Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌙

Ngao Thụy Bằng vốn là lo cho cơ thể cô, nhưng là hôm nay cô gái nhỏ hiển nhiên nhiệt tình như lửa.

"Xem ra bảo bối hôm nay rất đói bụng, hả? Muốn tiếp, chính mình động, được không?" Anh hướng dẫn từng bước.

Bạch Lộc khuôn mặt ửng hồng, cắn môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu.

"Anh không được nhúc nhích..." Cô cúi người, cái miệng nhỏ ướt nóng khẽ cắn điểm đỏ trước ngực anh, lưỡi đinh hương mềm mại còn không dừng mà ở mặt trên đảo quanh.

"Được..." Ngao Thụy Bằng dung túng cô đùa bỡn.

Bạch Lộc di chuyển một bàn tay xuống phía dưới tìm kiếm, chậm rãi đến gần lửa nóng cực lớn, duỗi tay...

"Quá lớn, nắm không được..." Cô ngẩng đầu nhìn anh, ủy khuất lên án.

Ngao Thụy Bằng cái trán đổ mồ hôi, cười đến ẩn nhẫn, "... Vậy hai tay."

Cô gái nhỏ bĩu bĩu môi, mới không tình nguyện đứng dậy.

Hai đỉnh tuyết trắng mượt mà liền như vậy thẳng tắp ở trước mắt anh lắc lư. Anh chỉ cảm thấy phía dưới chướng đau đến lợi hại.

Bạch Lộc chỉ cảm thấy côn th*t trên tay lại lớn thêm một vòng, cô cố ý chọc anh, "Nha... Nó, nó lại lớn, lại còn cương cứng thêm..."

Ngao Thụy Bằng cổ họng trên dưới hoạt động, thanh âm ấm ách kỳ cục, "Bảo bối sờ sờ nó... hửm?"

Bạch Lộc hai chân quỳ gối bên eo anh, cúi đầu nhìn đồ vật dữ tợn ở trong tay trên dưới vuốt ve, "Như vậy sao?"

"Ưm... Dùng sức..." Ngao Thụy Bằng ngửa đầu.

Bạch Lộc loát động tốc độ nhanh hơn, cũng miết đến càng ngày càng gấp, cô tận lực chiếu cố đến côn th*t, chính là anh quá lớn, tay cô lại nhỏ, hai tay căn bản không có khả năng nắm lấy toàn bộ.

Ngao Thụy Bằng vì cô xuống tay động tình mà thở dốc.

Như vậy qua hơn nửa ngày, tay cô đều mỏi, cây gậy lớn càng ngày càng trướng, mã mắt đỉnh đầu nấm quả nhiên theo động tác của cô, dần dần tràn ra một ít dịch màu trắng, cô ý xấu dùng ngón tay nhẹ nhàng ở mặt trên xoa xoa, moi moi, sau đó lấp kín.

"Ách a... Bảo bối..." Ngao Thụy Bằng khó nhịn mà rên rỉ, anh cảm thấy anh sắp nổ mạnh, yêu tinh nhỏ này quả thực sắp lấy mạng anh!

Cô rõ ràng thấy côn th*t kích động mà ở trong tay cô giật giật, lại bỗng nhiên trướng lớn thêm.

Trong cơ thể hư không đến lợi hại, dưới thân sớm đã tràn lan, cô cũng muốn...

Vì thế không hề do dự, cô dời cơ thể, đem côn th*t trướng đến gân xanh gắng gượng để ở cửa huyệt, rồi sau đó đôi tay chống ở trên bụng nhỏ người đàn ông, chậm rãi ngồi xuống đi.

"A..."

Hoa huy*t dần dần bị tràn đầy no trướng, lửa nóng lại trở về đến nơi động nhỏ khít chặt mất hồn kia, hai người đều là một tiếng than thở.

Trên dưới hai cơ thể, lúc này hoa huy*t ướt đẫm nên rất dễ đi vào, Bạch Lộc chỉ cảm thấy Ngao Thụy Bằng lập tức liền cắm tới tử cung rồi, cắm đến cô hốt hoảng. Cánh tay nhỏ thoáng dùng sức, run run rẩy rẩy dịch mông ra một chút, làm hoa tâm rời xa một chút quy đầu lớn kia.

Quá nhanh, cô há miệng thở dốc.

Ngao Thụy Bằng lại là chịu đựng không được, anh dù một khắc đều chịu đựng không được! Vừa mới ở trong tay cô bị cô đùa bỡn như vậy, vốn chính là cắn chặt răng nhẫn nại, hiện tại đột nhiên tiến vào chỗ khít chặt ấm áp kia mà một đường trơn tru, nơi nào còn có lý trí? Bàn tay to bắt lấy vòng eo nhỏ tinh tế ấn xuống, chính mình cũng kết hợp hướng lên trên cắm mạnh vào.

"A... Hư a..." Bạch Lộc chợt thét chói tai, này quả thực, quả thực muốn cắm đến hỏng đi! Còn nói hay kêu mình tự động?!

"Chậm một chút, a... quá sâu... ưm... ưm a..." Tư thế này thật sự là quá không có cảm giác an toàn! Khóc thút thít!

Cô gái nhỏ dùng tay cào cào người anh, Ngao Thụy Bằng hung hăng thẳng lưng, "Ưm! Bảo bối!"

"Ưm a!"

Bạch Lộc bị nâng lên lại rơi xuống, đặc biệt là hung hăng rơi xuống bên trong bụng nhỏ bị cọ xát mà làm cho cô càng muốn nhiều hơn, liền không tự chủ được đón ý nói hùa theo động tác của người đàn ông, theo va chạm của anh mà đong đưa eo nhỏ. Cảnh này khiến hai người càng thêm thân mật, Ngao Thụy Bằng đi vào càng sâu, cũng càng lúc càng nhanh.

"Bảo bối rất lợi hại, lại đến, lại đến!"

Bạch Lộc ưỡng thân mình, khó nhịn mà nghiền chặt chỗ hai người kết hợp.

Ngao Thụy Bằng nắm lấy mông nhỏ của cô, cắm vào thật mạnh.

Cô nhẹ nhàng loạng choạng đầu nhỏ, ức chế không được tán thưởng, "A... Thật thoải mái... Ưm..."

Cánh tay rốt cuộc dùng sức lực miễn cưỡng chống đỡ ở trên bụng của anh, thân mình cô mềm oặt "Bẹp" nằm gục ở trước ngực anh, thở hồng hộc, "Không... Sức lực nha..." giọng nũng nịu như trẻ con.

Đỡ lấy vòng eo cô, Ngao Thụy Bằng hôn hôn cô, "Em ngoan ngoãn là được." Nói xong một cái xoay người, đem cô áp dưới thân mình.

Chân bị anh tách ra đặt ở trên vai, Bạch Lộc nỗ lực đem thân mình hướng lên, tạo thành một đường cong, để anh cắm cho dễ dàng.

"Ưm... Dùng sức nha..." Cô gái thúc giục rồi dùng móng tay di di cào eo anh.

Ngao Thụy Bằng hai mắt đỏ bừng, nghe lời nặng nề mà va chạm nơi mềm mại, nhiều lần cắm sâu vào bên trong, va chạm vách thịt non hoa huy*t cô tiết ra mật ngọt.

Như vậy cô lại thật sự chịu không nổi, "Không... Vẫn là ưm... Nhẹ chút..." Ngón tay thon dài bấu trên người anh càng thêm dùng sức, cơ hồ khảm vào thịt, "Chậm, chậm... chút..."

"Chậm không được bảo bối!" Anh hung hăng nói, càng thêm dùng sức.

Cơ thể va chạm phát ra tiếng bạch bạch bạch rung động, người con gái ngâm nga rên rỉ càng lúc càng lớn.

Rốt cuộc, như đạp trên mây mềm mại, lại đột nhiên hung hăng rơi xuống, "Ưm... Đến... Tới rồi!" Bạch Lộc bỗng nhiên thét chói tai ra tiếng, "A a a a!"

Ngao Thụy Bằng thở dốc thật mạnh, từ sau thắt lưng kéo tay nhỏ mềm mại của cô qua, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, một trận hung hăng mà run rẩy, cô gái nhỏ trong thân thể rất sâu rất sâu nhà ấm trồng hoa, rót đầy tinh hoa.

Anh lòng tràn đầy yêu thương mà cúi đầu thân mật cùng cô, lại phát hiện cô gái này đã sớm ngất đi, hôn một hồi lâu, mới đưa chính mình từ trong cơ thể cô chậm rãi rời khỏi.

Đã không có ngăn cản, hoa dịch trong suốt cùng tinh dịch trắng đục của anh trộn lẫn, giọt lớn giọt nhỏ thi nhau hướng ra ngoài mà chảy xuống.

Nhìn nhìn lại trên khăn trải giường, từng mảng lớn ướt đẫm, ái dịch của cả hai vương vãi đầy giường. Căn bản không thể ngủ được. Ngao Thụy Bằng tùy ý dùng khăn trải giường lau cho mình, rồi sau đó liền đem chăn bọc lên Bạch Lộc, nhẹ nhàng ôm đến một bên trên sofa. Sau đó đem giường dọn dẹp tốt, một lần nữa thay đổi khăn trải giường, mới lại mang cô từ sofa đi đến phòng tắm để rửa sạch sẽ.

Thời điểm rửa sạch cô gái nhỏ cũng không tỉnh lại, ngược lại trong miệng không biết là lẩm bẩm cái gì.

"Đã lớn như vậy, còn nói mớ..." Ngao Thụy Bằng một bên bất đắc dĩ mà lắc đầu, một bên cẩn thận lau khô cơ thể cho cô. Tùy ý cho chính mình súc rửa một phen, anh mới đưa người trong lòng mà ôm về trên giường. Mới vừa nằm xuống không bao lâu, cô gái bên cạnh có chút tức giận có chút ủy khuất thanh âm dính dính vang lên: "Ưm...e...m...hưm...."

Cô gái nhỏ cau mày, cái miệng nhỏ dẫu lên, một bộ muốn khóc không khóc được, đây là làm sao vậy, gặp ác mộng?

"Bảo bối nói cái gì?" Ngao Thụy Bằng không nghe rõ, chỉ nghĩ cô gặp ác mộng, một bàn tay ôm lấy cô, một bàn tay ôn nhu mà đem đầu nhỏ chuyển qua ngực mình, một chút một chút nhẹ nhàng mà vuốt ve.

"Em rất lợi hại... Không phải vô dụng..." Âm thanh cô gái nhỏ nhẹ vang lên, ủy khuất cực kỳ, nếu không phải anh ở gần, căn bản liền nghe không được.

Ngao Thụy Bằng nhíu mày, "Bảo bối?"

"Em không phải vô dụng..." Bạch Lộc còn đang lầu bầu.

Ngao Thụy Bằng cảm thấy có chút kỳ quái, một bàn tay ôm lấy đầu cô, hơi hơi đứng dậy, lại thấy khóe mắt cô gái ẩn ẩn nước mắt, "Em rất lợi hại..."

Như thế nào còn khóc? Sắc mặt anh hơi trầm xuống, ôn nhu mà sờ sờ cái trán của cô, "Ngoan, bảo bối lợi hại nhất, nói cho anh, ai nói em vô dụng?" Ngao Thụy Bằng nhẹ nhàng mà hỏi.

Nhưng mà Bạch Lộc chỉ là ủy khuất cọ cọ ngực anh, lại không làm ra động tác khác.

Nhìn dáng vẻ là ngủ rồi.

Ngao Thụy Bằng mềm nhẹ lau đi khóe mắt tràn ra nước của cô, ôm lấy cô, một chút một chút mà trấn an cô, có lẽ là gặp ác mộng?

Bất quá đột nhiên, anh nhớ tới vừa mới nãy khi ở dưới thân anh, cô gái nhỏ có hỏi:

"Thụy Bằng... Em có phải hay không... Rất lợi hại?"

Vốn dĩ anh cho rằng đây chỉ là cô muốn tạo ra tình thú nhỏ giữa hai người, bất quá hiện tại xem ra, cũng không giống như là như thế này... Có phải hay không bị người nào khác khi dễ?

Trái lại cô hôm nay rất nhiệt tình khác với mọi ngày, Ngao Thụy Bằng càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro