perfect
Anh!...
Chính bản thân tôi cũng ko thể hiểu 3 chử cái ghép lại thành 1 thứ tiếng lạ lùng đó. Vì sao cứ mỗi lúc kêu lên tôi đều nghe trong tim đau thắt, rồi như 1 sự có lý của khoa học, như 1 lực đẩy áp suất, tim đau thắt...nuớc mắt cứ trào ra, chảy mãi
Anh bước vào cs cuộc sống đời tôi thật nhẹ nhàng, trước đó, tôi chưa từng hình dung ra được cái ngày tôi có a. A đến như 1 quy luật của cs, của ty: Có người ra đi rồi cũng có người đến. A làm tôi thêm 1 lần nữa dại dột tin tưởng quá nhiều, đặt vào nó quá nhiều, niềm hi vọng lớn lao, a lấp đi trong tôi cái khoảng sâu đau đớn của vết thương lòng do chính người bạn của a để lại. Ngày a đến, tôi đã khóc...
Lúc đó, tôi cũng hok biết tôi khóc vì quá vui mừng, quá hp hay tôi khóc vì trong đầu tôi lại sắp hình dung ra 1 sự lường gạt mới như bạn anh đã làm với tôi. Nhưng viễn cảnh hok tốt đẹp gì đó vẫn chẳng làm tôi thay đổi quyết định nhận lời yêu a. A nói tiếng yêu tôi =1 cách rất trẻ con dễ thương đến vô cùng làm cho mỗi lúc nhớ lại tôi vẫn cứ mĩm cười. A nói trước khi yêu a sẽ khổ, a hok chắc làm cho tôi hp nhưng chắc chắn a sẽ hok bỏ rơi tôi. Vẫn chấp nhận cái khổ mà a..."sắp cho" tôi đã yêu a, yêu thật nhiều mà chính tôi cũng hok biết từ lúc nào bóng hình a đã lấp đầy trái tim vs bao nhiêu nước mắt của tôi. Tôi vs a yêu nhau đúng ngày 23 tháng chạp âm lịch , trước mùa đoàn tụ của gia đình 7 ngày. Tết Nguyên Đán năm ngoái tôi mới thực sự cảm nhận được đày đủ hương vị của nó, điều đó là chắc chắn rồi a nhỉ? Vì lúc đó ở bên tôi có a mà. Có lẽ những ngày ngắn ngủi tới đây và biết bao ngày dài sau này tôi sẽ hok bao giờ quên được cái đêm giao thừa đầy ý nghĩa đó- lần đầu tiên tôi đc bước chân ra khỏi nhà trong đêm giao thừa và...nhất là tôi đc ở bên a...thật vô cùng ấm áp
Những ngày tháng tiếp theo đó vs tôi thật hp.Lần đầu tiên tôi cảm giác được đầy đủ mọi cung bậc của ty,a làm cho tôi hp hok tả nổi vs 1 ty tha thiết, những sms của a tôi chưa và sẽ hok có ý định xóa đi vì đó là 1 kho tàn tc dạt dào a dành cho tôi...cho đến sau này...nếu như hok vì......
Yêu nhau đc gần 1 tháng, a nói a đi nghĩa vụ, và a đã xa tôi thật sự. Tôi trẻ con hỏi :"A hok đi đc hok? a ở nhà học vs e đc hok?. A cười vì đó là tương lai của a của e cả e nữa, làm sao a trốn tránh đc. Ngày 20/2 a ra đi. 4 tháng hok biết rồi cái ty mong manh vừa mới lên mầm của tôi vs a liệu có tồn tại đc.Buổi chiều, Đh vs nắng nhẹ của mùa xuân , biển trong thật đẹp, tôi tiễn a đi...Vẫn còn nhớ chiếc hôn tạm biệt còn vương lại trên môi thổn thức. Tôi đã cố hok khóc trước mặt a, tôi hok muốn a ra đi phải suy nghĩ, phải lo lắng cho 1 con bé ngốc nghếch như tôi, nhưng thực ra n~ đêm trước đó tôi đã khóc,đã suy nghĩ và lo sợ 1 rất nhiều...tôi thực sự hok dám hình dung tới 1 sự đỗ vỡ nào...
Cuối tháng 1 âm lịch trời vẫn còn se lạnh, 1 buổi tối ngồi trước hiên nhà, chợt thấy mưa rơi lất phất, gió se se ...tôi khóc...tôi nhớ a, nhớ a tới vô cùng. Rồi đột nhiên chi sau mấy tiếng đòng hồ xa a tôi lại có cảm giác hok thể sống thiếu a được...Nước mắt vẫn cứ chảy từng tiếc nấc lên làm tôi thêm lạnh buốt. Ứoc gì lúc đó có a bên vs 2 chiếc túi áo khổng lồ tôi sẽ hok còn cảm giác được sự lạnh lẽo nào nữa. Nhưng đâu thể đc phải ko a, a đã đi xa tôi xa thât rồi
Những ngày đàu vào quân ngủ a vẫn đc sử dụng điện thoại điều đó đối vs tôi như 1 sự an ủi bé nhỏ.Dù sao cũng cho tôi ít nhiều nhận ra sự có mặtc ủa a trong cs. Những ngày về sau niềm an ủi đó cũng bị vô tình dập tắt, quân đội ma', tôi cũng hiểu. Và rồi tôi vs a bắt đầu viết nhật kí truyền tay, có chăng đó cũng đã trở thành 1 niềm an ủi, 1 niềm hp mới. Ngày ngày đến trường lao vào học tập- năm cuối cấp rồi mà, khi về nhà tôi lấy lại niềm vui và động lực qua những dòng nhật kí yêu thương của a. Tôi vẫn đc đến thăm a, lúc đầu 1 tuần 1 lần nhưng rồi sau này bị hạn chế hơn là 1 tháng 1 lần. Mọi lần gặp a tôi lại có những suy nghĩ khác về ty trẻ con mà cả 2 chúng tôi đang cố gắng xây dựng. Khi thì nuôi hi vọng thật lớn, khi thì lo sợ đén vô cùng. 4 tháng trời xa nhau so với chỉ 30 ngày ngắn ngủi bên nhau làm sao có thể giúp tôi yên lòng đc.
Đã bao đêm xa a, nhớ a, cô đơn 1 mình trong cái lạnh giá tôi lại khóc. Nước mắt như càng giúp tôi nhận ra : Tôi yêu a nhiều hơn tôi tưởng. 4 tháng đâu phải là dài nhưng đối với tôi nó trôi qua thật chậm chạp, nó dường như chỉ nhíc lên từng bước khiêm tốn ngắn ngủi. Vs tôi quảng thời gian đó thực sự khó khăn. Mỗi khi có chuyện buồn, muốn đc tâm sự vs ai tôi lại càng nhớ a hơn, j đây viẹc chia sẽ vui buồn giãu 2 người yêu nhau là quá khó. Cả 2 đèu bất lực. Cả 2 đều đang bước đi trên những con đường riwng của mình, đèu có mục đích riêng. Tôi vùi đầu vào ôn thi còn a ngày càng gầy và đen đi vì huấn luyện. Đến khi cái kì hạn 4 tháng đó kết thúc tôi va a vẫn chưa đc gặp nhau. Tôi đi thi Dh, ở vùng đất Sài Gòn xa xôi, Tôi đã từng rất rất mong chờ cái ngày a đc ra quân, vậy ma... ông trời ác quá, cứ làm cho a vs tôi xa nhau mãi.
Thi Đh xong tôi quyết định hok ở lại thêm cùng vs gì và a trai mà về ngay vs a.Trong đầu tưởng tưởng ra 1 khung cảnh của ngày gặp gỡ thật đep. Và rồi tôi vs a cũng đươc gặp nhau- 1 Buổi tôí mùa hạ đẹp trời, tôi ôm a thật chặt như muốn bù đắp lại bao nhiêu ngày tha xa rời, nh muốn quên đi bao khó khăn bao nước mắt, bao nhớ thương ngày a đi. Chợt nhân ra a thật quan trong vs tôi , lúc này a là tất cả.
Bài học đàu tiên tôi học đc từ cuộc đời là mọi việc rồi sẽ qua đi nếu bạn biết nhẫn nhin, va... tôi đã áp dụng vào cái Ty trẻ con của mình. Tính a vốn nóng nãy, bảo thủ có thẻ nói là ngang bướng nữa, nhiều lúc chỉ vì 1 câu nói vô tình của a đã làm tôi phải suy nghĩ rất nhiêu, rôi tôi lại cứ khóc dù biết là a hok muốn làm tôi buồn, A ko phải có ý như thế. Con người vốn nhạy cảm, mít ướt, mau nước mắt như tôi đã bao lần phải dỡ khóc dỡ cười vì những câu nói đùa vô ý của a. Tôi đã nhẫn nhịn, sự thực là rất nhiều chỉ vì mong muốn cho cái Ty trẻ con đó sẽ trở thành 1 Ty người lớn thực thụ ko bao giờ phải lo sợ nó tan vỡ. Dần dần tôi cảm nhận thấy 1 sự xa cách mơ hồ những ngày đang định hình trong tôi và a. Cũng có lẽ do tôi hay suy nghĩ nên cho là thế nhưng thực sự tôi cảm thấy lo sợ. Dù là lúc này tôi và a đã gần nhau hơn rất nhiều những SMS của a thưa thớt dần, tôi gửi a cũng ko mấy khi hồi âm lai. Tôi hỏi, a bảo là bận nhiều việc, là có những lí do khác. Nhưng trái tim vốn dễ tổn thương ko cho tôi cảm giác tin tưởng hoàn toàn vào những lí do đó. Tôi với a bắt đầu có những trận cãi vả,rồi giận nhau cho dù là cả 2 đèu đã cố gắng hết sức để hàn gắn. Tôi phát hiện ra có 1 người con gái liên lạc vs a 24/24, lòng ghen tị, đố kị, tính ích kỉ vốn có của con gái trổi dậy...và cũng ngay từ lúc đó tôi đã biết vs anh vĩnh viễn tôi ko còn đc như ngày trước nữa. Tôi quyết đinh nói vs a tất cả những gì tôi đang nghĩ, kể cả sự ghen tị và sự sợ hãi đang ngày lớn lên trong tôi, tôi nói a thay đổi, a ko còn yêu tôi nữa. A vẫn lại cười: A ko thay đổi vẫn bình thường, a vẫn yêu tôi như ngày nào, tất cả là do tôi hay suy nghĩ. Tôi cố gượng...để tiếp tục chịu đựng, bỗng dưng thấy Ty trong tôi ko còn đủ sức cháy bỏng nữa. Tính cách trẻ con của a đã từng làm cho tôi bật cười hp và cũng từng làm tôi bật khóc vô tình. Và tôi...đã chọn 1trong 2 thứ a mang tới để suy nghĩ thật nhiều, để rồi cuối cùng lại chọn sự đau khổ,chọn những giọt nước mắt chịu đựng. Người ta nói yêu nhau là phải dem dến Hp cho nhau mà, phải ko A? Vậy vì sao càng cố gắng yêu a e lại càng đau khổ. Nước mắt từng đêm vẫn cứ chảy.
Rồi dường như sức chiu đựng ko còn nữa, dù biết là khi chia tay a tôi vãn tiếp tục đau khổ, nhưng cuối cùng tôi đã nói ra lời đó. Suy nghĩ rất nhiều, lưỡng lự, băn khoăn rất nhiều biết bao Sms viết ra rồi lại ko dám gửi...Cuối cùng vào cái buổi sáng mưa ko ngớt đó tôi đã chọn 1 kết quả mà tôi cũng ko biết là đi đến đâu cho 1 sự kết thúc mãi mãi, kết thúc 1 chuỗi dài đau khổ, lo lắng, suy nghĩ khi yêu a. ( Tiếp theo)
.....A im lặng, 1 sự im lặng đến đáng sợ, tôi chờ đợi như chưa bao giờ đc chờ đợi 1 cái gì. 1 ngày trôi qua trong lặng lẽ.Sáng hôm sau tôi nhận được 1 tn từ a, a đồng ý chia tay vì ko muốn tôi phải đau khổ vì a nữa...Tôi lại khóc, đó đâu có phải là câu trả lời mà tôi mong muốn. Dù nói ra lời chia tay nhưng tôi vẫn mong chờ nhất đó là 1 sự níu kéo hoặc 1 cái gì đó tương tự. Nhưng ko ...a đã đồng ý thật sao...a đã từng nói a yêu tôi đến nhu nhược, a ko bao giờ xa tôi, 1 ngày mất tôi a sẽ khóc mà. Vì sao? Vì sao bây giờ a lại thế. Tôi thất vọng, sụp đỗ, mất phương hướng. Rồi Ty trong tôi chợt bùng lên, dữ dội, mãnh liệt. Tôi muốn chạy ngay đến với a nhưng ko thể, như có 1 sợi dây vô hình kéo tôi lại. Và chính a cũng thế, 1 con người có lòng tự trọng cao hơn người khác, cao hơn cả Ty của mình, 1khi đã bị "nhận" lời chia tay thì dù còn yêu đến mấy cũng ko quay đầu lại.Tôi quá hiểu , tốt cho cả a và tôi. Cho j tôi hả a?... A cho tôi sự đau đớn hơn cả sự lừa dối ghê tởm mà bạn a đã dành cho tôi, cho tôi sự hụt hẩng khi a đành lòng quay đi, cho tôi cả sự hối hận vì ngày trước tôi đã yêu a quá nhanh và bây giờ tôi đã xa a cũng quá vội vàng. Tôi sai rồi sao?...
Suối những ngày sau đó đêm nào tôi cũng khóc, cuối cùng cũng nhận ra rằng, chia tay nhau ko phải là biện pháp tốt nhất để kết thúc tốt đẹp mọi việc, vì rằng sau này tôi còn phải đau khổ hơn những ngày yêu a. Người ta lại nói khi đánh mất 1 cái gì đó mình mới biết trân trọng nó. Tôi đau khổ, dằn vặt, hối tiếc vô cùng cho cái Ty đẹp đẽ, trẻ con đó.Tôi nhớ a đến da diết, khôn tả, con đường đi đầy gió nắng để làn tóc khẽ bay làm tôi nhớ đến a, mùi hương từ 1 người nào đó xa lạ nhưng lại rất quen thuộc đối với tôi làm tôi nhớ đến a, những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi tôi lại càng nhớ đến a. Cả 2 chùng tôi đều thích mưa mà. Nhìn mưa rơi qua cửa sổ mà nước mắt tuôn dài. Anh! Em chợt nhận ra rằng : Em còn quá yêu a....a vẫn nt cho tôi, vẫn quan tâm, nhắc nhở chuyện học hành khi tôi bước vào 1 cs mới 1 cs Sinh viên hoàn toàn tự lập. Ngày đâu tiên chuẩn bị xa nhà vào Đh, người tôi mong muốn được gặp nhất đó là a. tôi ước chi những giọt nước mắt của cô bé 18 tuổi khi bước chân vào ngưỡng cữa cuộc đời sẽ đc lau khô bằng bàn tay a. Nhưng tất cả đã quá trể, tôi bước lên tàu, lòng con vương vấn với mảnh đất này, còn day dứt vs 1 câu chuyện Ty đầy nước mắt, tôi vẫn khóc suốt 5 tiếng đồng hồ vào Đà nẵng, bao nhiêu kỉ niệm đẹp đẽ, bao nhiêu kỉ niệm về a chợt như sống lại trong tôi, thật rỏ ràng. Và rồi như gạt đi mọi kí ức, tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên để bắt đầu 1 cs mới.
Bắt đàu 1 cs mới cũng khó khăn ko kém gì việc quên a. Tôi cố bắt nhịp vào cái vòng quay bận rộn, đông đúc của thành phố này để quên đi hình bóng 1 con người còn động lại quá rỏ trong tâm trí tôi. Những ngày tháng qua đó làm tôi lầm tưởng đã làm đc điều đó nhưng rồi như 1 thứ vô hình, cơn mưa chiều lại ập đến kéo về bên tôi bao vui buồn lẫn lộn lẫn của 7 tháng yêu a, bên a. Những giọt nước mắt tưởng rằng đã cạn khô hết vì a lại chảy.... quá khó.....
" Chỉ mất đi 1 người, có khó khăn gì mà lòng còn hoài buốt đau..." lời bài hát làm tôi thêm nhói đau, đâu khó khăn gì, sẽ có 1 người khác đến để lại như a ngày xưa, lấp đầy vết thương lòng tôi. Nhưng thực sự từ khi a ra đi, đã gần 3 tháng - 84 ngày- 2088 giờ đồng hồ- 125280 phút, có biết bao người đã đến, tôi cũng đã cố gắng để thử yêu thêm lần nữa, rung dộng thêm lần nữa...nhưng sự thật tôi đã thất bại....càng cố gắng tôi càng thấy đau khổ hơn...và yêu a hơn.......(...)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro