Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11: Vì sao thầy lại hôn em?

Trong bóng đêm, Bạch Lộc vô thức túm chặt áo sơ-mi của người đàn ông.

Mọi giác quan tức khắc được phóng đại vô hạn.

Nhiệt độ nóng bỏng nơi cơ thể anh từ từ thấm vào làn da hơi lạnh của cô. Anh dịu dàng liếm lên bờ môi cô, khiến môi cô yếu mềm, chỉ vài ba lượt đã váng vất vươn lưỡi đáp lại.

Anh hôn từ tốn, nhẹ nhàng mà dịu êm, tay ôm eo cô, đầu ngón tay ve vuốt làn da trần, cơn tê râm ran khiến cô nổi da gà liên hồi.

Muốn trốn chạy, nhưng lại tìm không ra lối thoát.

Vừa sợ hãi, rồi lại vừa chờ mong.

Hơi thở nóng rực xen giữa môi lưỡi vấn vương, mặt mày cô đỏ bừng bừng.

Thật lâu sau.

Người đàn ông thả tay xuống, rời khỏi môi Bạch Lộc. Cô chầm chậm mở mắt, lúng túng cúi đầu nhìn anh. Con ngươi anh đen nhánh, dưới ánh đèn mờ, sắc xanh nơi đáy mắt sâu thẳm và mê hồn tột độ.

“Thả lỏng nào.” Anh cất giọng dịu dàng cưng nựng như đang dỗ dành.

Người cô cứng đờ, đầu ngón tay bất giác níu lấy nếp nhăn trên áo anh, nhỏ nhẹ hỏi: “Mình… Mình có hôn nữa không ạ?”

Ánh mắt anh trong veo: “Muốn nữa à?”

“Dạ…” Cô khẽ đáp, mạnh bạo vòng tay ôm cổ anh, áp sát cơ thể mềm mại, “Thầy không muốn sao?”

Anh nhoẻn cười, bình tĩnh kéo tay cô xuống: “Về chỗ đi.” Nét mặt vẫn ôn hòa như trước, song giọng lại trầm thấp lạnh nhạt.

Chiếc xe lái vào bãi đỗ, vững vàng dừng lại.

Bạch Lộc ngồi bên ghế lái phụ đã sớm không dằn được lửa nộ chực trào, giọng hơi nặng, “Phiền thầy mở cửa ra.”

Người đàn ông ngoái sang, thấy cô hoàn toàn không giấu vẻ bực bội, nín nhịn đến đỏ bừng cả mặt.

“Em giận thầy à?” Anh hỏi.

Bạch Lộc không đáp, chỉ một mực nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh buông tiếng thở dài, nghiêng người nắm chiếc cằm căng cứng của cô, nửa ép cô quay đầu.

Bạch Lộc bị siết đau tức tối xoay ngoắt lại, nhưng đối mặt với đôi mắt ôn hòa kia, khí thế tức khắc giảm một nửa. Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, thôi không nhìn anh nữa.

“Đâu có đâu.” Giọng cô cứng nhắc, lại thoáng vẻ tủi hờn.

Ngao Thụy Bằng cởi dây an toàn giúp cô, từ từ mở miệng: “Tôi…”

Lại bị cô cắt ngang, ngẩng đầu chất vấn: “Vì sao thầy lại hôn em?”

Cô cắn môi, nhìn anh không chớp mắt.

“Em nói xem?” Giọng anh uyển chuyển nhẹ nhàng, vọng lại trong buồng xe kín như bưng.

Miệng người nào đó hết đóng rồi lại mở, thật lâu sau mới nặn ra ba chữ: “Em không biết…”

Người đàn ông áp tay lên môi cô, từ tốn trả lời: “Em chẳng từng bảo nếu thầy thấy thua thiệt thì cứ việc hôn trả…” Đôi mắt anh hờ hững, “hôn mấy lần cũng được?”

Mắt Bạch Lộc tối sầm, ngôi sao hy vọng vỡ thành từng mảnh. Cô ôm một bụng hờn dỗi, không cam lòng hỏi: “Chỉ vì thế thôi ạ?”

Anh rút tay về, khẽ hỏi: “Bằng không thì em nghĩ là vì lý do gì?”

“Chẳng gì cả.” Bạch Lộc sôi máu đáp, người con gái vốn cứng cỏi lúc này càng thêm bực bội: “Thầy mở cửa ra, em muốn ra ngoài.”

“Bây giờ muộn rồi.” Ngao Thụy Bằng bình tĩnh nói, không để bụng đến vẻ cáu kỉnh của cô, “Về cùng thầy đi.”

“Em, không, muốn.” Cô gằn từng chữ, đôi mắt bốc hỏa.

Ngao Thụy Bằng cau mày, “Bạch Lộc.”

Thấy anh ngồi bất động, Bạch Lộc lập tức nhoài qua, linh hoạt lách qua cơ thể người đàn ông, tìm được ngay khóa mở cửa.

“Cạch” một tiếng, cô lùi về, lưu loát mở cửa.

Cửa sổ xe hạ xuống, người con gái vừa giận dữ vọt về trước hai bước đột nhiên quay đầu, cao ngạo hếch cằm, hùng hồn tuyên bố: “Thầy Ngao, hai ngày tiếp theo em không muốn lên giường với thầy nữa”

Dứt lời, cô phóng khoáng xoay người đi thẳng, bỏ lại người đàn ông trong xe nhìn theo bóng dáng nhanh chóng biến mất của cô, bất giác cong môi cười.

Sao trên đời lại có người như vậy nhỉ?

Rõ ràng là những câu từ trắng trợn, vậy mà qua lời cô thì lại như lẽ hiển nhiên.

Em muốn lên giường với thầy, em không muốn lên giường với thầy.

Chỉ liên quan đến việc tôi có muốn hay không, mà không phải anh có bằng lòng hay không.

Ngao Thụy Bằng mím chặt môi, đáy mắt tăm tối.

Vừa nhiệt tình mà lại vừa lạnh lùng, tính cách của cô vẫn hệt như hai năm về trước.

Chẳng hề thay đổi chút nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro