🌙
Phương án thu mua lần này của tập đoàn Gia Hoa bị người khác tiết lộ, Ngao Thụy Bằng đã liên tục một tuần không có được giấc ngủ ngon.
Anh thật sự quá bận, một tuần này, hai người cũng chưa ở bên nhau mà ăn bữa cơm thật tốt. Mỗi ngày đều là cơ hồ nửa đêm mới trở về, Bạch Lộc giấc ngủ rất có quy luật, buổi tối mỗi khi dựa vào trên sofa chờ anh, còn không chống đỡ được mà chờ anh trở về, không tự giác mà ngủ mất, chờ đến ngày hôm sau khi buổi sáng tỉnh lại, chính mình đã ở trên giường, nhìn nếp nhăn trên giường ở bên cạnh nhắc nhở cô biết Ngao Thụy Bằng có trở về.
Buồn bực mà ra khỏi phòng, trên bàn bữa sáng vẫn còn nóng ấm, bên cạnh còn có một tờ giấy: Nhớ hâm nóng lại.
Bạch Lộc nhìn, rất đau lòng cho anh, vất vả như vậy muốn ôm an ủi anh, nếu không hôm nay đi cho đưa cơm cho anh? Chính là lại sợ quấy rầy anh.
Đinh linh linh...đinh linh linh...
Điện thoại bàn đột nhiên vang lên.
Ai? Trên cơ bản không ai gọi qua điện thoại này...
Bạch Lộc nghi hoặc mà đi qua nhận điện thoại.
"Alô?"
"Bạch Lộc? Cô có khỏe không?" Điện thoại đầu bên kia Đoạn Vũ Kỳ giọng điệu trào phúng.
Vừa nghe ra là âm thanh của ai, Bạch Lộc liền muốn cúp điện thoại.
Cô trợn trắng mắt, giọng lãnh đạm, "Tôi đương nhiên rất tốt, nếu không có việc gì, tôi liền cúp máy."
Bề ngoài cái gì cũng không muốn làm.
"Đừng nha, tôi chính là chuẩn bị cho cô một phần quà lớn!"
"Không cần, quà đó vẫn nên để lại cho chính cô đi."
"Tặng quà lớn cho cô, cô vẫn nên bớt chút thời gian nhìn đến Ngao tổng thì sẽ biết, bất quá hiện tại, tôi muốn nói cho cô một cái tin tức tốt rất động trời..." Đoạn Vũ Kỳ giọng nói bén nhọn chói tai, làm cô xoa xoa bên lỗ tai.
"Bệnh thần kinh, tôi không có hứng thú, tạm biệt!" Dứt lời, Bạch Lộc liền chuẩn bị cúp máy.
"Triệu Hiểu Chu mang thai!" Điện thoại bên kia Đoạn Vũ Kỳ sợ cô cúp, vội vàng mở miệng, rồi sau đó lại ở điện thoại đè thấp âm thanh, cố ý mờ ám mà cười nói, "Không nghĩ tới đi? Ha ha ha!"
Bạch Lộc cuộn chặt nắm tay. "Mang thai thì lại thế nào? Liên quan gì tôi?"
Triệu Hiểu Chu, tình nhân thứ nhất của Ngao Thụy Bằng.
"Ha, xem ra cô thật sự không biết." Đoạn Vũ Kỳ đắc ý dào dạt, "Trong bụng cô ta chính là con của Ngao Thụy Bằng!"
Bạch Lộc nắm lấy điện thoại ngón tay không tự giác siết chặt, "Đoạn Vũ Kỳ, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy."
"Đáng thương nha, xem ra cô thật sự không biết, cũng là sắp bị vứt bỏ ngươi lại không biết gì cả, tôi là có lòng tốt nói cho cô biết." Đoạn Vũ Kỳ nói, "Ngày hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy cô ta đi tìm Ngao Thụy Bằng, tôi thấy cô ta quỳ trên mặt đất, cầu xin giữ lại đứa nhỏ này, cô ta nói cho anh ấy biết đứa nhỏ này, họ Ngao, hơn nữa nghe nói bọn họ muốn đính hôn..."
"Bang!" Điện thoại bị cắt đứt.
Đoạn Vũ Kỳ thổi thổi móng tay mới vừa làm, Bạch Lộc, cô hiện tại có phải hay không rất tức giận? Có phải hay không rất phẫn nộ? Có phải hay không... Rất tuyệt vọng? Chậc chậc chậc, thật chờ mong nhìn đến cô một khắc kia bệnh cũ tái phát.
"Ha ha ha ha!" Trong phòng trống trải Đoạn Vũ Kỳ cười lên ác độc.
Bạch Lộc dùng sức mà cắt đứt điện thoại, cô biểu tình lạnh nhạt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Họ Ngao chính là con của Ngao Thụy Bằng? Nói thật, Bạch Lộc cảm thấy chính mình tin tưởng đối với Ngao Thụy Bằng vượt qua cả suy nghĩ của bản thân.
Nhưng là cô vẫn rất tức giận.
Ngao Thụy Bằng không có nói qua với cô chuyện này.
Đó là bởi vì anh dạo gần đây rất bận! Cô ở trong lòng biện minh cho anh.
Chính là cô tức giận, hoàn toàn khống chế không được chính mình.
Đoạn Vũ Kỳ!!! Đoạn Vũ Kỳ!!!
Cô cúi đầu cười lạnh, nhìn đến điện thoại, đáy mắt toát ra sự chán ghét thật sâu, cúi người cầm lấy, "Bang" một cái liền nện điện thoại lên trên mặt đất.
Chia năm xẻ bảy.
Đoạn Vũ Kỳ, năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, thậm chí gọi điện thoại tới ghê tởm tôi, thật cho rằng tôi rất dễ bị khi dễ? Quả thực không biết sống chết!
Bạch Lộc ngực kịch liệt phập phồng, phảng phất dường như chưa hết giận, dùng sức mà đem đèn đặt dưới đất đẩy mạnh xuống, pha lê bể nát đầy đất.
Không có người nguyện ý chịu đựng một người phụ nữ đanh đá không ngừng nhảy nhót tới ảnh hưởng tâm tình và cuộc sống của mình, vài lần trước cô có thể không đi so đo, nhưng là lần này, cô không nghĩ lại nhịn xuống đi. Chỉ một mình Đoạn Vũ Kỳ thủ đoạn ghê tởm như thế, về sau nếu lại lần nữa xuất hiện người giống như vậy, chẳng lẽ đều phải chính mình đi giải quyết sao?! Bình hoa trên bàn trà bị cô hung hăng quăng vỡ, mảnh sứ văng khắp nơi vỡ vụn, hoa cùng nước rơi đầy trên đất.
Đoạn Vũ Kỳ, đây đều là cô tự tìm!
Bạch Lộc nhìn trong phòng một mảnh hỗn độn cười lạnh, việc đã như vậy, cô tuyệt đối không cho phép phát sinh lần thứ hai.
——
Đèn rực rỡ mở lên, cao ốc Gia Hoa phòng họp nội bộ đèn đuốc sáng trưng, nhân viên vẻ mặt biểu tình căng chặt mà nhìn Ngao Thụy Bằng.
Thật lâu sau, Ngao tổng mới đưa tầm mắt từ văn kiện chuyển dời đến trên mặt mọi người, rồi sau đó phun ra hai chữ: "Thông qua."
"Hoan hô!!!" Rốt cuộc nghe được hai chữ tâm tâm niệm niệm kia, họ đã tăng ca suốt đêm gần một tuần, nhân viên Gia Hoa nhiệt liệt hoan hô lên, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi thật tốt một chút!!! Mọi người đều ở phòng họp thảo luận muốn đi ra ngoài chúc mừng một chút, Ngao Thụy Bằng vừa đi hướng ra cửa vừa nói, "Phòng tài vụ sẽ chi trả."
Phòng họp có một hai giây an tĩnh, rồi sau đó vang lên tiếng hoan hô lớn hơn nữa, "Ngao tổng vạn vạn tuế!"
Ngao Thụy Bằng xoa xoa giữa đầu mày, lần thu mua này gặp nguy cơ là vì công ty có nội gián, bất quá trước mắt toàn bộ đã giải quyết, kế tiếp, có thể bồi cô gái nhỏ thật tốt.
Nghĩ như vậy, mở ra di động, lại phát hiện trên màn hình điện thoại một chút tin tức đều không có.
Vật nhỏ khẳng định là tức giận, anh bất đắc dĩ cười, thôi, trở về xin lỗi cô thật tốt.
"Đây là cái gì?" Anh tiến vào văn phòng, liền thấy được trên bàn một túi văn kiện.
"Lúc trước là do Đoạn Vũ Kỳ tiểu thư đưa tới, nói là Ngao tổng anh tìm cô ta muốn lấy tư liệu..."
"Tôi khi nào tìm cô ta muốn tư liệu?" Ngao Thụy Bằng không mặn không nhạt mà ra tiếng.
Thư ký Tống vò đầu.
Ngao Thụy Bằng tùy tay cầm lấy, ha, đồ vật còn không ít.
Anh một bên ngồi xuống một bên mở ra túi.
Làm anh nhìn đến, ân? Đây là cái gì? Hồ sơ bệnh nhân? Còn kinh ngạc đây là ai bị bệnh, lại đột nhiên không kịp phòng bị mà thấy được ba chữ họ tên người bệnh kia "Bạch Lộc".
Đáy mắt chợt co chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro