Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Lee Minhyung hành động rất nhanh nhẹn. Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, anh đã thu dọn sạch sẽ đồ đạc trong nhà.

Từ nồi niêu bát đĩa, nghiên bút giấy mực, đến cả thắt lưng và trâm gỗ của Park Dohyeon cũng không bỏ sót.

Một chữ "sạch sẽ", không chừa lại gì.

"Ngươi đem những thứ này ra trấn trên, cái gì bán được thì bán, cái gì không bán được thì chia cho huynh đệ. Nhớ kỹ, đừng để người ta theo dõi."

Lee Minhyung mặt mày hớn hở.
"Có chừng này, đủ cho huynh đệ trong trại ăn ba năm rồi!"

"Đại đương gia, ngài đúng là cao... gì nhỉ... cao cái nồi gì đó!"

Cậu đoán hắn định nói: "Là cao kiến sâu xa."

"Ryu Minseok mà biết đại đương gia lần này kiếm được chừng này, chắc mừng phát điên mất thôi."

Ryu Minseok là phó trại chủ của Thanh Phong Trại.
Sau khi cha Choi Hyeonjoon qua đời, cậu và Ryu Minseok cùng nhau quản lý trại.

Khác với cha, người từng chủ trương "cướp của người giàu, giúp kẻ nghèo," ta lại theo đuổi tự lực cánh sinh!

Thế nên, từ khi ta tiếp quản, Thanh Phong Trại sống cảnh thắt lưng buộc bụng.
Huynh đệ trong trại cũng hiếm khi thấy được thứ gì đáng giá.

Ryu Minseok thường khuyên nhủ:
"Làm sơn tặc thì phải làm chuyện của sơn tặc chứ."

Nhưng Choi Hyeonjoon luôn nghĩ, biết đâu có một ngày, chúng ta đều có thể rời khỏi núi, sống những ngày an ổn.

"Ngươi làm xong việc thì về trại, đem số bạc chia cho huynh đệ, sau đó giải tán mọi người. Từ nay về sau, ai nấy đều phải sống yên ổn."

"Đại đương gia! Sao lại thế được? Ngài đã chịu khổ bên cạnh Park Dohyeon suốt hai năm trời, huynh đệ trong trại sớm đã muốn đón ngài về rồi!"

Lee Minhyung và Ryu Minseok bí mật liên lạc với cậu suốt hai năm qua. Chỉ sợ lỡ một chút sơ suất liền bị Park Dohyeon phát hiện thân phận của cậu.
Bây giờ không còn gì phải che giấu, bọn họ đương nhiên vui mừng.

Nhưng Choi Hyeonjoon chỉ thở dài một tiếng.
"Đón ta về? Đâu có dễ như vậy."

Nếu Choi Hyeonjoon trở về Thanh Phong Trại, sau này Park Dohyeon đánh trận xong trở lại, với tính cách của hắn, nhất định sẽ không tha cho cậu.

Thế nên, Choi Hyeonjoon phải dứt khoát cắt đứt mọi hy vọng của hắn, để cả đời này, hắn không bao giờ tìm thấy cậu nữa.

Đêm đó.

Choi Hyeonjoon nổi một mồi lửa, thiêu rụi toàn bộ căn nhà nhỏ của cậu và Park Dohyeon từng chung sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro