Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Ba năm trước, khi Choi Hyeonjoon xuống núi tuần tra, đã nhặt được phu quân của mình – Park Dohyeon – dưới chân núi.

Park Dohyeon là một người vô cùng tuấn tú.
Đến mức hoa khôi của Thanh Phong Trại, Ryu Minseok, cũng chẳng sánh được một phần mười của hắn.

Choi Hyeonjoon lớn lên trên núi, chưa từng thấy qua thế gian rộng lớn, nhất thời hồ đồ, bị vẻ đẹp của Park Dohyeon làm mờ mắt.

Sau khi cứu được Park Dohyeon, Choi Hyeonjoon đưa hắn về an trí tại một ngôi làng nhỏ dưới chân núi, ngày đêm không rời, chăm sóc chu đáo.

Ryu Minseok nói Choi Hyeonjoon mất trí, bảo rằng làm sơn tặc mà đi cứu người là chuyện chưa từng nghe thấy.

Choi Hyeonjoon hậm hực cãi lại:
"Ta đây là mưu kế sâu xa! Chờ hắn tỉnh dậy, ta sẽ bắt hắn làm áp trại phu quân!"

Ryu Minseok cười lạnh:
"Mưu kế? Ta thấy ngươi là sắc mê tâm trí thì có!"

Choi Hyeonjoon nghe không hiểu, nhưng đoán chắc là đang mắng cậu ngốc.

Dù sao, Choi Hyeonjoon cậu cũng không để tâm.

Cha cậu thường nói, làm sơn tặc, đời này phải phong lưu tiêu dao một lần.
Dẫu sao, sống cảnh đầu treo bên thắt lưng, ai mà đoán được ngày mai sẽ ra sao?

Cho nên, Choi Hyeonjoon quyết định dồn hết phong lưu tiêu dao này lên người Park Dohyeon.

Choi Hyeonjoon tự mình lên núi hái thảo dược, nghiền nát rồi trộn với nước bọt, đắp lên vết thương cho hắn.
Nhưng sáng hôm sau, thuốc đắp không biết vì sao lại biến mất.

Choi Hyeonjoon kiên trì không từ bỏ, tiếp tục giã thuốc đắp cho Park Dohyeon.
Nhưng hôm sau vẫn y như vậy.
Trời đất chứng giám, mấy ngày đó, cậu thực sự khô cả miệng.

May thay, ông trời không phụ lòng người.
Nửa tháng sau, Park Dohyeon hồi phục thần kỳ.

Park Dohyeon vừa mở mắt, câu đầu tiên là hỏi:
"Ngươi là ai?"

Choi Hyeonjoon lập tức ôm chặt lấy cánh tay hắn, mắt sáng rực:
"Phu quân, chàng không chết, thật là tốt quá!"

Park Dohyeon nghi hoặc quan sát cậu hồi lâu, cuối cùng không tự nhiên đẩy tay cậu ra:
"Ta biết ngươi, ngươi không phải thê tử của ta..."

Hắn nghiêm túc nói:
"Nhưng ngươi đã cứu ta, ta phải báo đáp. Ngươi muốn gì, cứ việc nói."

Choi Hyeonjoon hậm hực trách:
"Ta muốn thứ chàng không cho, chàng cho thứ ta chẳng cần. Nói gì báo đáp, đúng là vô lại."

Dù nói vậy, Choi Hyeonjoon vẫn chăm chỉ hết lòng chăm sóc thương thế cho hắn.

Park Dohyeon dung mạo tuấn tú, ở nơi nghèo nàn hẻo lánh này nhanh chóng trở nên nổi tiếng.
Không ít cô nương trong làng tìm cớ mang thức ăn đến để ngắm hắn.

Mỗi lần có người mang đồ ăn tới, Choi Hyeonjoon đều bưng một bát mì hành để trước mặt Park Dohyeon:
"Ăn cái này."

May mắn là, dù miệng lưỡi hắn có khó tính, hắn cũng biết phải nhìn sắc mặt ai.
Nửa tháng liên tục, cậu nuôi hắn bằng mì hành, khiến hắn trắng trẻo nõn nà.

Hôm ấy, hắn đột nhiên chủ động tìm cậu, hỏi:
"Phải làm phu quân của ngươi thì mới không phải ăn mì hành nữa, đúng không?"

À, quên chưa nói, chân Park Dohyeon bị thương, tạm thời chưa đi được.

Choi Hyeonjoon gật đầu:
"Đúng vậy."

Park Dohyeon do dự hồi lâu, rồi bất chợt thở dài, nói:
"Vậy chúng ta thành thân đi."

Choi Hyeonjoon nghĩ, sắc mặt lúc ấy của cậu  chắc hẳn giống y như lúc nhỏ, cậu cưỡi một con lợn rừng chạy băng băng trong trại.
Thần thái sáng ngời!

Từ đó, Park Dohyeon ở lại trong làng dưỡng thương, còn Choi Hyeonjoon cũng ở lại để bầu bạn cùng hắn.

Cho đến một ngày nọ, trong thôn đột nhiên xuất hiện vài kẻ đáng ngờ.

Ryu Minseok nói, đó là người trong quân đội của Trấn Bắc Vương.
Những người này luôn lảng vảng bên ngoài nhà cậu, nhưng tuyệt nhiên không tỏ ra có ác ý.

Không chỉ vậy, mỗi khi cậu thiếu thứ gì, trong nhà lại đột nhiên xuất hiện đúng thứ cậu cần.

Những hành vi khả nghi này khiến Choi Hyeonjoon không thể không bắt đầu xem xét kỹ thân phận của phu quân mình.
Nhìn khí chất của Park Dohyeon, thật sự cao quý, không thể là người nhà giàu bình thường.

Choi Hyeonjoon bèn sai Ryu Minseok và Lee Minhyung âm thầm dò la tin tức.

Kết quả, Choi Hyeonjoon mới phát hiện, vị tiểu phu quân mà cậu nuôi dưỡng bấy lâu, hóa ra chính là Trấn Bắc Vương danh chấn thiên hạ.

Park Dohyeon là quan, Choi Hyeonjoon là tặc.

Park Dohyeon giết cậu, thiên kinh địa nghĩa.

Choi Hyeonjoon cậu phải trốn.

Thế nhưng, chân trước cậu vừa bước khỏi thôn, chân sau Park Dohyeon đã cõng theo giỏ thuốc đuổi theo:
"Phu nhân định bỏ ta sao?"

Cảm giác áy náy lập tức trào dâng.

Choi Hyeonjoon dù là kẻ cướp, nhưng chưa bao giờ thiếu đạo đức.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Choi Hyeonjoon quyết định rằng, đã phá hỏng sự trong sạch của hắn, thì phải chịu trách nhiệm đến cùng.

Thế là, cậu ở lại.
Lần này, lại kéo dài tận hai năm.

Dạo gần đây, nghe tin chiến loạn bùng nổ ở phương Bắc.
Người Hồ xâm phạm, triều đình không có tướng tài, quốc khố cũng chẳng đủ bạc để duy trì chiến sự.
Vì vậy, binh bộ và hộ bộ lo lắng đến bạc cả tóc.

Lấy đâu ra một vị tướng vừa giỏi đánh trận, vừa tiết kiệm, lại không sợ chết đây?

Choi Hyeonjoon đã lờ mờ đoán rằng, e rằng lựa chọn này sẽ rơi vào đầu Park Dohyeon, Trấn Bắc Vương.

Quả nhiên, chỉ trong vài ngày, tin tức đã lan tới.
Park Dohyeon nhận lệnh vua, dẫn quân xuất chinh.

Vì không muốn tiết lộ thân phận với cậu, hắn bèn viện cớ vụng về để rời đi.

Nhưng Choi Hyeonjoon, đối với mọi chuyện, sớm đã rõ như lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro