Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Chương 22

Tiêu đề: Hồ sơ điều tra vụ án giết người của Wisut Saengkhao – Cáo buộc sát hại cô Watcharin Chanthanasathien

Văn phòng Tòa án Tối cao

Vào tối ngày 3 tháng 6 năm 1998, ông Wisut Saengkhao—người bị cáo buộc trong vụ án này—điều khiển một chiếc taxi Toyota màu vàng-xanh, biển số 7653. Ông ta đã đón một vị khách từ trạm xe buýt trên đường Phetchaburi, ngay trước tiệm mát-xa Meri. Vị khách ấy cũng chính là nạn nhân cuối cùng của ông ta, cô Watcharin Chanthanasathien.

Theo lời khai của bị cáo, sau khi đón nạn nhân lên xe, hắn đã cố tình lái lệch khỏi lộ trình về nhà của cô. Giữa hai người nổ ra tranh cãi, và khi nạn nhân quyết định xuống xe để tìm đường khác, hắn đã ra tay tấn công. Hắn đánh mạnh vào đầu cô cho đến khi cô bất tỉnh, sau đó dùng dây thừng trói chặt tay để nạn nhân không thể chống cự. Hắn kéo lê cơ thể cô, bỏ lại bên lề đường, rồi dùng một cây búa có đường kính khoảng 27mm đập liên tục vào mặt cô cho đến khi cô tắt thở hoàn toàn.

Nhân chứng quan trọng nhất trong vụ án là ông Rakkit Chanthanasathien—chồng của nạn nhân. Ông khai rằng, vào đêm định mệnh đó, trước khi biến mất, vợ ông đã gọi điện về từ một bốt điện thoại công cộng gần trạm xe buýt. Cô báo rằng mình vừa ghé qua tiệm bánh kẹo để mua vài món ăn vặt cho con gái, nhưng vì trời bất ngờ đổ mưa, cô quyết định bắt taxi về thay vì đi xe buýt như thường lệ.

Bản thân hung thủ cũng thú nhận rằng hắn đã nhận định sai về nạn nhân. Chỉ vì thấy cô đứng trước tiệm mát-xa, hắn đã cho rằng cô cũng giống như những người phụ nữ trước đây mà hắn từng ra tay sát hại.

Sau quá trình điều tra, cảnh sát thu giữ được toàn bộ hung khí cùng chiếc xe được sử dụng để gây án và tẩu thoát. Với tội danh giết người bằng hành vi tra tấn và bạo hành nghiêm trọng, theo Điều 289 Bộ luật Hình sự, bị cáo Wisut Saengkhao bị kết án tử hình.

Người phụ trách:
Tech Techakomol
(Thanh tra Tech Techakomol)
Thanh tra Điều tra, Phòng Giám sát số 2
Cơ quan Điều tra Trung ương

Tul cảm thấy mắt mình cay xè khi đọc đến dòng cuối cùng của bản hồ sơ điều tra. Không phải vì ánh đèn leo lét khiến cô phải nheo mắt, mà bởi những giọt nước mắt vô thức cứ chảy xuống từ lúc nào.

Lồng ngực cô thắt lại, từng hơi thở trở nên khó nhọc. Cô chưa từng tưởng tượng rằng những bi kịch như thế này lại có thể xảy đến với Cherran.

Trước đây, Tul chưa từng hỏi. Cô luôn nghĩ rằng đó là chuyện riêng tư của bác sĩ. Cô chỉ biết rằng hiện tại, gia đình của bác sĩ chỉ còn hai cha con sống cùng nhau, và suốt thời gian quen biết, chưa một lần nào bác sĩ nhắc đến mẹ mình.

Chưa bao giờ...

Lật sang trang tiếp theo, Tul chợt rùng mình khi đối diện với những bức ảnh khám nghiệm tử thi do Viện Pháp y cung cấp. Cách thức gây án giống hệt vụ giết người mới xảy ra gần đây—nạn nhân bị đánh đến mức khuôn mặt biến dạng hoàn toàn.

Tại hiện trường khi ấy, một túi kẹo ngọt rơi vãi trên nền đất, trở thành bằng chứng xác thực cho lời khai của nhân chứng—người chồng của nạn nhân. Kẻ sát nhân không hề động đến túi kẹo, có lẽ vì cho rằng nó chẳng có giá trị gì. Thay vào đó, hắn đã lấy đi chiếc túi xách của nạn nhân, như một cách đánh lạc hướng điều tra và kéo dài thời gian truy bắt.

Tul khẽ khàng đóng lại tập hồ sơ. Cô đưa tay ôm lấy mặt, trong đầu tràn ngập những câu hỏi bức bối.

Tại sao cô không nhận ra điều này sớm hơn? Nếu cô nhận ra sớm hơn, liệu có thể thay đổi điều gì không? Mọi chuyện có diễn ra theo một cách khác không?

Và nếu Cherran biết được rằng kẻ đã giết mẹ mình mười tám năm trước giờ đã quay lại, tiếp tục gây ra những vụ giết người man rợ y hệt như trước kia—như thể quãng thời gian dài đằng đẵng trong tù chẳng thể thay đổi bản chất hắn ta—thì Cherran sẽ cảm thấy thế nào? Liệu cô ấy có thể chịu đựng thêm một lần tổn thương nữa không?

Tul cẩn thận cất bảy tập hồ sơ về các vụ án giết người hàng loạt vào hộc bàn, khóa lại để đảm bảo không ai khác có thể chạm vào. Cuối cùng, cô rời khỏi trụ sở nhưng chưa có ý định về nhà ngay.

Thay vào đó, cô bước đến khu tạm giam dành cho nghi phạm. Lúc này chỉ còn một viên cảnh sát đang túc trực. Anh ta lặng lẽ gật đầu, cho phép Tul vào trong gặp kẻ giết người hàng loạt.

Bên trong, Wisut ngồi co ro như một con tôm bị nhốt trong chiếc lồng sắt. Một bóng đèn nhỏ hắt ánh sáng nhợt nhạt xuống gương mặt gầy gò, mệt mỏi của hắn. Bộ quần áo cũ kỹ vẫn còn trên người, chiếc mũ sờn rách không đổi, chỉ có chiếc khẩu trang trước đó đã bị thu giữ.

Tul nhìn hắn bằng ánh mắt khó diễn tả. Khi bắt hắn tại trạm xe buýt, thái độ của hắn cho thấy dường như hắn chẳng liên quan gì đến vụ án này. Nhưng rồi, khi nghĩ đến những gì hắn từng làm trong quá khứ, cô không khỏi cảm thấy khó chịu.

Dẫu vậy, nếu hắn thực sự là hung thủ, thì việc đánh thuốc mê nạn nhân ngay trong một quán rượu đông đúc là điều vô cùng mạo hiểm. Chính điểm này khiến Tul có cảm giác rằng kẻ sát nhân thực sự có thể không phải là hắn.

Cô cất giọng, cắt ngang sự im lặng ngột ngạt.

"Ông Wisut."

Cơ thể gầy gò của hắn khẽ run lên. Hắn ngước nhìn người nữ trung úy trước mặt—người đã bắt hắn ở trạm xe buýt. Ánh đèn rọi xuống, chia khuôn mặt hắn thành hai nửa đối lập: một bên chìm trong bóng tối, một bên hiện lên những nếp nhăn già nua, khiến hắn trông khắc khổ hơn tuổi thực.

Tul khuỵu gối xuống, đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào hắn.

“Ông còn nhớ những nạn nhân mà ông đã giết hại mười tám năm trước không?”

Điều Tul không ngờ tới đã xảy ra. Wisut bật cười.

Không phải nụ cười gượng gạo hay xấu hổ, mà là một tràng cười khoái trá, điên dại.

Hắn cười như thể đang chế nhạo điều gì đó. Hoặc có lẽ, hắn đang cười chính bản thân mình.

"Sao cô lại hỏi chuyện đó?"

Giọng hắn khàn đặc, như thể đã không uống giọt nước nào suốt nhiều giờ liền.

“Nạn nhân cuối cùng của ông, người phụ nữ tên Watcharin. Ông còn nhớ bà ấy không?”

Tul cố giữ bình tĩnh khi hắn tiếp tục cười lớn hơn, dữ dội hơn. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ hoang dại, khiến cô không khỏi cảm thấy rợn người.

“Tôi không nhớ. Mà tôi có cần phải nhớ không?”

Tul nghiến chặt răng.

“Ông giết bà ấy chỉ vì nghĩ bà ấy là nhân viên mát-xa. Nhưng cho dù bà ấy có làm ở đó đi chăng nữa, ông cũng không có quyền tước đoạt mạng sống của bà ấy.”

Wisut nhếch mép cười khẩy, một nụ cười mỉa mai đầy khinh miệt.

“Ai thèm quan tâm chứ?”

Lời hắn vừa dứt, Tul lập tức túm chặt cổ áo hắn, kéo mạnh hắn về phía song sắt.

Viên cảnh sát canh gác hoảng hốt lao đến định can ngăn, nhưng Tul không buông tay. Cô nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đầy căm phẫn.

"Thôi nào, nếu tức giận vậy thì cứ ném tôi vào tù thêm lần nữa đi. Sao cũng được."

Tul siết chặt nắm tay. Cơn giận dữ dâng trào khiến cô không nghe thấy gì khác ngoài tiếng tim mình đập dữ dội.

Biểu cảm lạnh lùng, thờ ơ của hắn như thể hắn chẳng có chút tội lỗi nào.

Đôi mắt hắn, trống rỗng và khiêu khích, nhìn thẳng vào cô.

Tul cắn chặt môi. Những lời hắn vừa thốt ra như một hồi chuông cảnh tỉnh.

Mười tám năm trước, khi hắn ra tay sát hại Watcharin, hắn không hề hay biết rằng ở nhà, bà có một người chồng, một đứa con gái nhỏ đang đợi bà trở về.

Vậy mà, cơ thể bà đã bị bỏ rơi dưới cơn mưa lạnh lẽo, nằm co ro trong vũng máu, chịu đựng nỗi đau đớn khôn cùng…

Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.

Những giọt nước mắt lặng lẽ trào ra từ khóe mắt Tul, làm mờ đi hình ảnh kẻ sát nhân trước mặt cô. Đôi tay đang siết chặt cổ áo hắn dần buông lỏng. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nhận ra bản thân không khác gì những viên sĩ quan tàn nhẫn, luôn dùng bạo lực để ép buộc kẻ tình nghi khai nhận. Dù tội lỗi của họ có rõ ràng đến đâu, thì điều tra công bằng vẫn luôn là nguyên tắc tối thượng. Tul hít một hơi sâu, đứng dậy và ngửa đầu nhìn lên trần nhà, hy vọng nước mắt có thể chảy ngược vào trong.

Tiếng cười nhạo báng của kẻ sát nhân vẫn văng vẳng trong tâm trí khi Tul quay lưng rời đi.

Cùng lúc đó, Cherran nhận ra rằng dù có cố gắng đến đâu, cô cũng chẳng thể dẹp bỏ những suy nghĩ quẩn quanh bằng việc đọc sách. Cô đã đọc đi đọc lại một đoạn văn đến ba lần nhưng chẳng thể ghi nhớ được gì. Khẽ thở dài, Cherran tháo kính, đặt lên cuốn sách đã gấp lại rồi quay sang nhìn chú mèo Xiêm đang cuộn tròn trên giường. Nó khẽ động đậy khi cô chạm vào, nhưng rồi lại ngoan ngoãn để yên khi những ngón tay cô xoa nhẹ lên bụng nó.

Có đôi lúc, cô ước mình cũng có thể sống vô lo như một chú mèo—chỉ cần ăn, ngủ mà không phải gánh chịu bất kỳ nỗi đau nào.

Tiếng gõ cửa vang lên, kéo Cherran ra khỏi dòng suy nghĩ. Cha cô bước vào, ánh mắt thoáng chút tò mò khi thấy con gái không còn ngồi bên bàn đọc sách như thường lệ.

“Ran, có người tìm con.”

“Giờ này ạ? Ai thế ạ?” Cherran nhíu mày, liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên bàn.

Chín giờ tối—giờ này ai lại đến tìm cô? Người đầu tiên cô nghĩ đến là Thiwa, nhưng lời nói tiếp theo của cha khiến cô lập tức nhận ra vị khách ngoài cửa là ai.

“Có chuyện gì ở chỗ làm sao? Cha mời con bé vào nhưng nó cứ từ chối, nói sẽ đứng đợi bên ngoài. Chắc muỗi đã cắn nát chân nó rồi.”

Cherran vội bước ra ngoài, vẫn còn khoác trên mình bộ đồ ngủ bằng bông mềm mại với họa tiết Harry Potter—món quà Maethinee từng tặng. Dưới ánh đèn mờ nhạt trước sân, cô dễ dàng nhận ra bóng dáng người đang đứng bất động sau hàng rào gỗ, bướng bỉnh từ chối lời mời vào nhà của cha cô.

Tul đứng đó, cúi gằm mặt, dường như chẳng nhận ra rằng Cherran đã xuất hiện ngay sau lưng.

“Sao chị không báo trước là sẽ đến?”

Giọng nói dịu dàng của cô vang lên trong đêm tối, khiến Tul bất giác quay lại. Trong thoáng chốc, trung úy trông có phần sững sờ. Cherran nhận thấy khóe mắt Tul vẫn còn hoe đỏ trước khi cô ấy vội cúi xuống, né tránh ánh nhìn của mình. Tul mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

“Có chuyện gì sao?” Cherran nhẹ giọng hỏi, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.

Người phụ nữ trước mặt cô hôm nay thật khác. Bình thường, nếu gặp cô vào giờ này, Tul hẳn sẽ trêu chọc bộ đồ ngủ của cô trước tiên. Nhưng lúc này đây, thay vào đó, Tul chỉ đứng lặng, vẻ bất an lộ rõ trên khuôn mặt.

Cherran không do dự, vươn tay nắm lấy hai bàn tay lạnh ngắt của Tul, như muốn kéo cô ấy thoát khỏi những cảm xúc hỗn loạn.

Lần cuối cùng Cherran thấy Tul kiệt sức đến mức chẳng thể thốt nên lời là đêm hôm đó—đêm mà xe của Tul bị kẻ lạ mặt xì lốp. Cô ấy đã ngồi thẫn thờ dưới trạm xe buýt, lặng lẽ hứng chịu cơn mưa như trút nước, cố che giấu những khó khăn mà mình đang gặp phải trong quá trình điều tra vụ án. Lúc ấy, Cherran đã tự nhủ rằng cô không muốn Tul phải chịu đựng mọi thứ một mình.

“Vụ án này...” Tul chần chừ trong chốc lát, rồi lại chìm vào im lặng.

“Chị không thể nói với em sao?” Cherran nhẹ giọng, nhưng sự im lặng của Tul lại chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Tul đang lưỡng lự. Cô ấy không muốn chia sẻ, không muốn để cô bận lòng. Có lẽ Tul nghĩ rằng mình không nên đến đây, không nên làm phiền giấc nghỉ ngơi của cô. Nhưng Cherran không muốn Tul gánh vác tất cả một mình.

Bàn tay Tul dần ấm lên trong tay cô. Cherran siết nhẹ, chờ đợi đối phương mở lời.

“Hung thủ lần này... cách ra tay của hắn rất giống với một vụ án cũ…” Tul khẽ thở dài, cố gắng sắp xếp suy nghĩ thành lời. “Nên chị đã xem lại hồ sơ cũ... của ông Wisut…”

Dù Tul không nói hết câu, nhưng Cherran đã hiểu tất cả.

Lần này, đến lượt cô im lặng. Một sự im lặng kéo dài đến mức khiến Tul cảm thấy chột dạ. Lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay, Tul ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cô. Nhưng trước khi cô có thể nói điều gì, Cherran đã kéo Tul vào một cái ôm thật chặt.

Vòng tay Tul siết lấy thân hình mảnh mai trong lòng, bàn tay cô khẽ luồn vào mái tóc nâu mềm của Cherran, cảm nhận hương thơm dầu gội quen thuộc. Cô gái nhỏ tựa cằm lên vai Tul, ánh sáng mờ ảo từ đèn đường bao trùm lấy cả hai. Giây phút ấy, Tul bất giác cảm thấy lý do cô tìm đến đây có lẽ thật ngớ ngẩn.

“Xin lỗi…”

“Chị xin lỗi vì điều gì?”

Tim Tul thắt lại khi nghe giọng nói vốn ngọt ngào của Cherran giờ đây nghẹn ngào, như thể cô đang cố kìm lại những giọt nước mắt.

“Lẽ ra bác sĩ không nên là người phụ trách vụ án này... Lẽ ra chị phải nhận ra điều đó sớm hơn…”

“Em cũng mới biết thôi mà.” Cherran khẽ cười, nhưng ánh mắt cô run lên. “Tul không làm gì sai cả.”

“Nhưng mà…”

“Đừng nói nữa. Mà sao chị lại gọi em là bác sĩ? Chị quên mất phải gọi em là Ran rồi à?”

“…Xin lỗi.”

“Lại xin lỗi nữa rồi.”

Cherran khẽ tách khỏi vòng tay Tul, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn gần đến mức hơi thở hòa vào nhau. Chậm rãi, cô nghiêng người đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi Tul. Cô cảm nhận được đôi bàn tay Tul đang nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt mình, như thể muốn lưu giữ khoảnh khắc này thật lâu.

Cả hai không ai nói gì, chỉ lặng lẽ cảm nhận hơi ấm của đối phương.

“Em có thể theo vụ án được không?”

"Được mà." Cherran không giỏi nói dối—điều đó lộ rõ trong ánh mắt run rẩy của cô khi đáp lời viên trung úy. Mất đi người mẹ yêu thương là nỗi đau khắc sâu trong lòng cô, khiến tâm trí cô chẳng phút nào yên ổn. Mười tám năm trước, Cherran vẫn còn quá nhỏ để hiểu thấu mọi chuyện. Mẹ cô, một giáo sư đại học, vợ của một bác sĩ pháp y và cũng là người phụ nữ dịu dàng của gia đình, đã rời bỏ thế giới này quá sớm.

Cô vẫn nhớ giọng nói ấm áp của mẹ, những khoảnh khắc bên nhau tràn ngập yêu thương. Là khi mẹ gác lại công việc để ở nhà chăm sóc cô lúc ốm. Là những ngày cả gia đình cùng nhau ra biển tận hưởng kỳ nghỉ. Là khoảnh khắc cô đứng trên bục phát biểu bài văn Ngày của Mẹ trước bạn bè, rồi cùng mẹ chụp tấm ảnh kỷ niệm đầy tự hào. Và cũng là ngày mẹ cô ra đi mãi mãi…

Cha cô từng dùng những lời nhẹ nhàng để nói về sự mất mát ấy, bảo rằng mẹ đang chìm trong một giấc ngủ sâu—một giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại. Nhưng sau này, khi đã đủ lớn để đối mặt với sự thật, Cherran mới biết rằng khuôn mặt xinh đẹp của mẹ trong ký ức cô đã bị kẻ ác tàn nhẫn hủy hoại đến mức không thể nhận ra.

Chỉ nghĩ đến mẹ thôi cũng đủ khiến đôi mắt Cherran nhòe đi. Cô chớp mắt thật nhanh, cố kìm lại giọt nước mắt nhưng chẳng thể ngăn được. Chúng lặng lẽ lăn dài trên gương mặt cô trước khi trung úy Tul cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn an ủi lên má cô.

"Chị sẽ nhận vụ án này… Chị sẽ làm điều đó vì em."

Tul vừa nói vừa siết chặt vòng tay, ôm lấy thân hình nhỏ bé đang run lên trong lòng mình. Cô cứ ôm như thế, cho đến khi cảm nhận được người trong vòng tay dần dịu lại. Rồi bất chợt, cả hai nhận ra họ đang đứng thân mật ngay trước cửa nhà bác sĩ. Có lẽ hàng xóm đã thấy, có lẽ chuyện này sẽ đến tai giáo sư. Vì vậy, họ khẽ tách nhau ra.

"Bộ đồ ngủ dễ thương lắm."

Một câu nói trêu chọc quen thuộc, như thể để xoa dịu không khí nặng nề vừa rồi. Cherran bật cười, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ, chiếc mũi sụt sịt nhẹ. Khoảnh khắc ấy, Tul đấu tranh với chính mình để trái tim cô không rung động thêm nữa. Đôi mắt ngấn nước, chóp mũi đỏ ửng, bờ má còn vương những giọt lệ chưa khô—dù trong khoảnh khắc đau lòng này, Cherran vẫn đẹp đến nao lòng. Nhưng Tul không muốn nhìn thấy cô khóc thêm lần nào nữa. Cô chỉ muốn bảo vệ người con gái này, bảo vệ trái tim mong manh ấy.

"Chị về nhà sớm đi." Cherran rời khỏi vòng tay Tul, giọng nói dịu dàng nhưng kiên quyết.

"Hừ… ngủ ngon nhé."

Cherran vểnh môi nũng nịu. "Em sẽ đợi Tul về nhà trước đã."

"Chị sẽ về nhanh thôi."

"Nhưng đừng chạy nhanh quá, nhớ lái xe cẩn thận."

Tul bật cười. Cô vẫn chưa muốn rời đi, nhưng bàn tay ấm áp của Cherran đã nhẹ nhàng ôm lấy má cô, rồi một nụ hôn cuối cùng được đặt lên môi cô như một lời chào tạm biệt.

"Giờ thì chị đi thật đây."

Phải mất một lúc lâu Tul mới có thể rời đi. Cô gái nhỏ trong bộ đồ ngủ màu hồng nhạt vẫn đứng trước cửa nhà, vẫy tay tiễn cô mãi cho đến khi chiếc SUV khuất dần sau con phố, rẽ vào đường chính.

Sáng hôm sau, Tul có mặt tại đồn cảnh sát để tham gia cuộc thẩm vấn nghi phạm Wisut Saengkhao—một cựu tù nhân từng bị kết án với tội danh giết người. Gã đã ra tay tàn độc với bảy người phụ nữ. Dù được ân xá và mới được thả tự do hai tháng trước, nhưng giờ đây, Wisut lại trở thành kẻ tình nghi trong vụ sát hại một cô gái trẻ. Cách thức gây án lần này quá giống với những tội ác hắn từng thực hiện, khiến cả thành phố hoang mang tột độ.

Thanh tra Pichet đích thân đảm nhận vai trò thẩm vấn chính, còn Tul là trợ lý hỗ trợ quan sát biểu hiện của nghi phạm. Nhưng từ những manh mối cô nắm được, Tul có linh cảm Wisut không phải là hung thủ. Cách thức gây án lần này có nhiều điểm khác biệt, dấu vết để lại cũng quá rõ ràng—quá khác với phong cách của một kẻ giết người lão luyện như hắn.

Dẫu vậy, với tất cả những chứng cứ xoay quanh vụ án, loại trừ Wisut ra khỏi danh sách nghi phạm vẫn là điều không thể. Và khi thanh tra kiên quyết mở cuộc thẩm vấn, Tul cũng không thể phản đối thêm. Dù hắn ta có vô can với vụ án mới nhất, thì tội ác hắn từng gây ra cũng đủ để khiến cả thành phố kinh hãi. Cảnh sát không thể dễ dàng để hắn rời đi.

Wisut ngồi đối diện với hai cảnh sát. Tul cố gắng gạt bỏ hình ảnh cuộc tranh cãi giữa cô và hắn đêm qua tại phòng tạm giam. Hắn nhìn cô chằm chằm với đôi mắt vô cảm, nhưng cô cũng chẳng né tránh, đáp lại ánh nhìn ấy bằng sự điềm tĩnh lạnh lùng.

"Tôi là Đại tá Cảnh sát Pichet Amnuayphon, người chủ trì cuộc thẩm vấn hôm nay."

Thanh tra mở tập hồ sơ trước mặt, lật từng trang tài liệu—bằng chứng thu thập được, kết quả khám nghiệm tử thi—tất cả đều sẵn sàng để đối chất với nghi phạm.

"Bị cáo Wisut," thanh tra lên tiếng, giọng nói thấp nhưng đầy uy quyền. "Anh đã từng gặp hay có quen biết với nạn nhân, cô Ploypaphat, hay chưa?"

Tul chăm chú quan sát Wisut. Hắn ta đã già hơn so với hồ sơ, bộ râu lởm chởm pha lẫn những sợi bạc. Câu hỏi của thanh tra khiến cô nhớ lại cuộc đối thoại đêm qua giữa cô và hắn. Khi ấy, hắn ta không hề tức giận hay phản kháng—hắn chỉ cười. Một nụ cười vô cảm, không có lấy một tia hối hận.

Lúc này, giữa phòng thẩm vấn, Wisut lại bật cười. Một nụ cười chẳng mang chút ấm áp nào, chỉ là một thói quen vô thức của một kẻ giết người hàng loạt. Những nếp nhăn nơi khóe mắt hắn hằn sâu hơn, khiến hắn trông càng già nua, càng đáng sợ.

"Tôi không biết, mà cũng cần phải biết sao?"

Nếu ông ta cố tình khiêu khích cảnh sát, thì có vẻ như đã thành công. May mắn thay, người chủ trì cuộc thẩm vấn lúc này là thanh tra Pichet, người giỏi kiềm chế cảm xúc hơn Tul. Thay vì để bản thân bị cuốn theo thái độ thách thức của nghi phạm, ông tiếp tục đặt câu hỏi với giọng điệu điềm tĩnh.

"Vào khoảng mười giờ tối, khi nạn nhân mất tích, đến một giờ sáng – thời điểm tử vong được xác định, anh đang ở đâu? Làm gì?"

"Tôi ở nhà, trong phòng ngủ... một mình."

"Có ai có thể làm chứng cho anh không? Hàng xóm chẳng hạn?"

"Không có." Giọng điệu ông ta dửng dưng, ngắn gọn.

Tul chăm chú quan sát từng biến đổi nhỏ trong tông giọng và thái độ của ông ta, cố gắng nắm bắt suy nghĩ ẩn sau từng câu trả lời. Một kẻ vừa được thả tự do sau khi chịu án tù vì tội giết người hàng loạt hẳn nhiên sẽ không có nhiều mối quan hệ. Hồ sơ điều tra cho thấy trong hai tháng kể từ khi ra tù, ông ta đã thử tìm việc ở nhiều nơi. Ban đầu, một khu chung cư thuê ông làm bảo vệ, nhưng ngay sau đó đã sa thải khi phát hiện tiền án của ông ta. Công việc gần đây nhất là làm công nhân xây dựng, và cảnh sát đã xác nhận thông tin này qua hồ sơ đăng ký của ông ta.

"Chúng tôi tìm thấy dấu giày tại hiện trường. Cỡ 43, đó có phải kích cỡ giày của anh không?"

Tiếng xích còng va vào nhau khi ông ta dịch sang một bên, cúi xuống nhìn chân mình. Đôi dép lê cũ kỹ mà ông ta mua từ một phiên chợ đêm chẳng nói lên điều gì. Dù cảnh sát có tìm thấy một đôi giày trong căn phòng trọ tồi tàn của ông ta, nhưng hoa văn đế giày lại không khớp với dấu vết tại hiện trường.

"Chắc vậy." Ông ta nhún vai, giọng thờ ơ. Có lẽ đã quá lâu rồi, đến chính ông ta cũng chẳng bận tâm mình mang giày cỡ bao nhiêu.

"Kết quả giám định DNA sẽ có vào hôm nay." Thanh tra Pichet gõ nhẹ ngón tay lên tập hồ sơ trên bàn. "Nếu DNA trùng khớp với của anh, thì anh hiểu điều đó có nghĩa là gì rồi đấy."

Một nụ cười mỉa mai chậm rãi hiện lên trên gương mặt nhợt nhạt của ông ta, như thể chưa bao giờ nghe được điều gì thú vị đến vậy.

"Thanh tra, ông đang đe dọa tôi đấy à? Thế giới bây giờ hiện đại lắm rồi."

"Ý ông là vụ án mười tám năm trước sao?"

Tul đan hai tay vào nhau, ánh mắt sắc bén dõi thẳng vào nghi phạm. "Thời điểm đó, ông không để lại bất kỳ dấu vết nào. Không dấu vân tay, không sợi tóc, thậm chí trong móng tay nạn nhân cũng không có gì. Cô ấy không bị xâm hại, không tìm thấy tinh trùng."

Căn phòng đột ngột rơi vào im lặng. Tul chống khuỷu tay lên bàn, gương mặt không chút biểu cảm.

"Nhưng lạ thật… lần này lại có quá nhiều dấu vết được để lại."

Ông Wisut phá lên cười, tiếng cười khô khốc vang vọng giữa bốn bức tường, giống hệt như đêm hôm trước khi ông ta cười không dứt trong phòng tạm giam. Cái cười ấy không đơn thuần là chế giễu hay trêu chọc. Nó mang theo sự khoái trá, như thể ông ta vừa nghe được một câu chuyện hết sức thú vị.

"Thì bởi vì tôi không làm chuyện đó chứ sao?"

"Chúng tôi cũng không mong anh thú nhận ngay bây giờ."

"Nhưng các người đang còng tay tôi, giam tôi ở đây." Ông ta lắc cổ tay, tạo ra âm thanh leng keng từ chiếc còng sắt.

"Bởi vì anh đã bỏ trốn ngay khi lệnh truy nã được ban hành."

"Tôi không chạy trốn!" Ông ta lớn giọng. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào viên thanh tra đang tựa lưng vào ghế. "Tôi chỉ định về quê thôi! Cả chục năm trời tôi chưa được về nhà. Đột nhiên mở TV lên, thấy cảnh sát truy nã tôi, nhưng tôi không làm gì cả! Tôi không giết cô ta!"

"Được rồi, tôi hiểu." Thanh tra Pichet giơ tay, ra hiệu dừng lại. Ông không chỉ muốn ngăn bị cáo tiếp tục gào lên, mà còn muốn giữ cho trung úy Tul – người đang chuẩn bị phản bác – không tiếp tục tranh cãi. Lúc này, nghi phạm đã liên tục phủ nhận đến mức cuộc thẩm vấn gần như không thể tiếp tục.

"Tôi có một câu hỏi nữa." Thanh tra lật một trang hồ sơ, ánh mắt dừng lại ở một đoạn thông tin. "Khi còn trong tù, anh từng được điều trị chứng trầm cảm, đúng không?"

Những ngón tay thô ráp của ông Wisut siết chặt lại, rồi từ từ thả lỏng. Cuối cùng, ông ta gật đầu.

"Sau khi được thả, anh có tiếp tục đến bác sĩ để lấy thuốc không?"

Nghi phạm im lặng. Một lúc sau, ông ta thở hắt ra.

"Không..." Giọng nói khàn đặc nhỏ đến mức khó nghe. "Thuốc men đắt lắm. Ngay cả tiền ăn tôi còn không có, lấy đâu ra tiền mà mua thuốc?"

Thanh tra Pichet liếc nhìn Tul, ra hiệu cho cô ghi lại lời khai. Nhưng Tul vẫn còn điều băn khoăn.

"Thanh tra, chứng trầm cảm của ông ta không liên quan đến vụ án. Nó không thể được dùng làm tình tiết giảm nhẹ, cũng chẳng phải động cơ giết người. Dù có ngừng thuốc, cũng không thể lấy đó làm lý do..."

"Tôi biết." Thanh tra Pichet chặn lại. "Nhưng chúng ta cần lưu lại mọi thông tin."

Tul im lặng, cuối cùng cũng cầm bút ghi chép.

"Chúng ta chưa hỏi về thuốc gây mê." Cô thì thầm.

Thanh tra Pichet mở túi zip đựng viên thuốc nhỏ màu trắng – loại thuốc mà nạn nhân đã bị ép sử dụng trước khi bị giết. Ông đẩy nó đến trước mặt Wisut.

"Anh có biết đây là gì không?"

Nghi phạm nhìn chằm chằm vào viên thuốc, rồi lắc đầu.

"Anh biết nếu chúng tôi phát hiện anh từng giao dịch loại thuốc này, anh sẽ gặp rắc rối, đúng không?"

Nhưng dường như, lời đe dọa này chẳng hề có tác dụng. Bất chấp mọi nghi ngờ bủa vây, mọi chứng cứ lỏng lẻo trói buộc, Wisut vẫn không nao núng. Dù ông ta có là kẻ sát nhân của mười tám năm trước, thì lần này, cảnh sát chưa có đủ bằng chứng để buộc tội.

Ông ta chậm rãi ngẩng đầu, cất giọng khàn khàn:

"Tôi… khi nào thì được thả?"

Trung úy Tul khẽ thở dài. Cô biết rõ ông Wisut vô tội trong vụ án lần này, nhưng điều đó không thể xóa nhòa những tội ác trong quá khứ của ông ta. Nếu thả ông ta ngay lúc này, cảnh sát chắc chắn sẽ hứng chịu cơn phẫn nộ từ dư luận.

"Trong thời gian chúng tôi tiếp tục điều tra, để đảm bảo anh không có ý định trốn chạy, chúng tôi buộc phải tạm giữ anh cho đến khi có quyết định cuối cùng."

Khuôn mặt cựu tù nhân chùng xuống ngay khi nghe phán quyết. Hai bên thái dương giật giật, những mạch máu căng lên như sắp vỡ tung. Ông ta trông như đang cố kìm nén cơn giận dữ đang cuộn trào trong lồng ngực. Nếu không phải là một kẻ sát nhân, có lẽ Tul đã thấy thương hại cho ông ta đôi chút. Nhưng cô không thể.

Thanh tra Pichet quyết định kết thúc cuộc thẩm vấn. Không còn gì để khai thác khi nghi phạm chỉ chăm chăm than vãn về nỗi nhớ quê hương, về cha mẹ mà ông ta chưa từng liên lạc suốt những năm tháng trong tù, về những bất công mà ông ta phải chịu đựng.

Trong khi đó, Cherran vẫn đang chờ kết quả xét nghiệm DNA trong phòng Độc chất. Cảnh sát đã gửi mẫu DNA của ông Wisut để so sánh với mẫu tinh trùng tìm thấy trong cơ thể nạn nhân và mẫu máu mắc kẹt dưới móng tay cô ấy. Khi màn hình máy tính hiện lên kết quả, cả Cherran lẫn Maethinee đều lặng người.

“Bác sĩ Ran, mẫu DNA trên thi thể nạn nhân không hề khớp với DNA của ông Wisut.”

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để khẳng định rằng nghi phạm mà cảnh sát đang giam giữ hoàn toàn vô tội trong vụ án lần này.

"Bạn trai của nạn nhân đã xác nhận rằng ba ngày trước khi cô ấy qua đời, hai người không hề gặp nhau, cũng không có quan hệ tình dục. Cảnh sát đã xác minh, vào đêm xảy ra án mạng, anh ta có mặt trong bữa tối cùng gia đình và có nhân chứng chứng minh điều đó." Cherran chậm rãi phân tích.

Điều đó có nghĩa là mẫu tinh trùng trong cơ thể nạn nhân thuộc về một người đàn ông khác. Đã từng có trường hợp nạn nhân qua đời ngay sau khi quan hệ với người khác, nhưng lần này, bạn trai của cô ấy hoàn toàn không nằm trong diện nghi vấn.

"Liệu đó có thể là một trong những người có mặt tại quán rượu đêm đó không?"

“Hơi khó xác định. Lúc đó có hơn một trăm người trong quán. Bạn bè nạn nhân nói rằng họ vẫn nhìn thấy cô ấy cho đến khi cô ấy bất ngờ biến mất. Họ còn tìm khắp nhà vệ sinh nhưng không thấy đâu.”

“Bạn bè cô ấy đều uống khá nhiều, nhưng không ai bị đánh thuốc mê hay sử dụng chất kích thích. Có khả năng nạn nhân đã bị chuốc thuốc bởi một kẻ có ý đồ sẵn từ trước.” Maethinee bổ sung, lặp lại nhận định cô đã chia sẻ với Tul từ hôm trước.

“Nhưng có một điều rất kỳ lạ. Nếu hung thủ thực sự là kẻ giết người hàng loạt mười tám năm trước, hắn sẽ không bao giờ để lại nhiều dấu vết thế này. Hơn nữa, kết quả DNA đã khẳng định hắn không phải kẻ giết người lần này. Có vẻ như ai đó đang cố ý hoặc vô tình bắt chước cách thức gây án của hắn.” Cherran nhận xét.

Maethinee liếc nhìn bạn mình với vẻ lo lắng. Nếu không phải là người thân cận trong ngành y pháp hoặc không từng làm việc tại Viện Pháp y, thì sẽ không ai biết được sự thật rằng nạn nhân cuối cùng của vụ giết người hàng loạt năm đó chính là vợ của giáo sư Rakkit—cũng là mẹ của bác sĩ Cherran.

"Cậu nói đúng. Nếu thật sự là Wisut, hắn ta sẽ không bất cẩn để lại nhiều bằng chứng thế này. Ông ta bị bắt giữ chỉ vì có tiền án mà thôi. Nếu là mình, mình sẽ tức giận với kẻ đã cố bắt chước mình đấy.”

Dù Maethinee đã nhắc đến chi tiết quan trọng này, nhưng có vẻ Tul vẫn chưa kịp nhận ra. Trong khi đó, Cherran vẫn giữ nguyên vẻ bình thản. Đến mức khuôn mặt cô không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, khiến bạn thân của cô càng thêm lo lắng.

"Mình sẽ gọi báo kết quả DNA cho họ."

Cherran lầm bầm với bạn mình, đồng thời siết nhẹ tay Maethinee như muốn trấn an cô rằng mình vẫn ổn. Rồi cô rời khỏi phòng thí nghiệm, bấm gọi cho "Chị Tul".

Sau khi nhận được cuộc gọi của bác sĩ Cherran xác nhận DNA của ông Wisut không khớp với bất kỳ mẫu nào trên cơ thể nạn nhân, trung úy Tul lập tức đi thẳng đến văn phòng của thanh tra Pichet để báo cáo. Vì vội vàng, cô quên cả việc gõ cửa.

Bước vào trong, cô khựng lại khi nhận ra thanh tra đang có khách. Đại úy Dansayam quay lại nhìn, nhếch môi cười khi thấy cô không thể không cúi chào mình vì cấp bậc thấp hơn. Tul thở hắt một hơi, rồi quay sang thanh tra Pichet, nhanh chóng trình bày.

"Thanh tra, kết quả DNA từ Viện Pháp y đã có. Chúng không trùng khớp với DNA của ông Wisut."

Thanh tra Pichet khẽ thở dài, trán ông nhíu lại đầy căng thẳng.

"Không có đủ bằng chứng để buộc tội ông ta. Tôi nghĩ đã đến lúc phải—"

“Nếu là tôi, tôi sẽ đẩy vụ án này đến công tố viên để nhanh chóng khởi tố ông ta.”

Câu nói của đại úy Dansayam khiến cả hai người còn lại trong phòng đồng loạt quay sang nhìn anh ta.

"Dù gì ông ta cũng từng có tiền án giết người. Nếu thả ông ta quá sớm, dư luận chắc chắn sẽ không hài lòng với cảnh sát. Tốt nhất là cứ kéo dài thời gian tạm giam hắn."

Kể từ cuộc tranh cãi căng thẳng về việc thẩm vấn viên sĩ quan cảnh sát sát hại tình nhân của mình, Tul gần như tránh tiếp xúc với đại úy Dansayam. Cô tự nhủ sẽ không bao giờ nghe theo bất kỳ lời khuyên nào từ anh ta nữa. Và đúng như cô nghĩ—dù có trăm năm trôi qua, đại úy Dansayam cũng không bao giờ từ bỏ thói quen tự cao, luôn cho rằng mình đúng.

“Không, ông ta không còn là nghi phạm trong vụ án lần này nữa. Chúng ta phải theo đuổi sự thật, chứ không phải chạy theo ý kiến đám đông.”

"Cô thích tranh cãi với tôi nhỉ, trung úy?" Đại úy Dan bật cười, như thể đang đối đáp với một đứa trẻ bướng bỉnh. “Tôi chỉ đưa ra lời khuyên thôi. Ít nhất cũng nên đợi đến khi có thêm bằng chứng hoặc tìm ra hung thủ thực sự rồi hẵng thả ông ta. Chẳng muộn màng gì đâu.”

“Giam giữ ông ta với tư cách nghi phạm đã là một sai lầm.”

“Vậy cô nghĩ xem, trung úy, nếu bây giờ chúng ta thả ông ta, dư luận sẽ phản ứng thế nào? ‘Lại một tên sát nhân được thả rông sao?’ ‘Cảnh sát làm việc kiểu gì vậy?’ Với những gì cô có trong tay, cô nghĩ dân chúng sẽ tin cô à?”

“Nếu đưa vụ này lên công tố, họ cũng sẽ từ chối vì không có đủ bằng chứng thôi.”

“Thì cứ để họ lo. Chúng ta hết việc rồi.”

“Anh nói chuyện thật vô trách nhiệm.”

"Được rồi, dừng lại đi, trung úy Tul." Viên thanh tra giơ tay ngăn cuộc tranh cãi không hồi kết. Ông không đồng tình với đại úy Dan—đặc biệt là cách anh ta muốn quăng vụ án này sang cho công tố viên quyết định. Nhưng ông cũng không thể phớt lờ phản ứng của công chúng khi biết kẻ từng gieo rắc nỗi sợ hãi ngày nào chỉ chịu án chưa đầy hai mươi năm, rồi sau vài ngày tạm giam lại được thả tự do. Dư luận chắc chắn sẽ chỉ trích cảnh sát là kém cỏi, chậm chạp.

“Chúng ta sẽ tạm giữ ông Wisut trong thời gian này. Nghe tôi đi, trung úy.” Viên thanh tra giơ tay lần nữa, ra hiệu cho Tul đừng phản đối. “Nhưng tôi sẽ thông báo với báo chí rằng ông ta vẫn là nghi phạm. Chúng ta cần khẩn trương tìm thêm chứng cứ để minh oan cho ông ta—hoặc, nếu may mắn, tìm ra hung thủ thực sự. Chỉ khi đó mới có thể xoa dịu cơn giận dữ của công chúng.”

Tul thở dài. Cô không buồn liếc nhìn đại úy Dan để xem anh ta đang bày ra vẻ mặt gì. Cô không muốn lộ ra bất kỳ cảm xúc nào trước mặt anh ta.

“Vậy tôi sẽ nhanh chóng điều tra tường tận vụ án này.”

“Nếu cần thiết, dù có phải điều tra từng người một có mặt ở quán rượu hôm đó—dù là hơn trăm người—thì cứ làm đi.” Viên thanh tra không khỏi lo lắng trước sự kiên quyết của Tul. Cô thẳng thắn, không ngán ai, cũng chẳng e sợ bất cứ điều gì, chỉ tin vào lẽ phải mà cô theo đuổi. Điều đó khiến cô gặp không ít rắc rối, nhưng ít nhất lần này, cô cũng chịu lắng nghe ông. Dù vậy, cách cô đóng cửa khi rời đi vẫn đầy dứt khoát.

Cuộc điều tra tiếp tục, bắt đầu từ những người thân cận với nạn nhân Ploypaphat. Nhưng đội điều tra không tìm thấy động cơ nào từ bạn bè, người yêu, hay thậm chí là những mối quan hệ tình cảm thoáng qua của cô. Khi mở rộng phạm vi sang đồng nghiệp tại công ty xuất nhập khẩu nơi Ploypaphat vừa làm việc hai tháng qua, họ vẫn không thu được manh mối đáng kể.

Nạn nhân không có bất kỳ mâu thuẫn nào với ai, không gặp rắc rối trong công việc. Tất cả đồng nghiệp đều nhận xét cô là người hòa nhã, không dễ làm mất lòng ai.

"Cô ấy chuyển đến từ một công ty xuất nhập khẩu khác. Cô ấy không nói lý do tại sao rời đi, nhưng mức lương ở hai bên không chênh lệch đáng kể.” Lời khai từ phòng nhân sự khiến Tul đặt câu hỏi về nơi làm việc trước đây của nạn nhân. Đội điều tra lập tức tìm đến công ty cũ của Ploypaphat.

Tuy nhiên, kết quả thu được không khác mấy so với những gì họ đã biết. Không ai ở đây có vẻ căm ghét cô ấy đến mức ra tay sát hại.

“Không, cô ấy không gặp vấn đề gì khi làm việc ở đây. Có lẽ chỉ đơn giản là muốn thay đổi môi trường.” Người quản lý trả lời, giọng điệu thờ ơ. Ông ta dường như đang cảnh giác với những câu hỏi của cảnh sát, hoặc có thể, ông ta thực sự tin rằng cái chết của Ploypaphat không liên quan đến công ty này.

"Cô ấy là nhân viên kinh doanh, đúng không? Cô ấy thường làm việc với ai?”

“Hầu hết nhân viên kinh doanh đều tiếp xúc chủ yếu với khách hàng. Họ thường xuyên ra ngoài gặp gỡ đối tác, nhưng vẫn có bàn làm việc trong văn phòng. Nếu tôi nhớ không nhầm, bàn của cô ấy từng ở dãy thứ hai, gần cửa sổ." Người quản lý chỉ về phía một góc khuất. Chiếc bàn giờ đã có người khác ngồi. Một số nhân viên tò mò ngước nhìn Tul—dường như việc cảnh sát xuất hiện thú vị hơn đống giấy tờ họ đang phải xử lý.

“Các đồng nghiệp của cô ấy không có vấn đề gì chứ?”

“Không hẳn, chỉ là trong các buổi họp đôi lúc có tranh cãi quan điểm.”

“Và nếu có chuyện gì nghiêm trọng, họ sẽ báo lên quản lý?”

"Ồ… thường thì chưa đến mức đó. Cảnh sát hỏi kỹ vậy là có ý gì?” Người quản lý bắt đầu tỏ ra khó chịu trước loạt câu hỏi dò xét. Nhưng Tul chỉ nhẹ nhàng phẩy tay.

"Đây chỉ là thủ tục thôi. Nhưng nếu mức lương giữa hai chỗ làm không chênh lệch bao nhiêu, vị trí công việc cũng giống nhau, và cô ấy chẳng gặp vấn đề gì ở nơi làm cũ, thì hẳn phải có lý do nào khác khiến cô ấy quyết định rời đi, đúng không? Nếu không phải vì công việc, thì chỉ có thể là do đồng nghiệp."

Tul chậm rãi bày tỏ suy nghĩ của mình, ánh mắt không rời khỏi người quản lý để quan sát phản ứng của anh ta. Đúng như cô dự đoán, biểu cảm của anh ta thoáng dao động, dù chỉ trong tích tắc. Nhưng rồi, như để che giấu sự lúng túng, người đàn ông ấy bật cười lớn, như thể vừa nghe được một câu chuyện nực cười.

"Không có vấn đề gì đâu, trung úy. Nếu cô muốn biết thêm, tốt hơn hết nên hỏi trực tiếp đồng nghiệp của cô ấy thì hơn."

Anh ta phẩy tay, hướng ánh nhìn về phía khu vực bàn làm việc của nhân viên kinh doanh. Nhưng đáng chú ý là hầu hết những người ở đó đều lập tức cúi gằm xuống, giả vờ bận rộn với màn hình máy tính ngay khi cảm nhận được sự chú ý từ Tul.

"Đương nhiên rồi. Nhưng trước khi tôi đi, để tôi hỏi anh một câu cuối nhé."

Tul giữ giọng điệu điềm nhiên, như thể không hề để ý đến thái độ có phần mất tự nhiên của người đối diện.

"Công ty này có kiểm soát mạng xã hội của nhân viên không? Và nạn nhân có sử dụng Facebook, Twitter hay Instagram không?"

Ra khỏi tòa nhà, vừa bước tới bãi đỗ xe, Jew đã không kìm được thắc mắc của mình.

"Sao chị lại hỏi gã quản lý đó như vậy?"

Tul nhướng mày.

"Hỏi gì cơ? Chuyện Facebook à?"

"Ừ, đúng vậy. Chị đang nghĩ gì thế?"

Nghe vậy, Tul chậm rãi quay đầu nhìn lại tòa nhà văn phòng phía sau lưng. Cô khẽ thở dài, nhận ra lẽ ra mình nên bắt đầu điều tra từ nơi này sớm hơn.

"Cũng chẳng có gì đặc biệt đâu. Chẳng qua chị thấy nơi này có đông nhân viên quá, nên tò mò liệu họ có chính sách kiểm soát mạng xã hội hay không. Kiểu như... tránh để nhân viên nói xấu công ty trên mạng chẳng hạn. Cũng không phải chuyện hiếm."

Tul đáp bâng quơ, nhưng trong lòng lại suy tính sâu xa hơn thế.

Mâu thuẫn giữa con người với nhau không chỉ đơn thuần là bất đồng quan điểm hay ganh ghét nhau. Đôi khi, những vấn đề không thể đoán trước mới chính là thứ ẩn chứa nguy hiểm thực sự.

Dù không đồng tình với việc xâm phạm quyền riêng tư của nhân viên, Tul cũng hiểu rằng một số công ty sẵn sàng kiểm soát chặt chẽ lời lẽ của cấp dưới trên mạng xã hội. Nếu ai đó tỏ thái độ bất mãn, lên tiếng chỉ trích công ty hoặc thậm chí bày tỏ quan điểm trái ngược với cấp trên, họ có thể bị khiển trách, thậm chí bị sa thải.

"Nếu công ty này yêu cầu kiểm soát Facebook của nhân viên, thì nếu có chuyện gì xảy ra, nạn nhân cũng sẽ chẳng thể đăng gì lên đó được."

Jew gật gù, dần hiểu ra vấn đề.

"Ý chị là... nếu cô ấy gặp rắc rối ở đây, thì khả năng cao là Facebook chẳng có manh mối gì cả?"

"Đúng vậy. Nhưng hãy thử tìm Twitter của nạn nhân thông qua bạn bè cô ấy xem. Nếu may mắn, chúng ta có thể tìm ra chút đầu mối về những gì đã xảy ra trước khi cô ấy chết."

Trong căn hộ tối đen như mực, màn hình máy tính là nguồn sáng duy nhất, phản chiếu ánh xanh mờ ảo lên gương mặt người đàn ông ngồi trước bàn làm việc. Ngón tay hắn ta lướt nhanh trên bàn phím, thi thoảng lại di chuột, nhấp liên tục.

Nhìn qua thì chẳng có gì bất thường. Nhưng ngay phía sau hắn, trên bức tường, là một tấm bảng chi chít những bức ảnh.

Tất cả đều là ảnh chụp của một người phụ nữ.

Cô ấy không hề hay biết mình đã bị theo dõi từ lúc nào. Trong ảnh, cô đang ăn trưa, đang ngồi tại bàn làm việc, đang tiếp khách, hay đang đi bộ về nhà một mình vào đêm khuya.

Có một bức hình, cô ấy đang nắm tay một người đàn ông. Nhưng điều kỳ lạ là khuôn mặt của người đàn ông này đã bị gạch chéo bằng bút lông đen, tô kín đến mức không thể nhận diện.

Và rồi, ở một bức ảnh khác...

Nạn nhân đang nằm ngủ bên trong xe hơi.

Cô ấy mặc một chiếc đầm đỏ rực rỡ, một bên vai trễ xuống, lộ ra làn da trắng mịn. Một bàn tay—của kẻ chụp bức ảnh này—đang vuốt ve bờ vai cô.

Cảnh tượng này trông chẳng khác nào một con mồi vừa rơi vào bẫy của kẻ săn mồi.

Lạch cạch!

Tiếng bàn phím vang lên lần nữa. Trên màn hình, dòng chữ xuất hiện:

"Kẻ sát nhân hàng loạt đã trở lại."

Con trỏ chuột di chuyển, nhấp vào một video phát lại trên YouTube.

Màn hình lập tức hiển thị bản tin thời sự. Giọng phát thanh viên vang lên:

"Cảnh sát đã thông báo về việc thẩm vấn ông Wisut Saengkhao, tuy nhiên họ vẫn đang tiếp tục thu thập thêm bằng chứng quan trọng và trong quá trình hoàn tất thủ tục kết án kẻ giết người hàng loạt này..."

Ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên khuôn mặt hắn, phản chiếu nụ cười nhếch mép đầy mỉa mai.

Một tràng cười khúc khích bật ra trong đêm tối, như thể hắn đang chế giễu sự ngu ngốc của cả thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kk