Chương 23
Chương 23
Ngày 2 tháng 4
PloySwift @ploynpt
Tôi cảm thấy có ai đó ở nơi làm việc cũ đã theo dõi mình. Dù đã chuyển sang công việc mới, nhưng cảm giác lo lắng vẫn không biến mất. Tôi mất ngủ triền miên, phải dùng thuốc ngủ và thậm chí còn đi khám bác sĩ vì căng thẳng. Liệu tôi có phải tiếp tục chịu đựng điều này mãi không? Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình, hy vọng có thể giúp người khác biết cách đối phó với tình huống tương tự.
PloySwift @ploynpt
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi vừa tốt nghiệp và xin vào làm tại công ty cũ. Giả sử tôi gọi người đàn ông đó là A. Nhóm làm việc của tôi có khoảng bốn người, và A là người chịu trách nhiệm hướng dẫn, đào tạo cũng như đưa ra lời khuyên cho nhân viên mới như tôi.
PloySwift @ploynpt
Ban đầu, anh ta chỉ nói chuyện công việc, nhưng sau đó dần chuyển sang những câu hỏi không liên quan: "Em về nhà chưa?", "Em ăn gì chưa?", "Em đã ngủ chưa?". Tôi không trả lời, nhưng A vẫn liên tục vẫy tay, cố gắng bắt chuyện với tôi. Điều đáng nói là anh ta không đối xử như vậy với bất kỳ ai khác trong nhóm, chỉ có tôi mới bị làm phiền như vậy.
PloySwift @ploynpt
Tôi không biết bằng cách nào mà A có được Instagram của tôi, nhưng đột nhiên anh ta theo dõi tôi (mà tôi chưa từng cho phép). Từ lúc đó, tôi cảm thấy không thoải mái mỗi khi ở gần A. Có lần, tôi đăng một bài hát của Taylor Swift lên story, và A nhắn tin phản hồi: "Em cũng thích nhạc nước ngoài à? Không nghe nhạc Thái sao?". Dù tôi không trả lời, nhưng A vẫn tiếp tục tìm cách trò chuyện. Cuối cùng, tôi chỉ còn cách thiết lập story chỉ hiển thị với bạn thân để tránh bị anh ta làm phiền.
PloySwift @ploynpt
Không gian làm việc ngày càng trở nên ngột ngạt. A thường xuyên đứng sát cạnh bàn tôi, khiến tôi phải tìm cách né tránh. Bạn bè tôi cũng nhận thấy điều này và cố gắng giúp đỡ. Điều khó chịu nhất là mỗi sáng, khi A đến văn phòng, anh ta luôn mang cho tôi một cốc cà phê kèm theo một tờ giấy ghi chú. Tôi sợ đến mức không dám uống, chỉ đợi lúc vào nhà vệ sinh để lén vứt nó đi.
PloySwift @ploynpt
Một lần khác, tôi ra ngoài ăn trưa với bạn bè. Khi trở về, bàn làm việc của tôi đã được dọn dẹp gọn gàng, như thể có ai đó đã tự ý sắp xếp lại đồ đạc của tôi. Tôi nhớ rõ ràng rằng trước khi đi bàn làm việc không như vậy. Tôi không hề nhờ ai dọn dẹp, và việc có người động vào đồ đạc cá nhân khiến tôi vô cùng khó chịu.
PloySwift @ploynpt
Tôi hỏi một đồng nghiệp lớn tuổi hơn, người đến văn phòng muộn hơn tôi trong giờ trưa, và được biết chính A đã làm việc này. Điều đó càng làm tôi cảm thấy không thoải mái. Nếu có sự kiện công ty vào buổi tối, tôi luôn phải nhờ bạn bè ngồi cạnh để tránh bị A tiếp cận. Nhưng ngay cả như vậy, anh ta vẫn tìm cách mời tôi uống rượu. Một số đồng nghiệp lớn tuổi trong văn phòng còn ủng hộ hành động của A, khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tránh tất cả các sự kiện mà anh ta có mặt.
PloySwift @ploynpt
Lúc này, tôi đã có bạn trai. Tôi thường hỏi anh ấy nên làm gì trong tình huống này. May mắn là anh ấy hiểu và thỉnh thoảng đến đón tôi sau giờ làm. Một lần, A tận mắt thấy tôi bước lên xe bạn trai. Tôi hy vọng điều đó sẽ khiến anh ta nhận ra tôi đã có người yêu và dừng lại, nhưng mọi chuyện không như mong đợi.
PloySwift @ploynpt
A vẫn tiếp tục nhắn tin cho tôi mỗi ngày dù tôi không bao giờ trả lời. Anh ta vẫn mang cà phê đến cho tôi, và tôi vẫn vứt đi mà không uống. Bạn bè tôi khuyên nên báo cáo với cấp trên, nhưng tôi không chắc liệu mọi người có nghĩ tôi đang "làm quá" hay không. Một số đồng nghiệp thậm chí còn bảo rằng A chỉ đang quan tâm và muốn tốt cho tôi.
PloySwift @ploynpt
Mọi chuyện đi quá giới hạn vào ngày sinh nhật tôi. A tặng tôi một album ảnh, nhưng khi mở ra, tôi chết lặng. Tất cả những bức ảnh trong đó đều là ảnh tôi bị chụp lén. Tôi cảm thấy sợ hãi hơn là vui vẻ, vì nhận ra A đã âm thầm theo dõi tôi trong thời gian dài.
PloySwift @ploynpt
Một trong những bức ảnh là cảnh tôi bước lên xe bạn trai, nhưng A đã xóa khuôn mặt của anh ấy đi. Không những vậy, trên mỗi bức ảnh còn có những dòng ghi chú đáng sợ, như "Cô ấy yêu tôi hơn bất kỳ ai" hay "Anh sẽ làm mọi thứ vì em". Cảm giác ghê tởm trào lên, tôi chỉ muốn nôn ngay lúc đó.
PloySwift @ploynpt
Một ngày khác, khi tôi đi xem phim cùng bạn trai, sau khoảng 10 phút, A bất ngờ xuất hiện và ngồi xuống ghế cạnh chúng tôi. Nhưng anh ta không xem phim, mà chỉ chăm chăm nhìn tôi. Cảm giác bị theo dõi khiến tôi vô cùng sợ hãi. Bạn trai tôi phải đổi chỗ với tôi để chắn tầm nhìn của A cho đến khi anh ta rời đi.
PloySwift @ploynpt
Tôi không biết làm sao A lại xuất hiện ở đó. Có lẽ vì tôi đã đăng ảnh vé xem phim lên Instagram story, và A đã thấy. Lúc đó, tôi tự hỏi: "Liệu có phải lỗi của mình không khi đăng ảnh? Mình có làm gì để anh ta hiểu lầm không?".
PloySwift @ploynpt
Cuối cùng, tôi quyết định nói chuyện này với mọi người. Nhưng thay vì nhận được sự đồng cảm, tôi lại bị chỉ trích. Họ nói rằng A không làm gì sai, chỉ là anh ta quan tâm đến tôi. Họ bảo tôi nên chấp nhận điều đó.
PloySwift @ploynpt
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, nên đã nghỉ việc và tìm một công việc mới.
PloySwift @ploynpt
Bây giờ, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Công việc mới gần chỗ bạn trai tôi, anh ấy luôn đưa đón tôi sau giờ làm. Gia đình tôi cũng yên tâm hơn. Còn những ai thắc mắc tại sao tôi không nói "không" với A ngay từ đầu, thì câu trả lời là tôi đã làm mọi cách rồi. Ngay cả khi biết tôi có bạn trai, anh ta vẫn không dừng lại. Bây giờ tôi chỉ hy vọng rằng A sẽ không còn theo dõi tôi nữa.
Tất cả các bài đăng trên Twitter đều mô tả chi tiết về hành vi xâm phạm quyền riêng tư của A tại nơi làm việc cũ của Ploypaphat. Cô đã phải đối mặt với vấn đề này khoảng 2-3 tháng trước khi qua đời. Khi nhóm điều tra nhận thấy điều này, họ đã tiến hành thẩm vấn lại những người thân cận với cô để xác nhận xem vụ quấy rối đã diễn ra như thế nào.
Bạn trai của Ploypaphat tỏ ra bất ngờ khi được hỏi về chuyện này.
"Cảnh sát nghi ngờ đó là hành vi của hắn ta sao?"
"Chúng tôi cần xem xét tất cả các khả năng. Và đúng vậy, anh ta hiện là một trong những nghi phạm mà chúng tôi đang điều tra."
Trung úy Tul giải thích, ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt của người đàn ông vẫn còn đau buồn vì mất đi người yêu trong một vụ giết người.
"Nếu vậy, tôi nhớ rất rõ..."
Chàng trai trẻ cảm thấy nghèn nghẹn trong cổ họng khi nghĩ lại những gì đã xảy ra. Anh hít thở sâu nhiều lần để kiềm chế cảm xúc. Đôi mắt anh ánh lên sự bối rối khi nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang siết chặt trên bàn.
"Lúc đó, tôi và Ploy vẫn còn hẹn hò. Tôi biết A là nhân viên bán hàng ở công ty cô ấy. Đã có một thời gian, Ploy cảm thấy không thoải mái với người đàn ông lớn tuổi đã hướng dẫn cô trong công việc, nhưng lại tin tưởng anh ta..."
"Cô ấy đã nói gì với anh?"
Anh đưa tay lên trán, cố gắng trấn tĩnh bản thân khi nghĩ đến khả năng người đã cướp đi mạng sống của bạn gái mình cũng chính là kẻ đã làm tổn thương cô suốt những ngày cuối đời.
"Chủ yếu là những gì cô ấy đã chia sẻ trên Twitter. Lúc đó, tôi đã khuyên cô ấy báo cảnh sát, nhưng Ploy không muốn gây rắc rối nên chỉ quyết định nghỉ việc. Sau đó, cô ấy bắt đầu có dấu hiệu bất ổn tâm lý. Cô ấy luôn có cảm giác bị theo dõi, luôn lo sợ ai đó đang bí mật bám theo mình, ngay cả khi đi chơi cùng tôi..."
Tul cảm thấy thương xót cho cô gái trẻ. Trên thực tế, có rất nhiều nạn nhân từng bị xâm phạm quyền riêng tư mà không thể lên tiếng. Những kẻ theo dõi thường nghĩ rằng hành động của mình xuất phát từ tình cảm, nhưng họ không nhận ra nỗi sợ hãi mà họ đã gây ra cho nạn nhân. Phần lớn, những kẻ này lợi dụng danh nghĩa "tình yêu" để xâm phạm vào cuộc sống của người khác, bất chấp sự phản đối của đối phương.
"Tôi đã không nghĩ đến điều đó... Tôi đã không nghĩ rằng chuyện này có thể nghiêm trọng đến mức này..." Anh ta lẩm bẩm, giọng nói dần yếu đi. "Hai tháng sau, Ploy nghỉ việc, cô ấy cảm thấy khá hơn và nghĩ rằng đã thoát khỏi A. Cô ấy không còn thấy hắn theo dõi nữa. Nhưng nếu... nếu cảnh sát nói rằng khả năng cao đó là hắn..."
Anh ta nuốt nước bọt, cảm giác như có một cục nghẹn trong cổ họng. Anh luôn tự trách mình vì đã không thể làm gì để bảo vệ Ploy. Trước đây, anh từng nghĩ rằng cơn ác mộng đã kết thúc, nhưng thực tế lại không như vậy.
Tul lặng lẽ lấy khăn tay đưa cho anh. Dù nước mắt không rơi xuống, nhưng đôi vai rộng của anh vẫn run rẩy dữ dội.
"Chúng tôi sẽ tìm ra hắn để thẩm vấn. Có thể chúng tôi sẽ cần anh hỗ trợ nhận diện."
Anh gật đầu, giọng nói đứt quãng vì xúc động:
"Tôi sẽ giúp mọi người. Ploy không đáng phải chịu đựng chuyện này..."
Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống mu bàn tay anh.
Anh khóc như cái ngày đầu tiên hay tin bạn gái đã rời xa mãi mãi. Đó là nỗi đau mà một người còn sống phải chịu đựng khi mất đi người thân yêu nhất của mình. Thời gian có thể trôi qua, nhưng trái tim anh vẫn không thể lành lại.
Trong khi đó, đối với kẻ giết người, chỉ cần hàng chục năm để được xã hội tha thứ, và rồi hắn ta có thể tự do bước ra ngoài, tiếp tục cuộc sống của mình, mặc dù đôi tay hắn đã từng tước đi cơ hội sống của một người khác.
"Ông Rueangrit có ở đây không?"
Trung úy Tul quay lại công ty nhập khẩu tư nhân và gặp lại giám đốc bán hàng. Lần này, cô đến với những bằng chứng mới, xác định rõ nghi phạm là ai và những vấn đề mà hắn ta từng gây ra cho người đã khuất.
Vị giám đốc trông có vẻ lo lắng khi đối mặt với Tul – cô cảnh sát trẻ đã thẩm vấn anh ta trước đó.
"Hôm nay anh ấy không đến làm việc. Anh ấy đã xin nghỉ phép."
Tul dừng lại, ngẩng đầu nhìn quanh văn phòng, suy nghĩ về việc Rueangrit đột nhiên nghỉ làm đúng vào thời điểm cảnh sát đang điều tra sâu hơn về hắn.
Cô quay sang giám đốc, giọng nghiêm túc:
"Vậy thì chúng tôi cần hỏi anh một lần nữa. Có đúng là anh ta đã có hành vi quấy rối đồng nghiệp ở nơi làm việc không?"
Giám đốc lẩm bẩm, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn tránh né:
"Nói như vậy có vẻ hơi quá, Trung úy à."
Tul vẫn giữ ánh nhìn sắc bén, chờ đợi câu trả lời.
"Mọi người đều có thể nảy sinh tình cảm nơi công sở. Chúng tôi chưa bao giờ có quy định cấm điều đó. Rueangrit chỉ là... anh ấy thích cô ấy. Mọi người ở đây đều biết chuyện đó."
Tul nhíu mày.
"Vậy anh không nhận ra rằng cô ấy không hề có tình cảm với anh ta sao?"
Giám đốc cứng họng, nhưng vẫn cố giữ lập trường:
"Không có chuyện quấy rối ở đây. Tôi không thấy cô ấy từ chối anh ta, điều đó có nghĩa là cô ấy đã cho anh ta hy vọng. Ai cũng nghĩ vậy thôi."
Lúc này, giọng Tul trở nên lạnh lùng hơn:
"Tôi có thể không biết hết mọi chuyện đã xảy ra vào thời điểm đó. Nhưng tôi chắc chắn một điều – cô ấy cảm thấy không thoải mái với hành vi của Rueangrit. Và cô ấy đã thất vọng khi cấp trên của mình thờ ơ với vấn đề này, đến mức cô ấy phải nghỉ việc."
Cả văn phòng rơi vào im lặng. Nhiều nhân viên đã ngừng làm việc, bí mật lắng nghe cuộc đối chất.
Giám đốc bắt đầu toát mồ hôi. Anh ta nhận ra mình đang bị dồn vào thế khó. Nếu tiếp tục phủ nhận, anh ta có thể bị buộc tội bao che. Nếu thừa nhận, danh tiếng của anh ta và công ty sẽ bị ảnh hưởng.
Tul không để anh ta có cơ hội né tránh.
"Hãy suy nghĩ kỹ. Nếu Rueangrit có liên quan đến cái chết của Ploypaphat, anh sẽ bị coi là người che giấu thông tin quan trọng, cản trở công việc điều tra của cảnh sát và..."
"Được rồi!" Giám đốc cắt ngang, giơ tay đầu hàng.
Dù điều hòa trong văn phòng khá lạnh, nhưng mồ hôi vẫn túa ra trên trán và chóp mũi anh ta.
"Đúng là chuyện đó đã xảy ra, nhưng tôi không nghĩ nó nghiêm trọng như vậy. Anh ta không theo dõi cô ấy thường xuyên... đúng không?"
Giám đốc quay sang tìm kiếm sự đồng tình từ những nhân viên khác, nhưng không ai lên tiếng. Một số người thậm chí còn lắc đầu, bày tỏ sự khinh miệt trước sự hèn nhát của anh ta.
Tul khoanh tay, giọng đầy châm biếm:
"Thay vì bảo vệ nạn nhân, anh lại chọn cách che giấu chuyện này chỉ để giữ gìn hình ảnh công ty? Anh nghĩ ai sẽ tôn trọng mình vì điều đó?"
Giám đốc không đáp, chỉ cúi đầu.
Tul lấy sổ tay ra, ghi lại lời khai của anh ta.
Nếu ngay từ đầu, công ty có biện pháp xử lý phù hợp, có lẽ Ploypaphat đã không phải chịu đựng những ngày tháng sợ hãi. Có thể, cô ấy vẫn còn sống.
Sau một lúc im lặng, giám đốc lên tiếng:
"Nhưng... nhưng có thể anh ta không liên quan đến vụ giết người hàng loạt đã được đưa tin, đúng không? Nếu có tiền án, chắc chắn nó đã xuất hiện trong hồ sơ trước khi công ty thuê anh ta."
Tul nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng lạnh lẽo:
"Chúng tôi vẫn đang điều tra. Nhưng nếu anh ta không có tiền án, không có nghĩa là anh ta vô tội."
Giám đốc nuốt khan, sau đó cố gắng tìm đường thoát:
"Cảnh sát có thể tự liên hệ với anh ta chứ? Hay... hay tôi có thể giúp các cô liên lạc với anh ta?"
Sau khi bị cảnh sát làm bẽ mặt trước toàn bộ nhân viên, giám đốc cố gắng tỏ ra hợp tác như một cách để giữ thể diện.
Tul nhếch môi.
"Chúng tôi sẽ cần sự hợp tác của anh. Không chỉ số điện thoại của anh ta, mà còn cả địa chỉ nơi ở của hắn."
Hai cảnh sát đến căn hộ của Rueangrit, nghi phạm trong vụ giết hại một phụ nữ trẻ mà hắn từng quấy rối. Tuy nhiên, bảo vệ tòa nhà từ chối cho họ vào. Tul phải xuất trình phù hiệu cảnh sát và khẳng định mục đích của mình với giọng dứt khoát:
"Tôi là cảnh sát. Chúng tôi đang điều tra một vụ án và nghi phạm sống ở đây."
Người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, có vẻ là quản lý khu trọ, nhìn Tul với ánh mắt dò xét.
"Ồ, cô là cảnh sát chìm sao? Cô đang điều tra vụ gì? Trộm cắp? Hay... giết người?"
Tul liếc nhìn Jew, đồng nghiệp của cô, như thể đang cân nhắc cách trả lời. Cuối cùng, cô bình tĩnh đáp:
"Vụ án giết người. Nếu cô muốn biết thêm chi tiết, hãy hợp tác với chúng tôi."
Người phụ nữ có chút giật mình, đặt tay lên ngực, giọng lo lắng:
"Anh ta đã giết ai? Cảnh sát có chắc chắn không? Anh ta có đang ở trong phòng không?"
Tul gật đầu.
"Chúng tôi nghi ngờ rằng hắn vẫn đang ở trong phòng. Sáng nay, hắn không đi làm."
Người phụ nữ nhanh chóng dẫn họ đến phòng 504, đồng thời lấy ra chìa khóa dự phòng để phòng trường hợp khẩn cấp. Tul thử gõ cửa, đồng thời yêu cầu bà chủ trọ đứng tránh xa cửa để đảm bảo an toàn. Nếu Rueangrit thực sự là hung thủ, hắn sẽ không dễ dàng đầu hàng.
"Rueangrit, có ở trong đó không?"
"Mở cửa ngay. Chúng tôi là cảnh sát."
Trung uý Tul gõ cửa nhiều lần nhưng không có phản hồi. Cô áp tai vào cửa, lắng nghe thật kỹ, nhưng bên trong hoàn toàn yên lặng.
Jew thì thầm:
"Có lẽ hắn không có trong phòng. Chúng ta có nên phục kích chờ hắn quay lại không?"
Tul thở dài. Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội. Nếu Rueangrit để lại bất kỳ bằng chứng nào quan trọng, họ cần thu thập ngay.
Cô quay sang bà chủ trọ:
"Cô có thể mở cửa giúp chúng tôi không?"
Người phụ nữ do dự:
"Nhưng... cảnh sát không có lệnh khám xét..."
Tul nhìn thẳng vào bà ta, giọng chắc nịch:
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Bà chủ trọ chần chừ một chút, nhưng rồi cũng tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ.
Cánh cửa mở ra, để lộ một căn phòng lạnh lẽo và tối tăm.
Bên trong căn hộ
Ngay khi bước vào, Tul nhíu mày. Không khí trong phòng ẩm mốc, tất cả cửa sổ đều đóng kín. Rèm cửa dày che hết ánh sáng, khiến căn phòng trở nên ngột ngạt. Căn hộ có diện tích vừa phải, được chia thành khu vực bếp và khu vực ngủ, giống như một căn hộ chung cư.
Nhưng có một điểm đáng chú ý: Quần áo bẩn chất đống trong giỏ. Bát đĩa bẩn đầy bồn rửa. Dường như chủ nhân đã không quay lại đây một thời gian.
Jew vào phòng tắm kiểm tra, còn Tul bắt đầu quan sát xung quanh.
Ở góc phòng, bên cạnh cửa sổ, có một dàn máy tính đặt trên bàn.
Ghế gaming chuyên dụng. Bàn phím cơ có đèn nền. Một CPU lớn, trông có vẻ được sử dụng thường xuyên. Nhưng thứ khiến Tul rùng mình chính là bức tường phía trên máy tính.
Hàng chục bức ảnh của Ploypaphat được dán chi chít. Mọi góc độ. Mọi khoảnh khắc.
Từ lúc cô đi làm, khi ăn trưa, khi rời khỏi văn phòng, thậm chí là khi ngủ trong xe hơi. Tul siết chặt tay, cảm giác tức giận trào lên trong lòng ngực.
"Tên này theo dõi cô ấy đến mức nào chứ?"
Jew bước ra từ phòng tắm, trên tay cầm một chai nhỏ.
"Phi, em tìm thấy một lọ xylazine."
Tul quay sang nhìn Jew.
Jew tiếp tục, giọng đầy phẫn nộ:
"Hắn vẫn còn giữ nó... Chết tiệt, hắn điên thật rồi."
Xylazine – một loại thuốc an thần mạnh, thường bị dùng để làm tê liệt nạn nhân trước khi bị tấn công.
Jew nhìn quanh căn phòng, sau đó lẩm bẩm:
"Tên này thực sự bệnh hoạn..."
Tul chỉ vào một bức ảnh.
Bức ảnh đó chụp Ploypaphat đang ngủ trong xe. Ánh mắt Tul trở nên lạnh lẽo.
"Bộ quần áo này..." Cô lẩm bẩm. Đó chính là bộ đồ mà Ploypaphat mặc vào đêm cô bị sát hại. Nói cách khác, người cuối cùng ở cùng cô hôm đó chính là Rueangrit.
Tul lập tức rút điện thoại, giọng đầy căng thẳng:
"Không được. Tôi phải gọi cho thanh tra."
“Đợi đã”
Tul đưa tay ngăn Jew lại ngay trước khi anh kịp gọi thanh tra.
Jew nhìn cô khó hiểu, nhưng lần này, thay vì phản đối sự bướng bỉnh của Tul, anh hiểu rằng cô đang có kế hoạch gì đó. Tul bước đến bàn làm việc, bật máy tính của Rueangrit.
Màn hình lập tức sáng lên. Điều bất ngờ là không có mật khẩu đăng nhập. Có lẽ Rueangrit không bao giờ nghĩ rằng ai đó có thể vào được căn hộ của hắn.
Ngay khi màn hình chính xuất hiện, Tul hít một hơi thật sâu. Hàng loạt bức ảnh chụp lén của Ploypaphat hiển thị ngay trên màn hình.
“Ôi trời… Kinh khủng quá… Đồ tâm thần!” Jew quay đi, không dám nhìn tiếp.
Tul nén lại cảm giác ghê tởm, di chuyển chuột mở một thư mục có tên "Cuối cùng, em là của anh."
Bên trong là hàng loạt video và hình ảnh. Những cảnh quay khủng khiếp hiện ra trước mắt: Ploypaphat bất tỉnh trên sàn xi măng.
Hình ảnh cô ấy tỉnh dậy trong kinh hoàng, nhận ra những gì đã xảy ra với mình.
Tul siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. Cô nhanh chóng rút điện thoại chụp lại màn hình, ghi lại bằng chứng quan trọng trước khi đóng tệp.
Sau đó, cô mở Google Chrome, kiểm tra lịch sử tìm kiếm.
Lịch sử chứa đầy những từ khóa đáng sợ:
"Cách gây mê mà không để lại dấu vết."
"Làm sao để trói nạn nhân mà không bị chống cự?"
"Cách giết người giống như Wisut."
Jew cau mày.
"Anh ta cũng tìm kiếm thông tin về Wisut. Nghĩa là hắn cố tình khiến vụ án này giống với vụ của Wisut- như một bản sao?"
Tul gật đầu, giọng lạnh lùng:
"Có thể. Hắn biết Wisut được thả tự do. Hắn đã chuẩn bị dây thừng để trói nạn nhân, một chiếc búa để giết cô ấy... Nhưng tại hiện trường có những viên gạch, điều đó khiến hắn không cần dùng đến búa nữa."
Cô cắn môi, suy nghĩ sâu hơn.
Nếu Rueangrit cố tình bắt chước Wisut, điều đó có nghĩa là hắn có thể đang lên kế hoạch giết thêm người khác.
Hoặc... Hắn đã chọn dừng lại, vì Wisut đã bị bắt.
Tul hít một hơi sâu, cảm thấy căn phòng này ngày càng ngột ngạt.
Cô chuẩn bị tắt máy tính, nhưng đúng lúc đó—Cô nhìn thấy một thứ lạ thường trên giá sách. Phát hiện chấn động Tul kéo một ngăn tủ nhỏ, lấy ra một tập ảnh được in ra từ cửa hàng. Khi cô đổ chúng ra bàn, hàng chục bức ảnh 4x6 inch rơi xuống.
Những bức ảnh chụp một người phụ nữ khác.
Jew sững sờ.
"Đây không phải Ploypaphat..."
Tul cầm lấy một tấm ảnh.
Trong ảnh, người phụ nữ này đang ăn trưa, đi bộ về nhà, thậm chí là vứt rác trước cửa nhà.
Điều đó có nghĩa là...
Rueangrit đã nhắm đến một mục tiêu mới.
Tim Tul đập thình thịch.
Cô quay sang Jew, giọng đầy lo lắng:
"Jew, tối nay trời có mưa không?"
Jew cau mày, rút điện thoại kiểm tra dự báo thời tiết.
"Có... Sẽ có mưa lớn vào khoảng 8 giờ tối."
Tul siết chặt điện thoại.
"Rueangrit có thể sẽ ra tay vào tối nay."
Một cô gái trẻ rời khỏi ga tàu điện ngầm, rút chiếc ô từ túi xách ra và mở lên khi nghe thấy tiếng sấm rền vang. Những hạt mưa lớn bắt đầu rơi, nhưng may mắn thay, không có cơn bão nào khiến tuyến đường cô đi bị chặn lại. Cô quyết định không đặt xe ôm vì hàng chờ quá dài. Thay vào đó, cô đi bộ về nhà, coi như một bài tập thể dục.
Đi dọc theo vỉa hè đông đúc, cô rẽ vào một con hẻm quen thuộc—một con đường tối tăm không có đèn đường. Người dân đã nhiều lần báo cáo tình trạng này với chính quyền, nhưng chẳng có gì thay đổi.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, từng giọt nước nặng nề đập vào chiếc ô mà cô nắm chặt. Không khí xung quanh trở nên quá yên tĩnh, không có một bóng người, không có một chiếc xe nào chạy qua.
Và rồi...
Cô nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên những vũng nước phía sau mình. Cô rùng mình, nhưng cố trấn an rằng đó chỉ là ảo giác chỉ còn chưa đầy một cây số nữa là về đến nhà.
Làm sao có chuyện gì xảy ra được?
Nhưng...
Một bóng người lặng lẽ tiến đến từ phía sau. Hắn mặc một chiếc áo khoác dài tối màu, tay cầm một chiếc búa nặng.
Trước khi cô kịp nhận ra mối nguy hiểm...Chiếc búa giơ lên, chuẩn bị vung xuống. Một tia chớp lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt của kẻ sát nhân.
Nhưng—
Điều không ngờ đã xảy ra.
Kẻ đi săn bị lừa
Ngay khoảnh khắc búa sắp chạm vào đầu nạn nhân, cô gái đột nhiên né nhanh như chớp.
Không những thế, cô còn tóm lấy cổ tay của kẻ tấn công, siết mạnh đến mức hắn suýt đánh rơi vũ khí.
Không đời nào!
Rueangrit sững sờ.
Mục tiêu của hắn lẽ ra phải yếu đuối, sao lại có thể mạnh đến như vậy?
Hắn nhìn kỹ lại—
Và hắn nhận ra mình đã mắc sai lầm.
Cô gái này không phải nạn nhân mà hắn nhắm đến.
Cô ấy chỉ có chiều cao tương đồng, mặc những bộ quần áo giống nhau khi nhìn từ phía sau.
Hắn đã bị lừa.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa tiếng mưa:
"Anh bị bắt."
Trung úy Jew tuyên bố dõng dạc giữa cơn mưa xối xả.
Hắn hoảng hốt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Không thể để bị bắt dễ dàng như vậy. Tên sát nhân chống trả
Jew chủ quan, cộng thêm quần áo ướt sũng khiến cô di chuyển khó khăn. Lợi dụng sơ hở đó, kẻ sát nhân tung một cú đá mạnh vào bụng Jew.
"Hự!"
Jew lùi lại nhiều bước, tay buông lỏng. Hắn vung búa, chuẩn bị giáng xuống đầu Jew.
Nhưng ngay lúc đó—
"DỪNG LẠI Ở ĐÓ!"
Thanh tra Pichet hét lớn ra lệnh. Kế hoạch để Jew đóng giả nạn nhân có vẻ hiệu quả, nhưng thủ phạm nào sẽ tuân theo lệnh của anh ta? Ngay khi biết mình bị cảnh sát bao vây, anh ta quyết định ném búa trong tay về phía nhóm cảnh sát, đẩy Jew vẫn đang đau bụng ngã xuống đất, trước khi nhân cơ hội chạy về hướng khác.
"TRUNG ÚY JEW!"
Tul nghiến răng, nhưng không chần chừ. Cô lập tức đuổi theo kẻ sát nhân, không màng đến lệnh của cấp trên.
"Tul, đợi đã!" Thanh tra Pichet hét lên.
Nhưng Tul đã lao vào màn mưa, rượt đuổi sát Rueangrit. Hắn chạy vào một con hẻm hẹp và Tul đuổi theo hắn nhanh đến nỗi cô gần như đuổi kịp hắn... Mưa lớn đập vào mặt cô nhưng không hề cản trở cô.. Tên sát nhân vấp ngã trên nền đất ướt. Không bỏ lỡ cơ hội, Tul lao tới, túm lấy cổ áo hắn.
"Anh nghĩ mình có thể trốn thoát sao?"
Hắn chật vật đứng dậy, nhưng ngay khi Tul tiến lại gần— Một lưỡi dao lóe sáng trong tay hắn.
"Chết tiệt!"
Tul lùi lại, nhưng đã quá muộn. Hắn vung dao chém thẳng về phía bụng cô. May mắn thay, Tul kịp thời né sang một bên, lưỡi dao sượt qua áo cô. Cô không ngờ hắn vẫn còn một vũ khí khác sau khi đã ném búa đi.
"Tránh xa tôi ra!" Hắn gào lên, tiếp tục vung dao loạn xạ.
Nhưng Tul nhận ra một điểm yếu— Hắn không có kỹ năng chiến đấu. Hắn chỉ dựa vào sức mạnh thể chất để áp đảo nạn nhân. Tul né từng đòn tấn công, không để lưỡi dao chạm vào người.
Chờ đúng khoảnh khắc— Cô tung một cú đá mạnh vào bụng hắn!
"Hự!"
Hắn ngã nhào, ho sặc sụa vì đau. Nhưng hắn vẫn nắm chặt con dao, chưa chịu bỏ cuộc. Tul hạ gục kẻ sát nhân, hắn loạng choạng đứng dậy, tiếp tục vung dao để giữ khoảng cách. Tul tập trung vào bàn tay hắn, quan sát từng chuyển động. Hắn quá vụng về, ngay khi hắn vung dao thêm một lần nữa, Tul chộp lấy cổ tay hắn, vặn mạnh.
"Rắc!"
Hắn hét lên đau đớn, con dao rơi xuống.
Không để hắn có cơ hội phản kháng, Tul tung cú đá vào chân, khiến hắn quỳ xuống. Hắn gầm lên trong tuyệt vọng, nhưng đã quá muộn. Tul đè hắn xuống nền đá, nhanh chóng còng tay hắn lại.
"Anh bị bắt vì tội giết người và hành hung cảnh sát."
Tul bấm chặt còng tay Rueangrit, đảm bảo hắn không thể chống cự thêm nữa.
Từ phía xa, tiếng bước chân gấp gáp vang lên. Đội điều tra đã đến, ánh đèn pin chiếu thẳng vào nơi Tul đang đứng.
"Trung úy Tul!"
Nghe thấy giọng đồng đội, Tul lớn tiếng đáp lại, báo hiệu vị trí của mình. Rueangrit giật mạnh áo mưa, để lộ khuôn mặt kẻ sát nhân.
Hắn chính là kẻ đã tái hiện phương thức giết người của vụ án từ 18 năm trước.
Nhờ điều tra kỹ lưỡng, Tul và Jew đã đoán đúng—nếu không bắt được hắn đêm nay, rất có thể hắn sẽ nhắm đến một nạn nhân khác.
Thanh tra Pichet tiến đến, gương mặt nghiêm nghị sau khi phải đuổi theo cấp dưới của mình.
Ông nhìn thẳng vào Tul, giọng đanh thép:
"Cô tự ý hành động mà không chờ lệnh, cô có biết điều đó nguy hiểm thế nào không?"
Tul giữ im lặng. Cô biết mình đã liều lĩnh, nhưng nếu không đuổi theo, Rueangrit có thể đã chạy thoát.
Sau một hồi cân nhắc, thanh tra Pichet thở dài, giọng dịu lại:
"Dù sao thì… May mà cô không bị thương nghiêm trọng."
Sau đó, ông ra lệnh cho các sĩ quan:
"Dẫn hắn về sở chỉ huy ngay."
Jew, vẫn còn đau sau cú đá vào bụng, chậm rãi tiến đến Tul. Hai người nhìn nhau, rồi gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã kết thúc.
Dù ướt sũng và bầm tím, nhưng cuối cùng, Rueangrit cũng đã bị bắt. Jew nhăn mặt, nửa cười nửa than thở:
"Không giống như phim chút nào… Hắn đá tôi mạnh đến mức tưởng như gãy xương vậy."
Tul cười nhẹ, nhưng ngay lúc đó— Jew sững người, ánh mắt trở nên hoảng hốt.
Anh chỉ tay vào Tul, giọng lo lắng:
"Phi! Đó không phải là máu sao!? Hắn đã đâm trúng chị rồi!"
Chiếc điện thoại vẫn đổ chuông khi Cherran đang tắm trong phòng tắm. Cô bước ra ngoài với bộ đồ ngủ, chiếc khăn vắt trên vai, với tay lấy điện thoại nhưng trước khi cô kịp bắt máy, chuông đã tắt.
Trên màn hình hiện lên cái tên Mae—người bạn thân nhất của cô. Hàng loạt cuộc gọi nhỡ xếp chồng, như thể Mae đã tuyệt vọng tìm cách liên lạc. Tin nhắn cuối cùng nhấp nháy:
"Gọi lại ngay. GẤP!"
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô chưa kịp bấm số thì điện thoại lại rung lên lần nữa.
"Alo? Có chuyện gì vậy?" Cherran vội vã hỏhỏi.
Ở đầu dây bên kia, giọng Mae hoảng loạn, đứt quãng:
"Ran! Trung úy Tul bị đâm!"
Cả người cô như đông cứng. Hơi thở bị hút cạn trong lồng ngực.
"Chị ấy… đang truy bắt tội phạm… rồi có một con dao… Jew vừa gọi báo tin cho tớ."
Giọng Mae run rẩy đến mức lạc đi, khiến lòng cô dậy sóng. Không chần chừ, Cherran lao đến tủ quần áo, vội vã thay đồ. Tiếng động mạnh làm con mèo nhỏ của cô giật mình, nó nhảy khỏi giường, chạy theo chủ với cái đuôi khẽ vẫy.
"Bây giờ chị ấy ở đâu? Trụ sở cảnh sát hay bệnh viện?"
Sự mơ hồ khiến nỗi bất an càng thêm dày đặc.
"Tớ không biết… Hình như chị ấy vừa rời khỏi đó!"
Giọng Mae chưa dứt thì đột nhiên tắt ngấm—một cuộc gọi khác chen vào. Cô liếc nhìn màn hình.
"P'Tul…!"
Bàn tay cô run lên.
"Mae… Trung úy Tul đang gọi tớ! Tớ phải nghe máy!"
"Ừ, nghe đi! Nhớ báo lại cho tớ nhé!"
Không chần chừ, Cherran nhấn nút trả lời.
"Alo! Chị đang ở đâu? Mae nói chị bị đâm!"
Giọng cô sắc bén, hơi thở gấp gáp. Quần áo cô vừa cầm bị ném vội lên giường, mọi sự chú ý đều dồn vào đầu dây bên kia. Nhưng thay vì nghe thấy tiếng rên đau đớn, cô lại nghe thấy…
Một tiếng cười khẽ.
"Chị không bị đâm. Do Jew hoảng quá, làm mọi người cũng hoảng theo."
Cherran sững sờ.
"Vậy bây giờ chị đang ở đâu? Chị ổn không?"
"Ừm… có hơi đau một chút. Nhưng không sao, vết thương sẽ lành thôi."
Cherran nheo mắt, giọng cô lạnh lại.
"Khoan đã. Chị nói là không bị đâm mà? Vậy… vết thương nào? Ở đâu?"
Cô vô thức lớn tiếng, cảm xúc trong lòng dâng trào không thể kìm nén. Đầu dây bên kia, Tul cười nhẹ, giọng trầm xuống, kéo dài như làm nũng:
"Đừng mắng chị mà…"
Câu nói đơn giản ấy khiến trái tim cô khẽ rung lên.
Cô hít một hơi sâu, cố lấy lại bình tĩnh.
"Bây giờ chị đang ở đâu, P'Tul?"
"Ờ… Trước nhà."
Một dự cảm kỳ lạ làm tim cô thắt lại.
"Chị không vào nhà được à? Chị quên chìa khóa sao? Gọi anh Tihn ra mở cửa đi."
"Không… Tul đang đứng trước một ngôi nhà khác…"
Cherran nín thở. Cô bước nhanh tới cửa sổ, kéo rèm ra. Dưới ánh đèn đường vàng dịu, chiếc xe quen thuộc của Tul đã đỗ ngay đó. Nhưng trời mưa quá lớn, khiến cô không thể nhìn rõ.
"Chị đến đây từ khi nào? Sao không báo em?"
Cơn sốt ruột xâm chiếm tâm trí. Không chờ được nữa, cô lao xuống cầu thang, con mèo nhỏ vội vàng bám theo, dường như cũng cảm nhận được sự gấp gáp của chủ.
"Chị vừa mới tới thôi…"
Cạch!
Cánh cửa bật mở.
Hơi lạnh, gió, và mưa tràn vào, khiến cô rùng mình.
Dưới mái hiên nhỏ trước cổng, Tul đứng đó—mái tóc đen bết nước, áo dính sát vào cơ thể mảnh khảnh, đôi vai run lên khe khẽ. Nhìn cô ấy lúc này chẳng khác gì một chú cún nhỏ mắc mưa, ánh mắt mang theo chút bối rối nhưng vẫn phảng phất nét cười.
Cherran không suy nghĩ gì nhiều, lao ra, kéo Tul vào dưới mái hiên. Tul cười ngại ngùng, như thể đã đoán trước mình sắp bị mắng.
Nhưng thay vì trách mắng, Cherran bất ngờ ôm chặt lấy cô ấy.
Mặc kệ người kia đang ướt sũng.
Mặc kệ bản thân đáng lẽ phải giận.
Chỉ có một điều duy nhất quan trọng: Tul đã đến.
"Ran… Em cũng sẽ bị ướt mất đấy." Tul thì thầm, giọng khàn khàn đầy cuốn hút.
Cherran ngước lên, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói nhẹ nhưng dứt khoát:
"P'Tul, chị đi tắm ngay đi."
Tul chớp mắt, như thể không tin vào tai mình.
"D… Tắm ở đây á?"
"Ừm. Nếu vết thương bị ướt, thuốc sẽ không còn tác dụng. Em sẽ tìm cho chị bộ đồ sạch."
Tul bối rối, giọng phản kháng yếu ớt:
"Ran, đợi đã… Không cần đâu, chị ổn mà…"
Cô định nắm lấy tay Tul để trấn an, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau…
Mọi lời nói đều tan biến.
Cô ấy đến đây vì điều gì, Cherran hiểu rõ hơn ai hết.
Khi đối mặt với một tên tội phạm có vũ khí, Tul đã có khoảnh khắc sợ hãi—sợ cái chết. Không phải vì bản thân, mà vì cô đã nghĩ đến cảm giác của Cherran nếu mình xảy ra chuyện.
Như mọi lần, Tul khẽ nghiêng đầu tựa vào vai cô, không ôm, vì sợ làm ướt cô.
Cherran nhẹ nhàng đưa ngón tay vuốt ve mái tóc đẫm nước, giọng cô mềm mại, mang theo một chút ra lệnh đầy dịu dàng:
"P'Tul, đi tắm đi. Rồi để em băng bó cho chị."
Tul khẽ cười, đôi mắt ánh lên sự ấm áp.
"Ừm..."
Lần này, Tul ngoan ngoãn làm theo, dù trong lòng vẫn còn nhiều điều muốn nói. Nhưng cô biết, có lẽ phải đợi sau.
Cherran đưa cho cô một chiếc khăn, bàn chải đánh răng mới và một bộ quần áo sạch, rồi nhẹ nhàng đẩy cô vào phòng tắm.
Dưới làn nước ấm, Tul thả lỏng người, để từng giọt nước cuốn trôi mệt mỏi cùng những vết tích của cuộc truy bắt. Cô có thể cảm nhận vết rạch trên bụng đang ngứa ran, như một lời nhắc nhở rằng nó vẫn chưa lành. Trông có vẻ tệ hơn lần đầu Jew cố ép cô uống thuốc. Có lẽ vì ngay từ đầu vết thương đã không được chăm sóc cẩn thận, lại thêm bộ đồ ướt sũng cả đêm khiến nó càng trở nên nghiêm trọng.
May mắn là máu đã ngừng chảy, nhưng Tul vẫn phân vân không biết nên để vết thương hở hay băng lại.
Mùi xà phòng và dầu gội vương trên quần áo mà Cherran đưa cho cô, một mùi hương nhẹ nhàng nhưng rất đặc trưng, vô thức kéo cô chìm vào suy nghĩ. Đến khi nhận ra, cô đã đứng ngay trước cửa phòng ngủ, nơi đang hé mở một chút.
Bên trong, Cherran đã thay đồ và ngồi trên giường, mái tóc xõa tự nhiên, ánh mắt chăm chú lướt qua từng dòng chữ trong một cuốn tiểu thuyết trinh thám. Cô ấy vẫn giữ thói quen đọc sách trước khi ngủ, một hình ảnh quen thuộc nhưng không hiểu sao, lần này lại khiến Tul cảm thấy có chút… bối rối.
"Chị có muốn sấy tóc trước không?"
Giọng Cherran vang lên, kéo Tul khỏi những suy nghĩ mơ hồ.
"Không sao đâu, cứ để nó khô tự nhiên."
Tul khẽ chỉnh lại mái tóc vẫn còn ẩm, có chút ngượng ngùng. Bình thường, cô luôn buộc tóc cao để tiện cho công việc, hiếm khi để nó xõa xuống như thế này.
Cherran không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ tiến lại gần, kéo Tul ngồi xuống giường, tay cầm theo hộp cứu thương.
"Ngồi xuống thư giãn đi. Nếu muốn, chị có thể nằm xuống cũng được."
Cô ấy chỉ vào khoảng trống trên giường, ra hiệu cho Tul—người vẫn còn hơi do dự.
Cuối cùng, Tul cũng làm theo, tựa lưng vào chiếc gối mềm mại ở đầu giường. Khi ngước lên, cô bắt gặp ánh mắt của Cherran, người lúc này đang cẩn thận mở hộp cứu thương, từng động tác đều nhẹ nhàng và đầy tập trung.
"Vén áo lên đi."
"Không phải em muốn tự tay làm sao?" Tul trêu chọc, khóe môi cong lên đầy khiêu khích.
"Chị muốn bị đánh à?"
Cherran nheo mắt, nhưng động tác lại nhanh hơn lời nói. Cô dứt khoát vén gấu áo Tul lên, để lộ vết thương vẫn còn hằn trên làn da rám nắng. Sau khi tắm, trông nó có vẻ khá hơn, nhưng vẫn cần được chăm sóc cẩn thận.
Cherran cầm lấy một chiếc tăm bông sạch, thấm dung dịch muối, rồi nhẹ nhàng lau lên vết thương.
Cô cố gắng không để bản thân quá tập trung vào những đường nét săn chắc trên cơ thể Tul—cảnh sát thì đương nhiên phải duy trì chế độ tập luyện, nhưng nhìn ở cự ly gần như thế này… lại là chuyện khác. Cherran lặng lẽ dời mắt đi nơi khác.
Cô không biết rằng Tul cũng đang phải cố kiềm chế hơi thở của mình. Không phải vì vết thương rát buốt khi sát trùng, mà là vì cảm giác khi bàn tay của Cherran vô tình lướt qua da cô. Nó khiến Tul khẽ run lên, một phản ứng không thể kiểm soát. Chưa kể đến ánh mắt của cả hai cứ vô thức chạm nhau.
Tul thích cảm giác này—được nhìn ngắm gương mặt Cherran thật gần. Khi cô ấy tập trung nghiêm túc vào điều gì đó, trông lại càng quyến rũ hơn. Cô thực sự không thể rời mắt khỏi cô ấy.
"Chị đã truy bắt ai? Sao lại bị thương nặng thế này?"
Giọng Cherran vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Cô nhìn thẳng vào Tul, người vừa lặng lẽ quan sát mình nãy giờ.
"À… vụ án này là trách nhiệm của chị. Kẻ phạm tội thực sự đã bị bắt."
Tul lựa lời cẩn thận, sợ rằng nếu kể quá chi tiết, Cherran sẽ lại lo lắng như trước. Nhưng khi nhìn thấy cô ấy lặng lẽ quay đi, ánh mắt như che giấu điều gì đó, Tul bất giác vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc bên má Cherran. Cô không thể cưỡng lại được.
"Hắn ta từng làm việc ở công ty cũ của nạn nhân… Quấy rối cô ấy suốt nhiều tháng, đến mức cô ấy phải nghỉ việc. Hôm nay, tình cờ chị phát hiện ra hắn đang có ý định làm điều tương tự với một người khác. Nên chị phải bắt hắn trước khi hắn kịp ra tay."
Tul không chắc Cherran có đồng ý với cách làm của mình hay không, vì ánh mắt cô nhận được lúc này lại không hề hài lòng.
"Vậy… chị không hề có bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào sao? Có ai khác trong đội bị thương không?"
"Jew—cô ấy đã cải trang thành nạn nhân để dụ hắn. Và… hắn đã đá vào bụng cô ấy."
"Thế còn chị? Sao lại bị thương đến mức này?"
Giọng Cherran trầm xuống, nhưng bàn tay cô vẫn khéo léo tháo lớp băng cũ trên bụng Tul. Chưa kịp trả lời, Tul bỗng cảm nhận một lực ấn nhẹ vào vết thương khiến cô cứng đờ.
"Tội phạm đã bỏ trốn..."
"Rồi sao?"
"Nên chị đuổi theo hắn ta."
"Một mình?"
"Chị là người duy nhất có thể đuổi kịp hắn… A! Đau quá! Em là bác sĩ hay sát thủ vậy hả? Sao có thể làm bệnh nhân đau như thế này cơ chứ?"
Tul nhăn mặt, tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn vừa nhéo vào cánh tay mình, cố tỏ ra đáng thương mong được chút thương hại. Nhưng xem ra, với tình trạng hiện tại, cô chắc chắn đang bị trừ điểm nặng nề rồi.
Cherran thả tay ra, nhưng khi chạm vào ánh mắt dịu dàng của Tul—một ánh mắt chất chứa tình cảm sâu lắng—cô suýt nữa đã không kiềm chế được mà bật cười.
Dù vậy, cô vẫn giữ bình tĩnh, cẩn thận dán một lớp băng trong suốt lên vết thương rồi phủ thêm gạc để bảo vệ. Tul tỏ vẻ khó chịu, nhưng Cherran hoàn toàn phớt lờ sự bất mãn đó.
Không biết từ khi nào, Tul đã tiến gần hơn. Hương thơm dịu nhẹ từ người Cherran như một thứ men say vây lấy cô.
Cherran ngước nhìn Tul, nhưng trước khi có thể lên tiếng, Tul đã áp sát, ánh mắt đầy thách thức. Cherran nhẹ nhàng đẩy cô ra, cố giữ một khoảng cách, nhưng… có ai thực sự đủ kiên nhẫn để ngăn cản sự bướng bỉnh của Tul không?
"Lần sau, nếu có ai làm chị bị thương..."
"Người đầu tiên chị tìm đến sẽ là em, Ran."
Giọng Tul trầm ấm, ngọt ngào đến mức có thể làm tan chảy bất cứ lớp phòng bị nào. Cô thích thú khi thấy má Cherran ửng đỏ, dù rằng đổi lại, cô chỉ nhận được một ánh nhìn nửa cảnh cáo, nửa bất lực.
"Chị chỉ tìm em khi bị thương thôi sao?"
"Không phải vậy…" Tul lập tức sửa lại câu trả lời khi nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Cherran.
"Thực ra, chị luôn muốn đến thăm em."
Cherran nhướn mày. "Chị biết cách giả vờ giỏi lắm."
"Chị đang nói thật đấy."
"Nếu ai đó bảo bạn đừng tin cảnh sát, thì hãy nghe theo lời họ. Vì cảnh sát là những kẻ nguy hiểm nhất."
Tul bật cười khẽ. Cô nhìn Cherran, đôi mắt đen sâu thẳm khẽ nheo lại. Cherran cũng nhìn cô, nhưng đến khi nhận ra khoảng cách giữa họ đã rút ngắn đến mức nào, thì hơi thở ấm áp của Tul đã chạm vào môi cô.
Cả hai bất giác bật cười khi nhớ lại chuyện vừa rồi, nhưng ngay lúc đó, một tiếng mèo kêu vang lên cắt ngang khoảnh khắc.
Tul quay đầu lại, nhìn chú mèo nhỏ đang ngồi gần đó, đôi mắt như đang đánh giá tình hình.
"Có lẽ lần sau chị nên mua cho nó ít đồ ăn vặt dành cho mèo."
"Chị có đang nghĩ đến việc mua cho nó một chiếc bánh sandwich không?"
Tul lẩm bẩm trong cổ họng, ánh mắt vẫn dán chặt vào nụ cười ngọt ngào kia. Cô khẽ đưa tay chạm vào má Cherran, nhưng lần này, Cherran lại chủ động nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay.
Hành động bất ngờ khiến Tul khẽ run.
“Trước tiên, hãy dọn dẹp hộp cứu thương đã.”
Cherran bật cười khi thấy Tul nhăn mặt như một đứa trẻ bị dỗi.
“Chờ em một chút... P'Tul.”
Tul ngoan ngoãn để Cherran mang hộp cứu thương đi cất như mọi khi. Còn cô, chỉ có thể ngồi đó, dõi theo bằng ánh mắt có chút buồn bã. Khi Cherran quay lại, thấy dáng vẻ đó của Tul, cô không nhịn được mà bật cười trêu chọc. Trong lòng, Cherran biết rõ mình thích ở bên Tul đến nhường nào. Và mỗi khoảnh khắc trôi qua, khoảng cách giữa họ dường như càng ngắn lại, như những hạt cát trong chiếc đồng hồ chảy dần, kéo tình cảm trong lòng cô dày thêm từng chút một.
Cherran trở lại với ánh mắt dịu dàng, còn Tul vẫn ngồi trên giường, chu môi tỏ vẻ hờn dỗi. Nhân cơ hội, Tul dang tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cherran, tựa đầu vào bụng cô, ngước lên đầy vẻ nũng nịu.
Cherran khẽ lắc đầu, nhưng đôi môi lại vô thức cong lên thành một nụ cười. Cô nhẹ nhàng lấy chiếc khăn nhỏ trên vai, chậm rãi lau mái tóc còn ướt của Tul.
"Chị sẽ bị cảm nếu không lau khô tóc đấy."
"Chỉ một chút thôi mà. Những người không biết tự chăm sóc bản thân thường cư xử như thế này, đúng không?"
Cherran mím môi, cố tình kéo nhẹ dái tai Tul như một lời “trả đũa”. Không quá đau, nhưng đủ để khiến Tul kêu lên nho nhỏ. Nhưng thay vì tránh né, Tul lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cherran, nhẹ nhàng ép nó lên má mình, ánh mắt ngập tràn vẻ nũng nịu khiến tim Cherran khẽ rung lên.
Tul lúc nào cũng như vậy, luôn biết cách làm cô mềm lòng. Một nữ cảnh sát đầy tự tin, mạnh mẽ như Tul lại có thể khiến trái tim cô loạn nhịp dễ dàng đến thế.
Cuối cùng, Cherran không thể cưỡng lại được nữa. Cô nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt Tul, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi chị ấy.
Tul vòng tay siết chặt lấy eo cô, đôi môi dần dần đáp lại, chậm rãi nhưng sâu sắc.
Hơi thở của Cherran trở nên gấp gáp khi bàn tay tinh nghịch của Tul trượt xuống dọc theo lớp vải áo ngủ, chạm nhẹ vào làn da mềm mại của cô. Cảm giác ấy khiến cô mất thăng bằng, nếu không có Tul giữ lại, có lẽ cô đã ngã xuống rồi.
Những ngón tay mảnh mai của Cherran luồn vào mái tóc Tul, siết nhẹ lấy nó khi nụ hôn của họ ngày càng cuồng nhiệt hơn. Tul kéo cô lại gần hơn, giữ chặt cô trong vòng tay. Đến khi hơi thở bắt đầu rối loạn, Tul mới tạm dừng, để cả hai có thể lấy lại chút không khí. Nhưng ngay sau đó, cô lại nghiêng đầu, bắt đầu một nụ hôn khác—sâu hơn, mạnh mẽ hơn, như thể cô không muốn rời xa Cherran dù chỉ một giây.
Tul mở mắt, nhìn thấy hàng mi dài khẽ run lên dưới ánh đèn dịu nhẹ. Cô cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên chóp cằm Cherran. Đáp lại, Cherran khẽ hôn lên chóp mũi Tul, như một cử chỉ tràn đầy yêu thương.
Những ngón tay cô lùa vào mái tóc mềm mại của Tul, nhẹ nhàng xoắn lấy những lọn tóc quanh eo mình. Nhưng ngay lúc đó, cô lại cảm thấy bối rối bởi lòng bàn tay tinh nghịch của Tul vẫn lướt nhẹ dưới lớp áo cô, như thể không muốn rời xa hơi ấm ấy.
“Ran…”
Tul thì thầm, giọng nói trầm ấm mang theo chút khẩn cầu, khiến trái tim Cherran không khỏi rung động. Ngay khoảnh khắc lời nói ấy cất lên, cô biết rõ Tul muốn gì.
“Có thể.”
Cherran đáp lại, giọng cô khẽ run.
Cô không nhận ra rằng trái tim mình đang trở nên mong manh thế nào khi Tul hôn cô. Chóp mũi Tul lướt nhẹ trên má cô, hít lấy mùi hương quen thuộc, thì thầm bên tai với giọng nói dịu dàng nhưng mang theo sự chiếm hữu rõ ràng:
“Chị có thể hỏi một điều không? Nếu em là chị, em sẽ trả lời thế nào?”
Ngay từ đầu, Cherran đã không hề có ý định né tránh tình huống này. Nếu cô thực sự muốn tránh, thì đã không để Tul bước vào phòng mình, không để chị ấy ngồi trên giường cạnh cô, không để chị ấy ôm lấy cô như thế này.
Còn quấn lấy nhau trong những nụ hôn vụng về nhưng đầy khao khát.
Cherran khẽ chạm vào đôi môi Tul, rồi lướt nhẹ ngón tay dọc theo đường viền hàm của chị ấy, như để ngầm thừa nhận rằng cảm xúc lúc này là điều không thể chối bỏ.
"Ừm..."
Tul cười rạng rỡ như một đứa trẻ khi nhận được sự đồng ý từ Cherran. Cô chậm rãi tiến lại gần hơn, đắm chìm trong mùi hương dịu dàng và ngọt ngào từ cơ thể người trước mặt—một mùi hương khiến cô ngày càng say mê theo thời gian.
Những nụ hôn nhẹ nhàng lướt dọc theo chiếc cổ trắng ngần, rồi từ từ trượt xuống bờ vai thon thả. Tul đặt những nụ hôn mềm mại lên lớp vải lụa, trong khi đôi tay cô lặng lẽ cởi từng chiếc cúc áo ngủ của Cherran, chậm rãi, cẩn thận, như thể muốn khắc ghi từng khoảnh khắc này.
Khi lớp vải trên vai Ran dần trượt xuống, để lộ làn da mịn màng, Tul cúi xuống hôn lên từng tấc da, dịu dàng nhưng đầy mê hoặc. Ngón tay cô vô thức lướt qua một nốt ruồi nhỏ gần xương đòn của Cherran, chạm khẽ như đang khám phá một điều quý giá. Cherran khẽ rùng mình, hơi thở trở nên gấp gáp, như thể cô sắp không thể kiểm soát được chính mình.
Từng chiếc cúc áo trên bộ đồ ngủ của Cherran lần lượt được tháo ra dưới những ngón tay thành thạo của Tul. Cherran rơi vào thế bị động khi đôi môi tinh nghịch ấy cứ không ngừng quấy rối, khiến cô không còn đủ tỉnh táo để làm theo ý mình. Đôi tay vuốt ve khắp cơ thể cô, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, bao trùm cô hoàn toàn như những xúc tu của một con bạch tuộc, khiến cô không thể kìm nén những hơi thở gấp gáp. Ran đặt lên môi người ấy một nụ hôn ngọt ngào trước khi cẩn thận cởi bỏ bộ đồ ngủ của trung úy.
Quần áo của cả hai nhẹ nhàng rơi xuống sàn, chất thành một đống lộn xộn bên cạnh giường. Ran không có thói quen mặc áo ngực khi ngủ, trong khi áo ngực của Tul đã bị ướt đẫm bởi cơn mưa nên cô cũng để trần, để lộ làn da trần mềm mại. Cô nhìn Tul, trong ánh mắt vừa có chút lo lắng, vừa như kẻ lạc lối trong một chiếc bẫy mà cô chẳng muốn tìm lối thoát.
Hơi thở của Cherran nghẹn lại, cơ thể cô run rẩy khi cảm nhận hơi thở nóng bỏng của Tul phả trực tiếp lên làn da nhạy cảm. Cô không kịp phản ứng trước khi đôi môi tham lam kia phủ xuống, ngấu nghiến từng đường cong căng tràn nơi khuôn ngực. Mỗi nụ hôn, mỗi cú cắn nhẹ đầy khiêu khích đều như thiêu đốt, khiến cô không thể làm gì khác ngoài cong lưng đón lấy từng cử động trêu ngươi ấy.
Khi lớp vải cuối cùng rơi xuống, đôi bàn tay nóng rực của Tul lập tức chiếm lấy bầu ngực căng đầy, ngón tay cô vuốt ve, nhào nặn một cách đầy mê hoặc. Một tiếng rên rỉ ngọt ngào bật ra từ đôi môi Cherran khi những ngón tay tinh quái lướt qua đỉnh ngực nhạy cảm, không vội vã nhưng đủ khiến cô run lên vì khao khát.
Cherran vùi mặt vào mái tóc đen mềm mại của Tul, cơ thể cô như bị thiêu đốt bởi những đụng chạm trêu ngươi. Cảm giác tê dại dễ chịu lan tỏa, khiến từng thớ cơ căng cứng trong cơn khoái cảm. Tul chậm rãi cúi xuống, môi cô phủ lên làn da mịn màng, lướt dần xuống nơi gợi cảm nhất. Những nụ hôn của cô vừa dịu dàng, vừa mang theo sự chiếm hữu đầy bản năng, như thể muốn khắc ghi dấu ấn của mình lên từng tấc da thịt của Cherran.
"Ồ ôi... P'Tul..."
Tul khẽ hé môi, đôi mắt sắc bén khóa chặt vào Cherran—người lúc này đã hoàn toàn tan chảy dưới từng đụng chạm của cô. Không còn chút sức lực nào để gọi tên Tul, Cherran chỉ có thể rên khẽ khi nụ hôn của Tul ngày càng trở nên mãnh liệt, chiếm hữu từng hơi thở của cô.
Cô cắn nhẹ môi, cố gắng níu giữ chút kiểm soát mong manh giữa cơn sóng khoái cảm đang nhấn chìm cơ thể. Nhưng rồi, một cú chạm táo bạo bất ngờ khiến Cherran rùng mình, hai cánh tay vô thức siết chặt lấy cổ Tul, kéo cô vào sâu hơn, như muốn hòa làm một với người phụ nữ đang áp chặt lên mình. Cơ thể cô mềm nhũn, run rẩy trong vòng tay mạnh mẽ của Tul, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác đê mê bao trùm.
Dù môi chỉ vừa hé mở, Cherran vẫn không thể ngăn bản thân nép sát xuống giường, quấn lấy cơ thể nóng bỏng phía trên, sợ rằng nếu cô không giữ chặt, Tul sẽ tan biến khỏi vòng tay mình.
Tul khẽ rời môi, ánh mắt khao khát dán chặt vào từng đường nét tuyệt mỹ bên dưới. Giọng nói cô khàn đặc, trầm thấp, như một lời thì thầm cám dỗ bên tai:
"Ran… em đẹp đến phát điên."
Tul khẽ cười, nhưng đôi mắt cô ánh lên một tia khao khát mãnh liệt. Không một lời nói thừa thãi, cô cúi xuống, để môi mình lướt nhẹ qua làn da mềm mại của Cherran, cảm nhận từng cơn run rẩy nơi cơ thể người dưới thân.
Cô bắt đầu từ bờ vai trần, để đầu lưỡi chạm khẽ rồi trượt dọc xuống, chậm rãi nhưng đầy chiếm hữu. Cánh tay thon thả của Cherran khẽ co lại, như muốn né tránh nhưng cũng chẳng thể thoát khỏi vòng vây của Tul. Đôi bàn tay mạnh mẽ siết lấy cổ tay cô, ghìm chặt xuống giường, buộc cô phải đón nhận từng nụ hôn nóng bỏng đang dần trượt xuống những điểm nhạy cảm trên cơ thể.
Tul nâng cằm Cherran lên, để cô không còn cách nào khác ngoài nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén ấy. Cô đan chặt những ngón tay của mình vào tay Cherran, kéo chúng lên đỉnh đầu trong một tư thế phục tùng đầy mê hoặc. Môi cô lướt qua mu bàn tay, rồi nhẹ nhàng cắn nhẹ lên từng đầu ngón tay, như một sự trêu chọc ngọt ngào nhưng nguy hiểm.
Cơ thể Tul hạ xuống, áp sát vào Cherran, hơi thở nóng rực phả lên da thịt cô. Nụ cười nửa miệng của Tul ẩn chứa một lời hứa đầy khiêu khích, trước khi cô cuối cùng cũng phủ lấy đôi môi hé mở kia trong một nụ hôn sâu đến nghẹt thở.
"P... P'Tul, em không..."
Những lời nói ngập ngừng của Cherran bị chặn đứng ngay khi Tul xiết chặt vòng tay, kéo cô vào cơn cuồng si không lối thoát.
Cherran trông có vẻ do dự, điều đó hiện rõ trên gương mặt cô. Cô cúi đầu, ánh mắt lấp lánh một chút lo lắng, như thể chưa hoàn toàn tin tưởng vào những gì sắp xảy ra.
Tul nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo lại gần hơn, những ngón tay mềm mại lướt nhẹ trên mu bàn tay cô đầy âu yếm.
“Không sao đâu, tin chị nhé.”
Giọng Tul trầm ấm, dịu dàng như một lời thì thầm an ủi. Ánh mắt chị ấy sâu thẳm, chân thành, như muốn trấn an cô rằng tất cả đều sẽ ổn.
Cherran khẽ cong người, hơi thở gấp gáp khi Tul chậm rãi kéo chiếc quần ngủ xuống, để làn da trần trụi dần lộ ra dưới ánh đèn dịu nhẹ. Từng ngón tay của Tul lướt nhẹ trên bờ hông mềm mại trước khi thả rơi mảnh vải vào đống quần áo lộn xộn bên cạnh giường.
Cảm giác hồi hộp và khao khát đan xen trong Cherran khi cô cảm nhận hơi thở ấm áp phả lên làn da nhạy cảm giữa hai chân. Ngón tay mảnh khảnh của cô vô thức siết lấy mái tóc đen mềm của Tul, như thể níu giữ sự tỉnh táo mong manh.
Tul không vội vàng. Cô hôn nhẹ lên đùi trong của Cherran, từng cái chạm nhẹ như một lời trêu chọc khiến cơ thể người bên dưới căng cứng vì chờ đợi. Rồi, không báo trước, đầu lưỡi nóng rực lướt qua nơi nhạy cảm nhất, khiến Cherran giật nảy người, đôi môi hé mở bật ra một tiếng rên gấp gáp.
"P... P'Tul...!"
Tul chỉ cười khẽ, giọng trầm khàn đầy mê hoặc. Cô giữ chặt hai bên đùi Cherran, không để cô trốn tránh, tiếp tục tấn công một cách chậm rãi nhưng đầy quyền lực. Mỗi lần môi cô ép xuống, mỗi lần đầu lưỡi cô di chuyển sâu hơn, Cherran lại càng bị nhấn chìm vào cơn khoái cảm không lối thoát. Cô cắn chặt môi, đôi mắt mờ sương, toàn thân run rẩy dưới sự chiếm hữu táo bạo của Tul.
"Chị muốn nghe em gọi tên chị nhiều hơn nữa, Ran..."
Giọng nói trầm ấm của Tul quyện vào những tiếng rên đứt quãng của Cherran, hòa vào nhịp thở rối loạn của cả hai, khiến không gian càng trở nên ngột ngạt với hơi nóng của đêm dài.
"P... P'Tul... aahh!"
Cherran bật ra tiếng rên khàn đặc, toàn thân run rẩy khi những chuyển động của Tul ngày càng mạnh mẽ và không chút khoan nhượng. Nhưng tiếng kêu của cô chỉ càng khiến Tul thêm hứng thú. Đầu lưỡi tinh nghịch lướt dọc, xoáy sâu vào điểm nhạy cảm nhất, kích thích từng tế bào khiến Cherran không còn chút sức lực nào để chống đỡ.
Cô cong người, bàn tay siết chặt lấy ga giường, các ngón chân co quắp lại vì khoái cảm dâng trào không thể kiểm soát. Đôi chân trần mềm mại bị Tul giữ chặt, không cho phép bất cứ sự trốn chạy nào. Không chỉ vậy, Tul còn ép hông cô xuống, buộc cô phải đón nhận từng nhịp tấn công không ngừng nghỉ, khiến hơi thở của Cherran ngày càng trở nên đứt quãng, lạc lõng trong khoái lạc.
Cơn sóng khoái cảm bất ngờ ập đến như một đợt bão dữ. Cherran rùng mình dữ dội, đầu ngửa ra sau, hai mắt mờ sương, những tiếng rên ngắt quãng bật ra khỏi đôi môi căng mọng. Những ngón tay cô, ban đầu còn siết chặt lấy mái tóc đen của Tul, giờ đã lỏng dần, run rẩy trượt xuống như một dấu hiệu đầu hàng trước cơn cực khoái đang nhấn chìm cơ thể cô.
Tul chỉ rời đi khi đã cảm nhận được sự run rẩy vẫn còn âm ỉ trên làn da người dưới thân. Cô chậm rãi nâng người, ánh mắt đắm chìm trong vẻ đẹp yếu mềm của Cherran. Một bàn tay vuốt nhẹ lên má cô, ngón cái lướt qua đôi môi ướt át trước khi cô cúi xuống, ngậm lấy nó trong một nụ hôn trọn vẹn, sâu và chiếm hữu—như một phần thưởng ngọt ngào cho những gì cô vừa ban tặng.
"Chị muốn nghe em gọi tên chị thêm lần nữa..." Tul thì thầm, giọng khàn đặc, đầy ham muốn.
"Chị thực sự thích nó."
"Em cũng vậy."
Cherran thì thầm, ánh mắt đắm chìm trong hình bóng người vừa mang đến cho cô những khoái cảm chưa từng có. Ánh nhìn của cô tràn ngập khát khao, như thể dù Tul có chạm vào cô bao nhiêu lần cũng vẫn là chưa đủ.
"Chị có muốn em làm điều đó với chị không?" – Cherran khẽ hỏi, giọng nói ngọt ngào nhưng ẩn chứa sự táo bạo đầy mê hoặc.
Tul sững người, đôi mắt hơi mở to khi đối diện với ánh nhìn cháy bỏng của người đối diện. Câu hỏi ấy khiến tim cô đập mạnh, như thể có một luồng điện chạy dọc theo từng thớ thịt. Nhưng trước khi cô kịp trả lời, Cherran đã xoay người cô lại, đặt cô xuống giường.
Tul nằm đó, đôi mắt bị giam cầm trong ánh nhìn đầy say đắm của Cherran, cảm nhận từng đầu ngón tay mảnh mai đang chậm rãi lướt trên làn da mình. Một cách chậm rãi, đầy cố ý, Cherran kéo dải lụa mềm trượt khỏi hông Tul, để những lớp vải cuối cùng rơi xuống, hòa lẫn vào đống quần áo vương vãi trên sàn. Giờ đây, không còn gì ngăn cách giữa họ nữa.
Cảm giác mềm mại và nóng bỏng từ làn da Cherran áp vào cơ thể khiến Tul bất giác siết chặt lấy cô. Nhưng người kia không vội vàng. Cherran cúi xuống, để môi mình lần theo từng đường nét trên khuôn mặt Tul, chạm nhẹ vào khóe môi, men dọc theo xương hàm, trượt xuống vùng cổ mẫn cảm.
Mỗi nụ hôn đều dịu dàng nhưng chất chứa sự khiêu khích, như một lời mời gọi đầy quyến rũ. Tul khẽ run, từng hơi thở trở nên hỗn loạn khi đầu lưỡi ấm áp lướt qua vùng da nhạy cảm.
"R… Ran…"
Tên cô được gọi lên, khàn khàn, đứt quãng. Một âm thanh mê hoặc khiến Cherran không thể kiềm chế mà khẽ cười, tiếp tục để môi mình trượt dài xuống những vùng da chưa được khám phá, mang theo từng đợt khoái cảm ngọt ngào đến mức khiến Tul không thể làm gì khác ngoài việc siết chặt lấy cô, chìm đắm vào vòng tay cô mà chẳng thể thoát ra…
Cherran ngước nhìn ngực cô với ánh mắt đầy mê hoặc. Tul ngồi dậy, cơ thể nghiêng về phía trước như một lời van xin thầm lặng. Không thể kiềm chế được nữa, cô chiếm lấy đôi môi Cherran bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Cherran, người trước đó vẫn đang kiểm soát tình thế, giờ lại bị lấn át hoàn toàn, mất đi vị trí chủ động của mình. Cô bị ép phải cong đầu gối ngồi lên trên đùi Tul,cô trở nên mong manh và dễ tổn thương, chỉ để rồi hết lần này đến lần khác bị kéo trở lại vào vòng tay cuồng nhiệt ấy.
Cherran gần như tan chảy dưới vòng tay Tul, bộ ngực đầy đặn của cô lại tiếp tục được xoa nắn bởi đôi bàn tay ấm áp. Đầu núm vú màu nâu nhạt nhẹ nhàng bị chơi đùa, khơi dậy những cảm xúc chỉ vừa mới bị dập tắt cách đây vài phút. Cô không thể nào sánh được với ánh mắt rực sáng của Tul, ánh nhìn như muốn thiêu đốt cô hoàn toàn..
"Em nhấc người lên cho chị nhé."
Giọng khàn khàn của Tul thì thầm, cầu xin sự chấp thuận của cô khi chị ấy hôn lên vai cô, điều mà chị ấy có vẻ rất thích. Mặc dù ngượng ngùng, Cherran vẫn cho phép mình ngồi trên đầu gối với hai tay vòng qua cổ P'Tul. Cherran thấy rằng ngực cô gần như ngang bằng với khuôn mặt của Tul. Ngay khi cô muốn điều chỉnh lại tư thế, vòng eo thanh mảnh của cô đột nhiên được giữ nguyên tại chỗ. Trước khi cô thắc mắc không biết Tul muốn gì, một ngón tay thon dài đã chạm vào phần nhạy cảm của cô và ngón tay ấy đang từ từ chậm rãi đưa vào trong cơ thể cô. Bên trong mềm mại đến mức Tul biết chính xác nơi nào và cách nào khiến cơ thể cô trở nên run rẩy hoàn toàn.
"Đừng chế giễu em... aaaa..."
Giọng Ran nhỏ dần, nhanh chóng biến thành tiếng rên rỉ khi những ngón tay mỏng manh từ từ thâm nhập sâu vào trong cơ thể cô, khiến Cherran ấn móng tay vào bả vai của Tul gần như làm xước chị ấy. Tul thích thú với tình huống này nó thể hiện rõ hơn bằng cách nhìn vào sự chuyển động cổ tay chị ra vào từ từ đến nhanh chóng cho đến trước khi cô điều chỉnh hơi thở để quen với nó. Ran lén nhìn đôi môi mỏng đang khẽ cắn lại. Cô ngẩng mặt lên, đặt một nụ hôn dịu dàng như lời trấn an, thì thầm để người kia không còn căng thẳng khi cô cảm nhận được hơi ấm mềm mại, ướt át trên đầu ngón tay mình.
Cherran từ từ chuyển động hông, hòa vào nhịp điệu trước khi dần nắm quyền kiểm soát. Những tiếng rên ngọt ngào đẩy Tul đến bờ vực của sự mê loạn, khiến cô như tan chảy theo từng giây trôi qua. Cô không thể rời mắt khỏi khuôn mặt quyến rũ kia—một vẻ đẹp đến mức cô ước mình là người duy nhất được chiêm ngưỡng. Bộ ngực đầy đặn vươn cao ngay trước mắt cô, trong khi đôi tay vòng qua gáy giữ chặt cô lại, ép sát đến mức khuôn mặt Tul vùi sâu vào làn da mềm mại. Ngay lập tức, cô hé môi, nếm thử chúng, đầu lưỡi tham lam lướt qua như kẻ khát khao không biết thỏa mãn. Điều đó khiến Cherran khẽ rên lên, cơ thể cô run rẩy đáp lại từng chuyển động của Tul.
Cherran luồn tay vào mái tóc rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh khi hông cô tiếp tục chuyển động trên đùi người bên dưới. Hàm răng khẽ cắn lấy đôi môi đỏ mọng, từng tiếng rên khàn khàn bật ra, gọi tên Tul hết lần này đến lần khác.
Nhưng Tul không để cô kiểm soát cuộc chơi. Cô nắm lấy cổ tay Cherran, dẫn dắt nhịp điệu xen kẽ giữa chậm rãi và gấp gáp, cho đến khi cảm nhận được ngón tay mình bị siết chặt. Tay còn lại của Tul ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn trong vòng tay, giữ cô vững vàng khi Cherran cong lưng, đẩy mạnh một lần cuối.
Dòng chất lỏng ấm áp tuôn trào, thấm ướt đùi mềm mại và những ngón tay thon dài.
Cherran kiệt sức, cơ thể nhỏ bé rúc vào vòng tay người đối diện. Gương mặt đỏ ửng vùi vào bờ vai rộng, hơi thở dồn dập khi cô yếu ớt siết chặt vòng ôm, cố gắng lấy lại nhịp thở bình ổn.
Sau những khoảnh khắc cháy bỏng, Tul không thể cưỡng lại sự quyến rũ của Cherran. Cô đặt một nụ hôn nhẹ lên thái dương cô ấy, rồi lướt môi dọc theo gò má mềm mại, chậm rãi dừng lại trên bờ vai trần mà cô vô cùng yêu thích.
Nhưng ngay lúc đó, Tul khẽ rùng mình khi cảm nhận được đầu ngón tay Cherran chạm vào nơi nhạy cảm nhất của mình. Sự ấm áp ấy khiến cô bất ngờ, trái tim đập mạnh khi nhận ra Cherran cũng muốn chiều chuộng cô theo cách cô đã làm trước đó.
Bàn tay nhỏ nhắn đẩy nhẹ lên vai Tul, buộc cô nằm xuống giường. Cherran chậm rãi rúc vào lòng cô, mái tóc mượt mà lướt nhẹ trên da thịt nóng bừng. Cô nép sát vào Tul, tựa đầu lên cánh tay cô, hơi thở ấm áp phả lên cổ khiến Tul không khỏi run rẩy.
Giữa nhịp thở hỗn loạn, một tiếng rên nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi Cherran:
'Ừm... ở đó...'"
Tul thì thầm điều gì đó, nhưng giọng nói lạc đi, không thành lời. Một tiếng rên lớn bật ra từ cổ họng cô khi Cherran nhẹ nhàng lướt ngón tay, chạm vào từng cánh hoa mềm mại, giải phóng những cảm xúc bị kìm nén trong cơ thể cô.
Nhịp điệu trở nên dồn dập hơn khi Cherran khéo léo di chuyển, hòa cùng hơi thở gấp gáp của Tul. Trong lúc ấy, cô hôn lên chiếc cổ trắng ngần, khiến Tul siết chặt vòng tay quanh cô, kéo cô lại gần hơn.
Khi khoảnh khắc chạm đến đỉnh điểm, cơ thể Tul khẽ co lại, một làn sóng cảm xúc mãnh liệt cuốn lấy cô, để rồi sau đó, cô thả lỏng hoàn toàn, chìm trong vòng tay Cherran. Những tiếng thở gấp dần trở nên nhẹ nhàng, tiếng rên khe khẽ cũng nhỏ dần vì kiệt sức. Tul giữ chặt cô trong lòng, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, như một cách thay thế cho những lời yêu thương.
Cherran khẽ cong môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Tul. Cô vòng tay qua eo cô ấy, cẩn thận tránh chạm vào vết sẹo cũ—dấu vết từ những gì đã xảy ra trước đó.
Tul kéo tấm chăn lên, che phủ cơ thể trần trụi của cả hai, cuộn tròn lại trên chiếc giường mềm mại.
Giữa bầu không khí tĩnh lặng, Cherran khẽ thì thầm, giọng nói êm ái nhưng pha chút trêu chọc:
'Có lẽ nấm nhỏ sẽ kể chuyện này với bố.'
Cherran bật cười, chợt nhớ ra một điều. Cô gần như đã quên mất con mèo nhỏ của mình—nó vẫn còn trong phòng ngủ này và có lẽ đã chứng kiến tất cả.
“Con chắc chắn sẽ mách. Bố chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này đâu…”
Giọng cô pha chút đe dọa khi đưa tay nhéo nhẹ vào đôi má trắng của Tul.
“Nhưng con gái của giáo sư cũng chẳng ngoan ngoãn gì đâu. Ồ, cô thật là…”
Tul bật cười trêu chọc, rụt tay lại khi bị nhéo. Nhưng lần này, Cherran không hề tức giận—cô chỉ đơn giản là đang xấu hổ. Cô che giấu nụ cười bằng cách khẽ xoay người, nhưng vì vẫn còn trong vòng tay Tul, cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc siết chặt cánh tay mảnh mai của Tul quanh eo mình.
Thế nhưng, có vẻ như chính cô đã vô tình tạo cơ hội cho Tul. Cô không nhận ra rằng người kia đã lặng lẽ lẻn tới, chiếm lấy khoảnh khắc ấy khi những nụ hôn dịu dàng bất ngờ rơi xuống bờ vai trần của cô. Rồi đôi môi ấy trượt dần lên vùng cổ trắng ngần, khẽ chạm vào làn da mềm mại, khiến cô cảm thấy không chỉ ngượng ngùng mà còn có chút choáng váng.
Một hơi thở ấm áp lướt nhẹ trên da cô, trong khi cánh tay Tul vòng chặt hơn, kéo cô lại gần đến mức cơ thể họ áp sát vào nhau. Ngay cả đôi bàn tay đặt trên eo cô cũng bắt đầu trượt lên trên, lần tìm những đường cong đầy đặn. Hơi ấm từ đôi tay chiếm hữu ấy khiến Cherran nín thở.
Có lẽ đêm mưa này không chỉ mang đến sự lạnh lẽo…
Những âm thanh ngọt ngào vang vọng trong không gian, hòa lẫn với hơi thở gấp gáp và những cái chạm đầy khao khát. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa và những cơn sấm chớp ngoài kia làm nền cho cuộc giao hoan kéo dài suốt đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro