🌙
Về đến nhà đã hơn 7 giờ, Bạch Lộc đứng ở phòng khách, trừng mắt nhìn chiếc điện thoại cổ trên bàn.
Vốn dĩ lúc trước cô còn rất thích, hiện tại thì...
"Hừ!" Hướng về phía chiếc điện thoại kia, Bạch Lộc nặng nề mà hừ một tiếng.
Tắm rửa xong lúc sau đã hơn 9 giờ, Ngao Thụy Bằng còn chưa trở về. Bạch Lộc có chút lo lắng, đơn giản chuyển chiếc điện thoại kia đi. Không đến vài tiếng, bàn điện thoại đã bị chuyển đi.
"Alo? Thụy Bằng?"
"Ừm." Ngao Thụy Bằng dựa vào ghế sau, nhíu mày.
"Anh đang trở về sao?" Bạch Lộc ngồi ở trên ban công, nhìn phía dưới xem có người hay không.
"Ừm, rất mau sẽ về." Nghe thấy âm thanh của cô, vốn có chút mệt mỏi, hiện giờ Ngao Thụy Bằng trong lòng thoải mái không ít.
"Tốt, em ở nhà chờ anh, người trong lòng."
Ngao Thụy Bằng chậm rãi gợi lên khóe miệng, trầm thấp lên tiếng, "Được."
Có người chờ anh cảm thấy khá tốt.
Làm ăn xã giao không tránh được uống rượu, vừa mới nghe âm thanh anh nói hẳn là anh uống không ít, Bạch Lộc trong lòng vẫn là rất lo lắng. Anh sẽ mau trở về, hiện tại đi vào phòng bếp nấu sữa bò cho anh, giải rượu lại dưỡng dạ dày.
Ngao Thụy Bằng một hồi về tới, liền nhìn thấy cô gái nhỏ mặc váy ngủ thỏ con bưng sữa bò từ phòng bếp đi ra.
"Đây là có chuyện gì? Sữa bò em nấu không nóng không lạnh, vừa ấm còn bỏ thêm mật ong!"
Bạch Lộc đem sữa bò, lạch cạch lạch cạch mà chạy tới phía anh, phía sau thỏ con lỗ tai lắc qua lắc lại, rất là đáng yêu. Xem vẻ mặt cô cầu khen ngợi, Ngao Thụy Bằng một phen tiếp được cô, nhịn không được cúi đầu hôn hôn lên mặt cô.
Bạch Lộc cười né tránh, "Anh uống rượu? Trên người anh toàn mùi rượu, mau đi tắm rửa nhanh lên!"
Ngao Thụy Bằng nhướng mày, chống lại cái trán của cô, không cho cô chạy, "Đồ vô tâm, dám ghét bỏ anh? Hửm?" Anh vừa nói vừa cắn cắn khuôn mặt cô.
Bạch Lộc trốn tránh không được, đành phải thừa nhận, "Em là thơm ngào ngạt, anh là thối hoắc, em đương nhiên ghét bỏ anh rồi..."
Ngao Thụy Bằng hung hăng cắn môi cô một cái cho hả giận, "Em chờ đó cho anh." Anh lưu luyến mà buông cô ra, đi đến bàn ăn trước, bưng ly sữa bò lên uống một hơi cạn sạch, sau đó mới đi vào phòng tắm.
Bạch Lộc ở sau lưng anh làm mặt quỷ, khoái chí lêu lêu lêu!!! Bạch Lộc đem áo khoác bị anh ném trên sofa cầm lên, sửa sang lại một chút, sau đó đem nó móc vào trên giá áo cho tốt.
Chờ đến lúc Ngao Thụy Bằng tắm rửa xong ra tới, Bạch Lộc ngồi xếp bằng ở trên giường chơi trò chơi. Anh thuận tay dắt cô kéo đi.
"Ai uy! Em thật vất vả nhảy đến hơn hai trăm bước, anh mau trả lại cho em!" Bạch Lộc đứng dậy quỳ gối trên giường cướp di động trên tay của Ngao Thụy Bằng.
Bất quá bởi vì hai bên chiều cao quá mức cách xa, Bạch Lộc liền cánh tay anh cũng chưa đụng tới.
Trái lại Ngao Thụy Bằng, anh đưa điện thoại di động ném qua bên, dùng sức một cái, nhẹ nhàng đem Bạch Lộc áp chế ở dưới thân mình.
"Rõ ràng dùng cùng sữa tắm, bảo bối, em như thế nào thơm như vậy, hả?" Anh đem vùi đầu vào cổ cô, một chút một chút mà mút ra từng đóa hoa nhỏ kiều diễm ướt át.
"Kia đương nhiên." Bạch Lộc ngữ khí rất là kiêu ngạo, "Em chính là công chúa nhỏ thơm thơm, anh là đại ma vương thối thối!"
"Hừm nhưng làm sao bây giờ... Hiện tại công chúa nhỏ đang ở... trong tay đại ma vương."
Ngao Thụy Bằng thanh âm thực nhẹ, rất thấp, phá lệ ôn nhu. Một tay từ váy một đường hướng lên, anh lưu luyến với Bạch Lộc như trẻ con da thịt trơn mềm, đối với cặp nhũ kia no đủ mượt mà đẫy đà cũng yêu thích không buông tay.
"Em mới không sợ!" Bạch Lộc không cam lòng yếu thế, nhìn như không hề cố ý, kỳ thật là cô cố ý tiểu nhân mà dùng tay nhỏ ở phía sau lưng anh trêu chọc khẽ vuốt.
Ngao Thụy Bằng bị cô chọc đến dục hỏa bùng cháy mạnh, nhẹ nhàng hôn một cái rồi lại một cái lên mặt cô, trên cổ, một bàn tay đối với thỏ trắng không ngừng xoa bóp, một cái tay khác lại lặng lẽ chạy đến phía dưới kia cánh hoa tinh tế tìm kiếm.
Hôm trước cô sinh bệnh mấy ngày liền, bởi vì đau lòng lại lo lắng, anh tự nhiên là không chạm vào cô, hiện nay cô khỏi bệnh, đương nhiên là phải thật tốt hưởng dụng một phen.
Bạch Lộc rầm rì, ngẩng đầu một cái, dễ như trở bàn tay mà cắn hầu kết Ngao Thụy Bằng, cô cũng không cần lực, cái lưỡi đinh hương trong chốc lát ngoắc bên trái, trong chốc lát liếm liếm bên phải, trong chốc lát vòng quanh mặt trên đánh xoay vòng, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Ngao Thụy Bằng hầu kết trên dưới giật giật, anh dùng tay xoa xoa hạt đậu nhỏ kia.
Thật là tiểu yêu tinh!
Đang lúc Bạch Lộc chơi đến hứng khởi, đột nhiên ngón tay tiến vào trong cơ thể làm cô lập tức lại ngã trở về gối phía trên đầu.
"Anh... Anh lưu manh." cô thở phì phò mà nhìn anh.
"Ngoan." Ngao Thụy Bằng dỗ dành cô, cúi đầu lại đem miệng hôn lên cổ cô. Cũng không biết đây là vì ai, người không có lương tâm.
Bạch Lộc vừa lòng, đôi tay câu lấy cổ anh, đối với hầu kết lại lần nữa chơi đùa.
Ngao Thụy Bằng trong mắt mang ý cười, trên tay động tác lại không dừng, đợi cho hoa huy*t tiết ra mật dịch, anh lại chậm rãi tăng thêm ngón tay cắm vào.
Chơi đến vui vẻ, Bạch Lộc căn bản liền không chú ý.
"Bảo bối hôm nay đã mua những gì?" Anh còn nhớ rõ cô nói sẽ đi dạo trung tâm thương mại. Cô a, thích nhất mua một ít đồ mình vừa ý.
"Ưm, không mua..." âm thanh rầu rĩ truyền đến.
"Ngày mai kêu Đồng Đồng đem qua chu cấp tháng này cho em?"
"Không cần... Em đã có rất nhiều." Bạch Lộc cọ cọ cổ anh.
"Vậy quần áo?" Anh chỉ nghĩ đem những thứ tốt nhất cho cô, phụ nữ khác có, cô gái nhỏ của anh cũng phải có.
"Ai nha anh chuyên tâm làm việc chính, được chưa?" Bạch Lộc nhìn anh, môi đỏ hơi hơi dẩu lên, tựa như oán giận, càng như là làm nũng.
Ngao Thụy Bằng có chút bật cười, cúi đầu hung hăng hôn cô một cái, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, "Trứng thối nhỏ, lập tức em liền biết tay anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro