Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngao Thụy Bằng đi nhanh tiến lên, gắt gao ôm lấy cô.

Cô gái nhỏ thuận thế ôm lấy eo anh.

Hai người liền như vậy ôm một hồi lâu, Ngao Thụy Bằng thấy Bạch Lộc không hề có ý muốn nói chuyện, cho rằng cô là sợ hãi, nhẹ nhàng trấn an nói: "Tiểu Lộc ngoan, không phải sợ, nói cho anh biết rốt cuộc làm sao vậy, hả?"

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng anh biết, kỳ thật anh mới là người sợ hãi nhất.

Cô gái nhỏ nghe xong, đem đầu thật sâu mà chôn đến trong quần áo anh.

Ngao Thụy Bằng đứng ở mép giường, một chút lại một chút vuốt đầu cô, "Bảo bối không phải sợ, mặc kệ phát sinh cái gì, anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em. Em ngoan, không phải sợ, nói cho anh biết." Anh ngoài mặt chậm rãi nói, không nhanh không chậm, nhưng thực tế trong nội tâm lại nôn nóng vạn phần, hận không thể lập tức đem bác sĩ kêu lên tới giáp mặt hỏi cho rõ ràng.

"Em hiện tại không phải bảo bối..." Thanh âm từ trong quần áo mơ hồ không rõ mà truyền đến.

"Như thế nào không phải bảo bối?" Ngao Thụy Bằng dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu nhỏ của cô, còn chưa nói xong, cô gái nhỏ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, nước mắt lưng tròng nhìn anh, nhỏ giọng mà nói, "Em hiện tại là mẹ của tiểu bảo bối, không phải bảo bối nhỏ nữa..."

Ngao Thụy Bằng một bên sờ đầu cô một bên: "Em đối với anh mãi mãi là bảo..." Nói đến một nửa, như là bị bấm nút ngưng, chợt dừng lại, có chút không dám tin tưởng lại có chút dại ra mà lặp lại, "Bảo... Bảo bảo bối nhỏ, mẹ? "

Bạch Lộc ngẩng đầu ôn nhu mà nhìn anh, nhẹ nhàng giữ chặt bàn tay to cứng đờ của anh để trên bụng nhỏ mềm mại của mình, mi mắt cong cong, "Em có con rồi, Thụy Bằng, anh phải làm ba ba..."

Chỉ có thể nói, tin tức vui mừng tới quá nhanh, tựa như gió lốc.

Một khắc trước anh còn sợ hãi lo lắng, sau một giây quả thật liền phải nhận tin tức to lớn này.

Ngao Thụy Bằng nhìn tay mình đặt trên bụng Bạch Lộc, một cử động cũng không dám.

Ngây ngốc mà đứng ngơ ra năm phút.

Bạch Lộc cũng không nói lời nào, liền như vậy cười nhìn anh.

Thẳng đến cuối cùng thật sự là duy trì động tác này quá mệt mỏi, cô mới đem người ngốc này sắp được làm baba mà kéo ngồi xuống, "Anh không mệt sao? Em đều rất tốt!" Nói rồi xoa xoa eo mình.

Nghe được cô nói lời này, Ngao Thụy Bằng mới phảng phất giống như tỉnh mộng, động tác cứng đờ lại cẩn thận mà đi điều chỉnh gối dựa trên giường, đem cô nhẹ nhàng mà tựa lên.

Ngồi ở mép giường nhìn cô gái nhỏ hơn nửa ngày, lại không nhịn được tiến lên, động tác có chút kích động lại có chút vội vàng đem cô ôm vào trong lòng, lại vẫn là hết sức ôn nhu.

Bạch Lộc ôm lại anh.

"Em làm anh sợ muốn chết." Âm thanh của anh khàn khàn, "Mẹ khóc lóc nói em ở bệnh viện, anh cho rằng em..."

Tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng mà vỗ vỗ anh, cô nghiêm túc nói, "Anh không nên trách mẹ, mẹ rất cao hứng, mẹ khóc lóc rất lâu trước khi anh đến, mẹ vẫn luôn nói cảm ơn tổ tông Ngao gia..."

"Ừm, anh không tức giận mẹ." Ngao Thụy Bằng nắm thật chặt cánh tay, đem vùi đầu đến bên cổ cô.

"Có con rồi anh cao hứng không?"

"..." Anh không nói ra lời.

"Không cao hứng sao?" Cô có chút khổ sở.

"Cao hứng." Âm thanh rầu rĩ từ sau tai truyền đến.

Bạch Lộc đang định nói anh phản ứng, anh cũng không có vẻ không cao hứng, liền đột nhiên cảm thấy một giọt chất lỏng ấm áp theo sau cổ rớt xuống trên phần lưng.

...

A... Rất tốt, anh là thật sự cao hứng.

Ngô, bảo bảo, con xem baba của con cao hứng cỡ nào với sự tồn tại của con nha, baba thật sự rất thích con đấy.

"Cảm ơn em, Tiểu Lộc."

"Không khách khí mà."

Thời điểm buổi tối, Ngao Thụy Bằng ở bệnh viện bên cạnh cô.

Bác sĩ nói là bởi vì mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, dinh dưỡng không theo kịp, dẫn tới cơ thể có chút suy nhược, nằm viện quan sát một hai ngày là được.

Hai người dựa vào trên giường, Ngao Thụy Bằng ôm cô hỏi: "Vì cái gì mấy ngày nay không nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống không đầy đủ?"

"Em có ăn uống đầy đủ nhưng chính là ăn vào không ngon miệng lắm." Cô bĩu môi.

"Nghỉ ngơi sao? Có phải hay không thức đến khuya..."

Bạch Lộc phì một tiếng ai oán, sợ tới mức anh chạy nhanh duỗi tay bảo vệ bụng cô.

"Không phải! Em mỗi ngày rất sớm liền lên giường ngủ, chính là em quá nhớ anh, em ngủ không được..." Cô ủy khuất đến hốc mắt đều đỏ, "Nghe nói anh hôm nay trở về, em buổi sáng bốn giờ liền thức dậy nấu đồ ăn cho anh sẵn, mang tới cho mẹ nếm thử... Anh hiện tại còn hung dữ với em?"

Nhìn cô uỷ khuất, Ngao Thụy Bằng đau lòng vô cùng, "Anh không có hung dữ với em, anh chính là lo lắng cho em..."

"Vậy anh không thể ôn nhu một chút sao." Cô gái nhỏ hung hăng nói.

Trời xanh chứng giám, anh giọng điệu thật ôn nhu mà!

Đầu to uỷ khuất, đầu to không nói.

"Được được được, là anh không đúng, không nên hung dữ."

Nói hơn nửa ngày, cuối cùng mới làm nha đầu này ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực mình.

Nhưng là thực mau, người lại không an phận lên.

"Thụy Bằng, anh nói, trong bụng em chính là con trai hay là con gái?" Bạch Lộc chọc chọc ngực anh.

Anh suy nghĩ một chút, "Bảo bối muốn con trai hay là con gái?" Ngao Thụy Bằng có điểm cầu sống rất mạnh nên mang câu hỏi trở về ngược lại cho cô.

Bạch Lộc suy nghĩ một chút, "Ưm, con gái đi, đều nói con gái là tri kỷ là áo bông nhỏ!"

"Vậy thì con gái."

"Ừm..." Bạch Lộc khác lạ nên gật gật đầu.

Còn chưa tới một phút, Ngao Thụy Bằng liền cảm thấy trước ngực quần áo ướt.

Anh trong lòng "Lộp bộp" một chút.

"Làm sao vậy? Êm đẹp mà như thế nào khóc?" Sốt ruột mà nghĩ mới đem người vớt ra tới, cô gái nhỏ nề hà ôm mình không buông tay, anh lại không dám dùng sức.

Bạch Lộc đem mặt chôn ở trên người anh, khụt khịt nói: "Không cần con gái!"

??? Thật mau anh liền phản ứng lại cô gái nhỏ còn muốn tiếp tục đề tài này.

"Không phải bảo bối chính mình nói muốn con gái sao? Làm sao vậy đây là......?"

Cô gái nhỏ không nói lời nào, liền liên tiếp trầm thấp mà khóc, Ngao Thụy Bằng gấp đến độ ứa ra mồ hôi, "Không khóc không khóc, ngoan, không nghĩ muốn con gái chúng ta liền không cần con gái, chúng ta sinh con trai, a, con trai!"

"Chính là, con trai hay con gái cũng không phải anh định đoạt a..."

Ngao Thụy Bằng tiếp tục hống, "Kia bảo bối nói cho anh, vì cái gì không nghĩ muốn con gái, hả?"

Trong lòng ngực cô gái nhăn mày, lập tức bộ dạng ủy khuất đến không thành,: "Con gái là tình nhân nhỏ đời trước của baba..."

Ngao Thụy Bằng: "???"

Cô gái nhỏ khóc rất dữ, "Em mới là tình nhân nhỏ của anh, em không cần sinh thêm tình địch!!!" Thanh âm ôn nhu dính lại, Ngao Thụy Bằng nghe được ôm chặt cô mà cười lên tiếng.

Giấm này uống đến Bắc Băng Dương đi.

Bạch Lộc: "??? Anh còn cười? Anh chính là muốn tình nhân nhỏ có phải hay không? Có phải hay không?!"

Cô gái ở trong lòng ngực anh lại đá lại đánh.

Ngao Thụy Bằng sợ cô đụng phải chỗ nào, ôm đến kín mít, "Hung dữ như vậy?"

"Em siêu hung dữ đó!" Cô gái nhỏ trong mắt hàm chứa nước mắt, tức muốn hộc máu.

"Được được được, em siêu hung dữ em siêu hung dữ, là anh sai rồi," Ngao Thụy Bằng trong lòng buồn cười, rồi lại không dám lại biểu hiện ra ngoài, "Không tức giận bảo bối, đừng để tổn thương đến mình."

"..."Bạch Lộc cái miệng nhỏ bẹp một cái, "Em không hung dữ!!!"

Ngao Thụy Bằng có chút đau đầu, "Ừm, bảo bối của anh ôn nhu đáng yêu nhất, một chút đều không hung dữ."

Bạch Lộc không nói, mắt to ướt dầm dề, liền như vậy ủy ủy khuất khuất mà nhìn anh, Ngao Thụy Bằng không có cách, cúi đầu hôn mắt cô.

"Bảo bối, không tức giận, em ngoan..." Anh ôm cô nằm xuống, phòng ngừa người nào đó lại tiếp tục quấy phá, anh còn dùng hai chân kẹp lấy hai chân lộn xộn của cô, "Con trai chính là con trai, con gái chính là con gái, chỗ nào là tình nhân nhỏ?"

Trong lòng ngực cô gái nhỏ trộm lau nước mắt.

Ngao Thụy Bằng nghẹn không ngừng cố gắng.

"Anh có em là đủ rồi, còn muốn tình nhân nhỏ để làm gì, em chính là tình nhân nhỏ của anh, có phải hay không? Hả?" Anh lắc lư đầu mình, trăm phương nghìn kế mà làm cô vui vẻ.

"Ừm!" Rốt cuộc nói được lời đúng tâm ý. Cô gái lau khô nước mắt, cái mũi thật mạnh hừ một tiếng, "Rồi! Anh cũng là tình nhân nhỏ của em," cô chỉ chỉ bụng mình, "Mới là một phôi thai, còn lâu đó!" Em không sợ!

Nói xong, giống biểu thị công khai chủ quyền dường như hướng Ngao Thụy Bằng trong lòng ngực mà ôm, thở phì phì không biết nhỏ giọng nói thầm cái gì.

Ngao Thụy Bằng gom lại cánh tay, khóe miệng ý cười sắp ức chế không được, âm thanh ở yết hầu anh, nhẹ nhàng mà đem miệng tiến đến bên tai Bạch Lộc, "Bảo bối không giận, anh yêu em nhất..."

"Ngô, em cũng yêu anh nhất."

Phôi thai nhỏ, nghe thấy được không, baba con nói con! Yêu! Mẹ! Nhất!

Lăn lộn nửa ngày, cô gái rốt cuộc cũng ngủ.

Ngao Thụy Bằng nhớ đến lời nhắc nhở của bác sĩ, phụ nữ mang thai tính tình sẽ trở nên mẫn cảm yếu ớt chút, thậm chí có chút thời điểm tính tình sẽ lại thay đổi lớn, nghĩ lại chuyện vừa rồi, không nhịn được cười mà đỡ trán.

Sớm như vậy liền bắt đầu ăn giấm của con, a, còn có bảy tám tháng, thật là...

Thật là một loại gánh nặng ngọt ngào...

Anh cọ cọ khuôn mặt cô, ở trong lòng yên lặng mà nói:

Bảo bối, em không cần lo lắng, không cần tức giận, em vĩnh viễn là cô gái nhỏ anh yêu nhất, người tình nhỏ duy nhất của anh.


---------------HOÀN----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro