9
Trấn Bắc Vương đã chết, chỉ có Choi Hyeonjoon là không hay biết.
Từ khi đến kinh thành, Choi Hyeonjoon chưa từng nghe bất kỳ tin tức nào về vùng Bắc địa, cũng không hề nghe nhắc đến Trấn Bắc Vương.
Ban đầu, Choi Hyeonjoon chẳng hề nhận ra điều gì.
Nhưng giờ đây, sau lời nói của Lee Minhyung, dường như mọi thứ đã sáng tỏ.
Bởi vì nửa năm trước, khi Trấn Bắc Vương tử trận, chiến sự lập tức chuyển sang trạng thái đàm phán hòa bình.
Triều đình không công khai chuyện này, chỉ lặng lẽ phái người đi thu nhặt di hài.
Thảo nào, trong suốt quãng thời gian Choi Hyeonjoon ở kinh thành, không nghe thấy chút tin tức nào về hắn.
Sự bất an trong lòng cậu lập tức bị thay thế bởi một cảm giác khó nói thành lời.
Không biết đó là gì, chỉ thấy bản thân thường xuyên thất thần, ngồi lặng lẽ trong sân mà ngẩn ngơ.
Cứ như thể, Choi Hyeonjoon và Park Dohyeon vẫn còn ở căn viện nhỏ đó, hắn hỏi cậu:
"Về sau ngươi muốn sống thế nào?"
Choi Hyeonjoon đáp:
"Ta chẳng muốn gì cả, chỉ cần sống như thế này."
Hiện giờ cậu vẫn sống, nhưng lại không phải là cuộc sống mà cậu mong muốn.
Vị quý nhân ấy lại sai người đến tìm cậu, nói rằng hắn mơ thấy cố thê, nhất định phải cùng cậu đêm khuya lên mộ thêm một lần nữa.
Đêm đó sương dày đặc.
Choi Hyeonjoon khoác áo choàng, cầm đèn lồng, theo sau vị quý nhân, cùng ngồi trước ngôi mộ.
"Phu nhân đêm qua báo mộng cho ta," quý nhân bất chợt lên tiếng.
Choi Hyeonjoon vốn đã thất thần, nghe giọng hắn nói, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác đồng cảnh ngộ.
Choi Hyeonjoon khẽ nhếch môi, hỏi:
"Trong mộng, phu nhân nói gì với ngài?"
"Phu nhân giận dỗi ta, bảo ta hãy sống cho tốt."
Choi Hyeonjoon thở dài, hỏi lại:
"Ngài làm sao biết được phu nhân đang giận dỗi?"
"Nếu không phải giận dỗi, thì giờ đã cầm dao đến chém ta rồi."
Choi Hyeonjoon giật mình.
Không ngờ phu nhân của vị quý nhân này lại là một người dữ dằn như vậy.
Trong lòng không khỏi có chút cảm thông với hắn, liền hỏi chân tình:
"Xin thất lễ, nhưng phu nhân ngài qua đời thế nào?"
"Hoàng tuyệt..."
Giọng quý nhân đượm vẻ bi ai, sau một tiếng thở dài, hắn khẽ nói:
"Bị bọn cướp phóng hỏa, thiêu chết ngay trong nhà."
"???"
Lạ thật.
Chẳng lẽ ở kinh thành cũng có bọn sơn tặc thích đốt nhà sao?
Choi Hyeonjoon còn chưa kịp hiểu rõ ngọn ngành, quý nhân đã bất chợt hỏi lại:
"Vậy còn ngươi? Sao hôm nay trông vẻ mặt buồn bã thế?"
Lúc ấy trong đầu Choi Hyeonjoon chỉ quanh quẩn câu hắn vừa nói: bị phóng hỏa thiêu chết trong nhà.
Nghe hắn hỏi, cậu chẳng kịp suy nghĩ, liền buột miệng đáp:
"Người tình của ta chết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro