Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Choi Hyeonjoon chưa từng viếng qua ngôi mộ nào khó như thế này.
Năm xưa viếng mộ cha cậu, Choi Hyeonjoon cũng chỉ nói một câu:
"Ngày sau ta nhất định dẫn huynh đệ làm người tốt!"

Vừa dứt lời, suýt nữa bị một tia sét đánh trúng.

Thế nhưng, ngôi mộ này còn nguy hiểm hơn mộ cha cậu.

Chủ nhân nỗi đau cứ bám lấy cậu, kể lể chuyện tình thâm nghĩa trọng với cố thê.
Choi Hyeonjoon không những phải phụ họa vài câu, mà còn phải cố gắng gượng rơi nước mắt.

Mãi đến khi trời gần sáng, Choi Hyeonjoon mới xem như hoàn thành nhiệm vụ viếng mộ.
Thế mà chủ nhân lại bảo:
"Đêm mai ta sẽ phái người đến đón ngươi."

Choi Hyeonjoon quay đầu lại, hắn đã lên xe ngựa rời đi trước.

Choi Hyeonjoon:
"???"

Về đến tiệm, Choi Hyeonjoon lập tức ngủ bù một giấc thật dài.

Trong mơ, cậu thấy mình trở lại căn viện nơi Park Dohyeon từng ở.

Choi Hyeonjoon nằm trên giường, còn hắn từ bên ngoài vẻ phong trần mệt mỏi bước vào.

Park Dohyeon mắng cậu:
"Đồ vô tâm, không phải đã nói sẽ chờ ta sao?"

Trong mơ, Choi Hyeonjoon tất nhiên không tỏ vẻ gì tốt đẹp, vừa trách hắn về muộn, vừa bảo cậu đã lừa hắn, mà hắn cũng lừa cậu, cả hai xem như hòa.

Nhưng Park Dohyeon không chịu.

Hắn cởi áo, chỉ vào dấu răng cậu để lại trên xương quai xanh, hỏi:
"Vậy còn cái này? Tính thế nào?"

"..."

Park Dohyeon nghiêm giọng:
"Ngươi lấy đi sự trong sạch của ta, rồi lại bỏ rơi ta. Choi Hyeonjoon, ta có chỗ nào khiến ngươi không hài lòng?"

Choi Hyeonjoon vừa khóc vừa cười.
Đúng vậy.
Ta thừa nhận.
Khi đó, quả thực là cậu cưỡng ép Park Dohyeon.

Nhưng hắn chẳng phải cũng nửa đẩy nửa kéo đó sao?
Nếu không, một người yếu đuối như cậu, làm sao có thể đè được hắn?

Huống hồ, khi cậu và hắn ở bên nhau, quả thực rất hòa hợp chuyện đó nên được coi là đôi bên cùng có lợi.

Giờ thì hay rồi, hắn lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu.

Choi Hyeonjoon tức giận, đá hắn xuống giường:
"Đi đi! Chàng là quan, ta là tặc, nếu ta không chạy, chẳng lẽ chờ chàng đến bắt, rồi chặt đầu ta sao?"

"Choi Hyeonjoon!"
Park Dohyeon đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Hắn nằm trong vũng máu, khắp người đầy vết thương, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cậu, không ngừng hỏi:
"Thật sự ngươi không cần ta nữa sao?"

Choi Hyeonjoon giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ.

Sống cạnh Park Dohyeon hai năm, dù chỉ là ngủ, cũng ngủ ra tình cảm.
Nhưng từ khi hắn xuất chinh, cậu chưa từng hỏi thăm tin tức về hắn.

Không rõ vì sao.
Rõ ràng là một Trấn Bắc Vương ổn định một phương, thế nhưng từ khi cậu vào kinh, lại không nghe thấy tin tức nào về hắn nữa.

Trong lòng cậu bồn chồn không yên.
Thế nên, cậu chọn ngày này, đến Vĩnh An Tự thắp hương.

Hy vọng Phật tổ có thể giúp cậu an lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro