10
Vài ngày nay, vị quý nhân kia không đến tìm cậu nữa.
Nghe người ta nói, hắn đi xem bệnh rồi.
Cũng đúng, yêu hận si mê đều là bệnh, mà bệnh tâm khó chữa nhất.
Hy vọng hắn có thể vượt qua nỗi đau mất vợ.
Choi Hyeonjoon ở tiệm, yên ổn trải qua mấy ngày thanh thản.
Ryu Minseok gửi thư tới, nói rằng huynh đệ trong trại đều đã an bài ổn thỏa, mỗi người đều bắt đầu làm ăn lương thiện.
Choi Hyeonjoon đốt lá thư Ryu Minseok gửi.
An bài xong cho huynh đệ, tâm nguyện của cậu xem như đã hoàn thành một nửa.
Nhưng Choi Hyeonjoon vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hai ngày sau, Lee Minhyung lại mang đến một phong thư khác của Ryu Minseok.
"Đại đương gia, Minseok gửi thư cho ngài đây."
Choi Hyeonjoon mở thư.
Trên đó chỉ có vài chữ ngắn gọn:
"Kinh thành nguy hiểm, mau trở về."
*Hoa Dung trấn.
Trước quầy mì của Ryu Minseok, dừng lại một cỗ xe ngựa.
Chiếc xe ngựa nhìn qua vô cùng xa hoa, không giống loại thường thấy ở các nhà phú hộ trong trấn.
"Một bát mì hành."
Giọng nói từ trong xe vang lên, khàn khàn, mang theo vẻ thờ ơ.
Ryu Minseok, sau khi thay đổi diện mạo, đã đến trấn này mở một quán mì.
Mì hành, món ăn mà huynh đệ Thanh Phong Trại từ nhỏ đã quen thuộc, cũng là sở trường của bọn họ.
"Khách quan, nửa tháng nay ngày nào cũng đến quán ăn mì, có phải rất thích hương vị này không?"
Người trong xe im lặng một lúc.
"Cũng không hẳn. Chỉ là... hương vị món mì này rất giống món mà phu nhân ta từng làm."
Tim Ryu Minseok chợt đập mạnh.
Cậu giữ vẻ bình tĩnh, lén nhìn vào trong xe ngựa.
Nhưng rèm xe được buông kín, hoàn toàn không thấy được dáng người bên trong.
"Mì hành là món ăn gia đình, cách làm cũng không khó. Khách quan sao không để phu nhân tự tay làm cho ngài?"
"Phu nhân ta… đã qua đời rồi."
Ryu Minseok cố đè nén sự bất an trong lòng, động tác cán bột trên tay chậm hẳn lại.
Không lâu sau, một bát mì hành được dọn lên.
Người hầu nâng bát mì, kính cẩn đưa vào cho người trong xe ngựa.
Rèm xe được vén lên, lộ ra một gương mặt anh tuấn.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, sắc mặt Ryu Minseok lập tức tái nhợt!
Người này—rõ ràng chính là Trấn Bắc Vương, kẻ đã tử trận nửa năm trước!
"Chủ quán nhìn ta chăm chú như vậy, chẳng lẽ nhận ra ta sao?"
Người trong xe lại cất tiếng, giọng điệu không hề mang chút ý dò xét, mà nghe như thực lòng hỏi han.
Ryu Minseok vội thu hồi ánh mắt, lúng túng đáp:
"Chúng tôi chỉ là dân buôn bán nhỏ lẻ, làm sao quen biết được một quý nhân như ngài."
"Vậy sao?"
Người kia cười nhẹ, rồi chậm rãi nói tiếp:
"Nhưng cây trâm gỗ đàn kia hình như lại là đồ của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro