12
Trở lại Hoa Dung trấn đã là chuyện mười ngày sau.
Choi Hyeonjoon để lại ký hiệu trên trấn, huynh đệ Thanh Phong Trại chỉ cần thấy sẽ đến tìm cậu.
Thế nhưng, cậu chờ suốt ba ngày, vẫn không thấy ai đến hội ngộ.
Đến ngày thứ tư, trong khách điếm bất ngờ xuất hiện một vị khách không mời.
Choi Hyeonjoon bị vị quý nhân ấy chặn lại ở cửa.
Hắn vẫn đội đấu lạp, khoác một bộ y phục trắng, thân hình đã gầy đi không ít.
"Chưởng quầy, sao lại đến đây?"
"Ta... đến thăm người thân."
Vừa dứt lời, Choi Hyeonjoon đã hối hận.
Nhưng hắn không cho cậu cơ hội rút lại, tiếp tục hỏi:
"Thăm thân? Chưởng quầy là người Hoa Dung trấn sao?"
"..."
Choi Hyeonjoon mơ hồ cảm thấy, vị quý nhân hôm nay dường như có chút khác lạ so với trước kia.
Lời nói trở nên thẳng thắn hơn.
Cách xưng hô cũng thay đổi, từ "ngươi" thành "chưởng quầy."
Có lẽ là Choi Hyeonjoon nhạy cảm, nhưng lúc này trong lòng cậu đã rối bời như tơ vò.
Choi Hyeonjoon nhìn hắn, trực tiếp hỏi:
"Ta có thể nhìn mặt ngài được không?"
"Ngươi chắc chứ?"
"Ta và quý nhân quen biết cũng đã lâu, nhưng đến nay vẫn chưa biết dung mạo của ngài. Điều này thật thất lễ."
"Nhưng gương mặt của ta, chỉ có phu nhân của ta mới được thấy. Ngươi là phu nhân của ta sao?"
"..."
Chết tiệt!
Hắn còn táo bạo hơn cả cậu!
Choi Hyeonjoon cố ý tránh né hắn.
Khi gặp hắn ở Hoa Dung trấn, trong lòng cậu đã dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Người này, phần lớn khả năng chính là Park Dohyeon!
Về việc vì sao hắn từ Trấn Bắc Vương lại trở thành ngoại tôn của Định Quốc Công, cậu không tài nào hiểu nổi.
Còn việc hắn tìm được cậu mà không trả thù, điều đó cũng khiến cậu không sao đoán được.
Nhưng có một điều rất rõ ràng:
Huynh đệ Thanh Phong Trại, e rằng đã xảy ra chuyện.
Choi Hyeonjoon bỏ ra một số bạc, tìm đủ mọi cách để dò hỏi tung tích của các huynh đệ.
Chỉ đến lúc đó, Choi Hyeonjoon mới biết được rằng, ngay trước khi cậu đến Hoa Dung trấn, tất cả bọn họ đã bị tống vào đại lao vì tội trộm cắp.
"Huynh đệ chúng ta làm sao có thể trộm cắp? Chắc chắn là nhầm lẫn!"
Lee Minhyung đứng trong phủ nha, nở nụ cười cầu hòa nhưng giọng thì oang oang phân trần với quan sai.
Thế nhưng Lee Minhyung đã khóc thuê quá nhiều, giờ mỗi lần cất lời lại mang theo một vẻ bi thương kỳ lạ.
Quan sai mặt mày khó chịu, liền rút mấy tấm bản vẽ ném trước mặt Lee Minhyung:
"Ngươi nhìn kỹ đi, những thứ này chẳng phải đồ của bọn chúng sao?"
Choi Hyeonjoon ghé mắt nhìn, trên bản vẽ rõ ràng là vài món đồ:
Một chiếc trâm gỗ, một cái thắt lưng cũ nát... Tất cả đều là những thứ ta từng lấy từ chỗ của Park Dohyeon!
Những thứ này đều là vật phẩm trong cung, trên đó có dấu ấn rõ ràng! Đám trộm này không có mắt sao, chỉ toàn chọn đồ của quý nhân! Đây chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao!
Lee Minhyung đứng đờ ra, không nói nên lời.
Những thứ cũ kỹ này lại xuất xứ từ trong cung?
Còn Choi Hyeonjoon, ngay lập tức nắm bắt được một chi tiết quan trọng khác.
"Quý nhân? Ở Hoa Dung trấn còn có quý nhân sao?"
Choi Hyeonjoon nhét một thỏi bạc nặng trĩu vào tay quan sai, ánh mắt đầy mong đợi nhìn hắn.
Quan sai cầm lấy bạc, nở nụ cười hài lòng, hạ giọng nói:
"Nghe nói là một công tử từ Quốc Công phủ ở kinh thành đến đây, tìm thê tử, nhưng lại phát hiện đồ của mình bị trộm mất!"
Quốc Công phủ!
Tìm thê tử!
Những lời này cứ thế ùa vào đầu cậu.
Chớp mắt, Choi Hyeonjoon như bị một tia sét giáng thẳng xuống.
Trời ơi!
Cái vị quý nhân mất vợ kia, thật sự đúng là Park Dohyeon!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro