắt hay vết bầm tím nào, áo choàng của anh dính đầy bùn, nhưng điều đó không có gì đáng ngạc nhiên khi thấy sau một cuộc theo dõi.

"Mọi việc thế nào rồi?"

Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô. "Giải thích đi Granger."

Cô đảo mắt và bước vào tủ.

"Cho tôi một giây để thay đồ, và sau đó tôi hứa tôi sẽ, mặc dù Malfoy, để nói rõ, tôi rất tức giận với cách anh đang hành động ngay lúc này." Cô để cửa hơi hé, để anh có thể nghe thấy cô đang càu nhàu khi cô thay một trong những chiếc áo len rộng thùng thình và một chiếc quần jeans. "Và đúng vậy, trong khi anh được phép buồn bã, anh không thể hành động theo cảm xúc như anh vừa làm. Anh không sở hữu tôi, Malfoy và..."

"Thực ra là có."

Cô dừng lại khi đang mặc chiếc áo len đã chọn và cố gắng kéo nó xuống khi chạy ra khỏi tủ, mở toang cánh cửa tủ vì tức giận.

"Xin lỗi?!"

"Đó là lý do tại sao em ở đây ngay lúc này. Bởi vì tôi đã có được em." Anh nói với vẻ mặt tự mãn.

Cô không nói nên lời, nhưng không phải theo cách tốt đẹp mà anh đã làm trước ngày hôm qua. Sao anh dám? Sao anh dám nói điều gì đó phân biệt giới tính, cổ hủ như vậy!

Cơn giận của cô dữ dội đến mức cô không kịp suy nghĩ mà đưa tay vào tủ, lấy chiếc giày để cạnh cửa và ném mạnh vào anh.

Tôi sẽ đập tan cái vẻ đó trên khuôn mặt anh!

Nó đập vào mặt anh khi vẻ mặt ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Anh giơ tay lên quá muộn để chặn chiếc giày thể thao đang bay.

"Anh, anh... đồ phân biệt giới tính, ích kỷ, đồ gián tự luyến!"

Cô với tay xuống, lấy đôi giày thể thao cùng loại và ném vào mặt anh lần nữa, hy vọng ném mạnh đến mức để lại dấu đế giày trên má anh.

Cánh tay cô lùi lại, nhưng Malfoy di chuyển quá nhanh. Anh nắm lấy cánh tay cô và đẩy cô vào bức tường cạnh cửa tủ quần áo. Anh ghim cánh tay cô bằng chiếc giày trong tay cô bên cạnh đầu cô. Malfoy ép cơ thể anh vào cô, giữ chặt tay kia của cô không cho cô thử bất cứ điều gì.

"Bỏ xuống đi, Granger."

Cô nghĩ đến việc khạc nhổ vào mặt anh, người chỉ cách mặt cô vài inch. Cô nghĩ đến việc quỳ gối vào háng anh. Cô nghĩ đến việc húc đầu vào anh. Nhưng cô không làm bất kỳ điều nào trong số những điều đó. Thay vào đó, cô nhìn chằm chằm vào anh với sự tức giận tương đương với anh.

"Bỏ nó xuống ngay."

"Không thì sao, Malfoy? Anh sẽ lại nguyền rủa răng tôi sao? Gọi tôi là Máu Bùn à?"

Anh giật mình khi cô nói từ đó, và cô cảm thấy anh giảm bớt sức lực nắm lấy cô.

"Granger, hãy... giải thích... làm ơn."

Anh có nói làm ơn không? Cô cảm thấy những cơ bắp cứng đờ trên cơ thể anh thả lỏng một chút khi anh giữ cô giữa anh và bức tường.

"Đêm qua trời bắt đầu mưa bão. Tôi... Tôi đã quay lại với con người kia của mình khi ở bên hắn... hắn, hắn đã từng nổi giận với tôi và xích tôi lại bên ngoài trong cơn bão, và đêm qua tôi nghĩ rằng tôi lại ở đó với hắn." Cái nắm tay của cô nhẹ hơn sau những lời cô nói, và vẻ giận dữ bắt đầu tan biến. "Và tôi đã có một cơn tương tự như cơn của tôi với anh. Và tôi... Tôi đã tè dầm. Theo đã giúp tôi vượt qua, và sau đó tôi không còn áo sơ mi của anh nữa, vì vậy Theo đã đưa cho tôi áo của anh ấy, nhưng tay tôi run rẩy, rất, rất tệ Malfoy và tôi..."

"Đủ rồi, Granger. Tôi không cần phải nghe nữa nếu em không muốn... Tôi tin cả hai người."

Cô cảm thấy trán anh chạm vào trán cô, và cô mở đôi mắt mà cô không nhận ra là mình đã nhắm.

"Chính xác thì anh tin vào điều gì?"

"Rằng cậu ta không lợi dụng em."

Hermione lùi lại một chút, kinh hãi. "Theo sẽ không bao giờ lợi dụng tôi. Tại sao anh lại nghĩ thế?"

Anh buông tay cô và lùi lại tạo ra một vài inch giữa hai cơ thể. Anh đặt cả hai tay quanh đầu cô, nhốt cô lại, và cô cảm thấy ngọn lửa trong bụng mình rung lên.

Điều này hẳn khiến mày sợ hãi. 

Nhưng ngược lại, điều này khiến mày thấy phấn khích.

Không nên như vậy đâu.

Tại sao không?

Bởi vì mày không nên thích những thứ như thế này nữa đâu, thú cưng à.

"Tôi biết cậu ấy sẽ không tấn công em, Granger. Nhưng... hãy đọc cái này. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng em ổn với bất cứ điều gì đã xảy ra giữa hai người đêm qua. Vậy thôi. Nếu em ổn thì... thì tôi sẽ không nói gì thêm nữa."

Anh rút một quyển sách từ trong áo choàng ra và đưa cho cô. Cô đọc tựa đề, một quyển sách về chấn thương tình dục. Cả hai người họ đã đọc một quyển sách để cố gắng ở bên cô tốt hơn sao? Thật sao? Điều đó, chà, thật không thể tin được. Cô cảm thấy nước mắt vì một lý do chính đáng khi cô đọc bìa sau. Họ thực sự quan tâm đến cô. Họ đã làm vậy. Không nhiều người nghĩ đến việc thực hiện bước đi thêm này. Chết tiệt, cô thậm chí còn không nghĩ đến việc tự mình thực hiện, để giúp cô hiểu rõ hơn những gì đang diễn ra trong đầu mình. 

"Malfoy, tối qua giữa chúng tôi không có chuyện gì xảy ra cả. Anh ấy chỉ là bạn tôi, không hơn không kém."

"Em chắc chứ?"

Cô ngước nhìn anh từ cuốn sách. "Tích cực. Thực ra, anh ấy làm tôi nhớ đến Harry, về mối quan hệ của chúng tôi. Giống như gia đình vậy."

Anh không nói gì với cô.

Cô không nợ anh điều này. Phần trong cô đã ném giày đang tức giận vì vừa thỏa hiệp, nhưng phần rung động tin rằng anh dũng cảm thừa nhận hành động cho đi của cô là một bước tiến nữa để cả hai cùng phá vỡ sự chia rẽ. Không, cô không nợ anh một lời giải thích, nhưng cô có thể giải thích nếu cô muốn. Và cô muốn. Chết tiệt, cô đã làm thế.

Tại sao?

Tại sao mày lại muốn Malfoy hiểu rõ là mày không thích Theo?

Thôi nào, mụ phù thủy, mày biết câu trả lời cho câu hỏi đó mà...

"Potter đã nhìn thấy mông của em chưa?"

Cô cười và nhìn đôi mắt anh mở ra, nhìn vào những vũng nước xám xịt đó. Cô nhớ màu bạc từng ở đó. Cô muốn nhìn thấy chúng như màu bạc một lần nữa.

"Ồ, tôi chắc chắn là cậu ấy đã. Chúng tôi đã sống cùng nhau trong một căn lều trong nhiều tháng, nhớ không? Và tôi chắc chắn là cậu ấy cũng xấu hổ như Theo vậy."

Malfoy bật cười rồi chỉ nhìn cô chằm chằm. Anh thực sự dữ dội. Và cô thực sự thích điều đó.

"Mọi chuyện thế nào rồi? Nhân tiện, tôi mừng là anh vẫn còn sống."

Nụ cười của anh nở rộng hơn khi họ tiếp tục nói đùa. "Đó là một ngõ cụt. Chỉ ngồi trong rừng 10 giờ trong khi Blaise và Pansy quan hệ, vì vậy đó là một niềm vui."

"Cái gì? Họ quan hệ tình dục trong lúc làm nhiệm vụ sao? Có vẻ rất thiếu chuyên nghiệp."

Malfoy nhún vai. "Không còn gì khác để làm, và họ có nhiều sự riêng tư hơn ở đó so với ở căn cứ. Tôi để họ yên miễn là họ dùng bùa im lặng."

Anh nhìn xuống cô và cô thấy ánh mắt anh lướt qua bộ trang phục của cô.

"Tôi cho phép em sử dụng bất kỳ quần áo nào của tôi. Chúng ở trong tủ quần áo trong phòng tôi. Em có thể dùng chúng bất cứ lúc nào em muốn."

Anh ấy thực sự ghét nhìn thấy mày mặc quần áo của Theo...

"Được rồi, cảm ơn anh, Malfoy."

Anh lùi lại một bước và gật đầu. "Tôi sẽ đi tắm. Chúng ta sẽ học bài tiếp theo khi tôi xong."

"Không, Malfoy, trước tiên anh phải ngủ đã. Chúng ta có thể làm sau, không cần vội."

Anh cởi áo choàng ra, và Hermione nhìn anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi rồi đi vào phòng tắm.

Mày lại đang quỳ lạy nữa rồi, Granger...

Mình không quan tâm, Hermione...

Suy nghĩ của cô bị cắt ngang khi cô nhận thấy một vết hằn trên xương đòn của anh.

"Khoan đã, kia là gì thế?" Cô bước về phía anh khi anh quay lại, tỏ vẻ bối rối khi cô chỉ vào ngực anh.

"Cái gì thế?"

Cô đứng đủ gần để chạm vào anh và kiểm tra vết thương kỹ hơn.

Ôi trời ơi, đó có phải là...

"Đó có phải là dấu hôn không?"

Anh mở to mắt nhìn cô trước khi nhìn xuống vết bầm nhỏ trên làn da hở của mình. Anh nhanh chóng vẫy đũa phép, niệm chú để che giấu nó, và quay lại nhà vệ sinh như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tại sao anh ấy lại có dấu hôn?

Ai đã làm nó lên anh ấy?

Tại sao... Tại sao lúc này mình lại tức giận?

Cô quay lại và đi theo anh vào phòng vệ sinh, mở cửa mà không gõ cửa, và thấy anh đang dựa vào bàn trang điểm.

"Tại sao trên xương đòn của anh lại có vết đó? Và tại sao anh lại che giấu nó?"

Cô tức giận. Cô đang sôi máu. Cô muốn ném thêm một chiếc giày nữa.

"Ra ngoài đi Granger."

Cô đóng sầm cửa nhà vệ sinh lại sau lưng và giậm chân xuống sàn gạch. Cô phát ngán khi anh nói thế với cô rồi.

"Đừng bảo tôi đi nữa! Và nói cho tôi biết tại sao anh lại có vết đó ngay lúc này!"

Cô nhấn mạnh những lời cuối cùng của mình bằng cách dậm chân lần nữa. Cô nhận ra rằng có lẽ cô trông thật lố bịch trong mắt Draco. Cô biết tóc cô dựng ngược khắp đầu, áo len và quần của cô không hợp nhau, và cô nhỏ bé, đang nổi cơn thịnh nộ trước mặt anh.

Anh nhìn cô và khoanh tay trước ngực. "Tốt hơn là em không nên biết. Chỉ cần tin tôi thôi."

"Malfoy, anh nói cho tôi biết ngay đi, chết tiệt! Tôi chán ngấy cảnh bị bỏ lại trong bóng tối rồi."

Anh thở dài và nhìn xuống sàn nhà. "Giống như em đã nói với tôi trước đó, tôi không nợ em một lời giải thích nào, Granger."

Chết tiệt, anh ấy nói đúng.

"Không, anh không cần, nhưng dù sao thì tôi vẫn hỏi. Tôi đã cho anh một cái. Đến lượt anh cho rồi."

Anh nhìn xuống tay mình và ấn lưỡi vào bên má.

"Em nói đúng."

Cơ thể cô giật lên vì những lời nói đó, không ngờ anh lại đầu hàng nhanh như vậy. Cô bước đến dựa vào bàn trang điểm bên cạnh anh, nhìn anh vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm xuống.

"Đó là một phần trong thỏa thuận để giữ em ở lại đây."

Cô nhíu mày khi xử lý thông tin đó. Draco có một dấu hôm trên cổ do một thỏa thuận với ai đó để giữ cô lại?

"Tôi không hiểu."

"Chà, đây là lần đầu tiên."

Cô nhìn anh luồn tay vào tóc và thở dài.

"Alecto Carrow và tôi đã thỏa thuận rằng nếu cô ta có thể giúp tôi có được em thì..."

Anh dừng lại, liếc nhìn cô, rồi lại nhìn xuống tay mình. Anh hành động như thể muốn cô hoàn thành suy nghĩ đó thay anh, nhưng cô lại lạc lối.

"Vậy thì sao, Malfoy?"

"Merlin ơi, em định bắt tôi phải nói thế phải không, Granger?"

"Nói gì cơ? Tôi bị lạc rồi..."

"Mẹ kiếp! Nếu cô ta giúp tôi có được em, thì tôi sẽ quan hệ với cô ta. Hai lần một tháng cho đến khi cha tôi sắp đặt cho tôi một cuộc hôn nhân."

Tâm trí cô trở nên trống rỗng khi cô cảm thấy mắt mình mở to.

Anh ấy...

Anh ấy đã đồng ý...

Vì mình...

Không.

"Không."

"Quá muộn rồi, Granger."

Cô nhìn xuống nơi dấu vết được giấu đi. Anh đã làm điều đó. Đó là điều anh để lại để làm vào ngày hôm kia. Anh đã quan hệ tình dục với cô ta. Anh đã để cho mụ phù thủy đó lợi dụng anh. Cô ta... cô ta lớn tuổi hơn cha mẹ cô, và cô ta đã... và anh đã...

Cô cảm thấy những giọt nước mắt đang chảy dài trên má mình.

"Cô ta đang cưỡng hiếp anh! Cô ta đã cưỡng hiếp anh, Malfoy! Không, anh không thể làm thế. Tôi không thể sống với chính mình. Tôi không thể... Tôi không thở được... Tôi."

Cô cảm thấy như phổi mình đang sụp xuống, và tầm nhìn của cô bắt đầu tối sầm lại. Ngọn lửa bên trong cô bắt đầu bùng cháy. Cô muốn nhảy ra khỏi cơ thể mình vì cảm giác đó.

Anh không thể làm vậy. Cô không thể để anh làm vậy. Cô biết cảm giác đau đớn thế nào khi mất đi quyền tự chủ vào tay người khác.

Cô không bao giờ cảm thấy cơ thể mình là của cô. Chúng đã lấy n Cô cố gắng chà xát da mình trong khi tắm. Bất cứ nơi nào tay, môi và da của bọn chúng từng chạm vào. Cô muốn xé toạc nó ra. Cô ước mình có thể có một cơ thể mới vì cô không còn cảm thấy an toàn với cơ thể hiện tại nữa. Cô phải che hết gương. Rốt cuộc, khi nhìn vào bản thân khiến cô muốn nôn. Cô không còn nhìn thấy mình nữa hoặc không còn là mình trước đây nữa. Cô nhìn thấy bọn chúng. Gã ta. Cô nhìn thấy những gì gã ta đã làm với cô. Cô nhìn thấy mình đã tan vỡ. Cô nhìn thấy và cảm nhận được tất cả những ký ức được ghép lại với nhau trên khắp làn da của mình. Đó không phải là làn da của cô. Đó là của gã ta. Gã sở hữu nó. Gã đã đánh dấu nó. Và nó sẽ luôn ở đó bây giờ. Nó không bao giờ biến mất.

"Granger, quay lại đi. Granger, làm ơn hãy thư giãn đi."

Cô cảm thấy bàn tay lạnh ngắt của anh trên cánh tay của mình. Cơ thể cô bắt đầu run rẩy vì sốc trước sự lạnh lẽo của chúng so với cơ thể cô nóng bỏng.

"Theo! Tao cần thuốc an thần!"

Cảm giác như chỉ một giây sau, một chai rượu đã chạm vào môi cô.

"Nuốt."

Cô làm theo.

Phải mất vài phút cô mới cảm thấy thuốc có tác dụng, và cô cảm thấy ngọn lửa yếu đi, và tâm trí cô trở nên rõ ràng hơn. Cô vẫn đang khóc. Anh không thể làm điều này. Anh không thể.

"Đây chính là lý do vì sao tôi không muốn nói cho em biết. Tôi biết em sẽ cảm thấy có trách nhiệm."

"Bởi vì tôi phải chịu trách nhiệm, chết tiệt! Cô ta sẽ không cưỡng hiếp anh nếu không có tôi!"

"Ồ, cái gì thế? Draco, cô ấy đang nói gì thế?"

Đến một lúc nào đó, cô đã ngã xuống sàn. Cô đứng dậy và nhìn Theo, người đang nhìn chằm chằm vào Malfoy bên cạnh cô.

"Anh ấy đã thỏa thuận với Alecto Carrow về việc quan hệ tình dục để đổi lấy việc giúp anh ấy có được tôi."

Theo há hốc mồm khi nghe lời tuyên bố của cô.

"Bạn ơi, hãy nói với tao rằng điều đó không đúng đi."

Malfoy không nói gì khi nhắm mắt lại và dựa lưng vào đáy bàn trang điểm. Hermione nhận ra mình đang khóc rất to, ngay cả khi đã uống thuốc. Tuy nhiên, cô không thể ngăn tiếng động đó.

"Draco! Mẹ kiếp, mày đùa tao à? Mày đã thỏa thuận với con đĩ tâm thần đó sao? Làm ơn nói với tao là ả không bắt mày thề lời thề bất khả bội đi."

Hermione sắp nôn. Cô cảm thấy mật trào lên cổ họng và chạy đến bồn cầu và nôn thốc nôn tháo.

Một bàn tay mát lạnh vuốt ve cổ cô trước khi kéo tóc cô ra sau và giữ nó. Cô tiếp tục nức nở giữa cơn nấc.

"Tao không làm thế."

"Ồ, ít nhất thì chúng ta cũng có điều để biết ơn."

Một bàn tay giữ chiếc khăn bên cạnh đầu cô, và cô cầm lấy, lau miệng bằng nó trước khi ngồi xuống. Malfoy buông tóc cô ra nhưng vẫn giữ tay quanh gáy cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Malfoy, làm ơn... làm ơn đừng làm thế. Đừng trao cơ thể anh cho cô ta, làm ơn..."

"Tôi chưa bao giờ sở hữu cơ thể mình Granger, đặc biệt là kể từ khi tôi mang dấu hiệu."

Cô lắc đầu: "Cái này, cái này khác với cái kia."

"Không, không phải vậy." Bình luận của anh về việc tặng thứ mà anh chưa từng sở hữu ngay từ đầu bắt đầu có ý nghĩa hơn với cô. "Tôi sẵn sàng tặng thứ này Granger. Đừng yêu cầu tôi không."

"Ngay cả khi tôi hỏi thì anh cũng sẽ làm vậy, đúng không?"

"Phải."

Cô lắc đầu và đặt đầu vào giữa hai tay trong khi vẫn tiếp tục khóc.

"Bao nhiêu lần?" Cô nghe Theo hỏi từ phía trên.

"Hai lần một tháng cho đến khi tao được sắp đặt cuộc hôn nhân."

"Mẹ kiếp Draco, đó là một thỏa thuận tệ hại."

"Cô ta muốn một lần một tuần."

"Và mày đã..."

"Đúng."

"Mẹ kiếp..."

Tiếng nức nở của cô trở nên to hơn, và cô cảm thấy cơ thể mình lại bắt đầu run rẩy. Cô hẳn đã nôn ra quá nhiều thuốc. Trước khi cô kịp hỏi, Malfoy đặt một lọ thuốc khác trước mặt cô. Cô há miệng, và anh đổ vào. Cô nhận ra anh cũng tự lấy một lọ.

"Tôi không nên nói với em."

Cô giật đầu lên và trừng mắt nhìn anh. "Đúng, anh nên làm thế. Bởi vì bây giờ chúng ta biết chúng ta có thể giúp anh thoát khỏi chuyện này."

"Không có chuyện đó đâu, Granger."

"Cố gắng ngăn cản tôi đi, Malfoy."

Anh liếc nhìn cô lần đầu tiên. Anh trông giống hệt cái bóng của cậu bé năm 6. Anh đã tự mình đưa ra một lựa chọn khủng khiếp khác. Và cô đã tự nhủ rằng cô sẽ không để điều đó xảy ra nữa. Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, sẽ chẳng còn gì sót lại của người đàn ông khiến cô cảm thấy như bốc cháy.

Cô đưa cả hai tay về phía trước và ôm lấy mặt anh, nâng mắt anh lên nhìn cô và nhìn lại anh.

"Tôi sẽ đưa anh ra khỏi đây Malfoy, anh nghe rõ chứ? Tôi thề trên mạng sống của mình, cô ta sẽ không bao giờ chạm vào anh nữa."

Không ai có quyền chạm vào anh. Cô không muốn bất kỳ ai khác chạm vào anh.

Bất kỳ ai?

Đúng. 

"Tao đồng ý với Hermione về vấn đề này. Lần tiếp theo là khi nào?"

"Tối mai. Cô ta đã báo cho tao biết ở căn cứ liên lạc cách đây vài giờ."

Họ có khoảng 34 giờ để nghĩ ra điều gì đó. Cô cần phải bắt đầu ngay bây giờ. Cô đứng dậy và bước ra khỏi nhà vệ sinh hướng đến thư viện với sự quyết tâm mà cô đã không cảm thấy trong một thời gian dài.

"Granger, em đang làm gì thế?"

"Anh không phải lúc nào cũng đưa ra quyết định sáng suốt khi bị dồn vào chân tường đâu, Malfoy. Tôi sẽ kéo anh ra khỏi đó. Đi theo tôi."

Cô đi thẳng đến thư viện, kéo hai chiếc bàn lại với nhau và bắt đầu dọn sạch những cuốn sách Theo đã đọc.

"Malfoy, tôi cần anh kể cho tôi mọi thứ về thỏa thuận này. Theo, lấy cho chúng tôi bất kỳ cuốn sách nào anh có thể tìm thấy liên quan đến ma thuật ký ức."

Theo nhìn cô với vẻ bối rối nhưng vẫn bắt đầu đi xuống một trong những lối đi.

"Ký ức, tại sao lại là ký ức?"

Cô quay lại Malfoy, người đang ngồi xuống cạnh cô. Cô rút ra một gói thuốc lá mà Theo đã đưa cho cô và đặt một điếu vào miệng. Malfoy nhìn cô với vẻ ngạc nhiên khi cô ra hiệu cho anh châm thuốc.

"Bây giờ em còn hút thuốc à?"

"Hai người đẩy tôi đến như này mà."

Anh mỉm cười với cô trước khi châm thuốc cho cô, và cô đưa gói thuốc cho anh.

"Chúng ta sẽ tìm cách để Malfoy cấy một ký ức sai lệch."

"Nhưng bùa chú về ký ức sai vẫn để lại dấu vết, Hermione. Nếu ai đó sử dụng chiết tâm lên Alecto, họ có thể phát hiện ra điều đó."

Cô đặt điếu thuốc giữa hai ngón tay và thổi khói thuốc gây nghiện qua môi. Malfoy đang chăm chú nhìn cô. Cô biết mình cầm điếu thuốc sai cách nhưng sẽ không bao giờ sửa nó vì cô thích cách nó khiến Theo tức giận.

"Tôi đoán cô ta là một Bế quan đúng không?"

Malfoy vẫn nhìn chằm chằm vào cô như thể anh đang nhìn thấy thứ gì đó mà anh chưa từng thấy trước đây. Cô nhìn anh gật đầu nhẹ.

"Và tôi cũng đoán rằng vụ cưỡng hiếp này là một bí mật, đúng không?"

Malfoy đảo mắt và ngả người ra sau ghế trong khi kẹp điếu thuốc giữa môi.

"Cô ta không cưỡng hiếp tôi, Granger. Tôi đã đồng ý rồi."

Không, Malfoy, không...

"Anh có muốn quan hệ tình dục với cô ta không?"

Bàn tay anh khựng lại giữa không trung khi đang định châm thuốc. Anh nhìn lại cô với vẻ khinh bỉ trên mặt và vẻ khinh bỉ đó ngày càng lớn.

"Mẹ kiếp không!"

"Nhưng anh làm vậy là vì cô ta đang bắt anh đúng không?"

"Đứng, nhưng..."

"Đó là cưỡng hiếp, Malfoy. Đừng cố làm giảm nhẹ những gì cô ta làm với anh. Dolohov đã cho tôi rất nhiều phần thưởng để đổi lấy tình dục. Và tôi đã đồng ý. Tôi đã không chống cự sau một vài tuần. Tôi đã khuất phục trước nhữrng mong muốn của hắn. Như vậy có phải là không phải cưỡng hiếp không?"

Mắt anh mở to khi nghe cô nói. "Tất nhiên rồi, đó là cưỡng hiếp!"

"Vậy thì chuyện gì đang xảy ra với anh cũng vậy."

Cô đặt tay lên chân anh và nhìn thông tin thấm vào. Anh không coi đó là cưỡng hiếp. Anh coi đó là trao đổi hàng hóa. Điều đó là hiển nhiên. Anh không coi cơ thể mình thực sự là của anh, vì vậy việc sử dụng nó để có được thứ gì đó sẽ không phải là cưỡng hiếp đối với anh. Đó không phải là chuyện cá nhân. Cô không biết trái tim mình có thể tan vỡ hơn vì người đàn ông trước mặt cô.

Anh đã từ bỏ điều đó vì cô. Anh đã chịu đựng điều đó vì cô. Và... cô nhận ra rằng điều này phải hơn cả sự sám hối cho những tội lỗi trong quá khứ.

Anh nhắm mắt lại khi châm điếu thuốc và hít một hơi thật sâu, giữ trong vài giây rồi nhả ra. "Em nói đúng."

Cô cảm thấy một giọt nước mắt nữa trào ra và nhìn anh nhắm chặt mắt lại. Hermione bước vài bước giữa họ và vòng tay qua vai anh. Cánh tay Malfoy lao về phía trước và khóa chặt lấy cô khi tiếp xúc, kéo cô xuống lòng anh.

Cô nhận thấy Theo và Malfoy trái ngược nhau theo cách này. Khi họ có những khoảnh khắc thử thách hoặc cảm thấy gánh nặng của mọi thứ mà họ đã trải qua, Theo dường như phản ứng tốt với sự gần gũi và trò chuyện. Trong khi Malfoy cần được chạm vào, anh lại cần sự tiếp xúc vật lý. Giống như anh khao khát điều đó. Khi anh ôm cô, đó không chỉ là một cái ôm. Đó là một cái ôm níu kéo sự sống. Cảm giác như anh tin rằng anh sẽ mất cô và chính anh trong quá trình này nếu anh buông tay.

Cô cảm thấy cánh tay anh rung nhẹ quanh cô khi anh vùi mặt vào cổ cô như anh đã từng làm trước đó. Cô cúi đầu vào tai anh.

"Tôi thực sự xin lỗi, Malfoy. Tôi thực sự xin lỗi."

"Đừng buông tay." Chỉ là một tiếng thì thầm. Cô cảm thấy nó trên da mình nhiều hơn là nghe thấy, đáp lại bằng cách siết chặt anh hơn.

Cô biết mình không còn nhiều thời gian để giải quyết vấn đề này, nhưng cô không thể thuyết phục bản thân buông anh ra, không chạm vào anh, không níu giữ anh ở khoảnh khắc này.

"Xin lỗi, nhưng thời gian là yếu tố cốt yếu đấy hai người, vì vậy trong khi hai người ôm nhau và cảm ơn Draco vì đã hoàn thành vai trò đó, tôi đoán là cô nghĩ rằng vì cô ta là một Bế quan và đây là một bí mật, cô ta sẽ che giấu những ký ức về việc họ quan hệ tình dục. Vì vậy, nếu cậu ấy can thiệp vào chúng, sẽ không ai biết được, tôi nói đúng không?"

Cô vẫn vòng tay ôm Malfoy và cuộn tròn trong lòng anh khi cô nhìn lên Theo và gật đầu. Hắn đặt ba cuốn sách xuống bàn và xem qua từng bìa sách.

"Thật tuyệt vời. Những cuốn sách này sẽ dạy chúng ta cách thực hiện. Không còn nhiều cuốn nữa vì Bộ không muốn các phù thủy học vì đây là một dạng ma thuật đen. Chỉ để cảnh báo cô và đạo đức của cô thôi."

Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn và mở cuốn sách nổi bật nhất ở mục lục.

"Tôi không quan tâm đó là loại ma thuật gì, chúng ta vẫn sẽ làm điều đó."

Theo cười nửa miệng với cô. "Phù thủy độc ác. May mắn là tao không phải hỏi mày, Draco."

Anh không trả lời. Hơi thở của anh đã ổn định khi cô cảm nhận từng hơi thở trên da cổ mình. Ngay cả hơi thở của anh cũng lạnh, khiến da cô nổi da gà và những chấm mồ hôi nhỏ hình thành nơi làn da nóng bỏng của cô và hơi thở lạnh lẽo của anh gặp nhau.

Cô giữ chặt một cánh tay quanh anh, với lấy một trong những cuốn sách và lật mở trang đầu tiên. Đó không phải là tư thế đọc thoải mái nhất, nhưng không đời nào cô buông anh ra sớm được.

Cô và Theo tiếp tục nghiên cứu trong im lặng, chìm vào sự tĩnh lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng lật trang và tiếng ngòi bút lông ngỗng.

Hermione đang ở giữa một chương mô tả những người niệm chú cần sự tập trung và hình ảnh tinh thần mà họ đang cố gắng truyền tải thì cô cảm thấy có ai đó chạm vào đầu bàn tay mình.

Cô nhìn qua bàn và thấy Theo đang giơ một tờ giấy:

Cậu ấy đang ngủ.

Cô cố gắng quay đầu chậm rãi nhưng dừng lại khi cô cảm thấy cánh tay anh giật giật quanh cô. Chúng không còn giữ cô chặt nữa. Vào một thời điểm nào đó trong quá trình nghiên cứu của cô, anh hẳn đã hạ thấp cẳng tay xuống để thoải mái đặt lên trên chân cô, đan các ngón tay vào nhau để giữ cánh tay anh quanh cô. Bây giờ cô nhận thấy hơi thở của anh nông và được kiểm soát trên cổ cô.

Theo đã đúng. Anh đã ngủ. Anh hẳn đã kiệt sức sau nhiệm vụ đêm qua. Sau đó là toàn bộ vụ cô ném và đánh anh bằng một chiếc giày thảm họa, và sau đó là chuyện này. Như vậy là quá nhiều đối với bất kỳ ai. Anh cần nghỉ ngơi.

Cô nhìn lại Theo, mỉm cười nhẹ và gật đầu. Hắn bắt đầu viết gì đó lên một tờ giấy khác rồi giơ lên:

Cậu ấy cần .

Trước khi nghĩ về việc mình đang làm, cô lấy ra một tờ giấy và viết, sau đó đưa cho hắn:

Tôi cần anh ấy.

Đúng vậy. Cô cần anh. Cô biết rằng đó thực sự không phải là động lực lành mạnh cho bất kỳ mối quan hệ nào, nhưng làm sao ta có thể có mối quan hệ lành mạnh giữa một thế giới đang chiến tranh? Họ đã bị tước mất lựa chọn đó.

Toàn bộ sự tồn tại của họ đã bị lợi dụng, bị lừa dối, bị lạm dụng và được trao cho thời điểm này trong lịch sử, thời điểm không gì khác ngoài bóng tối. Điều đó đã làm tổn thương tất cả họ theo nhiều cách khác nhau và thay đổi cuộc sống. Điều đó đã biến họ thành những phiên bản không lành mạnh của chính họ mà họ không muốn trở thành nhưng giờ phải trở thành. Tất cả để tồn tại. Họ đã làm những gì họ cần để tồn tại.

Tất cả bọn họ đã sống như thể có lẽ không có ngày mai trong một thời gian dài đến nỗi nghĩ xa hơn khoảnh khắc hiện tại, nỗi đau hiện tại, sự tê liệt hiện tại, hơi thở hiện tại cảm thấy quá hy vọng. Bởi vì điều đó đã được chứng minh với họ hết lần này đến lần khác, rằng nó quá lạc quan. Cuộc chiến này không quan tâm đến tuổi tác của họ, hay mong muốn của họ, hay khát khao của họ. Bất kỳ ngày nào cũng có thể là ngày cuối cùng của họ.

Vậy thì thật tệ nếu họ không dành chút thời gian để tận hưởng. Hút thuốc, quan hệ tình dục trên cánh đồng, sử dụng sự hài hước như một cơ chế thoát hiểm, uống hết lọ thuốc này đến lọ thuốc khác, họ nên làm vậy.

Hãy nghĩ đến những tác động khi sống đủ lâu để có những tác động trở thành hiện thực, khi tương lai thực sự là một lựa chọn khả thi hơn cái chết.

Cô luôn tự đặt mình vào chuẩn mực đạo đức cao khi còn nhỏ. Họ đã đúng ở trường. Cô luôn có một cây gậy trong mông, tin rằng thái độ cao ngạo, ngoan ngoãn của cô sẽ đảm bảo những điều tốt đẹp sẽ đến với cô. Rằng những điều tồi tệ xảy ra với những người xấu. Những điều tồi tệ không xảy ra với những người tốt. Chết tiệt, nếu cô đã bị chứng minh là sai. Vậy thì tất cả những điều đó là vì điều gì?

Cô đã chán ngấy việc phải luôn cố gắng làm điều đúng đắn, luôn suy nghĩ một cách logic, luôn có câu trả lời đúng. Điều đó đã đưa cô đến đâu?

Cô đã quá mệt mỏi vì tâm trí và bản năng của cô không hòa hợp. Thành thật mà nói, chúng chưa bao giờ hòa hợp. Cô luôn là người phá vỡ ranh giới. Vì quá khắt khe với các quy tắc, cô đã phá vỡ nhiều hơn trong 19 năm của mình so với Harry hay Ron. Cô có thể bị đưa vào Azkaban nếu tất cả những tội lỗi của cô bị phơi bày một ngày nào đó.

Cô luôn có những suy nghĩ và ý tưởng đen tối khiến hai chàng trai nhìn cô chằm chằm không tin nổi. Trong những tháng ở trong lều, Ron đã nói với cô nhiều lần rằng anh không vui khi chiến tranh ảnh hưởng đến tính cách của cô. Những lời nói của anh đã làm cô tổn thương. Cô nhớ mình đã chạy ra khỏi lều và khóc sau một cái cây hàng giờ, cảm thấy tội lỗi và xấu hổ.

Nhưng giờ đây, khi nhìn lại, cô biết rằng không có gì phải cảm thấy tội lỗi. Những ý tưởng và suy nghĩ của cô là thực tế. Chúng không xấu hay tốt. Chúng là câu trả lời. Chúng là giải pháp. Và thế giới mà họ đang sống hầu như không bao giờ cho họ những lựa chọn để có những phản ứng rõ ràng, trắng đen.

Mỗi quyết định đều khiến họ phải trả giá, một phần con người họ nghĩ họ sẽ trở thành, một phần sự ngây thơ của họ.

Cô đã tự nhủ với bản thân mình nhiều ngày trước rằng cô cần phải bắt đầu thành thật với chính mình. Bây giờ, khi cô ngước lên và đồng ý không chớp mắt để mạo hiểm vào thế giới ma thuật đen để cứu cậu bé từng gọi cô là máu bùn, Hermione biết rằng cuối cùng cô cũng chấp nhận mất đi sự ngây thơ của mình và tiến về phía trước như một người khác, nhưng là người cô cần phải trở thành.

Một người mà anh cần cô trở thành. Một người muốn sống sót qua chuyện này. Một người thậm chí có thể có cơ hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro