Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Choi Hyeonjoon vốn không tin vào cái gọi là trùng hợp.
Khi thấy cái tên này, phản ứng đầu tiên của cậu là muốn quay lại nhìn vị quý nhân kia.

Chưa kịp quay đầu, hắn đã lên tiếng trước:
"Phu nhân ta tính hay ghen. Ai nhìn ta, phu nhân đều sẽ không vui."

Nghe giọng nói, Choi Hyeonjoon thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Giọng khàn khàn, trầm thấp này tuyệt đối không phải của Park Dohyeon.

Giọng Park Dohyeon luôn ấm áp, trong trẻo, động lòng người.

Hơn nữa, dưới gầm trời này, người trùng tên cũng không phải ít. Có lẽ đây chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Choi Hyeonjoon tự trấn an bản thân, lấy giấy vàng từ trong giỏ ra.

Sau đó, cậu bày hai cây nến đã thắp sáng trước bia mộ, định quỳ xuống thì hắn lại lên tiếng:
"Cậu cứ ngồi mà khóc. Phu nhân ta xưa nay không thích mấy lễ nghi này."

"..."

Ngồi khóc mộ? Đây là lần đầu tiên Choi Hyeonjoon nghe thấy.

Nhưng người trả tiền có yêu cầu, cậu đành làm theo.

Choi Hyeonjoon ngồi xuống.

Khi Choi Hyeonjoon đốt giấy, hắn đứng ngay phía sau cậu.

Choi Hyeonjoon không nhìn được mặt hắn, nhưng hương thơm nhè nhẹ của gỗ thông từ người hắn bị gió đêm đưa tới, thoảng qua mũi cậu.

Quả thực rất dễ chịu.

Park Dohyeon trên người cũng có một mùi hương thảo dược thoang thoảng, là do hắn mỗi ngày lên núi hái thuốc mà thấm vào.
Hương này ở người khác thì nồng hắc khó chịu, nhưng trên hắn lại mang một sự thanh nhã dễ chịu đến lạ.

Thấy hắn không nói gì, Choi Hyeonjoon chủ động lên tiếng:
"Phu nhân của công tử hẳn là một người rất tốt đẹp?"

Hắn ngập ngừng một chút, không trả lời.

Ta lập tức thầm nghĩ trong lòng:
Đúng là đồ đàn ông tệ bạc!

Nói là tình sâu nghĩa nặng, cuối cùng cũng chỉ là một màn diễn mà thôi!

Lần trước, nhà mời Lee Minhyung khóc tang, trưởng tử của họ còn chẳng biết phụ thân mình thích ăn món gì, mang nhầm cả lễ vật dâng tế.

Choi Hyeonjoon nén cơn khó chịu, định hỏi thêm.

Hắn đột nhiên nói:
"Ta… bị thương, nên không nhớ rõ nhiều lắm."

"..."

Choi Hyeonjoon ngượng ngùng ho một tiếng, cố tình chuyển chủ đề:
"Công tử đã tình sâu nghĩa nặng như vậy, tại sao lại tìm đến ta để… khóc tang?"

Vừa nói xong Choi Hyeonjoon đã hối hận.

Câu này chẳng phải tự phá chén cơm của mình sao?!!

May thay, quý nhân không để ý, chỉ khẽ cười, nói:
"Ta mà khóc sẽ khiến phu nhân không vui."

"..."

Đúng là sợ vợ số một!

Gió ở nơi hoang dã thổi không chút kiêng dè, khiến ngọn lửa trên giấy vàng chập chờn.

Choi Hyeonjoon lùi lại một chút, lúng túng nói:
"Đêm nay gió hơi lớn. Hay công tử lên xe ngựa chờ ta?"

"Không cần. Nếu ta rời đi, cậu ấy cũng sẽ không vui."

"..."

Trong lòng Choi Hyeonjoon bắt đầu lẩm bẩm.
Thế mà gọi là không nhớ rõ? Ta thấy nhớ rõ lắm thì có!

Sau đó, ta cố tìm vài câu để phá tan bầu không khí ngượng ngập này.
Nhưng hắn lại là người rất ít nói.

Không giống Park Dohyeon. Hắn thường ngày lạnh lùng, nhưng trên giường lại là người rất nhiều lời âu yếm.
Nhiều khi khiến Choi Hyeonjoon xấu hổ đến mức muốn chui vào chăn trốn đi.
Hắn thì cứ mặt không biến sắc mà tiếp tục trêu chọc cậu, vừa nói vừa tiếp tục làm chuyện kia.

Nghĩ đến đây, mặt Choi Hyeonjoon không khỏi đỏ bừng.

Đúng lúc này, người phía sau đột nhiên hỏi:
"Sao mặt cậu đỏ vậy?"

Choi Hyeonjoon:
"..."

Hỏi cái gì mà hỏi! Sao lúc này lại lắm lời thế!

"Bị lửa hơ đỏ."

"Ồ."
Hắn đáp một tiếng, rồi lại im lặng.

Một lát sau, hắn bất ngờ nói:
"Phu nhân ta, hơ lửa cũng không đỏ mặt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro