8
Cha cậu thường nói, làm sơn tặc như chúng ta, thật ra không cần phải tin vào thần Phật.
Dẫu sao, cầu người chẳng bằng cầu mình.
Choi Hyeonjoon cũng vốn không tin thần Phật.
Nhưng lần này, cậu vẫn muốn cầu thử một lần.
Nếu thần Phật thực sự nghe thấy lời cậu, mong rằng Người hãy để Park Dohyeon còn sống.
Trong chùa không có mấy người, Choi Hyeonjoon vào dâng hương, rồi đứng trước Phật tổ, thành tâm cầu nguyện một hồi lâu:
"Nguyện cho Trấn Bắc Vương sống lâu trăm tuổi, A Di Đà Phật."
"Nguyện cho Trấn Bắc Vương con cháu đầy đàn, A Di Đà Phật."
"Nguyện cho Trấn Bắc Vương mãi mãi không nhớ đến con, A Di Đà Phật."
Tro hương khẽ rung, rơi xuống lư hương.
Dường như Phật tổ đã nghe thấu tâm nguyện của cậu.
Trong lòng vui mừng khôn xiết, lúc rời đi Choi Hyeonjoon không chỉ bỏ một thỏi bạc vụn vào hòm công đức, mà còn tiện đường xin sư trụ trì một quẻ xăm.
Trước đây, cậu và Park Dohyeon cũng từng đi xin xăm.
Quẻ xăm khi đó viết: "Tử tự miên miên" (con cháu nối tiếp dài lâu).
Cậu lập tức bẻ gãy quẻ xăm, bảo rằng không chuẩn.
Park Dohyeon lại lắc xăm ba lần nữa, lần nào cũng là "Tử tự miên miên."
Hắn còn cảm thán:
"Có vẻ đời này, ngươi nhất định phải sinh cho ta đàn con cháu rồi."
Khi ấy, cậu suýt nữa để lộ bản tính, định bẻ gãy xương hắn.
Sinh con nối dõi?
Đúng là mơ giữa ban ngày!
Giờ quẻ xăm này không phải "Tử tự miên miên" mà là "Tất bảo bình an" (được che chở bình an).
Trong lòng cậu vừa mừng vừa lo.
Quẻ xăm thì tốt, nhưng không biết có chính xác không.
Đang lúc Choi Hyeonjoon do dự, bỗng thoáng thấy một bóng dáng cao lớn bước lên chiếc xe ngựa trước cổng chùa.
Cái bóng lưng đó!
Choi Hyeonjoon vội lao lên, gọi lớn:
"Park Dohyeon!"
Lee Minhyung vốn đang chờ ta trước cổng chùa.
Thấy Choi Hyeonjoon vừa mới bước ra đã như người mất trí, đuổi theo một chiếc xe ngựa, anh liền lao đến ngăn lại:
"Chưởng quầy, người đó không phải hắn!"
Trong lòng cậu hoảng loạn.
Chỉ tay về phía chiếc xe ngựa đang rời xa, cậu quả quyết:
"Ta đã ngủ cạnh hắn hai năm, làm sao có thể nhận nhầm được!"
Lee Minhyung mấp máy môi, do dự hồi lâu, cuối cùng mới lí nhí nói:
"Nhưng Trấn Bắc Vương… đã chết trận nửa năm trước rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro