Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

34: Anh không cần em xin lỗi

Lần đầu tiên của ngày hôm nay kết thúc ở đằng sau cánh cửa.

Áo ngực và quần lót treo vắt vẻo trên khuỷu tay Bạch Lộc, sau cơn cao trào, cơ thể cô ửng màu hồng phớt mê hồn, nhũn người tựa lên cửa. Đợi hơi thở dần dịu xuống, cô chuyển mình nhìn Ngao Thụy Bằng ở sau lưng, hơi ấm sau phút thăng hoa tan chảy trong đôi mắt, dịu dàng mềm mại, quyến rũ động lòng.

Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, nếu chỉ nhìn nửa thân trên thì sẽ chẳng tóm được bất kỳ manh mối nào, song một khi trông xuống thì sẽ bắt gặp vật đàn ông thô dài đeo bao cao su mỏng tang, trong veo ánh nước, đỉnh bao nặng trĩu tinh dịch đậm đặc. Dù anh đã bắn một lần nhưng vật kia vẫn còn cương, rung rung theo từng nhịp.

Anh cởi bao cao su, ném vào thùng rác, đỏ mắt kéo người con gái lại gần. Cô toan né tránh, chỉ hiềm một nỗi vừa bị vần vò, cả người bủn rủn, tay chân rã rời. Giữa lúc giằng co, tiếng hít thở của người đàn ông càng thêm nặng nề.

Vào giây phút bị anh ôm đến sô-pha và ghì xuống, cô bắt đầu hối hận vì đã liều lĩnh chòng ghẹo anh.

Quả đúng là tự tìm đường chết.

Trên đường về, Bạch Lộc chẳng chịu ngồi yên, hễ gặp ngã ba đèn đỏ, cô không chu môi đòi hôn thì cũng duỗi bàn tay mềm, lang thang trắng trợn giữa hai chân Ngao Thụy Bằng.

Trông vẻ chịu đựng gian lao của anh, cô cười thơ ngây, cứ mở miệng là lại gọi “Thầy Ngao”, giọng quyến rũ hơn bao giờ hết, quyến rũ đến độ làm xương cốt người ta như muốn nhũn ra.

Cô dịch chuyển vị trí tay, cuối cùng cũng tóm gọn vật nọ như mong muốn. Ngao Thụy Bằng đột nhiên đè tay cô, như thể đã đi đến giới hạn của kiên nhẫn, anh thắng gấp rẽ phải, dừng xe, nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt đỏ rực mà nóng cháy.

Anh rít từng từ qua kẽ răng, “Còn lộn xộn nữa thì anh sẽ muốn em ngay ở đây đấy.”

Bạch Lộc ngây người, lý trí mách bảo rằng cô phải dừng tay ngay, suy cho cùng thì cô đã được trải nghiệm sâu sắc sự hung ác đáng kinh hoàng của người đàn ông này trong chuyện chăn gối.

Mười phút tiếp đó, anh lặng im không nói gì, xe lao vun vút cả đường, nhanh đến nỗi cô không dám nhìn đồng hồ tốc độ.

Xe vừa dừng bánh, cô lao ra khỏi xe như một phản xạ có điều kiện, vừa đến trước cửa thì bị người đàn ông đuổi theo sau thô bạo túm tay, hơi thở của anh rối loạn, phím mật mã cửa như sắp bị anh ấn nát.

Khoảnh khắc tiếng khóa mở vang lên, cô bị anh kéo giật vào, quay lưng đè lên cửa.

Hai tay bị anh giam cầm trên đỉnh đầu, anh gắn chặt môi mình vào môi cô, không để cô có chút thời gian thích ứng nào, mút lấy đầu lưỡi của cô rồi kéo ra ngoài. Cô cau mày nức nở, chất lỏng trong suốt chảy ra từ đôi môi hơi hé, người đàn ông ngừng động tác vội vàng, dịu dàng liếm sạch vệt nước bên khóe môi cô.

Đôi mắt anh hừng hực ham muốn, khóe môi vương ý cười bí hiểm.

Bạch Lộc nuốt trọn hơi thở còn sót lại của anh, run rẩy mở miệng, “Thầy… Em sai rồi…”

“Anh không cần em xin lỗi.” Người đàn ông lùi một bước, cởi nút áo trên cùng, nở nụ cười dịu dàng. Anh bỗng lật ngược cô lại, ép vật cương cứng dưới thân vào mông cô, chậm rãi cọ lên xương cụt hơi nhô ra nơi khe rãnh, thân mật liếm tai cô: “Anh cần em… dập lửa…”

Trên người cô mặc áo sơ-mi của anh, anh đã chẳng còn đủ kiên nhẫn, hai tay túm lấy vạt áo rồi giật phăng, lớp vải mỏng manh nháy mắt rách toạc. Anh cúi đầu, cởi khóa áo ngực của cô bằng răng, không túm ra ngay mà mặc cho nó vắt vẻo trên người cô, rồi bóp chặt cặp đào mềm trắng mịn.

Ngực Bạch Lộc rất lớn, khuôn ngực cao ngất, tròn đầy, ngón tay thon dài của người đàn ông bừa bãi nhào nặn, cảm giác trơn mềm đến khó tin. Bầu ngực tròn tràn ra từ kẽ ngón tay anh, bị ép thành đủ mọi dáng hình xấu hổ, dấu tay mập mờ in hằn lên ngực khi anh ve vuốt, làm cô rên khẽ vì đau.

“Đau à?” Anh nhẹ nhàng hơn, dịu dàng đè ép.

Cô liếc anh, vừa đau vừa khoan khoái, hơi thở càng thêm dồn dập.

Trong phút lơ đãng, bàn tay nóng hổi mơn trớn dần lên đỉnh ngực. Cô có vẻ rất mẫn cảm, vừa chạm vào chấm hồng thắm kia là cơ thể tức khắc run lẩy bẩy. Anh cố tình kẹp hạt châu nhỏ giữa hai ngón tay và vân vê, chỉ trong chốc lát, người con gái đã mềm chân, ý thức phiêu dạt đến một nơi xa vời vợi.

“Có sướng không?” Anh phả hơi thở vào sau tai cô.

Lúc này Bạch Lộc đã bị ham muốn điều khiển, mất hết chính kiến, mặc cho anh đùa bỡn cặp gò bồng đảo mềm mại của mình.

“Hôn em… Muốn anh hôn…” Cô thở nhịp sâu nhịp nông, nói năng lộn xộn.

Người đàn ông cười khẽ, lật người cô lại, cả người cô khô nóng hết mực, tựa lưng vào cửa hòng xua đi bớt cái nóng. Anh nắm chặt hai tay cô, dẫn dắt chúng nâng hai bầu ngực trắng trẻo, cô váng vất làm theo anh.

Ngay sau đó, cô căng mình ngửa cổ, nghe được tiếng rên run rẩy trong họng mình.

Anh cúi đầu ngậm một bên đỉnh hồng vào giữa đôi môi mềm ướt, tiếng mút chùn chụt thỏa thuê vang rõ trong đêm đen tĩnh lặng. Cô đỏ mặt tới tận mang tai, hai tay bất giác nâng cao bầu ngực, để anh liếm qua liếm lại hai bên nhũ hoa. Cảnh tượng này nghĩ sao cũng thấy thật dâm đãng.

Anh mút càng mạnh, cảm giác ngứa ngáy từ phần đỉnh càng tung hoành trong cơ thể, như nghiền nát từng tấc xương. Cô như muốn điên lên, con tim loạn nhịp: “Thầy… A… Ngao…”

Sau cùng, anh rủ lòng dừng lại, song lúc rời đi còn lưu luyến ngậm cắn vài lần.

Khoái cảm tột độ hòa cùng cái đau nhoi nhói, cô yếu ớt buông tay, nôn nóng muốn cởi thắt lưng của người đàn ông.

Ngao Thụy Bằng tóm lấy bàn tay đang định mở khóa thắt lưng mình, khẽ cười hỏi: “Em muốn làm gì?”

Khuôn mặt cô ửng đỏ, ánh mắt đê mê, hai bầu ngực vừa được anh âu yếm sáng lấp lánh.

“Em muốn anh… cho em ăn no…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro