Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Cơn mưa lớn vừa ngớt.
Park Dohyeon sau khi việc đã xong, dịu dàng ôm Choi Hyeonjoon vào lòng, hỏi:
"Nếu có một ngày ta không còn bên ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

Choi Hyeonjoon dựa vào ngực hắn, mơ hồ hỏi lại:
"Phu quân định đi đâu sao?"

"Hãy cứ nói ta nghe, ngươi sẽ làm gì?"

Choi Hyeonjoon nửa đùa nửa thật đáp:
"Vậy thì ta sẽ gom hết gia sản, tiêu dao tự tại."

Park Dohyeon không biết rằng, từng lời Choi Hyeonjoon nói đều là chân thành từ đáy lòng.

Park Dohyeon là Trấn Bắc Vương, còn Choi Hyeonjoon là đại thủ lĩnh sơn tặc bị Trấn Bắc Vương truy bắt suốt ba năm.

Nếu có ngày Choi Hyeonjoon được tự do, nhất định sẽ gom hết của cải của Park Dohyeon, đưa huynh đệ cùng nhau sống đời hưởng lạc.

Park Dohyeon nghe xong, không ngờ lại mỉm cười, véo nhẹ phần thịt mềm ở eo Choi Hyeonjoon, rồi vui vẻ kéo cậu vào lòng:
"Hyeonjoon có muốn thêm một lần nữa không?"

"Gì cơ?"

Chưa kịp phản ứng, Choi Hyeonjoon đã bị Park Dohyeon giữ lấy eo, hành hạ thêm một trận, mãi đến khi trời sáng mới chịu buông tha.

Sáng hôm sau.

Khi Choi Hyeonjoon tỉnh dậy, phu quân của cậu đã thay bộ y phục sạch sẽ. Không giống vẻ giản dị ngày thường, chất vải hôm nay nhìn qua đã toát lên vài phần quý phái.

Park Dohyeon sắp khôi phục thân phận Trấn Bắc Vương rồi sao?!

Choi Hyeonjoon cố kìm nén niềm vui trong lòng, làm ra vẻ bình tĩnh hỏi:
"Chàng định đi đâu vậy?"

"Ta phải đi xa một chuyến. Bạn học cũ mời ta lên phía Bắc làm ăn."

"Lên Bắc? Nhưng ta nghe nói phía Bắc có người Hồ xâm phạm, đang đánh trận. Chàng không sợ sao?"

Lời lo lắng của Choi Hyeonjoon rơi vào mắt Park Dohyeon, hóa thành sự xót xa tràn đầy.

Park Dohyeon như mọi khi, xoa nhẹ đầu Choi Hyeonjoon, cười nói:
"Ta đâu phải Trấn Bắc Vương, chẳng lẽ cứ lên Bắc là phải đánh trận sao?"

Choi Hyeonjoon giả bộ như không hay, chỉ cười nhẹ. Sau đó kéo Park Dohyeon lại, dặn dò đôi ba câu.

Lúc này, ngoài sân, Shin Yunhwan trong thôn cung kính gọi:
"Đến giờ rồi ạ."

Park Dohyeon nhìn Choi Hyeonjoon thật sâu, rồi đưa cho Choi Hyeonjoon một thanh chủy thủ khảm đầy bảo thạch.
"Chờ ta trở về."

Nói xong, Park Dohyeon xoay người lên ngựa, vung roi rời đi.

Tiếng vó ngựa cuốn lên một màn bụi dày đặc, phủ kín mặt Choi Hyeonjoon, khiến hình tượng "thê tử yếu đuối" của Choi Hyeonjoon càng thêm sống động.

Đợi đến khi bóng Park Dohyeon khuất xa, Choi Hyeonjoon mới xoa mũi, lau khô giọt lệ khó nhọc vừa nặn ra, rồi huýt một tiếng sáo vang vọng ra ngoài sân.

Rất nhanh, hai gã đàn ông cao to, lực lưỡng xuất hiện trước cổng nhà ta.
"Đại đương gia!"

Choi Hyeonjoon phất tay, ra hiệu cho cả hai đứng dậy.
"Thu gom hết đồ đáng giá, chuẩn bị chuồn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro