Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Một toà nhà cao tầng nằm sâu trong phố đèn đỏ. Tầng 1 là quán bar ồn ào xập xình tiếng nhạc, tầng 2 vẫn là sự ồn ào náo nhiệt ấy. Đi lên, đi lên mãi, tới được tầng cao nhất dừng lại.

Thường thì khu này không có mấy ai được ghé vào bởi nó là tầng đặc biệt chỉ dành cho người quản lí toà nhà. Chỉ nhìn cách bày trí và sự yên tĩnh, tiếng nhạc cổ điển dìu dịu như khác biệt hoàn toàn với tiếng ồn ào hoang dại mấy tầng bên dưới là đủ hiểu nơi này trang trọng đến thế nào.

Thật là kì lạ khi mà sự trần tục và sự thanh nhã đã bỏ vào trong cùng một toà nhà, dễ dàng như bỏ đồ vào ngăn kéo vậy.

Ran chẳng cần giơ thẻ VIP, những tay vệ sĩ đứng canh ở đó đã tự động nhường đường và mở cửa cho gã.

  "Anh!"

Em trai gã nghe thấy tiếng cửa mở thì ngó ra. Ran đi vào trong, tiện tay cầm lấy một chai rượu khui ra.

Thì cũng chẳng có gì, vẫn cứ như những ngày tụ tập của tổ chức. Người ở ngay vị trí trung tam căn phòng đằng kia, đang vừa nghiêng người nhắm vào những lỗ bóng trên bàn bi-a và nói chuyện với mấy kẻ xung quanh mà không nhìn mặt họ, là Boss.

Kể ra thì cũng lạ lùng, vì Boss của cả đám bọn gã là một kẻ dáng người nhỏ gầy, đứng cạnh bọn gã thì đúng là nhỏ con hơn thấy rõ, nhưng một kẻ như thế lại điều hành được cả một tổ chức đến được vị trí bây giờ, thậm chí là theo như Ran thấy, thì mấy tên cấp dưới bọn gã còn có phần nào đấy kính trọng cái người này.

Boss chỉnh lại găng tay đen, sau nhắm trúng, đưa được toàn bộ bóng vào lỗ. Tiếng lộc cộc của bóng rơi vào lỗ nghe liên tiếp như pháo hoa.

  "Đồ của tao thì tao sẽ lấy lại thôi, chẳng có gì cả."

Ý Boss hình như là nhắc đến chiếc bật lửa đính đá vừa suýt bị mất hôm nay trong lúc ghé vào tiệm băng đĩa.

Em trai ghé tai gã, bảo:

  "Chết thật, cả ngày hôm nay em ở nhà nên chẳng biết Boss đang nói về vụ gì cả."

  "Có chuyện vui gì em bỏ lỡ hả?"

Ran cười, đoạn đáp lời, mà âm thanh hạ xuống chỉ đủ để thằng em trai nghe được thôi. Boss thường không thích người khác xì xầm gì về cậu.

  "Hôm nay Boss bị móc túi, còn lấy trúng cái bật lửa đính đá mà Boss được thằng Senju tặng ấy. Thế là Boss đuổi theo giết sạch chúng nó luôn."

Rindou 'ồ' lên một tiếng, cảm thán:

  "Liều thế nhỉ? Đụng ai không đụng, lại đụng trúng Boss."

  "Mấy hạng tôm tép phàm tục cỡ chúng nó, Boss ngứa mắt thì chẳng ngại cho một viên là đi đâu." - Ran đồng tình, đoạn cầm ly rượu mới rót lên nhâm nhi.

Phía bên kia, cả bọn còn nghe rõ giọng thằng Hanma nói chuyện theo đúng kiểu cợt nhả thường thấy. Tính thằng đó từ trước đã thế rồi, cơ mà mấy lần vợt nhả của nó hầu như đều được Boss nhắm mắt bỏ qua cả. Ai bảo nó thân với Boss nhất, lại còn cùng đồng hành với người từ lúc người mới chỉ là một cậu trai với hai bàn tay trắng.

Ran gia nhập tổ chức kha khá lâu sau này, khi tỏi chức đã có tiếng tăm, nên gã cũng không rõ là người nọ đã gây dựng mọi thứ như thế nào. Nhưng mà chắc là cũng y như mấy ông trùm khác, sở hữu địa bàn, điều hành sòng bạc, quán bar, vũ trường rồi có những đường dây mối quan hệ lẩn khuất này kia.

Khởi đầu là như thế, nói ra miệng thì dễ, nhưng thật ra chỉ từ việc đầu tiên là gây dựng địa bàn thôi, nếu không có năng lực thì thật sự sẽ không làm nổi.

Năng lực ở đây thì nhiều lắm, tất nhiên là nó có bao gồm cả vũ lực, bởi nó chắc chắn là chuyện không thể tránh khỏi nếu muốn giành giật đất làm ăn của người ta.

Giới xã hội đen hầu như chưa từng nghe đến danh của người nọ, mà người thì cứ như là bóng tối lẩn khuất, đến khi bọn họ nhận ra thì Boss đã ngồi yên vị trên vị trí mới đã được sinh ra cho người cầm quyền kế tiếp rồi.

Không có nâng niu, bợ đỡ, người nọ sau 10 năm đã vươn đến vị trí này như vậy đấy.

  "Thật sự chỉ là vì cái bật lửa thôi sao?" - Hanma cười, gã đặt cằm lên bàn bi-a, che khuất mất một lỗ bóng mà nhìn lên Boss đang chăm chú vào đầu gậy đánh.

Boss chẳng lộ ra vẻ gì, chỉ là sau khi bóng vào lỗ cả, chỉ còn đúng một quả lăn qua chỗ Hanma, thì người mới nhìn gã một lần.

Một cái nhìn cảnh cáo.

  "Bớt thọc mạch đi, Hanma."

Nụ cười của Hanma càng sâu hơn, nhưng đúng là gã không gặng hỏi vớ vẩn gì nữa.

Kakuchou đi tới, gã khoác áo lên vai Boss. Người nọ ngồi xuống ghế, miệng ngẩm một điếu thuốc chưa châm, và Kakuchou đã làm điều đó ngay cho người.

Ran thấy ánh mắt Boss nhìn vào mình, biết ngay kiểu gì gã cũng bị sờ gáy đầu tiên. Quả nhiên, sau một hơi thuốc và không khí thoang thoảng mùi thảo mộc mà cả bọn đã quá quen, Boss lên tiếng:

  "Hôm trước mấy chỗ mày quản lí có vụ lùm xùm phải không, Ran?"

  "Xử lí ổn thoả rồi phải không?"

Ran gật đầu, gã nói:

  "Vụ đánh nhau trong quán suýt dây vào cớm thôi, tôi đã cho người giải quyết rồi."

  "Đếch hiểu sao mà chuyện bé tí cũng lôi cớm vào."

Boss nhìn gã. Làn sương khói mờ mờ bay bay, nó làm cho đôi mắt người nọ vốn đã khó đoán, nay lại còn khiến người nhìn vào như lạc trong biển sương mù.

  "Cẩn trọng một chút vẫn hơn, xếp thêm nhân viên phục vụ để giải quyết mấy vụ như thế đi."

Mấy quán bar thì vụ say rượu đánh nhau cũng chẳng có gì là lạ, nhưng Ran nghĩ, hai thằng hôm trước đánh nhau bằng chai rượu suýt có người chết, lại có khứa nào gọi cho cảnh sát nữa, thành ra suýt nữa ảnh hưởng đến gã.

Gã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thường thì mấy chuyện thế này, Boss vẫn gọi riêng ra để nói, nhưng có mấy khi Ran ngủ quên mất không đi, cũng may là Boss không để bụng.

Như hôm qua chẳng hạn.

  "Thêm nữa thì vụ nhập cư bất hợp pháp hôm trước, mày đã xử lí chưa Rindou? Thằng đó sốt sắng lắm rồi đấy."

Rindou đáp ngay, bảo rằng gã đã hoàn thành công việc được giao một cách gọn gàng và không có trở ngại gì.

  "Công ty chúng tôi quản lí lẫn rót vốn đều không có vấn đề gì đâu." - Ran cười.

Dưới ánh đèn vàng cam của phòng bi-a, Boss yên lặng nghe anh em bọn họ báo cáo, trong tay vẫn cầm sấp tài liệu gì đó.

Thật ra Ran nghĩ, nếu Boss muốn biết tình hình thì chỉ cần một lệnh điều tra là bọn họ có cái gì khuất tất đều bị lôi ra hết.

Khuất tất đồng nghĩa với phản bội, mà phản bội thì bằng với cái chết.

Thằng Hanma vẫn cười, nó đứng dựa người bên thành ghế của Boss mà hóng hớt cảnh bên này. Boss gật đầu, đoạn nghiêng đầu sang hỏi người đàn ông đang ngồi bên bàn máy tính gần đó.

  "Có công việc nào chưa hoàn thành không? Giao dịch hôm ngày 5 tháng 6 vừa rồi ổn chứ?"

Kokonoi Hajime, thư ký của Boss, một kẻ nổi tiếng với khả năng kiếm tiền xuất chúng. Gã nhuộm đầu trắng phau, thấy bảo là do cảm thấy lao lực nên nhuộm trước. Lỡ mà có tóc bạc thì cũng chẳng lo bị phát hiện ra.

Tay đó có một đôi mắt vừa dài vừa sắc, là một tên ham công việc và thật kì lạ, là nó có vẻ ghét tiền. Boss có vẻ cũng khá ưu ái tên đó, phần cũng vì gã chăm chỉ, và cũng không cợt nhả như thằng Hanma đầu nhuộm lai.

Kokonoi từ đầu đến giờ cứ cắm mặt vào máy tính, đôi lúc lại ngước lên nhìn Boss làm cái gì đó rồi lại quay xuống gõ máy tiếp. Gã dừng động tác gõ phím, lại mở một file làm việc khác ra và nói:

  "Giao dịch vừa rồi thành công tốt đẹp, còn công việc chưa hoàn thành thì..."

  "Ngài chưa gặp quý ông Rowan người Ý, ông ấy đã xin gặp mặt ngài từ bốn-năm hôm trước."

  "Súng ống vũ khí đang trên đường vận chuyển về Nhật, tôi đã cắt cử đàn em đi đón chuyến hàng, nhưng tới giờ hàng vẫn đang trên biển."

  "Có ông Antony mời ngài đi dự tiệc cưới của con gái ông ta vào cuối tháng, và còn cả tiệc mừng sinh nhật của con trai cả nhà..."

Ran nhún vai. Mấy chuyện sau có vẻ như là thư mời riêng cho Boss, tính ra thì tham gia mấy hoạt động vậy cũng là một trong những hoạt động thường của giới rồi. Tôn trọng lẫn nhau và tỏ ra thảo mai bằng nhiều cách, kể cả có ghét cách mấy.

Dù sao kẻ nào mà có thể gửi thư mời tiệc cưới, mời sinh nhật cho thủ lĩnh của bọn họ thì thân phận chắc cũng không nhỏ bé gì đâu.

Boss chẳng bảo sao, chỉ phất tay bảo Kokonoi dừng lại đó được rồi.

Người im lặng một hồi lâu, mà cả đám cũng chẳng ai dám hó hé gì. Mãi, thằng Kakuchou mới khẽ động, gã tiến lại thì thầm điều gì đó vào tai Boss, và người gật đầu.

Người đứng dậy khỏi ghế ngồi, khoác chiếc áo mà khi nãy được Kakuchou khoác cho, và chỉnh lại găng tay cùng cổ áo.

  "Có vẻ hôm nay tao phải có việc đi trước rồi."

  "Mọi người cứ việc giải tán hoặc làm gì tùy thích nhé, tao rất mong lần tới được gặp lại mọi người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro