Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14

Choi Hyeonjoon hôn mê suốt ba ngày.

Khi tỉnh lại, thấy Park Dohyeon đang ngồi bên giường, mắt đỏ hoe.

Choi Hyeonjoon còn chưa kịp mở miệng, Park Dohyeon đã hung hăng quát lên:
"Bọn họ không sao cả!"

Lòng Choi Hyeonjoon như trút được gánh nặng.
Vừa định hỏi bọn họ hiện giờ đang ở đâu, thì Park Dohyeon đã nói tiếp:
"Nửa năm trước, ta dùng quân công đổi lấy một ân thưởng, chiêu an huynh đệ Thanh Phong Trại. Nhưng khi ta trở về tìm ngươi thì…"

Park Dohyeon không nói hết câu, chỉ trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt như muốn thiêu đốt.

Choi Hyeonjoon cúi đầu, trong lòng chột dạ vô cùng.
Đúng vậy.
Nửa năm trước, câun đã đốt căn viện của chúng ta và giả chết để thoát thân.

"Ta xin lỗi."
Giọng Choi Hyeonjoon khàn đi, nhỏ như tiếng muỗi.

Khoảnh khắc con dao đâm vào ngực cậu hôm đó, câun thực sự nghĩ mình sẽ chết.
Nhưng Park Dohyeon đã giữ lấy, chỉ để mũi dao cắm vào một đoạn ngắn.

Con dao rạch nát lòng bàn tay hắn, chỉ phần đầu lưỡi dao chạm vào ngực cậu.
Nếu sâu thêm chút nữa, chắc giờ cậu đã gặp Diêm Vương rồi.

Ánh mắt của Park Dohyeon khi ấy, Choi Hyeonjoon không thể nào quên.
Kinh hoàng, bất lực, như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì.
Nhưng rõ ràng, người làm sai chính là cậu mà.

Park Dohyeon sắp xếp cho ta ở lại tư gia của hắn tại Hoa Dung trấn.

Lee Minhyung ghé thăm cậu hai lần, mỗi lần đều khóc lóc như thể cậu đã chết:
"Đại đương gia, nếu ngài chết, huynh đệ chúng ta chẳng còn hy vọng gì nữa!"

Choi Hyeonjoon: "…"

Lee Minhyung nói tiếp:
"À, đúng rồi, đại đương gia, Ryu Minseok không bán mì nữa, giờ đi làm nhạc công ở giáo phường rồi."

Choi Hyeonjoon ngạc nhiên:
"Nhưng tay Minseok chẳng phải bị đứt ngón sao? Làm sao đánh đàn được?"

"Cắt cái gì mà cắt! Tất cả đều là kế của một tên khốn nào đó thôi!"

Lee Minhyung vừa dứt lời, Park Dohyeon đã từ bên ngoài bước vào:
"Ryu Minseok là người hiểu đại nghĩa, biết rõ nặng nhẹ. Chuyện này do ta chủ mưu, hắn chỉ phối hợp. Nếu nói là kế, thì chẳng thà gọi đó là biết người biết ta."

Choi Hyeonjoon lườm Park Dohyeon một cái, trong lòng mắng thầm:
Ryu Minseok! Cái đồ phản bội!

Park Dohyeon tiếp lời:
"Chiếu thư chiêu an cho huynh đệ Thanh Phong Trại đã xuống, lương dân chứng ở phủ nha. Lát nữa ta sai người mang tới."

Một câu nói của Park Dohyeon đã dập tắt hoàn toàn cơn giận trong lòng cậu.

"Lương dân chứng?"

"Đúng vậy. Không có lương dân chứng, sau này con cháu bọn họ không thể thi đỗ làm quan, họ cũng không thể an ổn mưu sinh ở trấn này."

Nghe vậy, Choi Hyeonjoon mới bừng tỉnh.
Hóa ra, Park Dohyeon đã tính toán mọi chuyện chu toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro